ần Vũ lăng không hư lập, ánh mắt quét qua liền đã phát hiện được số lượng thiên thần đang bay tới. Số thiên thần này tịnh không nhiều cũng chỉ có chín người mà thôi, cầm đầu là một người râu tóc xồm xoàm, đầu tóc đỏ rực giống như là đầu của sư tử, đôi mắt y đỏ hồng, khí thế cực kì bá đạo.
Người này chính là Lam Sơn Hỏa, y chính là thủ lĩnh của thế lực cường đạo lớn nhất trong phạm vi Nguyên Lăng thành, một trong số sáu mươi tư tòa thành trì ở phía đông thần giới.
- Lam Sơn đại nhân, phía trước chính là Mê Nhĩ sơn. - Một hạ bộ thiên thần cung kính nói.
Ánh mắt hung bạo của Lam Sơn Hỏa quét qua toàn bộ Mê Nhĩ sơn, sau đó ánh mắt hắn hoàn toàn tập trung về phía Tần Vũ đang lăng không, một tiếng hống vang lên:
- Ngươi chính là Tần Vũ?
Tần Vũ không khỏi bật cười, bá đạo nam tử trước mặt nói chuyện quả là thẳng thắn.
- Đúng vậy! Ngươi là thiên thần phương nào, hãy báo danh! - Tần Vũ cũng hét lớn.
Lam Sơn Hỏa hít một hơi thật sâu, cơ nhục trên ngực của y đột nhiên bắt đầu biến đổi, Lam Sơn Hỏa lúc này mới ngang nhiên nói:
- Ta là hỏa sư tử Lam Sơn Hỏa từ Nguyên Lăng thành, nói vậy chắc ngươi cũng biết được thực lực của ta, ta và ngươi chênh lệch cực lớn, hãy mau mau giao bảo vật ra, nếu không...
Mới nói được một nửa Lam Sơn Hỏa bỗng im bặt, bởi vì một hạ bộ thiên thần thủ hạ của y đã dùng thần thức truyền âm nói:
- Lam Sơn đại nhân, theo tin tình báo thì bà nương Xích Hồng Phong đã tới đây trước chúng ta, hiện tại người lại không thấy đâu, xem ra đã thất bại trong tay của Tần Vũ này rồi, đại nhân cần phải cẩn thận.
Lần này tới Úy Trì thành, những kẻ muốn truy sát Tần Vũ đa số đều lưu lại Úy Trì thành một thời gian, cho nên khá quen thuộc với nhau. Lam Sơn Hỏa cũng biết được Xích Hồng Phong đã xuất phát trước bọn chúng.
Cặp mắt đỏ hồng của Lam Sơn Hỏa bỗng khép hờ, chỉ để lộ ra một khe nhỏ, những tia quang mang tựa như hồng ngọc lấp loáng phát ra trong mắt y.
- Xích Hồng Phong bà nương kia cũng thất bại sao?
Địa vị của Tần Vũ trong lòng Lam Sơn Hỏa trong chốc lạt được đề cao lên rất nhiều.
- Bà nương Xích Hồng Phong này cũng từng đấu với ta, cả ta cũng không cách làm khó được Xích Hồng Phong, nhưng Tần Vũ này lại… - Lam Sơn Hỏa liền chần chừ.
- Lam Sơn Hỏa, ngươi vừa rồi mới chỉ nói được có một nửa. Ngươi nói xem, nếu như ta không giao bảo vật ra, ngươi có thể gây khó dễ gì cho ta?
Tần Vũ vẫn mỉm cười như trước, lăng không nhi lập, trường bào tung bay.
Lam Sơn liếc mắt qua trận pháp của Tần Vũ, hừ lạnh một tiếng, trong lòng y thầm nghĩ:
- Một hạ bộ thiên thần không phải chỉ có chút trận pháp lợi hại thôi sao? Xích Hồng Phong bà nương có thất bại hay không còn rất khó nói, nói không chừng y thay đổi lộ trình. Cho dù Xích Hồng Phong bà nương bị vây trong trận pháp, nhưng có không gian lĩnh vực bên mình, Xích Hồng Phong cũng không thể dễ dàng mất mạng!
Trong lúc Lam Sơn Hỏa đang trầm ngâm suy nghĩ…
“Oanh!”.
Một tiếng nổ cực lớn từ trong đại trận phía trên Mê Nhĩ sơn truyền đến, đại trận này chính là một trong ba tứ cấp trận pháp của Tần Vũ, khốn trận duy nhất.
- Tần Vũ, ngươi chỉ có thể vây khốn bọn lão tử, có bản lãnh thì hãy cùng bọn ta đường hoàng đối chiến! - Một tiếng hống phẫn nộ từ trong đại trận truyền tới.
- Im miệng, bình tĩnh đi. - Một tiếng hét vang lên.
Hai mắt Lam Sơn Hỏa sáng lên, âm thanh hắn vừa nghe thấy quả có chút quen thuộc:
- ‘Là Xích Hồng Phong bà nương, y quả thật là bị vây khốn trong đại trận, chỉ là đại trận kia cũng không làm gì được trung bộ thiên thần!’
Lam Sơn Hỏa trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.
Lập tức Lam Sơn Hỏa quay đầu nhìn về phía đám thiên thần đằng sau quát:
- Các vị, Xích cô nương hiện tại đang ở trong đại trận, không ngừng công kích đại trận, mọi người hãy theo ta cùng lên trên giết chết Tần Vũ. Cho dù tiến nhập đại trận, rồi cùng lúc công kích đại trận, nếu như trong đại trận có quá nhiều người… ta không tin trận pháp của y có thể chịu nổi!
- Vâng, đại nhân! - Vài người trong đó cao giọng tuân lệnh.
Trong số tám hạ bộ thiên thần có ba người là thủ hạ của Lam Sơn Hỏa, năm người còn lại cũng chỉ là muốn dựa vào Lam Sơn Hỏa mà thôi.
- Năm người các ngươi nghe ta nói đây, tiến nhập vào trong đại trận cứ tránh ở trong không gian lĩnh vực của ta. Nếu như các ngươi lo lắng thì cứ ở lại đây cũng được, các tiểu đệ, đi!
Lam Sơn Hỏa cao giọng hét, rồi lập tức bay lên trên không.
Ba hạ bộ thiên thần thuộc hạ của y cũng bật người đuổi theo, năm thiên thần còn lại cũng chỉ đứng yên một lúc, sau đó cũng phi hành theo sau. Tám hạ bộ thiên thần ở trong không gian lĩnh vực của Lam Sơn Hỏa trực tiếp hướng về phía Tần Vũ lao tới sát nhân.
Tần Vũ thấy chín người này xông tới, thân hình phiêu dật theo hình vòng cung rồi hạ xuống khốn trận.
- Trong khốn trận này, nếu như người bị khốn quá nhiều, đám người này lại không ngừng công kích, lực công kích vượt qua cả sức chịu đựng của đại trận sẽ phá hỏng trận cơ mất. Nhưng… chỉ là đám người này… đại trận vẫn có thể chống đỡ được.
Tần Vũ trong lòng đối với tình huống của đại trận hiểu rất rõ.
Bên trong khốn trận.
Xích Hồng Phong khẽ nhíu mày, nhìn Tiên Vu Ương bên cạnh. Từ sau khi tiến nhập, Tiên Vu Ương đã cố gắng nghiên cứu đại trận này, nhưng cho tới giờ Tiên Vu Ương cũng không cách nào phá giải nổi đại trận này.
- Sao có thể thế này, theo đạo lý không thể sắp xếp như vậy được, nước với lửa là hai loại năng lượng tính chất bất đồng làm sao có thể kết hợp cùng một chỗ, lại có thể dung hợp với trận thế phòng ngự có tính kim thành một thể? Không đúng, căn bản không có khả năng…
Trong đầu Tiên Vu Ương không ngừng phân tích đại trận trước mặt.
Trong mắt Tiên Vu Ương, theo như lĩnh ngộ của bản thân y về quy luật trận pháp của trận pháp đệ nhất cảnh giới suy luận, Tần Vũ hiện tại bố trí ra một trận pháp như vậy căn bản không phù hợp với quy luật trận pháp mà y lĩnh ngộ.
Nói cách khác, theo suy luận thì trận pháp trước mắt căn bản không có khả năng tồn tại.
Đương nhiên, suy luận này chỉ là suy luận của bản thân Tiên Vu Ương.
Tới giờ, Tiên Vu Ương căn bản vẫn không biết trận pháp đệ nhất cảnh giới y thường tự hào, căn bản là lĩnh ngộ sai, so với quy luật của trận pháp chân chính thì phải cách nhau tới mười vạn tám ngàn dặm.
- Tiên Vu lão ca, lâu như vậy rồi có tiến triển gì không? - Sắc mặt Xích Hồng Phong có phần trầm trọng.
- Không nên vội vàng! - Tiên Vu Ương khẽ rít lên.
Y cũng đã nóng nảy trong phân tích, đồng thời Tiên Vu Ương lại xuất ra một đạo cấm chế để kiểm nghiệm phản ứng của trận pháp.
Lôi điện cuồng bạo hung hiểm đánh xuống, sét vang sấm nổ. Các loại năng lượng thuộc tính thủy, thuộc tính hỏa điên cuồng công kích.
Tiên Vu Ương, Xích Hồng Phong hai người phải duy trì không gian lĩnh vực không ngừng chống lại những công kích từ bên ngoài.
Trong không gian lĩnh vực của Xích Hồng Phong, ngoại trừ y ra còn có sáu người, như không gian lĩnh vực của Tiên Vu Ương, ngoài y ra cũng còn có sáu người.
- Ba người các ngươi mau ra khỏi không gian lĩnh vực của ta.
Xích Hồng Phong bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía ba hạ bộ thiên thần lạnh lùng nói.
Thủ hạ của Xích Hồng Phong có ba người, ba kẻ còn lại đều là độc lai độc vãng. Xích Hồng Phong khuếch đại phạm vi của không gian lĩnh vực để chống lại các chủng công kích, linh hồn chi lực quả thực tiêu hao rất lớn.
Ba hạ bộ thiên thần kia lập tức sắc mặt đại biến.
Bắt bọn chúng rời khỏi không gian lĩnh vực, không phải là bức chết chúng sao?
“Xích…”
Ba người này còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy không gian lĩnh vực thu nhỏ lại, trực tiếp bài xích bọn họ ra ngoài, đồng thời các chủng năng lượng công kích liền giáng xuống đầu bọn họ.
Tiên Vu Ương nghiên cứu đại trận vốn đã tiêu hao tinh thần, lúc này y tương tự cũng đã thu nhỏ phạm vi của không gian lĩnh vực, trực tiếp đẩy hai hạ bộ thiên thần không phải là thủ hạ ra ngoài.
Năm hạ bộ thiên thần đều oán hận nhìn về phía Tiên Vu Ương, Xích Hồng Phong, sau đó chỉ có thể lập tức nhanh chóng bỏ đi.
Xích Hồng Phong nhìn về phía Tiên Vu Ương ánh mắt trở nên cực kì âm hiểm:
- Tiên Vu lão ca, bọn ta tiến vào đây ước chừng đã được nửa canh giờ rồi. - Xích Hồng Phong nói.
Tiên Vu Ương quay đầu nhìn về phía Xích Hồng Phong, sắc mặt có phần nhợt nhạt, mồ hôi trên trán toát ra nhễ nhại, vẻ mặt tràn đầy bất lực, cuối cùng thở dài lắc đầu:
- Xích cô nương, xin thứ cho ta lần này đã hết cách rồi, ngươi hãy tự tìm biện pháp đi.
Ba hạ bộ thiên thần sau lưng Xích Hồng Phong liền tức giận mắng chửi, nhưng Xích Hồng Phong lại giơ tay ngăn cản. Xích Hồng Phong lạnh lùng liếc qua Tiên Vu Ương, sau đó dẫn theo ba thiên thần thủ hạ bắt đầu hành động. Tần Vũ đối với mọi việc trong khốn trận nắm cực kì rõ ràng, đám thiên thần trong đại trận chủ yếu phân thành bốn lộ nhân mã, một là bốn người do Xích Hồng Phong đứng đầu, hai là năm người do Tiên Vu Ương đứng đầu, ba là chín người Lam Sơn Hỏa vừa nãy mới tiến vào, còn có cả năm hạ bộ thiên thần bị xua đuổi.
- Trước tiên cứ ra tay đối phó với năm hạ bộ thiên thần kia, nếu không qua một lúc nữa năm người này sẽ bị mất mạng mất. - Tần Vũ tự nói với bản thân. - Phải dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp sử dụng tàn tuyết thương.
Trong khốn trận Tần Vũ cũng không sợ bị kẻ khác nhận ra tàn tuyết thần thương, hơn nữa tàn tuyết thần thương có phệ linh thần thông cùng với huyền hoàng chi khí có năng lực công kích đối với linh hồn, đều giúp cho Tần Vũ dễ dàng giải quyết kẻ khác. Thời gian trôi qua, bốn người bọn Xích Hồng Phong lúc này đang chật vật không ngừng né tránh bên trong khốn trận, cả không gian lĩnh vực của Xích Hồng Phong cũng chỉ bao phủ lấy một khu vực có chu vi ba thước.
- Đại tỉ, chúng ta nên làm gì bây giờ? - Một trong số đó lên tiếng hỏi, vẻ mặt y tràn đầy lo lắng.
Xích Hồng Phong đưa mắt nhìn xung quanh một lúc, giờ đây trước mắt ả là đầm lầy vô biên, hiển nhiên một huyễn cảnh bên trong khốn trận. Khốn trận sở dĩ lợi hại bởi vì có thể dung hợp các loại trận pháp vào bên trong.
- Ta tuyệt không tin, Xích Hồng Phong ta tung hoành thần giới bao năm như vậy lại bị thất bại trong một trận pháp nhỏ bé thế này! - Trên người Xích Hồng Phong phát ra một khí tức ngoan độc.
Ả không khỏi nhíu mày.
- Ba người các ngươi nghe ta nói đây, cho dù bọn ta có chạy không thoát được, nhưng Tần Vũ muốn giết bọn ta cũng là không thể. - Xích Hồng Phong tự tin nói, - Chỉ cần chờ đợi một lúc nữa, lần này rất nhiều thiên thần muốn truy sát Tần Vũ, đương nhiên càng lúc càng đông, khẳng định có người đủ sức phá được đại trận này.
Xích Hồng Phong nhìn lại xung quanh:
- Ta hiện tại chỉ tạo ra không gian lĩnh vực có chu vi ba thước, giúp cho linh hồn chi lực bị tiêu hao tương đương với tốc độ khôi phục linh hồn chi lực của ta, không cần phải lo lắng không gian lĩnh vực không chịu nổi.
- Đại tỷ, ý của người là… - Ba hạ bộ thiên thần kia cũng đã hiểu được chút ít.
Xích Hồng Phong tiếp tục đi tới, đến một chỗ mà các loại vách tường màu sắc khác nhau tạo thành một mê cung bên trong mới trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, hờ hững nói:
- Đợi ở đây, đợi tới khi phần lớn thiên thần đều tới đây truy sát!
Tuy Xích Hồng Phong ngoài miệng tự tin vô cùng, nhưng từ đáy lòng y vẫn có chút không chắc chắn.
Nhưng điểm không chắc chắn này, y lại không nói ra.
Theo như kế hoạch của y, điều kiện tiên quyết chính là Tần Vũ không giết nổi y!
Quả thật là không giết nổi sao?
- Tần Vũ này không có cách nào giết nổi ta, cho dù y có thượng phẩm thiên thần khí, nhưng ta lại là trung bộ thiên thần, còn có một kiện trung phẩm thiên thần khí! - Xích Hồng Phong thầm nhủ trong lòng.
- Xích cô nương, quá tự tin lại không phải là tốt đâu. - Một đạo thần thức truyền âm trực tiếp vang lên trong đầu của Xích Hồng Phong.
Hai mắt Xích Hồng Phong phát ra tinh quang mãnh liệt, nhuyễn kiếm trong tay lập tức xuất ra, Xích Hồng Phong kinh hãi đứng lên, thận trọng quan sát xung quanh. Ba hạ bộ thiên thần phía sau y cũng không khỏi bắt đầu cảnh giác.
Nhưng.
Một bóng người vô cùng đột ngột xuất hiện trước mặt Xích Hồng Phong, sự xuất hiện này thực sự khiến cho Xích Hồng Phong cả kinh, tàn tuyết thần thương trong tay Tần Vũ đồng thời xuất ra.
- ‘Dựa vào một kiện thượng phẩm thiên thần khí mà muốn giết ta, nằm mơ!’
Xích Hồng Phong tự nhủ, đồng thời không gian lĩnh vực cũng mãnh liệt bành trướng, Tần Vũ bị nuốt gọn trong không gian lĩnh vực đó, ả muốn sử dụng không gian lĩnh vực để trói buộc thân thể Tần Vũ cùng trường thương trong tay Tần Vũ.
Chỉ thấy xung quanh mũi nhọn của tàn tuyết thần thương xuất hiện trăm ngàn khe nứt không gian, không gian lĩnh vực căn bản không cách nào trói buộc.
Xích Hồng Phong sắc mặt nhất thời đại biến, đồng thời vội vàng đưa nhuyễn kiếm trong tay ra đỡ đòn.
“Bồng!”
Thanh nhuyễn kiếm giống như một vị tiên tử quấn lấy tàn tuyết thần thương, nhưng bên ngoài của tàn tuyết thần thương bao phủ bởi một lớp huyền hoàng chi khí, huyền hoàng chi khí rung lên, nhuyễn kiếm liền vỡ tan rơi xuống.
“Phốc…”
Tàn tuyết thần thương đâm xuyên qua ngực của Xích Hồng Phong, đồng thời dư chấn trực tiếp công kích linh hồn nguyên anh của Xích Hồng Phong, một trong hai hiệu quả đặc biệt của tàn tuyết thần thương – phệ linh.
Hiệu quả của phệ linh là do sự khống chế của Tần Vũ, đặc biệt là sau khi hấp thu huyền hoàng chi khí, phệ linh liệt thể hai hiệu quả này càng thêm kinh nhân.
Xích Hồng Phong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó toàn thân mềm nhũn ngã ra.
Như ba hạ bộ thiên thần nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy không thể tin nổi. Còn bản thân Tần Vũ liên tục thuấn di ba lần, tàn tuyết thần thương xuất ra ba lần, ba hạ bộ thiên thần liền đồng dạng ngã xuống.
- Tần Vũ này vì sao lại không giết ta? - Xích Hồng Phong trong lòng nghi hoặc.
Lúc này ả thấy trong tay Tần Vũ trước mắt xuất hiện một tòa thạch tháp nhỏ.
Thạch tháp chắn gió lớn lên, lập tức ngang với một tòa nhà ba tầng.
- Thu!
Tần Vũ khẽ quát lên, vài đạo linh hồn công kích đã bao vây lấy bốn người, linh hồn của bọn họ vốn đã tổn thương liền bị hút vào bên trong thạch tháp.
- Đây là nhóm đầu tiên tiên, nhóm tiếp theo sẽ là năm người bọn Tiên Vu Ương!
Tần Vũ thu hồi tỏa thần tháp, thân hình trực tiếp tiêu thất. Tần Vũ bắt đầu hùng hổ công kích trong khốn trận, thu thập đám thiên thần vào trong tỏa thần tháp.
Số lượng người hầu của Tần Vũ không ngừng tăng lên. Vượt qua mười người, dần dần… vượt qua hai mươi người, không có thiên thần nào có thể chống lại được Tần Vũ cầm trong tay tàn tuyết thần thương lại thêm cả thuấn di thần thông.
Tần Vũ không hề ẩn tàng thực lực quả thật là khủng bố đến khiếp người.