Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 34

Edmon có một đôi mắt tràn ngập sát khí, lông mày rất thô, chiếc mũi cao thẳng mang theo nét giống chim ưng, hai gò má hơi lõm, dưới cằm co về đằng sau, nhìn từ bức ảnh mà nói, vóc người phi thường khôi ngô, là bộ dáng của một Alpha điển hình. Chu Cẩn tinh tế nhìn một lần: "Đã từng sửa mặt qua gien, bộ dáng ngày đó cách biệt rất lớn so với trong hình."

Thời điểm Aldrich nhìn thấy Edmon, mặt đã bị Chu Cẩn dẵm đến thay đổi hình dáng, đối với chuyện này cũng không có quyền lên tiếng. Nhưng anh rất nhanh ý thức được vấn đề: "Sau khi cục cảnh sát liên bang bắt được người cũng không cần kiểm tra gien sao?"

"Đương nhiên cần thiết, bất quá cũng chia theo tình huống. Nếu như hắn chủ động thừa nhận bản thân chỉ là bởi vì nhìn thấy Omega mà mất đi lý trí, đồng thời thái độ nhận tội tốt, cũng chưa chắc phải tiến hành toàn bộ thủ tục. Dựa theo pháp luật của liên bang, không tạo thành thương tổn thật chất, nhốt mấy ngày liền không cần phải đưa vào hồ sơ. Cho dù cảnh sát phụ trách kiểm tra gien cho hắn..." Âm thanh của Chu Cẩn lạnh xuống đến, "Cũng chẳng phải là không có biện pháp gian lận."

Chu Cẩn có chút ảo não thở dài, lúc trước nếu như cậu ra tay mạnh hơn một chút, hoặc là tự thuật lại câu chuyện cậu nên nói nghiêm trọng hơn một ít, như vậy chắc hẳn đã có thể bảo đảm rằng cảnh sát nhất định sẽ kiểm tra gien của Edmon giùm bọn họ. Dưới tình huống này, nếu như kết quả kiểm tra còn không có vấn đề, như vậy vấn đề đến cùng xuất hiện ở nơi nào cũng sẽ rõ ràng hơn chút.

Đáng tiếc... Lúc đó một nửa phần tinh lực của cậu đều đặt trên việc hoài nghi thân phận của Aldrich, nửa kia thì lại bởi vì xém chút nữa đã bị đánh dấu lâm thời mà cảm thấy sợ hãi, đối với thân phận của đám người kia hoàn toàn không nghĩ quá nhiều.

Mặc dù có hối hận, nhưng Chu Cẩn rất không thích sa vào trong loại giả thiết "nếu như lúc trước" này. Cậu nhanh chóng đem ý tưởng vừa nãy ném ra sau đầu, bắt tay nghiên cứu lý lịch của Edmon.

Lý lịch của Edmon cơ hồ chỉ là lịch sử của một tiểu nhân vật dốc lòng trưởng thành. Hắn đến từ tinh cầu số NGC2910 ở hệ Kỳ Lân, là một cô nhi. Đây là một tinh cầu chứa tài nguyên cằn cỗi xa xôi, người sinh ra trên tinh cầu này, phương pháp để trở nên nổi bật hơn người nhanh nhất chính là gia nhập quân đội, điều này đương nhiên cần phải có đủ may mắn, bởi vì quân đội luôn luôn là thiên hạ của Alpha.

Edmon là một Alpha với tư chất cũng chẳng xuất chúng gì cho mấy, tinh thần lực bất quá là B cộng và thể chất A cộng, tố chất tổng hợp trung bình. Nhưng sau khi hắn thi vào quân bộ thì biểu hiện dị thường ưu tú, thành tích kiểm tra tổng hợp vẫn là toàn bộ đạt chuẩn. Chuyện này đối với một người có tinh thần lực không đủ xuất chúng mà nói cũng không dễ gì, thời điểm chiến đấu rất dễ dàng bởi tinh thần lực đẳng cấp không cao mà bị đối phương áp chế. Mà cũng may lúc đó nghiên cứu dây thần kinh còn chưa tiến vào thời kỳ bạo phát, thao tác của cơ giáp đối với tinh thần lực yêu cầu không cao, điều này khiến Edmon, một người chuyên cần luyện tập đồng thời đầu óc khá thông minh, dùng chuyên cần bổ ngốc, có thể từ trong một đám Alpha bộc lộ tài năng.

Không chỉ như vậy, quân giáo sinh năm thứ năm đều cần phải ra tiền tuyến để giết trùng tộc, Edmon rất nhanh dựa vào biểu hiện ưu tú trên chiến trường bắt đầu được coi trọng. Hắn bỏ ra gần một trăm năm, một đường từng bước từ một tên lính nho nhỏ bò đến vị trí tiểu đoàn trưởng quân đoàn thứ năm. Hắn vốn còn có thể bước lên trên một bước nữa, nhưng đúng vào lúc này nghiên cứu dây thần kinh tiến triển có tính đột phá, mô hình cơ giáp cấp A được xuất bản, điều này có nghĩa rằng Edmon, một người với tinh thần lực không đủ xuất chúng, đành phải dừng lại như thế.

Nhưng Edmon sinh ra bần hàn có thể đạt được địa vị như vậy đã rất không dễ dàng. Phải biết quân bộ vẫn luôn bị tứ đại gia tộc nắm giữ, phương diện nhân sự tuy rằng cũng không phải dùng người không khách quan, mà hiển nhiên người trẻ tuổi sinh ra từ chỗ có thế lực bất kể là tố chất tiên thiên hay là được gia tộc bồi dưỡng hoặc nhờ phương diện giao thiệp, đều so với tên Edmon trừ thân thể cường tráng ra thì chẳng có gì này mạnh hơn rất nhiều.

Edmon ở vị trí tiểu đoàn trưởng chừng hai mươi năm, mãi đến tận khi một lần trùng triều bạo phát với quy mô lớn, lái cơ giáp cùng trùng tộc đồng quy vu tận trong cuộc chiến. Cho tới hôm nay, tên hắn vẫn được điêu khắc trên bia tưởng niệm.

Nếu như không phải Chu Cẩn bất ngờ từ nhẫn lấy được gien của hắn, vị Edmon Giản này nhân sinh có thể nói là vĩ đại mà dốc lòng.

Đối với phần lý lịch cơ hồ không chê vào đâu được này, Chu Cẩn nhìn tới nhìn lui rốt cuộc định vị ở "NGC2910".

"Trước khi trở về liên bang, tôi muốn đi nhìn thử nơi này." Để biết đến cùng Edmon đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể bắt tay từ nơi hắn sinh ra.

Aldrich nghe thấy bốn chữ "trở về liên bang", nhất thời cảm thấy đầu có chút choáng váng. Anh mới mang Chu Cẩn về đó không bao lâu. Nhận được tín hiệu cầu cứu, Vạn Nghiệp Vi liền mang đám người chạy đến một bên phi thuyền, nhưng hiện trường chỉ còn lại một chiếc phi thuyền bị thủng trăm nghìn lỗ. Sau khi tiến hành truy quét, Vạn Nghiệp Vi cuối cùng từ trong khoang phòng hộ tìm được Càn Nguyên còn đang rơi vào hôn mê.


Sau khi tỉnh lại, Càn Nguyên báo cáo phi thuyền đã bị Thiết Giáp độc ngao công kích, kỳ thực không cần hắn nói, tuy rằng máy giám sát trong phi thuyền đều xảy ra vấn đề, không để lại hình ảnh bị tập kích, nhưng dấu vết Thiết Giáp độc ngao lưu lại vẫn có thể nói rõ hết thảy. Phòng ở của Chu Cẩn cơ hồ là bị nọc độc của Thiết Giáp độc nga ăn mòn, hầu như không còn gì. Điểm đáng vui mừng duy nhất chính là không nhìn thấy vết máu, điều này khiến mọi người có thể mang một chút hi vọng trong lòng, nhưng tình huống của Chu Cẩn vẫn cứ không thể lạc quan.

Liên bang đã vỡ tổ rồi. Không chỉ là liên bang, lão Lorrin cũng gấp giơ chân, ông mới vừa đem hết thảy kỳ vọng đặt trên người Chu Cẩn, Chu Cẩn liền mất tích, đả kích mang theo tính hủy diệt mọi thứ.

Hiện tại cơ hồ toàn bộ vũ trụ đều đang tìm kiếm Chu Cẩn, Aldrich thừa dịp lúc Chu Cẩn hôn mê trở về đế quốc một chuyến, lại lấy cớ muốn gia nhập đại quân tìm người, dưới ánh mắt vui mừng của lão Lorrin chạy đi. Bây giờ Chu Cẩn nói phải trở về, thật sự là phải hảo hảo bàn bạc kỹ càng một chút để tìm một cái cớ hợp tình hợp lý. Nếu còn giống như lần trước, anh còn không bằng trực tiếp thẳng thắn thôi, bằng không e rằng thật sự sẽ bị người dân liên bang dùng vũ khí đánh thành cái sàng.

Chu Cẩn quả nhiên cũng ý thức được vấn đề, hỏi: "Tang Kỳ, tôi hôn mê mấy ngày rồi?"

"Năm ngày."

"A..." Gương mặt của Chu Cẩn lập tức bày ra vẻ có phiền toái rồi đây, "Nếu như đem chân tướng nói ra thì chắc chính là tôi lấy ân trả oán với anh, đúng không?"

Chu Cẩn ngước đầu nhìn Aldrich cao hơn cậu không ít: "Yên tâm đi Aldrich tiên sinh, nhất định sẽ không."

Chẳng biết vì sao khi Aldrich nghe thấy Chu Cẩn gọi tên thật của mình thì hai chân lập tức mềm nhũn. Đối phương rõ ràng đầy mặt chân thành, nhưng anh lại có cảm giác nguy hiểm tai vạ sắp đến. Bản năng lớn tiếng nhắc nhở bản thân rằng đại sự không ổn, không nên tin, nhưng sau khi Aldrich giãy giụa một lát thì vẫn lựa chọn không chống lại nữa, anh suy yếu che ngực đề ra yêu cầu cuối cùng của bản thân: "Vô luận em muốn làm thế nào, hi vọng em có thể thông tri ta một chút, để ta còn chuẩn bị tâm lý nữa."

Chu Cẩn một mặt trẻ nhỏ dễ dạy: "Đó là nhất định, thời điểm đó chúng ta phải phối hợp thật tốt với nhau."

Một khi cảm thấy tất cả mọi chuyện đã được an bài xong, Chu Cẩn bị cưỡng chế đến mệt mỏi không chịu nổi nữa: "Tôi cần phải đi vào khoang trị liệu nằm một chút, chúng ta sau mười sáu tiếng nữa thì lên đường đi. Nhớ tìm một chiếc phi thuyền loại nhỏ dùng cho mục đích đi du lịch, Làm giả hai phần tư liệu luôn."

Aldrich cũng không đồng ý, tình huống của Chu Cẩn dưới ánh nhìn của anh thì cần một khoảng thời gian hồi phục dài hơn nữa: "Có phải là hơi gấp rồi không?"

Chu Cẩn lộ ra một nụ cười mê người: "Tin tôi đi, biểu hiện của tôi suy yếu một ít mới có lợi đối với anh đó."

Aldrich: "..."

Anh thấy Chu Cẩn nằm trong khoang trị liệu bắt đầu tiến vào giấc ngủ, do dự một chút hay là hỏi Dịch Minh: "Có thể thay đổi cài đặt để em ấy ngủ lâu hơn một chút không?"


Dịch Minh nhìn Chu Cẩn đã ngủ say, xác thực có mấy phần bóng dáng của Tiền Quân năm đó.

"Phụ thân Tiền Quân của cậu ấy năm đó vì giải quyết chuyện sắp xếp đường dây của cơ giáp cấp A, đã từng liên tục bốn ngày không ngủ. Có người sợ thân thể cậu ấy không chịu được, lén lút thêm vào thuốc ngủ trong ly nước của cậu ấy, khiến cậu ấy ngủ một giấc dài. Chờ đến sau khi Tiền Quân tỉnh lại, đem cái người kia chơi đùa đến chết đi sống lại." Dịch Minh vỗ vỗ Aldrich, "Tin tôi đi, làm theo lời cậu ấy nói chính là con đường duy nhất của cậu."

Aldrich giật mình một cái liền bị Dịch Minh đẩy ra khỏi phòng. Anh thấy biểu tình tràn đầy cảm xúc của Dịch Minh, không có ý tốt hỏi một câu: "Tiền Quân đến cùng đã dằn vặt ông thế nào vậy?"

"Không biết cậu ấy tìm được gai quả cầu lông từ chỗ nào mà ném vào trong giày của tôi..." Dịch Minh đột nhiên ý thức được bản thân nói sai lời, lập tức thắng xe lại.

Nhưng lúc này đã muộn, Aldrich nhanh chóng não bổ tất cả, cảm kích vỗ ông: "Ta liền đoán là ông. Ta nhớ lông cầu đâm vào cơ thể liền bị ngứa rất lâu, địa phương bị đâm qua cũng không thể phân biệt được bất kỳ cảm xúc gì nếu đụng vào một vật gì đó, nếu không sẽ có cảm giác bị bỏng. Đâm vào lòng bàn chân... Chật! Ông giơ chân trong bao lâu? Miếng gai nằm ở chỗ nào rồi?"

Dịch Minh một mặt bạn bè thật xấu tính, nghiêm mặt ngó lơ Aldrich.

Aldrich đi theo ở phía sau: "Đừng đi nha, chuẩn bị giúp ta thêm một chút dịch dinh dưỡng với độ tinh khiết cao nữa nhé, cám ơn nhiều."

Chu Cẩn quả nhiên sau mười sáu tiếng liền tỉnh lại, thu thập một chút rồi cùng nhau lên phi thuyền. Dịch Minh bị Aldrich dùng lý do nhiều người bảo đảm hơn nên đi theo điều khiển phi thuyền. Sau đó, trợn mắt ngoác mồm thưởng thức tuyệt chiêu biến thân của Chu Cẩn.

"Cái này..." Dịch Minh nhìn Chu Cẩn từ trên xuống dưới, cảm thấy quả thật hết chỗ chê.

Chu Cẩn vẫn hoá trang thành bộ dáng lúc đi Hắc Giác tinh lần trước, nếu như không phải lúc cậu mở miệng vẫn là giọng nói của mình, Dịch Minh quả thật không thể tin rằng người này là Chu Cẩn.

"Một loại trang bị nhỏ bơm phồng lớp da để tạo thành cơ bắp tạm thời cực kỳ hiệu quả, kỳ thực chỉ một lớp thì sẽ biết có vấn đề." Chu Cẩn giải thích, lập tức ra hiệu Aldrich ngồi xuống, hai ba lần phun tóc của anh thành màu đen thùi, sau đó cầm phấn nền mạnh mẽ bôi một trận trên mặt Aldrich, màu da của Aldrich liền không chênh lệch bao nhiêu so với Chu Cẩn sau khi hóa trang.

Chu Cẩn kiểm tra để xác định không để sót chỗ nào: "Cứ như vậy đi, sẽ không có người nào dám thấy anh giống như Aldrich đâu."

Còn một lúc mới đến NGC2910, Chu Cẩn ngồi xuống mở ra quang não kiểm tra tư liệu giả của Aldrich. Đặc quyền giai cấp đã ra tay thì chính là không tầm thường, hai phần tư liệu đều đã trải qua chứng thực của đế quốc, nói là thật cũng không quá đáng. Sau khi Chu Cẩn đem thường phục của hai người cập nhật xong, tư liệu liền triệt để hoàn chỉnh.

"Được, Tang Kỳ tiên sinh, nhớ kỹ anh cùng Antaro tôi là tình nhân, đi xem thử có biện pháp nhận nuôi hài tử hay không."

Bởi vì Omega ít ỏi, vô luận là ở đế quốc hay là liên bang, Alpha cùng Alpha hoặc cùng Beta kết hợp cũng không phải là số ít. Bất quá khác với Beta, Alpha sẽ không mang thai, cho nên rất nhiều cặp tình nhân Alpha sau khi nghĩ thông suốt liền xếp hàng nhận nuôi một hài tử. Chuyện này cũng không dễ dàng, tỉ lệ sinh đẻ vốn đã thấp, đứa trẻ trở thành cô nhi càng hiếm, nhưng những cặp đôi hi vọng nhận nuôi cũng rất nhiều. Sau khi trải qua bao nhiêu tầng thẩm tra, bọn họ thường thường còn cần trải qua chục năm thậm chí mấy chục năm chờ đợi thì mới có khả năng nghênh đón một cơ hội.

Một ít người nóng ruột tự nhiên sẽ muốn dùng một ít thủ đoạn.

Thời điểm Aldrich làm tư liệu không phải không nghĩ tới chuyện này, vì vậy cố ý bố trí bối cảnh của hai người thành hai đại chủ khoáng sản. Không ngờ rằng chính mình còn chưa nói mà Chu Cẩn đã đưa ra ý nghĩ này, Aldrich trong lòng nhất thời hồi hộp, tuy rằng con đường phía trước còn xa, bất quá nhiều lúc cũng phải để anh thở dài vài cái đã.

Chu Cẩn đột nhiên a một tiếng: "Kỳ quái vậy, Edmon ở NGC2910 cũng xem như có tiềm lực không tồi, tại sao không ai muốn nhận nuôi hắn nhỉ?"

Chu Cẩn nhìn tư liệu trong quang não: "Xem ra sự tình cũng không phải không có chút đầu mối nào."