Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 33

Trong phòng là một trận lúng túng ngắn ngủi, Aldrich và Dịch Minh nhất trí quyết định trực tiếp bỏ qua vấn đề sắc bén này.

Chu Cẩn không hề phát hiện điểm này, tiếp tục nói: "Là một cơ giáp cấp S, nó cứ nóng lòng kéo người làm mai dắt mối như vậy thật sự có chút khó bề tin tưởng." Ánh mắt của Chu Cẩn dừng trên vẻ băn khoăn trên mặt Aldrich và Dịch Minh, "Thật sự là phi thường thú vị."

Lúc cậu nói lời này, ánh mắt cuối cùng đặt trên khuôn mặt của Aldrich, độ định hướng hết sức rõ ràng. Chu Cẩn từng đọc được từ trong nhật ký của Tiền Quân những chuyện liên quan đến Dịch Minh, là một "thiếu niên Beta phi thường thú vị, có suy nghĩ, cơ trí mà cũng dí dỏm, có cơ hội cùng hắn trở thành bằng hữu, thật sự là một chuyện phi thường may mắn."

Chu Cẩn có một loại sùng bái sâu sắc đối với Tiền Quân mà ngay cả bản thân mình cũng không cách nào phát hiện, cũng theo bản năng cho rằng cài đặt cơ bản cũng là Aldrich làm, như thế này đương nhiên cũng có đạo lý, dù sao thông thường người cài đặt cơ bản cho cơ giáp đều là chủ nhân.

Tuy rằng lập trình của Ngân Dực quả thật là Aldrich làm không sai, nhưng trước khi khởi động, Dịch Minh quét nhìn liền phát hiện nội dung lập trình của Aldrich thật sự quá vô vị, vì vậy trong lúc đếm ngược ba mươi giây liền gia tăng một chút tính tình dí dỏm, lập tức lại nghĩ rằng Aldrich với danh tiếng có thể phải trở thành người đầu tiên trong hoàng thất của Áo Lan đế quốc không ai không muốn biến anh thành Vương lão ngũ, bi thảm thật sự khi cả đời phải diễn vai lưu manh. Là một người bạn vong niên của anh, ông tự nhiên không thể ngồi coi bạn tốt phát sinh thảm sự cỡ này. Vì vậy ông liền tự chủ gia tăng thêm một hoạt tính "Chủ động tìm kiếm phối ngẫu thích hợp."

*Vương lão ngũ: những người đàn ông độc thân vui tính.

Sau khi Aldrich thấy thế liền muốn nhào tới xóa bỏ, sau khi hai người xô đẩy thì không cẩn thận đụng phải con số 4 và 6 trên bàn phím, đầu vào của chương trình trí năng tự động liền không có 4 và 6... Dịch Minh và Aldrich căn bản cũng không biết Trung Quốc ở địa cầu cổ từng có một câu thành ngữ như vậy, chứ đừng nói chi là hiểu rõ ý nghĩa của nó. Nhưng lúc đó biết được cũng vô dụng thôi, sau khi đầu vào đã được cài đặt xong thì chương trình vừa vặn đếm ngược đến 0 rồi sẽ bắt đầu khởi động, sai lầm lớn đã thành.

*không có 4 và 6: có nghĩa là không có đầu, không có não... đang nói về cách lập trình của Ngân Dực đó các mẹ =)) không có não!

May là thời điểm thiết kế lúc trước, Aldrich căn bản dùng hết tỉ lệ phần trăm tính cách còn dư lại, bằng không thật sự là không thể tưởng tượng.

Đối với bi kịch mà hai người liên thủ tạo ra, Aldrich và Dịch Minh cũng không muốn đối diện trực tiếp với sự thật thảm bại như vậy. Sau khi nhìn nhau một lát, Dịch Minh liền phụ trách dùng giá trị vũ lực của Aldrich để dời đi điểm chú ý của Chu Cẩn.

Dịch Minh đem hình ảnh cơ giáp màu đen đóng lại, thay đổi một tấm ảnh khác, là cánh tay bị ăn mòn của Ngân Dực.

Dịch Minh đem hình vẽ khuếch đại cho Chu Cẩn xem, sau đó đưa ra một bộ số liệu: "Đây là cánh tay bị ăn mòn lúc đó của Ngân Dực, cậu nhìn một chút, ta cảm thấy một số dữ liệu phi thường giống với vết thương trên tay cơ giáp kia mà cậu mới để lại."

Chu Cẩn quả nhiên không truy cứu rốt cuộc là người nào nữa, ngược lại ở trong lòng cậu đã nhận định tất nhiên là Aldrich. Cậu cẩn thận xem xong dữ liệu, nói xa xôi: "Thời điểm nhìn thấy lần trước con cũng có chút hoài nghi, từ bộ số liệu này mà nói, quả nhiên là chất lỏng ăn mòn mà con đã chế tạo."

Aldrich: "..."

Dịch Minh: "..."

Sự thật thật sự là ngoài dự đoán kích thích mọi người.

Chu Cẩn không hề phát hiện bản thân đã khiến người khác khiếp sợ, tiếp tục nói: "Bất quá đối phương đã thay đổi, một ít dữ liệu cơ bản cũng không trọn vẹn tương đồng, hẳn là đã sửa lại nền dung dịch."


"Kỳ quái thật, Tang Kỳ, đối phương đã dội chất lỏng trên tay Ngân Dực bằng cách nào thế?"

Tang Kỳ? Dịch Minh đang muốn hỏi Tang Kỳ là ai, Aldrich đã nhanh chóng mở video lúc đó ra. Chu Cẩn đem video cẩn thận xem đi xem lại vài lần. Thời điểm Dịch Minh đều sắp bị cảnh tượng người kia bị hòa tan hận đến không thể phun ra, Chu Cẩn rốt cuộc phá vỡ trầm mặc.

"Chất lỏng F..." Chu Cẩn giải thích, "Con tìm cách làm ra chất lỏng ăn mòn cái tên này, nó cũng khá phiền phức, không chỉ có thể hòa tan kim loại, mà cho dù là để trong bình thủy tinh vô cơ lâu ngày cũng sẽ chầm chậm ăn mòn. Giữ ở trong nhà thật sự không được, con liền đặt cọc toàn bộ ở chợ đen."

Aldrich và Dịch Minh cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với Chu Cẩn, đồ vật nguy hiểm như vậy, Chu Cẩn lại biểu hiện phảng phất đây chỉ là một món đồ chơi có thể bán đi.

"Loại kem mà con bôi trên tay Ngân Dực là vật phẩm đã được hoàn thiện. Con đem độ chua bên trong chất lỏng F phân giải ra rồi sau đó thêm vào chất môi giới, chờ đến lúc muốn dùng con liền chỉ cần thông qua phản ứng hỗn hợp. Bất quá cũng có khuyết điểm, giữ lại như vậy tuy rằng rất thuận tiện, nhưng sau khi xử lý, kem bôi sẽ lại hòa lẫn, tính năng liền thấp xuống rất nhiều. Hai người cũng nhìn thấy rồi đó, đại khái dùng nó làm chất môi giới cho phản ứng thì có lẽ là điều không thể."

Chu Cẩn vừa nói vừa chậm rãi xem lại video, sau đó dừng lại khi người kia bắt đầu hòa tan, đem hình ảnh khuếch đại. Chu Cẩn chăm chú nhìn video, Aldrich thì lại chăm chú nhìn cậu.

"Bắt đầu từ vai." Aldrich nhìn Chu Cẩn hơi nhíu lông mày nhẹ giọng nói rằng, "Con đã xem qua nhiều lần, hẳn là hắn đem nọc độc chèn vào dưới lớp da. Còn chuyện hắn đã phát động bằng cách nào thì đến bây giờ còn chưa tìm ra được."

"Đã kiếm trong kho gien chưa?"

"Không có, người này không ở trong kho gien." Aldrich có chút nhụt chí, thứ anh biết được quá ít, dường như ở trước mặt Chu Cẩn thừa nhận sự bất lực của chính mình.

Chu Cẩn không nhận ra rằng anh đang ủ rũ, tự mình chiếu lại hình ảnh, sau đó dừng lại ở phân cảnh y chang, xác định từ đầu tới cuối người kia cũng không có động tác ấn vai. Cậu chầm chậm di động hình ảnh, tra xét mỗi bộ vị: "Hai người có biết rằng Trung Quốc cổ địa cầu từng có một truyền thuyết, thích khách sẽ được chủ nô trang bị một viên thuốc con nhộng giấu trong hàm răng, lúc chấp hành nhiệm vụ bị người ta tóm lấy thì sẽ đem viên thuốc con nhộng cắn phá, tự độc chết bản thân, phòng ngừa để lộ bí mật."

Aldrich và Dịch Minh hai mặt nhìn nhau, lần đầu tiên nghe được sự tình khó bề tin tưởng như thế khiến bọn họ cảm thấy chính mình thực sự là kiến thức nông cạn, Aldrich không khỏi cảm thán: "Lại có chuyện thần kỳ như vậy!"

Chu Cẩn mím môi liếc mắt nhìn Aldrich một cái, dùng ngôn ngữ tay chân biểu đạt khinh bỉ đối với anh: "Đây đương nhiên là không thể, trừ phi người kia vừa vặn bị sâu răng. Nhưng dù sao ai cũng bị sâu răng thôi, e rằng lúc thi hành nhiệm vụ sẽ có tỉ lệ lớn những người bởi vì các loại nguyên nhân mà phạm ra sai lầm, không cần người khác động thủ, bản thân liền tự giết mình."

Aldrich: "..."

"Trọng điểm là, hiện tại ai lại cần thích khách cơ chứ!" Chu Cẩn đem điểm chú ý bị lệch đường của hai người kéo trở về, "Bắt cóc Omega, Tinh Đạo kỳ quái, pháo proton năng lượng cao, Thiết Giáp độc ngao, cơ giáp màu đen..."

Cậu đem hết mọi sự liệt kê ra xong liền trầm tư chốc lát, lập tức nghiêm túc nhìn Aldrich: "Thật không phải là đế quốc làm sao?"

Aldrich cơ hồ muốn nhảy dựng lên: "Làm sao có khả năng! Đế quốc cũng không điên đến cỡ đó!"

"Được thôi, xem trí thông minh của anh liền biết chuyện pháo proton năng lượng cao liền không thể nào hoàn thành được."


Người nào đó thật sự bị khinh bỉ đến cực hạn.

Chu Cẩn cảm thấy chính mình dường như tiến vào một mê cung rộng lớn, phóng tầm mắt khắp nơi là đường mòn, cũng không có hướng đi về phía chân tướng. Cậu không tự chủ được trấn an chính mình, trên tay cậu mang nhẫn hợp kim Vôn-fram, xúc cảm không giống với da dẻ mang đến một chút hơi lạnh.

Đây là một trong những di vật mà Tiền Quân để lại cho cậu, một chiếc nhẫn với tạo hình phi thường cổ điển, trừ mặt ngoài được mài cát thì không có chi tiết nào khác nữa. Chu Cẩn quanh năm đeo trên tay nên lúc thường cơ hồ muốn quên mất sự tồn tại của nó. Chu Cẩn cúi đầu nhìn nhẫn trên tay, hỏi Aldrich: "Nơi này có thể truy cập đến kho gien không?"

Cậu thấy Aldrich gật đầu, vì vậy đưa tay gỡ chiếc nhẫn ra: "Anh còn nhớ lúc đám Alpha tập kích chúng ta trên Thúy Vi Tinh đã nói gì không?" Chu Cẩn chẳng chờ Aldrich trả lời, tự mình đáp, " "Hàng thượng đẳng"."

Một nụ cười gằn từ trên mặt Chu Cẩn chớp mắt biến mắt: "Nếu đã có nhiều ly kỳ như vậy, chúng ta không bằng lớn mật suy đoán sâu xa một chút. Đám Alpha ở Thúy Vi kia e rằng cũng không chỉ là vì bản thân muốn tìm người bạn lữ. Tra một chút chuyện này, nói không chắc có kinh hỉ ngoài ý muốn đó."

"Nhẫn?" Aldrich lập tức liên tưởng đến Alpha bỗng nhiên bị ngất đi kia, "Lúc đó em dùng nhẫn làm hắn ngất xỉu?" Aldrich nhìn chiếc nhẫn, cũng không có gì đặc biệt.

"Ừm." Ngón tay của Chu Cẩn hơi động, cũng không biết đến cùng là sờ soạng cái gì, ở chính giữa chiếc nhẫn nhô ra một cái kim nhỏ, "Còn nhớ tên Alpha muốn đánh dấu tôi ở Thúy Vi không? Sau khi châm hắn bằng cây kim này liền không dùng thêm lần nào nữa, dùng chiết xuất dung môi chắc cũng đủ để tìm ra gien của hắn."

Trong lòng Aldrich lại mở ra một nỗi nghi hoặc, anh cẩn thận từng li từng tí cầm lấy chiếc nhẫn trên tay Chu Cẩn, mới muốn rời đi liền nghe Chu Cẩn hỏi: "Có chiết xuất dung môi không?"

Tự nhiên không có, Aldrich vì vậy đầy cõi lòng ước ao nhìn Chu Cẩn. Chu Cẩn một mặt quả nhiên bị tôi đoán được, từ trong nút không gian lấy ra thuốc thử đưa cho Aldrich, hiếm thấy chân thành hỏi: "Anh rốt cuộc là nhiều năm giả ngu như vậy nên đã quen theo, hay là anh vốn vẫn luôn ngốc như thế này vậy?"

Aldrich: "..."

"Trí thông minh lúc cao lúc thấp, anh xác định không cân nhắc đổi người khám hả? Tiếp tục như vậy thật sự rất nguy hiểm."

Dịch Minh cơ hồ dùng hết lực khống chế toàn thân mới không bật cười, lúc trước ông bị Tinh Đạo bắt theo làm cu li mười năm, thiên tài máy móc nhưng vũ lực vô dụng, ông từng trải nhiều lần chạy trốn rồi bị tóm lại, cho rằng cuộc sống của mình rốt cuộc không thể hi vọng được tự do nữa.

Ai biết Aldrich từ trên trời giáng xuống, mang mặt nạ ngụy trang thành hỗ tộc Lê, dùng một cơ giáp cấp A bị bỏ đi từ một xưởng sửa chữa, dựa vào tinh thần lực hơn người của mình điều khiển Hành Viễn. Sau khi làm hư một chiếc chiếm hạm của Tinh Đạo, anh mượn cớ sửa chữa rồi công khai đem ông từ dưới mí mắt Tinh Đạo cứu ra, toàn bộ quá trình không uổng mất người nào.

Thời điểm biết được người lấy khăn trùm đầu lại là Aldrich, Dịch Minh còn cảm thấy chính mình đang ảo giác —— Nhị hoàng tử bị toàn bộ đế quốc phỉ nhổ lại là một thanh niên hữu dũng hữu mưu như thế. Hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt, Dịch Minh xuất phát từ lòng cảm kích và hữu tình, cơ hồ là khuynh lực trợ giúp Aldrich, nhìn vị thanh niên tuổi tác tương đương với cháu mình này từng bước một chân thật tiêu sái tự mình mở ra bụi gai trên đường.

Dịch Minh thời thiếu niên bội phục tài hoa hơn người của Tiền Quân, bây giờ ông bội phục tâm tính ẩn nhẫn của Aldrich.

Nhưng hiện tại vị thanh niên hữu dũng hữu mưu tâm tình ẩn nhẫn này đang bị đối tượng mình ái mộ nhìn với vẻ mặt đầy khinh bỉ, biểu tình trên mặt kia rõ rõ ràng ràng là đang nói, anh thật sự chắc sẽ không ngốc hơn nữa đi. Aldrich trăm miệng cũng không thể bào chữa chỉ có thể bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hiện thực quả nhiên phi thường dí dỏm.

Aldrich đem đầu kim trên chiếc nhẫn để vào trong dung môi của Chu Cẩn rồi nhẹ nhàng quấy một chút, sau đó đẩy mạnh vào trong máy phân tích. Một lát sau, dữ liệu chiết xuất lập tức xuất hiện ở màn hình bên trái, so từng với với gien trong kho nằm ở bên phải.

Lúc thời gian dài đến nỗi Aldrich cảm thấy có khả năng người này chắc không nằm trong hồ sơ, màn hình rốt cuộc phát ra tiếng tít tít, tượng trưng cho việc tìm người thành công.

Chu Cẩn đang buồn ngủ nãy giờ, nghe được âm thanh liền giật mình một cái: "Tra được rồi?"

"Edmon Giản." Thời điểm Aldrich nhìn thấy nội dung phía sau, biểu tình trở nên quái lạ, "Tư liệu cho thấy hắn đã từng là thành viên quân đoàn thứ năm của liên bang, nhưng người này đã tử vong trong Trùng triều từ bốn mươi năm trước rồi cơ mà."

Sau khi Chu Cẩn thoát khỏi khốn đốn, đi đến trước màn hình nhìn từng chữ: "Rất hiển nhiên, hắn cũng chưa chết."