Tinh Giới

Chương 210: Vũ khí sinh hóa

Diện tích đảo Sinh Tử hơn một trăm km vuông, ngoại trừ hơn một nửa được khai phá ra thì đa số khu vực còn là rừng hoang. Bốn mươi hai người Lâm Thiên từ vị trí khác nhau đi vào rừng hoang đó.

Bởi vì mưa nhiều nên rừng gỗ mọc cực kỳ tươi tốt. Mười khối lệnh bài hoàng kim giấu trong rừng rậm, được một lệnh bài hoàng kim và giữ đến ba ngày sau kết thúc sẽ được một điểm, cộng thêm điểm từ lôi đài đợt đầu, tính ra tổng thành tích.

Thật ra đây không xem như tìm báu vật, có lẽ nên đổi tên thành cướp báu vật càng thích hợp hơn, nếu như lệnh bài hoàng kim xem như báu vật. Rừng rậm chỉ cỡ bảy, tám chục km vuông, diện tích chút xíu này Lâm Thiên thả thần thức một phát là toàn bộ rừng rậm nắm trong tay. Thần thức làm sao không tìm ra lệnh bài hoàng kim?

Khi vào Kim Đan kỳ là linh giác của cao thủ thiên giai sẽ diễn biến thành thần thức. Thần thức và linh giác là một, nhưng thần thức dễ dùng hơn linh giác. Ví dụ một người đi từ sau lưng ngươi, nếu dùng linh giác chỉ cảm giác được có người đi hướng ngươi, đại khái dựa vào hơi thở mạnh yếu mà phán đoán ra thực lực. Nếu dùng thần thức thì quét qua một cái cũng biết rõ mông người ta có mấy cọng lông, đó là nếu ngươi không sợ chọc giận đối phương.

Thần thức của cao thủ Kim Đan sơ kỳ có thể bao phủ ngàn thước, trong phạm vi gió thổi cỏ lay đều biết rõ ràng. Cao thủ Kim Đan đại viên mãn thì thần thức xa nhất là năm dặm, thần thức Nguyên Anh sơ kỳ mở rộng gấp mấy lần Lâm Thiên, bao phủ hai mươi dặm. Thần thức của Lâm Thiên hơi mạnh hơn Nguyên Anh sơ kỳ, bao phủ ba mươi dặm.

Đi vào rừng rậm rồi Lâm Thiên vỗ chưởng dọn ra khối đất trống, nói với Hình Thiên cẩn thận quan sát bốn phía:

– Hình Thiên, bảo vệ tốt Huyên Hiên, ta sẽ tìm hết những kim bài còn lại trong thời gian ngắn.

Bảo Hình Thiên làm việc đánh đấm thì không quá thích hợp, dùng Nguyệt Vũ thì thuộc hạng cuồng bạo lực, càng thích hợp việc đánh giết hơn. Hình Thiên không lên tiếng, nhưng gã lặng lẽ đi tới bên cạnh Huyên Hiên là biết gã nghe lời Lâm Thiên.

Huyền Minh lạnh lùng hỏi:

– Này Lâm Thiên, ngươi tìm mớ lệnh bài rồi còn chúng ta làm gì?

Huyền Minh thông minh tài trí sao không nhìn ra Lâm Thiên đã đánh cắp trái tim Thạch Huyên Hiên? Huyền Minh có dục vọng chiếm hữu Thạch Huyên Hiên nên không có thái độ thân thiện gì với Lâm Thiên được.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Nếu ngươi rảnh quá thì tìm đám người đó chơi, dù sao chúng ta không tìm họ cũng có người đến gây sự với chúng ta. Chỗ nhỏ xíu đảo Sinh Tử này làm ra so đấu như vậy vốn vì khiến chúng ta chém giết lẫn nhau!

Cho nên biến thành như vậy vốn muốn khiến người trẻ tuổi thuộc các phương thế lực thoải mái đánh một phen, xem bên nào mạnh hơn chút. Không ngờ ra biến thái Lâm Thiên làm nguyên so đấu hỗn loạn.

Huyền Minh hừ lạnh nhưng không nói chuyện, kêu gã bây giờ một mình đi kiếm chuyện với tuyển thủ thế lực khác chẳng khác nào bị điên. Thế lực khác có khoảng năm người, tuy không có cao thủ từ Kim Đan kỳ trở lên, nhưng năm người hợp sức có thể làm thịt một Kim Đan kỳ, dù sao tham gia đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới không ai yếu.

Tin thần thức của Lâm Thiên đến Nguyên Anh kỳ chắc cao thủ Nguyên Anh kỳ khác đã biết, dù không biết thì Bát Kỳ cũng biết rồi, Lâm Thiên không mong chờ gã sẽ giữ kín bí mật cho hắn. Đã bị lộ thì Lâm Thiên không e dè làm gì, trực tiếp phát thần thức Nguyên Anh kỳ ra ngoài. Rừng rậm khoảng bảy, tám mươi km vuông, hình dạng dài nhưng khoảng cách xa nhất không hơn 30km. Lâm Thiên phát ra thần thức liền bao trùm toàn bộ rừng rậm, mười khối kim bài hoặc giấu trong cây, chôn dưới đất, treo trên ngọn cây, chìm trong ao nước đều hiện ra trong thần thức của Lâm Thiên. Bảy đội khác cũng có trong thần thức Lâm Thiên.

Lâm Thiên cười nói:

– Không ngờ vận may của ta không tệ.

Tay phải Lâm Thiên co lại chộp thân cây bên cạnh, móng vuốt sánh bằng sắt thép dễ dàng bấu thủng một lỗ. Khi tay Lâm Thiên rút ra thì đã cầm một miếng lệnh bài hoàng kim nát bấy.

Lâm Thiên nhanh như tia chớp xuyên qua trong rừng rậm, chốc lát sau chín khối kim bài rơi vào trong tay của hắn. Khối cuối cùng bị một quỷ hút máu lấy được, quỷ hút máu hiện nguyên hình tốc độ khá mau trong rừng rậm. Thực lực cùng đẳng cấp thì linh giác của quỷ hút máu mạnh hơn nhân loại nhiều nên có được một khối lệnh bài hoàng kim cũng hợp lý. Có được khối kim bài này đối với quỷ hút máu không đáng ăn mừng, vì tại lệnh bài hoàng kim mới dẫn đến Lâm Thiên đi hướng bọn họ.

Lâm Thiên cười chào:

– Các vị, buổi sáng tốt lành.

Lâm Thiên đột nhiên xuất hiện trước năm quỷ hút máu. Năm quỷ hút máu có hai đẳng cấp đại công tước, ba đẳng cấp công tước. Trong gia tộc quỷ hút máu trẻ tuổi đã có thành tựu như vậy là rất lợi hại, nhưng bọn họ đến tham gia so đấu đã định trước không yên ổn.

– Lâm... Lâm Thiên!

Mở miệng là một trong hai đại công tước quỷ hút máu, gã thấy Lâm Thiên xuất hiện thì biểu tình cực kỳ khó xem, thầm la xui quá, vì sao thế lực đầu tiên đụng tới Lâm Thiên là bọn họ?

Lâm Thiên nói:

– Ài, ta lười nói nhiều với người chết.

Lâm Thiên đột nhiên vỗ chưởng công kích năm quỷ hút máu. Chưởng lực hung mãnh cho năm quỷ hút máu cảm giác rằng chưởng này chắc chắn nhằm vào ta, nên bọn họ dốc hết sức ngăn cản chưởng lực như núi Thái đè đầu.

– Khí thế vô thiên duy ngã!

Lâm Thiên hoàn toàn vô sỉ, đối phó năm người tu vi không cùng đẳng cấp với mình mà hắn sử dụng chưởng lực trăm phần trăm, còn dùng cả khí thế vô thiên duy ngã.


Năm người hợp tác tuy chưa chắc đỡ nổi chưởng lực khổng lồ của Lâm Thiên nhưng có thể ngăn cản một, hai phút. Nhưng Lâm Thiên vận dụng khí thế vô thiên duy ngã, khí thế hủy thiên diệt địa khiến năm người khựng lại. Chỉ một giây đủ để chưởng lực khổng lồ xông vào người bọn họ, xông vào huyết năng, thẳng hướng trung tâm mệnh mạch huyết mạch.

– Phụt!

Năm người cùng hộc ngụm máu há mồm té cái đùng xuống, tâm hạch bị phá hủy, tâm cơ đã đứt. Lâm Thiên vẫy tay, một lệnh bài màu vàng bay ra khỏi túi một quỷ hút máu rơi vào tay hắn.

Mười khối lệnh bài hoàng kim đều vào tay chỉ trong năm phút đồng hồ, diệt một tiểu đội, chiến quả lớn chưa từng có. Lâm Thiên cất lệnh bài xong nhanh như tia chớp lao hướng chỗ nhóm Thạch Huyên Hiên.

Giao chiến kịch liệt khiến vô số cây to quanh khu vực Lâm Thiên dọn dẹp đã đổ rầm rầm.

Sáu tiểu đội trừ huyết tộc ra cùng tấn công nhóm Thạch Huyên Hiên.

Lòng Lâm Thiên hừng hực lửa giận:

– Đáng ghét!

Mỗi đội chọn vị trí khác nhau vào trong rừng rậm, nếu không có người chỉ điểm thì sáu đội làm sao tìm ra nhóm Lâm Thiên vậy được? Trừ đội Lâm Thiên ra những đội khác thực lực mạnh nhất chỉ là đại viên mãn thiên giai. Linh giác của đại viên mãn thiên giai chỉ có thể cảm ứng khoảng cách ngàn thước, lý ra không dễ tìm được đội Lâm Thiên.

Trừ huyết tộc ra sáu đội khác có hai mươi bảy tuyển thủ, hai mươi bảy đấu với chín, nếu nhóm Lâm Thiên không có Hình Thiên, Cổ Vân, Huyền Minh tu vi mạnh hơn bất cứ ai trong đối phương thì khó thể chống đỡ.

Tiểu Linh hỏi:

– Chủ nhân chẳng phải đã sớm phát hiện bọn họ tiến tới bao vây bên này sao? Tại sao chờ khi góp nhặt hết kim bài mới đến?

Lâm Thiên nói:

– Ta chạy tới giết bọn họ và bọn họ chạy tới sau đó bị ta giết có chút khác nhau. Vế sau khiến ta yên tâm thoải mái hơn. Nếu ta một mình giết hết đám người này, đám Huyền Minh, Cổ Vân không hành động cái nào thì bọn họ sẽ nghĩ sao?

Tiểu Linh làm bộ làm tịch cảm thán:

– Bọn họ sẽ rất xấu hổ khó chịu, cảm thấy chủ nhân ỷ vào thực lực mạnh không thèm để bọn họ vào mắt. Lòng người đúng là phức tạp.

Một tiếng rống to:

– Đế quốc vạn tuế!

Một Nhật Bản nhẫn giả cười dữ tợn bộc phát tốc độ siêu nhanh đột phá phòng ngự Hình Thiên đến bên cạnh Thạch Huyên Hiên.

– Cùng xuống địa ngục với ta đi, bạo, bạo, bạo!!!

Vang tiếng quát trầm thấp:

– Cút cho ta!

Lâm Thiên như hồn ma xuất hiện, nhanh như tia chớp đá vào eo Nhật Bản nhẫn giả. Sức mạnh làm Nhật Bản nhẫn giả bay vào sâu trong rừng.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai từ sâu trong rừng, dòng khí màu đen cuồn cuộn. Lòng Lâm Thiên máy động, kết giới hiện ra bảo vệ hắn và Thạch Huyên Hiên ngay.

Cây cối xung quanh nhanh chóng héo tàn, dòng khí đen tràn qua đâu là từng miếng lá cây rụng, trong phút chốc cây cối rậm tạp lá rụng sạch, vỏ cây nhanh chóng già nua.

– Chủ nhân, là vũ khí sinh hóa, trong người nhẫn giả gài vũ khí sinh hóa!

Tiểu Linh hét to:

– May mắn chủ nhân đá hắn đi xa không thì nhiều người các ngươi chưa chắc có thời gian vận kình hộ thể, dù làm được thì khoảng cách ngắn thế này vụ nổ có thể phá vỡ kình khí hộ thể. Hít vào khí thể đen một hơi thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả.


Mặt Lâm Thiên đen như mực, chỉ chớp mắt hắn kiềm giữ ba Nhật Bản nhẫn giả chưa chết.

Lâm Thiên nhanh chóng hỏi:

– Tiểu Linh, thứ này có khuếch tán không?

Tiểu Linh trả lời:

– Thế thì không, loại bệnh độc sinh hóa này ảnh hưởng phạm vi ước chừng một ngàn thước, nhưng thời gian thì dài hai, ba mươi năm.

Lâm Thiên chửi thầm:

– Chết tiệt!

Lâm Thiên thật tình không ngờ có người sẽ gắn thứ khủng bố như vậy trong cơ thể.

Có tiếng kêu thảm thiết vang lên:

– A, cứu ta, cứu ta!

Là một cao thủ Ấn Độ, tu vi đến đại viên mãn thiên giai. Chỉ vài chục giây trước, Lâm Thiên có để ý thấy là một anh chàng đẹp trai nhưng bây giờ mặt, cánh tay không ngừng nổi bóng nước, rất khó liên tưởng đến chữ ‘đẹp trai’.

Thạch Huyên Hiên hét chói tai:

– A!

Có người tay chạm vào mặt một cái da mặt rớt mảng lớn, siêu kinh dị.

Lâm Thiên vội nói với Thạch Huyên Hiên:

– Huyên Hiên đừng xem!

Có Lâm Thiên ở bên cạnh mặc dù Thạch Huyên Hiên sợ hãi nhưng không quá sợ, tuy nhiên nàng không muốn xem cảnh tượng khủng bố đó, ngoan ngoãn nhắm mắt lại!

Cao thủ Ấn Độ hét to:

– Cứu ta, cứu ta, không! Xin hãy giết ta, giết ta đi!

Lại một người hét thảm:

– A!

Là một cao thủ Giáo Đình, người gã phát ra ánh sáng trắng, trong ánh sáng thỉnh thoảng lóe ánh sáng đen. Thánh lực Giáo Đình dùng để chữa trị có hiệu quả cực tốt, dùng khi đối địch thì có lực công kích cường đại. Nói theo lời Giáo Đình thì trước thánh quang mọi tà ác đều bị tịnh hóa.

Lâm Thiên búng tay, không mất nhiều sức nhưng bắn thủng trái tim cao thủ Ấn Độ không còn phòng ngự.

Cao thủ Ấn Độ cười kinh dị với Lâm Thiên rồi ngã xuống đất:

– Cảm... Cảm ơn!

Lâm Thiên lẩm bẩm:

– Không biết ngươi muốn cảm ơn hay hù chết ta nữa!

Khuôn mặt không còn da khi cười làm Lâm Thiên nổi hết da gà.

Cao thủ Giáo Đình chỉ hít vào một chút không ngờ bệnh độc sinh hóa quá lợi hại, thánh lực không thể tiêu trừ hết ngay. Ánh sáng trắng dần rực rỡ lên, những ánh sáng đen bị ánh sáng trắng đẩy tới cổ tay trái. Nhưng đến bước này thì thánh quang tăng mạnh cách mấy vẫn không cách nào đẩy lùi ánh sáng đen, bàn tay tràn ngập ánh sáng đen nhanh chóng phồng bóng nước, da nứt ra.

Cao thủ Giáo Đình hét to:

– A!

Tay phải thành đao chặt cánh tay trái, tay rớt xuống đất bốc khói đen, chỉ chốc lát hòa tan.

Tuy tránh cho kết cuộc cái chết nhưng cánh tay trái bị cắt hỏi sao cao thủ Giáo Đình không thầm hận?

Cao thủ Giáo Đình ngửa đầu rống to:

– Người Nhật Bản đáng ghét, các ngươi đều đáng chết!

Thánh lực không ngừng tăng mạnh theo cơn giận, người cao thủ Giáo Đình lấp lánh ánh sáng trắng, gã đột phá.

Người Trung Quốc tự bạo làm ra chuyện như vậy, mỗi cao thủ có mặt đều sắc mặt âm trầm.

Lâm Thiên trầm giọng hỏi:

– Tiếp tục chiến hay ngừng tay?