Tinh Giới

Chương 209: Uy của Trung Quốc

Lâm Thiên xuống lôi đài, hắn không ở lại xem so đấu. Những cao thủ mạnh nhất của thế lực khác hầu như bị Lâm Thiên phế, trong tình huống này mà nhóm Hình Thiên còn không ứng đối được thì Lâm Thiên không biết nên nói cái gì.

Lâm Thiên đi tới gian phòng Chu Dao ở, hắn ôm nàng dịu dàng hỏi:

– Dao nhi thấy sao rồi?

Chu Dao liếc xéo Lâm Thiên:

– Ta vốn không bị gì, vậy mà Thiên không cho ta đi xem so đấu!

Đêm qua là lần đầu tiên của Chu Dao, với độ mạnh thân thể và năng lực phục hồi hiện tại của Chu Dao thì chút vết thương đó không nặng. Nhưng Lâm Thiên vẫn dặn dò hôm nay Chu Dao phải nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lâm Thiên cắn tai Chu Dao cười tà:

– Ha ha ha, không sao hết? Vậy chúng ta làm một hiệp nữa không?

Lỗ tai là một trong những điểm nhạy cảm của Chu Dao, tối qua Lâm Thiên đã mò ra.

Chu Dao rên rỉ, nàng đẩy Lâm Thiên ra, nạt:

– Ban ngày ban mặt, so đấu mới vừa bắt đầu, tổ trưởng như Thiên sao có thể chạy về như vậy? Để Huyên Hiên biết thì tệ lắm biết không? Hiện tại Thiên nên cùng Huyên Hiên!

Lâm Thiên cười nói:

– So đấu của ta hôm nay coi như kết thúc, có lẽ tất cả cuộc đấu lôi đài của ta cũng chấm dứt.

Nếu không ai dám lên lôi đài số một mà Lâm Thiên bá chiếm thì cuộc đấu lôi đài của hắn đến đây là hết.

Chu Dao kinh kêu:

– Thiên bị xóa mất tư cách so đấu?

Lâm Thiên lắc đầu khều mũi nhỏ của Chu Dao:

– Tiểu nha đầu này nghĩ lão công của nàng như vậy sao? Làm sao ta có thể bị xóa mất tư cách so đấu? Chẳng qua ta thắng vài trận, không ai dám cho ta lên lôi đài nữa. Huyên Hiên nói muốn yên tịnh một mình.

Chu Dao nói:

– Huyên Hiên... Thiên hãy đi cùng nàng, ta không sao. Lúc này Huyên Hiên chắc chắn cần có Thiên bên cạnh!

Lâm Thiên cãi lại:

– Nhưng Huyên Hiên bảo là muốn yên tĩnh một mình!

Chu Dao nói:

– Mau đi đi, đôi khi không thể tin lời con gái nói. Huyên Hiên nói muốn ở một mình thật ra là chỉ muốn yên lặng suy nghĩ, nhưng chắc chắn hy vọng Thiên ở bên cạnh, cho nàng cảm nhận tình yêu.

Lâm Thiên ôm chặt Chu Dao, dịu dàng nói:

– Còn Dao nhi? Nàng khiến ta đi chỗ Huyên Hiên, nói là mình không sao vậy chẳng phải là cũng không đáng tin?

Người Chu Dao khẽ run:

– Thiên, ta thừa nhận không muốn ngươi đi, nhưng ngươi đã đến là ta đã vô cùng vui vẻ. Ta biết Thiên không phải người bình thường, muốn chiếm trọn vẹn ngươi cuối cùng sẽ hoàn toàn mất đi ngươi. Ta không muốn mất Thiên, nên ta thà chọn cùng người chia sẻ Thiên.


Lâm Thiên nhìn chăm chú vào mắt Chu Dao, đôi mắt to xinh đẹp đong đầy tình yêu.

– Dao nhi ngốc quá đi, ta... Ta đáng để nàng trả giá như vậy sao? Ta là tên khốn, đồ háo sắc, là...!

Lâm Thiên muốn nói tiếp nhưng bị tay Chu Dao chặn lại.

Chu Dao khẽ nói:

– Không có gì đáng giá hay không, chỉ có muốn hoặc không.

Chu Dao thuyết phục mãi rốt cuộc Lâm Thiên đi làm bạn với Thạch Huyên Hiên. Đến bên cạnh nàng, Lâm Thiên không lên tiếng quấy rầy Thạch Huyên Hiên nhưng hắn thấy rõ mắt nàng sáng lấp lánh. Lâm Thiên thầm nhủ quả nhiên nữ nhân hiểu biết nữ nhân nhất, nếu Lâm Thiên mãi không đi tìm Thạch Huyên Hiên thì trong lòng nàng sẽ hơi bất mãn.

So đấu ngày thứ ba kết thúc, đã quyết định xong mười lôi chủ. Không chỉ là lôi chủ ngày thứ ba còn là lôi chủ toàn bộ cuộc chiến lôi đài. Vì quá nhiều người chết trong so đấu, khá đông bị thương nặng nên buổi chiều ngày thứ ba chỉ còn một nửa người đứng trên đường nổi.

Đến giữa trưa ngày thứ ba mười lôi chủ không có ai khiêu chiến nữa, vì người đứng trên đường nổi hiểu rằng mình không đánh lại bất cứ ai trên lôi đài. Vì chấn nhiếp địch thủ, trên cơ bản mỗi một vị lôi chủ ra tay rất dữ, không dưng đưa mạng chẳng bằng ngoan ngoãn đừng chạy lên lôi đài.

Mười lôi chủ thì Trung Quốc chiếm một nửa, gồm Lâm Thiên, Hình Thiên, Cổ Vân, Huyền Minh, Nguyệt Vũ. Bốn nam nhân giành vị trí lôi chủ không ngoài dự đoán của mọi người. Từ khi Lâm Thiên thanh lý lôi đài xong những người tu vi Kim Đan kỳ đều mất hết tu vi, ở lại đường nổi tu vi cao nhất chỉ cỡ đại viên mãn thiên giai. Với tu vi Kim Đan kỳ của nhóm Hình Thiên nếu không nắm chắc lôi chủ cuộc chiến lôi đài thì đúng là trò cười lớn nhất thế giới. Nguyệt Vũ là nữ mà dựa vào tu vi đại viên mãn thiên giai đánh bại nhiều cao thủ đại viên mãn thiên giai giành vị trí lôi chủ khiến các khán giả nhìn với cặp mắt khác.

Năm lôi chủ khác rơi vào tay đội huyết tộc, Giáo Đình, nước Mỹ, Lang Nhân, Châu Úc. Nhật Bản, Indonesia, Indonesia Hùng Nhân đều không chiếm được lôi chủ.

Kết quả cho ra gây nên hưởng ứng mãnh liệt, trong biên cảnh Trung Quốc sôi trào. Trung Quốc chiếm một nửa trong mười lôi chủ, ở Olympic còn chưa được thành tích như vậy. Chưa biết kết quả giai đoạn hai thứ nào, nhưng chỉ xem giai đoạn thứ nhất thì Trung Quốc là nhân vật chính. Dân trong nước vốn không có niềm tin vào võ công tiến triển chậm chạp, nhưng bây giờ quan niệm thay đổi lớn. Mười lôi chủ thì Trung Quốc chiếm hết năm đã nói lên vấn đề rất rõ ràng.

Một số người Trung Quốc nước ngoài chưa về nước khi xem so đấu thì lòng dâng lên nguyện vọng về nước mãnh liệt. Ở lại nước khác chịu ăn hiếp không bằng về nước học tốt võ công rồi ra nước ngoài ăn hiếp người khác.

– Đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới phần thứ nhất kết thúc, Trung Quốc chiếm năm trong mười lôi chủ!

– Cự long phương đông dâng lên!

– Công phu Trung Quốc xưng bá thế giới!

***

Hàng loạt tin lan tràn trên các tờ báo, nhà đài, internet. Trung Quốc luôn điệu thấp, lần này ra tay cao điệu trong đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới khiến người dân nức lòng.

Đương nhiên cũng có thanh âm khác nổi lên, ví dụ ‘Trung Quốc uy hiếp luận’ mấy năm nay không nhắc tới giờ lại bị nhiều quốc gia nâng lên. Bộ ngoại giao Trung Quốc không tỏ vẻ gì nhiều, chó cắn người thì không sủa, sủa to đại biểu con chó đó không có gan cắn.

Cuộc chiến lôi đài kết thúc, xảy ra chuyện khiến người trợn mắt há hốc mồm. Các đội tuyên bố bỏ quyền rời khỏi đảo Sinh Tử. Có người trả lời phỏng vấn của ký giả thế này: Bọn họ là thanh niên ưu tú nhất của nước chúng ta, ta không thể để bọn họ vào phân đoạn tìm báu vật rồi trơ mắt nhìn họ chịu chết. Ta phải có trách nhiệm với bọn họ, với người nhà của họ, với toàn đất nước! Thực lực tuyển thủ chúng ta quá cường đại, nhưng một mình Lâm Thiên có thể càn quét hết tuyển thủ trừ tuyển thủ của nước họ. So đấu lần này là công bằng, chỉ trách thực lực chúng ta quá yếu, lý trí khiến chúng ta chọn từ bỏ.

Các thế lực rút khỏi so tài nhưng tuyển thủ nước Mỹ, Giáo Đình, huyết tộc, Châu Úc, Nhật Bản, Hùng Nhân, Indonesia thì không. Nước Mỹ tự nhận là bá chủ thế giới, không thể làm chuyện rút khỏi cuộc đấu. Giáo Đình, huyết tộc thực lực cường đại cũng không rút được. Châu Úc cùng chiến tuyến với Châu Âu, Giáo Đình và huyết tộc không rút thì bọn họ cũng không lùi. Nhật Bản cho tới nay không bao giờ thừa nhận võ sĩ nước mình không bằng người khác, cộng thêm rút ra nghĩa là thành toàn Trung Quốc. Với ân oán giữa hai nước, Nhật Bản rút quân mới lạ. Mười tuyển thủ dự thi còn lại bốn đều nhận được mệnh lệnh tử chiến. Dường như Hùng Nhân giống Châu Úc cũng ôm đùi Châu Âu. (Hùng Nhân chơi thân với huyết tộc, Châu Úc thì đứng về phía Giáo Đình). Tuy không muốn liều mạng với các tuyển thủ Trung Quốc hung hãn nhưng buộc phải liều.

Indonesia cuối cùng giống như Trung Quốc là một nước đông dân cư, đáng tiếc toàn Indonesia cho đến nay không ra siêu cao thủ Nguyên Anh kỳ nên địa vị trong thế giới ngầm không cao. Lần này Indonesia phái tuyển thủ đến tham gia thực lực không tệ, vì đông người nên tất nhiên có thể chọn ra tuyển thủ khá ưu tú. Indonesia và Trung Quốc lân cận, luôn cảnh giác với hàng xóm Trung Quốc, luôn nghĩ cách làm sao vượt qua. Indonesia rất bất mãn sức ảnh hưởng của mình quá yếu trong thế giới ngầm, vốn định thừa dịp đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới lần này bày ra thực lực nước mình, không ngờ bị Trung Quốc cướp hết nổi bật. Nhưng Indonesia không muốn từ bỏ, vẫn đang tính liều một phen trong giai đoạn tìm báu vật.

Dù không thương lượng nhưng tất cả thế lực ở lại không hẹn mà cùng chĩa đầu mâu vào Trung Quốc.

Lâm Thiên cùng Chu Dao, Thạch Huyên Hiên tối xong trở về phòng. Không gian dao động nhẹ, Long Lăng Thiên xuất hiện trước mặt Lâm Thiên.

– Lâm Thiên, so đấu ngày mai không cần nương tay!

Lâm Thiên khen:

– Long lão giỏi quá!

Nếu thần thức của Lâm Thiên không đến Nguyên Anh kỳ cộng với cảnh giới vượt qua Nguyên Anh kỳ đến Xuất Khiếu Kỳ, mẫn cảm với năng lượng thì hắn chưa chắc phát hiện được Long Lăng Thiên đến.

Long Lăng Thiên nói:


– Tiểu tử đang mỉa ta sao? Chút bản lĩnh của ta không là cóc khô gì trong mắt ngươi.

Long Lăng Thiên ngồi xuống giường, nhìn Lâm Thiên trợn mắt há hốc mồm thì cười gian:

– Suốt ngày giả bộ dáng của cao thủ rất mệt mỏi.

Lâm Thiên kinh ngạc nói:

– A, Long lão vốn là cao thủ, không tính là giả bộ.

– Với thực lực của ta trên Trái Đất hiện tại coi như cao thủ, nhưng là cao thủ là một chuyện, giữ hình tượng cao thủ lại là chuyện khác biết chưa? Ài, ai kêu ta là tổ trưởng Long tổ? Đại biểu cho Long tổ!

Long Lăng Thiên nói:

– Tiểu tử nhà ngươi nhớ đừng nương tay trong so đấu ngày mai biết chưa? Bà nội nó, đám kia ra lệnh không tiếc mọi giá giết chết các ngươi!

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh gật đầu nói:

– Được rồi, ta sẽ cho bọn họ biết sự lợi hại của ta. Nhưng làm vậy thì đắc tội rất nhiều thế lực. Long lão, làm như vậy có quá bất lợi cho đất nước không? Thực lực quốc gia chúng ta đơn độc đấu với phe nào cũng không sợ. Nhưng nếu bọn họ liên hợp lại thì...

Long Lăng Thiên xua tay:

– Ngươi đừng lo vụ đó, tạm thời xác suất các đại thế lực đánh nhau rất thấp. Một vì trong đoạn thời gian tiếp theo các thế lực lớn sẽ vội vàng thâu tóm thế lực nhỏ xung quanh, hai vì hạch võ chưa bị hủy mọi người còn e dè, có đánh cũng phải chờ các nước tiêu hủy vũ khí hạt nhân của mình rồi tính.

Đạn hạt nhân là nhân loại tạo ra, uy lực siêu lớn, dù là cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng không chịu nổi uy lực khủng bố đó. Nếu muốn đánh thì phải đem hủy hết đạn hạt nhân đã, không thì khi đánh nhau bên nào nóng máu bắn đạn hạt nhân lung tung, Trái Đất bị phá nát thì mọi người cũng xong phim.

Lâm Thiên gật gù, hắn không hiểu biết nhiều về vụ này.

– Long lão...

Long Lăng Thiên ngắt lời Lâm Thiên:

– Gọi ta là Long lão ca được không? Kêu Long lão khiến ta già quá.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Đã một, hai trăm tuổi rồi không chịu già?

Ngoài miệng Lâm Thiên ngoan ngoãn kêu một tiếng Long lão ca.

Lâm Thiên hỏi:

– Tối nay Long lão ca tới đây chắc không chỉ vì dặn ta đừng nương tay đi? Bọn họ muốn hạ sát thủ thì ta sẽ không nương tình, không cần Long lão ca căn dặn gì.

Mắt Long Lăng Thiên long lanh nhìn Lâm Thiên:

– Khụ khụ, ngươi làm tổ trưởng Long tổ chịu không? Thực lực của ngươi, và thông minh tài trí tuyệt đối đủ khả năng làm tổ trưởng Long tổ!

Lâm Thiên sửng sốt, hắn lắc đầu nói:

– Long lão ca, xin thứ lỗi ta không thể đồng ý. Ta thích cuộc sống tự do thoải mái, nếu đất nước có nạn kêu ta ra tay thì ta sẽ nghĩa bất dung từ, nhưng ta không bao giờ đồng ý làm tổ trưởng Long tổ.

Long Lăng Thiên không dễ chịu thua, cố gắng khuyên nhủ:

– Làm tổ trưởng Long tổ được hàng đống cái lợi. Ra lệnh một tiếng là tất cả thành viên Long tổ nghe theo lệnh ngươi, gai mắt tham quan nào có thể trực tiếp bóp chết.

Lâm Thiên cười nói:

– Long lão ca, ta không xem trọng quyền lực như vậy. Còn Long lão ca nói tham quan, thì hiện tại cứ thấy tham quan nào ta cũng xử quyết kẻ đó được.

Long Lăng Thiên nhăn mặt nói:

– Lâm lão đại, ta gọi tiếng lão đại được không? Ngươi làm ơn làm phúc làm tổ trưởng Long tổ đi. Ta làm nhiều năm thật sự rất muốn thả lỏng một chút!

Lâm Thiên há to miệng, cười khổ nói:

– Chính Long lão ca cũng không muốn làm chứng minh đây là chuyện khổ sai, lại còn kéo ta xuống nước. Tư tưởng của Long lão ca thật là xấu xa!

– Mợ, tiểu tử nhà ngươi! Kêu ngươi làm tổ trưởng Long tổ cũng không được? Ngươi không biết vị trí này biết bao người nhìn chăm chăm, ta mất thật lâu mới tìm ra nhân tuyển thích hợp như ngươi, không thì ta cần gì cầu ngươi? Làm như thể vị trí tổ trưởng Long tổ kém lắm vậy!

Long Lăng Thiên nói:

– Hơn nữa không kêu ngươi tiếp nhiệm ngay, hiện tại có một đống chuyện rắc rối, ta cũng không yên tâm ném cho ngươi. Chờ mọi chuyện bình ổn rồi ngươi nhận làm tổ trưởng Long tổ chịu không?