– Mặc kệ có thu hay không, vào Ma Thú sâm lâm giết ít ma thú đào vài ma hạch cũng tốt. Sắp qua mùa đông, trong tay không có mấy đồng tiền, khổ chết.
Một nam nhân vạm vỡ lưng cõng cây đao to nói:
– Nhưng những ma thú này lợi hại bỏ mạng, thực lực yếu chút thì chạy trốn nhanh, đụng phải ma thú thực lực mạnh ngược lại mình chạy vắt giò.
Mạo hiểm giả khác nói:
– Gặp ma thú thực lực cường đại có thể chạy trốn đã là giỏi. Mấy hôm trước một tiểu đội Dong Binh hơn hai mươi người xui xẻo đụng phải một con lôi hổ thất giai, chỉ có một người trốn ra. Hiện tại người thực lực thấp không dám đi khu vực đó nữa.
– Chúng ta sắp qua mùa đông, ma thú cũng phải sống qua mùa đông. Ha ha, chúng ta giết chúng nó lấy ma hạch, lột da thú. Các ma thú cũng xem chúng ta như thực vật, chỉ là mạnh ăn thịt yếu!
Lời này khiến nhiều mạo hiểm giả lặng im. Mạo hiểm giả, Dong Binh, nghe thì rất là tự do tự tại nhưng cũng sống những ngày liếm máu trên lưỡi dao. Đối với bọn họ thì có thể sống đến ngày mai hay không vĩnh viễn là một dấu hỏi. Trong này không bao gồm các nhân vật thực lực cao cường, cường giả thật sự thì hưởng thụ cuộc sống tự do, nguy hiểm thì bọn họ dựa vào thực lực lần lượt hóa giải.
Không nghe thêm nhiều tin tức hữu dụng, nửa tiếng sau Lâm Thiên rời khỏi quán rượu mạo hiểm giả, hắn tìm một lữ điếm ở lại. Bầu trời sắp tối đen.
Đêm thành Ma Thú rất náo nhiệt, tại đây nghề sắc tình cực kỳ phát đạt, số lượng kỹ nữ nhiều nhất toàn đại lục. Những Dong Binh, các mạo hiểm giả thường hay có dư tiền, đa số tiền đổi rượu chảy vào bụng, hoặc đổ trên bụng nữ nhân.
Khiến người Lâm Thiên cống hiến cho sự nghiệp sắc tình thành Ma Thú, hắn vì tăng nhanh thực lực mà một tháng rồi không vào không gian Tinh Giới. Tốc độ chảy thời gian nơi này là gấp bốn lần không gian Tinh Giới.
Một đêm bình yên, ngày hôm sau Lâm Thiên dậy sớm, ra khỏi cửa thành theo đuôi một đội Dong Binh lớn đi Ma Thú sâm lâm. Tại sao là theo đuôi? Bởi vì bạn học Lâm Thiên đáng thương không biết đường. Tuy thành Ma Thú gần Ma Thú sâm lâm nhưng vẫn cách xa ba, bốn mươi dặm, nếu không mỗi ngày có ma thú chạy từ trong núi ra phá thì toi.
Không lâu sau Lâm Thiên bị đối phương phát hiện.
Trong đội Dong Binh một Dong Binh to mồm hét hướng Lâm Thiên:
– Này tiểu tử kia, lén lút theo sau chúng ta làm gì!?
Đội Dong Binh ngừng lại.
Lâm Thiên tiến lên trước, cười nói:
– Ngại quá, cuộc chiến ta đến Ma Thú sâm lâm nên không biết đường, bất đắc dĩ mới đi theo các người. Ta nghe nói các người sẽ đi hơi sâu vào Ma Thú sâm lâm?
Một nam nhân vạm vỡ cao cỡ hai thước vá cây búa to cười to bảo:
– Ha ha, tiểu tử, lần đầu tiên tới Ma Thú sâm lâm mà dám một mình đi vào? Ngươi cho mình là Pháp Thánh Kiếm Thánh sao? Nghe ta khuyên về thành Ma Thú đi, ma thú không dễ chọc, chúng ta sẽ dùng móng vuốt sắc bén xé ngực ngươi ra, răng nhọn cắn đứt cổ họng của ngươi!
Một Dong Binh khác cười nói:
– Bạn nhỏ của chúng ta có lẽ xem nhiều cổ tích mạo hiểm giả, muốn một mình đi vào phát tài, rồi cưới một tiểu thư quý tộc xinh đẹp yêu kiều. Hưm, ý tưởng tốt đẹp nhưng tiếc rằng trên đời này ít ai có thể trở thành nhân vật chính trong chuyện kể.
Mặc dù trong giọng nói có chút khinh thường nhưng Lâm Thiên nhìn ra bọn họ tốt bụng, ít ra khuyên nhủ hắn về thành.
– Ta có thực lực tự bảo vệ mình.
Lâm Thiên nói rồi một quả cầu lửa to cỡ bóng rổ dâng lên trong tay. Quả cầu lửa đập vào mắt đám Dong Binh, xua tan coi rẻ trong mắt bọn họ.
Một thanh niên tóc đen cưỡi con ngựa ma, thanh niên leo xuống ngựa, nói:
– Ma Pháp Sư các hạ tôn kính, xin tha thứ bọn họ vô lễ, ta là đoàn trưởng Dong Binh đoàn Phong Diệp, tên Diệp Phong.
Tóc đen, tên giống với người Trung Quốc, đây là lần đầu tiên Lâm Thiên thấy, trong lòng có chút hảo cảm.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:
– Diệp Phong đoàn trưởng, tại hạ mạo muội!
Nếu mời Ma Pháp Sư vào đội sẽ tăng lên thực lực cho đội.
Diệp Phong mở lời:
– Ma Pháp Sư các hạ tôn kính, hay chúng ta đồng hành được không? Chúng ta vào Ma Thú sâm lâm tìm một loài kim Vĩ Ma hầu, lấy máu của nó chế thành dược tề cứu người.
Đồng hành với bọn họ tiện hơn một người bận rộn, vì vậy Lâm Thiên gật đầu nói:
– Tốt, vậy xin làm phiền.
Diệp Phong cười nói:
– Không phiền, không phiền. Có thể mời Ma Pháp Sư các hạ tham gia là vinh hạnh cho Dong Binh đoàn Diệp Phong.
Lâm Thiên nói:
– Ta tên Lâm Thiên, gọi thẳng tên ta là được.
Diệp Phong nói:
– Tốt, Lâm Thiên huynh đệ. Nào, thân thể Lâm Thiên huynh đệ yếu hãy cưỡi ngựa của ta đi.
Trong Dong Binh đoàn đa phần không có tọa kỵ, vào trong Ma Thú sâm lâm địa hình phức tạp không thích hợp cưỡi tọa kỵ, hơn nữa tọa kỵ bình thường không chịu nổi uy áp ma thú. Có khi ngươi muốn đuổi theo một con ma thú nhưng tọa kỵ dưới thân lại dừng bước không chịu lên. Chỉ có vài tọa kỵ một cho Diệp Phong làm đoàn trưởng, hai là cho hai Ma Pháp Sư trong Dong Binh đoàn. Nhưng đẳng cấp của hai người không cao, một người là Ma Đạo Sĩ trung giai, một người là cao giai. Nói đúng ra trong một Dong Binh đoàn có hai Ma Đạo Sĩ đã cực kỳ giỏi.
Địa vị Ma Pháp Sư cao siêu, thông thường không chịu sống mạo hiểm liếm máu trên lưỡi dao, chừng nào thiếu tiền chỉ tạm thời tham gia vào Dong Binh đoàn. Lăn lộn trong Dong Binh đoàn thời gian lâu một là có quan hệ thân thiết với Dong Binh đoàn đó, ví dụ đoàn trưởng là ai đó với Ma Pháp Sư, hai vì khát vọng thực lực, mong chờ giữa lằn ranh sống chết lần lượt đột phá. Thực lực của bọn họ bình thường mạnh hơn Ma Pháp Sư cùng đẳng cấp nhiều, một số ma pháp đê giai phần lớn có thể thuấn phát, bởi vì sống chết trong đường tơ kẽ tóc phát ma pháp trong một giây có lẽ sẽ tránh khỏi số phaạn chết chóc.
Lâm Thiên nói:
– Không cần, ta trừ là Ma Pháp Sư ra còn biết chút võ kỹ.
Lâm Thiên đấm vào một thân cây to bằng miệng chén ven đường, sức mạnh cường đại xâm nhập.
Răng rắc!
Trước các cặp mắt ngạc nhiên của Dong Binh cây to ngã xuống đất.
Dong Binh cầm búa to trợn to mắt nói:
– Má ơi, không dùng đấu khí, lực lượng thân thể mà có thể đấm gãy thân cây thô như vậy. Tiểu tử, a không, Lâm huynh đệ quá mạnh, siêu mạnh! Ta dùng búa mà còn phải tốn nhiều sức mới có thể một nhát chém đứt cây này.
Diệp Phong vui mừng cười nói:
– Ha ha ha! Không ngờ Lâm Thiên huynh đệ là cao thủ như vậy, chuyến đi Ma Thú sâm lâm lần này sẽ an toàn hơn nhiều!
Không dùng đấu khí, bằng vào lực lượng thân thể có thể một đấm đánh gãy thân cây, nếu dùng đấu khí thì... Diệp Phong nghĩ vậy nhưng gã không biết rằng Lâm Thiên vốn không có đấu khí, hắn cũng chưa dùng hết sức. Nếu Lâm Thiên dốc hết sức, bằng vào tu vi thiên giai, năng lượng trong tế bào chuyển hoán thành kình khí cường đại đánh ra có thể từ mười thước đấm cây nát thành bụi phấn.
Hai người nhường qua nhường lại cuối cùng không ai ngồi ngựa ma, Diệp Phong dắt ngựa đi bộ cùng.
Đám người Dong Binh thực lực không yếu, theo Lâm Thiên quan sát thì yếu nhất cỡ tu vi Kiếm Sĩ trung giai có một tia đấu khí. Tốc độ di chuyển không chậm, chặng đường ba, bốn chục dặm đi hơn hai tiếng là đến nơi. Khi Ma Thú sâm lâm đập vào mắt, Lâm Thiên giật mình trước vẻ mênh mông vô bờ của nó. Cây to đâm trời, từng gốc cây san sát nhau không thấy cuối.
Hơi thở thê lương túc sát tràn ngập Ma Thú sâm lâm, khiến người vừa vào đây cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, cảm giác rất tệ, làm người rợn tóc gáy.
Diệp Phong thấy ánh mắt Lâm Thiên kinh dị thì cười nói:
– Lâm Thiên huynh đệ, người lần đầu tiên đến đây đều có cảm giác kỳ dị, nhưng thói quen là tốt rồi.
Lâm Thiên gật đầu, thầm nghĩ phải giết bao nhiêu người mới tích lũy ra khí túc sát mãnh liệt như vậy.
– Tốt rồi, các huynh đệ hãy chuẩn bị sẵn sàng, ta hy vọng chúng ta bao nhiêu người đi vào thì có bấy nhiều người đi ra!
Diệp Phong cao giọng quát:
– Nhiệm vụ lần này có Lâm Thiên huynh đệ tham gia, nhất định phải hoàn thành viên mãn!
Ba mươi Dong Binh đồng thanh kêu lên:
– Tuân lệnh đoàn trưởng!
Khí thế hùng hổ làm Lâm Thiên gật gù khen. Tuy Diệp Phong trẻ tuổi nhưng không yếu, tu vi Kiếm Sư sơ giai, thuộc hạ mỗi người thực lực đều giỏi giang.
Đoàn người vào Ma Thú sâm lâm, Lâm Thiên đến vì rèn luyện nên dù hắn không thiếu giới lực cũng không kêu Tiểu Linh mở ra dò xét. Bằng vào tu vi hiện tại của Lâm Thiên có lực cảm giác không tệ, trong vòng ba trăm thước mọi thứ không thoát khỏi cảm giác của hắn. Một đường tiến lên, Lâm Thiên thường phát hiện ma thú cấp thấp, nhưng các ma thú rất nhạy bén, nhóm Lâm Thiên chưa đến gần thì chúng nó đã chuồn mất.
Khó khăn lắm mới có một con ma thú nhỏ hình dạng mèo rừng xuất hiện trước mắt mọi người. Nó meo một tiếng chớp mắt biến mất. Đó là Ly, biết phun chút phong nhẫn nhỏ, tốc độ siêu nhanh, rất khó giết chết. Ma thú nhỏ nhất, nhị giai khó giết còn hơn ma thú tam, tứ giai. Chúng nó không có quan niệm lãnh địa, đụng đến nguy hiểm liền chạy rất nhanh. Ma thú tam, tứ giai thì có quan niệm lãnh địa nhất định, rất có thể chúng sẽ xông lên công kích, đương nhiên nếu phát hiện không đánh lại sẽ chạy trốn.
Diệp Phong đi bên Lâm Thiên lên tiếng:
– Ma thú không dễ săn giết.
Lâm Thiên gật đầu. Nếu ma thú dễ săn giết thì giá ma hạch đã không cao như vậy, một ma thú nhỏ nhất giai có thể bán trên mười kim tệ. Mười kim tệ tương đương một ngàn nguyên nhân dân tệ. Tức là trong một tháng săn một con ma thú nhất giai thì một người có thể miễn cưỡng đủ sống.
Diệp Phong nói:
– Mục tiêu của chúng ta lần này là Kim Vĩ Ma Hầu có thực lực lục giai, biết ma pháp phong hệ. Đến lúc đó còn phải tổng nhờ vào Lâm Thiên huynh đệ.
Lâm Thiên cười nói:
– Với tu vi Kiếm Sư của Diệp đoàn trưởng cộng thêm huynh đệ khác trong Dong Binh đoàn dư sức giải quyết một con ma thú lục giai.
Lòng Diệp Phong thầm giật mình, gã chưa từng nói về thực lực của mình vậy mà bị Lâm Thiên nhìn thấu. Lâm Thiên ở trong lòng Diệp Phong mạnh thêm một bậc.
– Nói là vậy nhưng xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong Ma Thú sâm lâm rất cao, lỡ như gặp phải ma thú đẳng cấp cao sẽ có kết cuộc là đoàn diệt. Hơn nữa trong Ma Thú sâm lâm không chỉ ma thú nguy hiểm còn có người. Có một số người chuyên môn săn giết người vào Ma Thú sâm lâm để kiếm lời.
Nói đến đây mắt Diệp Phong lóe tia sáng lạnh, tuy tình huống này rất bình thường nhưng vẫn khiến người tức giận.
Trên đời vốn không có đường, nhiều người đi thì thành đường mòn, câu này áp dụng trong thành Ma Thú. Nhóm Lâm Thiên đi dọc theo đường mòn vào trong Ma Thú sâm lâm, thường thấy cành cây trên đỉnh đầu vắt vẻo các con rắn sặc sỡ nhiều màu. Nhìn màu rực rỡ như thế nói rắn không có độc cũng không người tin, nhưng đám Dong Binh kinh nghiệm phong phú, trước tiên phát hiện rắn độc rồi giết ngay.
Trong rừng rậm nguy hiểm lớp lớp, có mấy lần Lâm Thiên dựng đứng lông tơ nhìn. Đám Dong Binh ai nấy hết sức bình tĩnh.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Bà nội nó, tiểu gia từng giết ra từ đàn tang thi vô số vậy mà bị thứ nhỏ bé này hù sợ, thật không nên.
Ba tiếng qua đi, đã đến giữa trưa. Mọi người dừng lại ở mảnh đất trống, lấy lương khô ra ăn. Lâm Thiên chần chừ một chút, lấy phần thịt bò trước đó đã chuẩn bị sẵn ra khỏi không gian Tinh Giới.
Làm như vậy để đám Dong Binh biết Lâm Thiên có không gian giới chỉ, à thì Tinh Giới miễn cưỡng xem như là không gian giới chỉ đi, dù sao bên trong có thể chứa đồ. Hành động này giúp Lâm Thiên hiểu rõ hơn tâm tính của mọi người.
Không gian giới chỉ là thứ rất quý giá, một chiếc không gian một thước vuông đã có giá trên mười vạn khối kim tệ, tương đương với ngàn vạn nhân dân tệ. Nếu những Dong Binh này nổi lòng xấu xa thì Lâm Thiên sẽ không nương tay, miễn hắn cẩn thận một chút, cả đám cộng lại không đủ giết hắn. Lâm Thiên cho rằng nên thử nghiệm lòng người.
Lâm Thiên thấy hâm mộ trong mắt Diệp Phong, nhủ thầm Diệp Phong không tệ. Hâm mộ là chuyện thường, miễn không phải tham lam là được. Dong Binh khác trừ cá biệt đáy mắt lóe tia ghen tỵ ra không có vẻ gì là tham lam.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Nhóm người này không tệ, khi gặp nguy hiểm nếu cứu được thì cứu.