Tinh Giới

Chương 122: Cấm chú

Lâm Thiên dùng chiêu này là lúc trước học từ ma thú, tuy đơn giản nhưng hiệu quả rất tốt. Vì đụng sập tường đất nên hai Kiếm Sĩ gồng sức cực mạnh. Tường đất vỡ ra, hai Kiếm Sĩ không thắng kịp đụng vào gai đất.

Đối phương đã tấn công trước thì Lâm Thiên cũng không dễ chọc, dù sao Nhã Sa đang có hai cường giả lão Ốc Luân, Ái Lệ Ti bảo vệ. Có lẽ lão Ốc Luân còn e ngại bối cảnh Dong Binh đoàn Huyết Lang nhưng Ái Lệ Ti thì không sợ, ngược lại nếu biết thân phận của nàng thì người nên kiêng dè chính là Dong Binh đoàn Huyết Lang và chỗ dựa đằng sau. Lâm Thiên vẫy tay một cái, hai con hỏa long uy mãnh đột nhiên xuất hiện. Trong tiếng kinh kêu, hỏa long lao vào mấy chục Dong Binh.

Hỏa long lục giai, nhiệt độ lửa cực cao. Nếu không có ma pháp hay đấu khí hộ thể thì trong vòng nửa phút sẽ đốt cơ thể người bình thường thành tro tàn. Muốn đốt chết không cần mười giây. Trong đám người Dong Binh đoàn Huyết Lang chỉ khoảng mười Dong Binh là miễn cưỡng có thể sử dụng đấu khí, ma pháp hộ thể. Ba, bốn chục người khác thì đấu khí mỏng manh khó thể che toàn thân họ.

Ma Pháp Sư phe đối phương không thể thuấn phát ma pháp cao cấp giống Lâm Thiên, nhưng có mang theo quyển trục ma pháp. Những thành viên Dong Binh đoàn Huyết Lang nhìn hỏa long lao đến, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng. Chợt một kết giới ma pháp cường đại dựng lên.

– Kết giới thủy!

Ma pháp phòng ngự bát giai!

Kết giới thủy giá trị bốn vạn kim tệ được sử dụng, thanh niên ngồi trên huyết lang yên tâm, lòng nhỏ máu. Bốn vạn kim tệ, tương đương với bốn trăm vạn nhân dân tệ! Nhưng thanh niên không thể không dùng, mạng sống mấy chục thành viên Dong Binh đoàn đáng giá hơn bốn vạn kim tệ, quan trọng nhất là mạng của gã đáng giá.

Lâm Thiên có thể thuấn phát hỏa long lục giai, bọn họ thì không. Ma pháp phòng ngự cấp thấp chút chẳng dày hơn một trang giấy bao nhiêu trước hỏa long cường đại. Hai con hỏa long đập vào kết giới thủy nhưng chỉ khiến kết giới rung nhẹ, lục giai và bát giai chênh lệch khá lớn.

Dao động ma pháp kịch liệt khiến lão Ốc Luân đang trong học viện dạy Nhã Sa nhận ra ngay.

Lão Ốc Luân phản ứng lại ngay:

– Ma pháp hỏa hệ, hơi thở này... Là Lâm tiểu hữu!

Ốc Luân viện trưởng chạy nhanh ra ngoài cổng trường. Không chỉ mình lão Ốc Luân phát hiện dao động ma pháp, rất nhiều đạo sư học viện ma pháp Hán Tư thực lực cao thâm lập tức chạy tới cửa trường học.

Người chạy đến nơi đầu tiên dĩ nhiên là lão Ốc Luân thực lực cao nhất. Ái Lệ Ti thì tuy nhận ra nhưng không thèm để ý, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ Nhã Sa.

Ốc Luân viện trưởng bắn một mũi tên nước nhỏ, kết giới thủy cao bát giai bị đâm thủng nhẹ nhàng như bọt nước:

– Lâm tiểu hữu, ngươi muốn đốt học viện của lão Ốc Luân này sao?

Vẻ mặt Lâm Thiên kinh sợ, đây là thực lực thánh giai sao? Kết giới thủy bát giai dễ dàng bị phá hủy.

Dường như Tiểu Linh biết Lâm Thiên khó hiểu, trước khi hắn hỏi thì đã tuyên bố đáp án:

– Chủ nhân, Ốc Luân viện trưởng là Pháp Thánh thủy hệ, khả năng điều khiển nguyên tố thủy tất nhiên hơn xa người bình thường. Nếu là ma pháp bát giai hệ khác thì không thể bài trừ thoải mái như vậy.

Ốc Luân viện trưởng đã đến, Lâm Thiên nhanh chóng tán đi hỏa long vì công kích kết giới thủy mà thu nhỏ nhiều.

Lâm Thiên xòe tay nói:

– Lão Ốc Luân, cũng vì bất đắc dĩ thôi, ta không ra tay trước.

Ốc Luân viện trưởng gật đầu, lạnh lùng nói với thanh niên cưỡi trên huyết lang:

– Dong Binh đoàn Huyết Lang, uy phong lớn thật. Xem ra ta phải đi bái phỏng đoàn trưởng đại nhân của các ngươi một phen.

Thanh niên còn đang giật mình, trong đầu lặp đi lặp lại một câu: Pháp Thánh, lão nhân này đã là Pháp Thánh!

Thanh niên phán đoán như vậy vì gã từng may mắn nghe một cường giả đẳng cấp Pháp Thánh nói nếu đến thánh giai thì ma pháp dưới cửu giai bản hệ sẽ bị phá hủy nhẹ nhàng.


Biết lão Ốc Luân là thánh giai khiến thanh niên biểu tình cực kỳ khó xem. Nếu lão Ốc Luân chỉ là Đại Ma Đạo Sư thủy hệ, dựa vào thực lực của Dong Binh đoàn Huyết Lang có chọc phải lão cũng không sợ gì. Nhưng cao thủ thánh giai thì không phải Đại Ma Đạo Sư bình thường có thể so sánh, đẳng cấp hai bên chênh lệch siêu lớn.

Đại Ma Đạo Sư mạnh nhất chỉ có thể dùng ma pháp bát giai, một ma pháp bát giai tối đa chỉ phá hủy một khu phố. Một Pháp Thánh có thể thoải mái sử dụng ma pháp cửu giai, uy lực gấp mấy lần ma pháp bát giai. Đáng sợ nhất là Pháp Thánh liều mạng tiêu hao một ít sinh mệnh lực có thể sử dụng cấm chú!

Cấm chú, tại sao thêm chữ cấm vào? Bởi vì những ma pháp này có uy lực quá lớn. Cấm chú yếu nhất có thể dễ dàng phá hủy một thành thị nhỏ, đó không phải sức người mà là thiên uy. Từng có Pháp Thánh hỏa hệ tức giận dùng cấm chú hỏa hệ Liệt Hỏa Phần Thành hủy một thành phố cỡ trung. Liệt Hỏa Phần Thành đã đốt thành phố đó thành khu đất trống, mấy chục vạn người không còn mẩu xương. Đương nhiên cuối cùng Pháp Thánh hỏa hệ không sống yên, bị mấy vị thánh giả truy sát đến nỗi tự đốt chết.

Không thể sử dụng cấm chú trong thành, đây là chuẩn tắc mà cường giả đại lục phải tuân thủ, ai làm trái thì giết. Nhưng Dong Binh đoàn Huyết Lang có hơn ba ngàn người, không thể trú đóng trong thành. Tức là nếu lão Ốc Luân ném một cấm chú vào chỗ bọn họ cư trú vậy lão chẳng gần chịu trách nhiệm gì. Nghĩ đến cảnh tượng một chỗ cư trú bị cấm chú thủy hệ Băng Phong Thiên Lý đóng băng, thanh niên cưỡi trên huyết lang rùng mình rợn tóc gáy.

Không thể chiếm được ích lợi ngược lại nhận lấy hậu quả nghiêm trọng, thanh niên hét to:

– Rút, rút mau!

Thanh niên giục huyết lang dưới chân nhanh chóng rời đi.

Tất cả tựa như một vở kịch, nhưng Lâm Thiên biết nếu không phải phe mình mạnh thì hôm nay có màn bi kịch.

Lâm Thiên thầm cười nhạt:

– Dong Binh đoàn Huyết Lang, hừ, giết gia gia của Nhã Sa lại dám công nhiên cướp người, thật là vô pháp vô thiên! Chờ thực lực của ta đạt đến Pháp Thánh nhất định sẽ cho các ngươi biết mùi!

Lão Ốc Luân phất tay giải tán đạo sư học viện chạy tới xem:

– Lâm tiểu hữu, ngươi vừa đến liền cho ta quà bất ngờ.

Lâm Thiên bĩu môi nói:

– Lão Ốc Luân, không phải ta vừa đến đã cho lão quà bất ngờ mà là ta mới đến đây đã được Dong Binh đoàn Huyết Lang tặng quà ngạc nhiên.

Lão Ốc Luân nói:

– Được rồi được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, mau đi thăm Nhã Sa. Mấy ngày nay tiểu Sa cứ hỏi ta mấy trăm lần là tại sao ca ca còn chưa đến? Nếu Lâm tiểu hữu không đến thì lỗ tai của ta không chịu nổi.

Lâm Thiên gật đầu, dùng ma pháp tăng tốc đi vào học viện. Hết cách, học viện ma pháp Hán Tư chiếm diện tích lớn, nếu đi bộ thì mất thời gian.

Nhã Sa trông thấy Lâm Thiên vui vẻ kêu to:

– Ca ca!

Mắt Nhã Sa lóe tia tinh nghịch, dùng mũi tên nước nhỏ mới chiêu ra bắn nhanh hướng Lâm Thiên.

Lâm Thiên mỉm cười phát ra một mũi tên nước nghênh đón va chạm với tên nước nhỏ của Nhã Sa, cùng biến mất trên bầu trời.

Lâm Thiên đi tới gần, khều mũi Nhã Sa đáng yêu:

– Tiểu Sa, không tệ, đã có thể dùng thủy tiễn nhị giai.

Nhã Sa không vừa lòng bĩu môi nói:

– Mới chỉ là thủy tiễn nhị giai, hơn nữa tiểu Sa dùng thủy tiễn chỉ cỡ một nửa thủy tiễn bình thường.


Ốc Luân viện trưởng tiến đến, cười nói:

– Tiểu Sa, có thể dùng ma pháp nhị giai đã là Ma Pháp Sư sơ giai, người bình thường từ Ma Pháp Sư kiến tập đến sơ giai cần nửa năm.

Nhã Sa le lưỡi, cười duyên nói:

– Ta biết, nếu không có ca ca và lão sư đây thì ta tuyệt đối không học được thuật thủy cầu nhất giai. A, còn có Ái Lệ Ti tỷ tỷ nữa!

Thấy Lâm Thiên quay đầu nhìn Ái Lệ Ti, lão Ốc Luân nói:

– Ngân long còn được gọi là ma pháp long, mỗi vị thành viên đều biết vài hệ ma pháp. Ái Lệ Ti tiểu thư biết ba hệ ma pháp thủy, phong, quang. Tiểu Sa có thể tiến bộ mau như vậy cũng nhờ Ái Lệ Ti tiểu thư trợ giúp, chính ta đây mấy ngày nay được ích lợi không nhỏ.

Lâm Thiên nói với Ái Lệ Ti vẫn đeo khăn che mặt đứng một bên:

– Ái Lệ Ti tiểu thư, đa tạ!

Ái Lệ Ti lạnh lùng nói:

– Không cần, dù sao rảnh rỗi, hơn nữa Nhã Sa rất đáng yêu.

Có lẽ trước kia Ái Lệ Ti là người rất nhiệt tình, dịu dàng, nhưng mới trước đó phu quân tự bạo chết, trong lòng nàng dễ chịu được mới lạ. Mặc dù Lâm Thiên cứ cảm thấy giữa hai phu thê cũng không ân ái gì.

Lâm Thiên chơi với Nhã Sa cả buổi chiều, hắn lại từ biệt. Ở chung với Nhã Sa rất ấm áp, thoải mái, nhưng Lâm Thiên biết hắn phải nhanh chóng biến mạnh lên. Lâm Thiên bỏ ra mấy chục khối kim tệ từ thành Lôi Vân thông qua truyền tống trận đưa đến thành ma thú cách ngàn dặm.

Thành Ma Thú có cái tên này vì gần Ma Thú sâm lâm, khu rừng lớn nhất đại lục. Trước kia thành Ma Thú chỉ là một thôn trang nhỏ, nhưng vì nó ở gần Ma Thú sâm lâm, dần dà Dong Binh, mạo hiểm giả, thương nhân tụ tập ngày càng nhiều. Thôn trang nhỏ chậm rãi làm thành trấn, phát triển lên thành phố cỡ trung có gần ba mươi vạn nhân khẩu thường trú, sáu, bảy chục vạn nhân khẩu lưu động.

Sơn mạch Ma Thú chiếm diện tích rất lớn, đến nay có người đi tới khu vực trung tâm chưa vẫn còn là điều bí ẩn. Vì vào nội khu rồi rất có thể sẽ đụng phải tồn tại đẳng cấp thánh thú. Trong cùng đẳng cấp bình thường ma thú lợi hại hơn nhân loại một chút. Ma thú thánh giai có thể đơn độc khiêu chiến với hai Pháp Thánh hoặc Kiếm Thánh nhân loại. Hết cách, đối phương sống lâu, ma lực thâm sâu, nhân loại không so sánh bằng. Hơn nữa trí tuệ thánh thú không thua kém nhân loại.

Thánh thú có thể biến hình người, nhưng bình thường đa số thánh thú không thích biến thành nhân loại, hòa vào cuộc sống thế giới năng lực. Thánh thú cho rằng rừng rậm vô biên mới là quê hương tuyệt vời nhất.

Thành Ma Thú có đủ mọi hạng người, thường hay ra vài chuyện lộn xộn nhưng không có chuyện lớn. Nếu gây ra chuyện lớn sẽ bị nhiều người công kích, khi đó chết như thế nào cũng không biết. Tại đây nhiều nhất là Dong Binh sau đó là mạo hiểm giả và thương nhân. Trong sơn mạch Ma Thú có vật tư cực kỳ phong phú, thường có thương nhân thuê Dong Binh vào sơn mạch Ma Thú. Trường hợp một đêm phất nhanh không hiếm trong thành Ma Thú. Binh khí Kiếm Sĩ đã chết, ma pháp trượng Ma Pháp Sư nếu bán đi sẽ được một số tiền lớn. Nếu may mắn hái được thảo dược cực kỳ quý giá hoặc được khoáng thạch quý báu thì một đống kim tệ sẽ chảy vào túi tiền.

Từng có một mạo hiểm giả trẻ tuổi nhặt được một viên tinh toản to cỡ nắm tay trong sơn mạch Ma Thú, đấu giá được hơn hai trăm vạn kim tệ, bỗng chốc từ kẻ nghèo hèn biến thành phú hào nổi tiếng xa gần, sau đó cưới một tiểu thư nhà quý tộc. Câu chuyện kích động càng nhiều mạo hiểm giả đi vào sơn mạch Ma Thú, nhưng nhiều người vào rồi mãi mãi không trở ra. Sơn mạch Ma Thú không phải đất lành, sơ sẩy một cái gặp ma thú cường đại sẽ chết trong đó.

Lâm Thiên đến đây một mặt vì xem giá thị trường ma hạch nơi đây ra sao, có bán ra nhiều không. Mặt khác là vào sơn mạch Ma Thú rèn luyện, không phải Tiểu Linh tăng mạnh tố chất thân thể là thực lực Lâm Thiên sẽ tăng lên theo, hắn cần chiến đấu nhiều.

Một Dong Binh trải qua vô số cuộc chiến sống chết nhưng không có đấu khí, một đệ tử có đấu khí nhưng mới tốt nghiệp từ học viện, hai người này chiến đấu thì rất có thể đệ tử thua, người thắng là Dong Binh.

Lâm Thiên ra khỏi truyền tống trận, hắn cảm nhận sự náo nhiệt của Dong Binh. Tuy nơi này không lớn như Gia Lý nhưng phồn hoa hơn thành Lôi Vân rất nhiều. Trên đường cái rộng rãi là Dong Binh muôn hình muôn vẻ, thấy đủ loại ma thú. Đa số ma thú ngoan ngoãn bị dùng làm tọa kỵ, một số rất nhỏ là ma sủng trợ giúp chiến đấu.

Ra khỏi truyền tống trận không bao xa có một tiệm rượu mạo hiểm giả. Lâm Thiên không quen thuộc thành Ma Thú chút nào, hắn đi vào quán rượu mạo hiểm giả tìm một chỗ ngồi xuống.

Một nữ lang quán rượu mặc hở hang bước tới hỏi:

– Dũng sĩ muốn cái gì?

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Cho chút rượu gì cũng được.

Uống rượu không phải mục đích chủ yếu của Lâm Thiên, nên hắn không quan tâm cái gì đặt lên bàn, kêu nữ lang tùy ý chọn. Tất nhiên nữ lang chọn món tốt nhất cũng mắc nhất quán, Lâm Thiên không keo kiệt chút đỉnh kim tệ.

Nữ lang nói:

– Vâng, xin dũng sĩ chờ chút.

Có mấy chục người trong quán rượu mạo hiểm giả, đa số trò chuyện đề tài Lâm Thiên không muốn nghe, ví dụ nữ nhân. Tuy vậy có đông người, luôn sẽ có đề tài Lâm Thiên muốn nghe.

Một mạo hiểm giả gầy yếu khoảng ba mươi tuổi nói:

– Các ngươi có nghe gì không? Mấy hôm trước bên đế đô có người thu mua nhiều ma hạch, giá ma hạch cấp thấp bên đế đô cao hơn hai phần.

Một mạo hiểm giả khác nói:

– Ta có nghe tin tức này, không tính là thu mua số lượng lớn được. Bấy nhiêu đó với đế đô là nhiều nhưng bên thành Ma Thú thì chỉ xem như mưa bụi, ài, nghe nói có nhiều thương gia mang đống ma hạch đi đế đô, nhưng sao đột nhiên thu làm gì?