Ngày thứ hai, Nhược Vi cũng như thường ngày, sau khi tập võ xong thì làm điểm tâm cho cả nhà ăn. Sau đó lại thu thập một chút rồi chuẩn bị cùng Hiên Viên Hạo đi trấn trên. Hiện tại thời gian vẫn còn tương đối sớm, Nhược Vi suy nghĩ một chút lại thấy hôm nay mình còn có rất nhiều chuyện phải làm, động tác trên tay cũng nhanh hơn.
Lúc này Nhược Vi đang ngồi trên xe ngựa đi lên trấn trên. Nhược Vi nhìn Hiên Viên Hạo ngồi kế bên, da trắng, lông mi xinh đẹp, thời điểm cúi đầu trầm tư rất có sức quyến rũ. Không biết tại sao Nhược Vi đột nhiên cảm thấy tim đập loạn, có cảm giác như tim muốn nhảy ra ngoài.
Hiên Viên Hạo cảm thấy tầm mắt của Nhược Vi không giống lúc trước, ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của nàng.
“Nhược Vi, Nhược Vi, muội làm sao vậy, nơi nào không thoải mái sao?”
Cảm nhận được Hiên Viên Hạo vẫn trước sau như một quan tâm mình, cảm giác của Nhược Vi lúc này cùng với quá khứ không giống nhau.
Cảm giác trong lòng ngọt ngào, cả trái tim cũng tràn đầy, làm tâm Nhược Vi có chút sợ. Đây là lần đầu tiên nàng có loại cảm giác không thể nắm giữ được toàn cục.
“Không có, không có việc gì”
Lần đầu tiên Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi có vẻ mặt hốt hoảng như thế. Nhìn thấy bộ dáng này của Nhược Vi, Hiên Viên Hạo càng thêm lo lắng. Trong ấn tượng của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi là một cô gái xử sự rất chững chạc, chưa từng gặp qua vẻ mặt hốt hoảng này, vừa nhìn còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì.
“Nhược Vi, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì, muội nói ra xem, có lẽ huynh có thể giúp được muội” Hiên Viên Hạo vội vàng đề nghị.
Nhược Vi thấy vẻ mặt vội vàng của Hiên Viên Hạo, rõ ràng là rất lo lắng cho mình. Ở trong nháy mắt đó, Nhược Vi đột nhiên hiểu tâm tình này của mình.
Biết nhau thời gian dài như vậy, tại sao mỗi lần nhìn thấy Hiên Viên Hạo thì sẽ có một loại cảm giác khác. Mà nàng cũng thấy mình rất buồn cười, nghĩ đến chính mình là một người xuyên qua từ thế kỷ hai mươi mốt, tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy. Đến bây giờ, nàng mới hiểu rõ cảm giác trong lòng mình.
Chính mình đang ngụy trang dưới lớp của đứa trẻ, lại thêm là cổ nhân, thích một người cổ đại.
Nhược Vi suy nghĩ một chút về cái thế giới này, nam nhân tam thê tứ thϊế͙p͙ là chuyện bình thường. Hiện tại nếu đã biết bản thân mình thích Hiên Viên Hạo thì không thể để cho hắn có xu hướng phát triển ở phương diện này.
Nhược Vi nghĩ mình có thể thích Hiên Viên Hạo, nhưng không thể vì hắn mà thay đổi quan niệm của mình, tiếp nhận những thứ lộn xộn này, bất quá xem ra Hiên Viên Hạo vẫn còn có thể từ từ bồi dưỡng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Nhược Vi buông lỏng rất nhiều. Dù sao chính mình cũng là linh hồn của thế kỷ hai mươi mốt, muốn mình bị những thứ quy định cứng nhắc này trói lại, đó là không thể nào.
Hiên Viên Hạo ở một bên nhìn vẻ mặt của Nhược Vi biến hóa không ngừng, một hồi thoạt nhìn rất rối rắm, một hồi lại như đã nghĩ thông suốt.
Trong lòng tuy có điểm lo lắng nhưng nhìn Nhược Vi như vậy lại thấy thật khả ái, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Sau khi nghĩthông suốt, Nhược Vi ngẩng đầu thì nhìn thấy Hiên Viên Hạo đang chuyên chú nhìn mình, lúc này tâm tình Nhược Vi rất tốt. Hiện tại mình đã có người nhà đáng yêu, giờ lại có người mình thích, cuộc sống như thế càng làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.
Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi ngọt ngào cười với mình thì tâm tình liền đặc biệt tốt. Ngay cả việc bình thường không thích ngồi xe ngựa, nay cũng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Hai người bèn nhìn nhau cười, tâm ý tương thông. Hiên Viên Hạo cảm thấy thái độ Nhược Vi đối với mình không giống với thường ngày, nhưng hắn cảm thấy nhất định là có lợi cho mình.
Bên trong xe ngựa tản mát ra một loại không khí khác, hai người đều không muốn đánh vỡ, đến khi bên ngoài vang lên âm thanh của phu xe, nhắc nhở bọn họ là đến nơi rồi.
Lúc đó hai người mới phục hồi tinh thần. Nhược Vi có chút lúng túng, dù sao nàng cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng lại cảm thấy thích loại cảm giác này.
Nghe được phu xe nói đến rồi, Nhược Vi vội vàng nhanh tay nhanh chân xuống xe ngựa. Hiên Viên Hạo thấy bộ dáng khẩn trương của Nhược Vi, cộng thêm mới vừa rồi thái độ của Nhược Vi đối với mình có biến hóa, cũng biết rằng Nhược Vi rốt cuộc phát hiện được cảm giác nàng đối với mình không giống với người khác. Điều này làm Hiên Viên Hạo cảm giác mình không có phí công.
Hiên Viên Hạo tâm tình vui vẻ xuống xe ngựa. Nhược Vi nhìn thấy nụ cười ở khóe miệng Hiên Viên Hạo, cũng biết đối phương nhìn ra tâm tư của mình rồi, làm nàng có chút ngượng ngùng, vì vậy cúi đầu không nhìn Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Nhược Vi, tâm tình lại tốt hơn. Người phu xe thấy tâm tình chủ tử có vẻ rất tốt, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, phải biết vị tổ tông này thường ngày rất khó phục vụ.