*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kể từ sau khi ăn cơm ở nhà Nhược Vi, thỉnh thoảng Cố Khải lại chạy tới nhà Nhược Vi ăn chực. Có khi Hiên Viên Hạo đi làm việc, mỗi lần trở về thấy Cố Khải lại đến ăn chực, hắn liền đặc biệt tức giận, chỉ muốn đem Nhược Vi giấu đi, ai cũng không tìm được, thế nhưng chỉ coa thể suy nghĩ một chút mà thôi.
Buổi sáng sớm nay, sau khi ăn xong điểm tâm, Nhược Vi tính toán sang nhà thôn trưởng xem có đất để mua không, Nhược Vi nghĩ muốn mua đất, những kế hoạch kia của nàng nếu không có đất đều là nói suông, hơn nữa hiện tại cây kim ngân trong sân cũng sắp nở hoa, cây kim ngân trong không gian cũng đã đến kỳ rồi, hoa nở không ít, hiện tại toàn bộ không gian bên trong cũng tràn ngập mùi thơm của cây kim ngân.
Buổi tối nhìn những cây kim ngân kia nở hoa, lại gợi lên ý tưởng trước, hiện tại không có đất là nửa bước khó đi, cho nên sớm đem đất mua về để an tâm chuẩn bị làm những thứ khác.
Huống chi cái kế hoạch này là từ thời điểm Nhược Vi thấy cây kim ngân mà bắt đầu suy nghĩ.
Hiện tại các loại điều kiện đều đầy đủ, chỉ còn thiếu gió đông, mặc dù hiện tại trôi qua cũng không tệ lắm, người một nhà không lo ăn, không lo mặc, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó xảy ra chuyện lớn, thời đại ở nơi này dân không đấu được với quan, mình bảo vệ không được người nhà, mà làm bất cứ chuyện gì cũng phải có thực lực kinh tế cường đại, trên cơ sở đó mới có thể thuận lợi mà làm.
Cho nên bước đầu tiên trước chuẩn bị tốt cơ sở kinh tế rồi lại nói những thứ khác, mục tiêu đã xác định rồi, cứ theo cái mục tiêu này, một ngày nào đó, nàng ở triều đại này có thể tự mình trôi qua cuộc sống, không gì có thể trói buộc mình.
Sau khi ăn qua điểm tâm, thu thập xong việc nhà, mang theo Đào Đào cùng đi qua nhà trưởng thôn, bây giờ trong nhà chi tiêu cũng không lớn, món ăn mặn phần lớn là Quái lão đầu săn từ trên núi sau nhà về, hiện tại mỗi lần Quái lão đầu ra ngoài tản bộ, chưa từng tay không trở về.
Không phải một hai con gà rừng thì chính là thỏ hoang, có lúc còn có mấy con cá, Quái lão đầu thích nhất Nhược Vi làm đường thố ngư (có lẽ là cá chua ngọt
), vì mình có lộc ăn, Quái lão đầu mỗi ngày đi ra ngoài đều mang một ít đồ trở lại, bây giờ trong nhà còn đang ướp mấy món ăn thôn quê.
Nhà trưởng thôn ở phía tây, cách nhà Nhược Vi rất xa, dọc theo đường đi cũng đụng phải không ít người, Nhược Vi cho đến bây giờ cũng không biết hết người trong thôn, có lúc người ta cùng nàng chào hỏi, nàng chỉ là nhìn người này nhìn rất quen mắt, đối với người không trọng yếu, Nhược Vi cũng không tốn tâm tư đi nhớ.
Nhà trưởng thôn là nhà ngói lớn, trong thôn cũng là số một số hai, vợ của thôn trưởng Liễu Lý thị đang ngồi đóng đế giày, người trong thôn gọi nàng là Thái Hoa thẩm, về phần cái ngoại hiệu này làm sao có thì Nhược Vi không rõ lắm, chỉ biết mọi người xưng hô như vậy với nàng là được.
“Thái Hoa thẩm, đóng đế giày ha.” Nhược Vi đi lên trước chào hỏi, Thái Hoa thẩm nghe được có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, là hai chị em Nhược Vi, sắc mặt vui mừng, hiện tại tất cả mọi người đều phát hiện, dính vào bênh cạnh Nhược Vi, ít nhiều gì cũng có thể kiếm chút bạc.
“Nhược Vi cùng Đào Đào tới nha, là tới tìm thúc thúc ngươi ha (Người trong thôn nam nhân đều quản hắn khỉ gió gọi thúc), hắn đang trong nhà, ta gọi hộ ngươi.” Hiện tại cuộc sống nhà Nhược Vi khá tốt, thôn trưởng sớm thông báo với người nhà, nhìn thấy Nhược Vi thái độ tốt một chút, huống chi bản thân thôn trưởng cũng là người tốt.
“Cha nó à, Nhược Vi tới tìm ngươi, mau chạy ra đây.” Thái Hoa thẩm ở tại cửa ra vào lớn tiếng gọi.
“Tới, tới.” Thôn trưởng Liễu Phú Quý nghe được Thái Hoa thẩm đang gọi ông, vội vàng trả lời, biết Nhược Vi tới tìm mình, lập tức chạy ra.
Thấy Nhược Vi cùng Đào Đào đứng ở cửa, trợn mắt nhìn Thái Hoa thẩm một cái, làm sao có thể để hai chị em Nhược Vi đứng ở tại cửa ra vào, cũng không biết mang cái ghế ra ngoài.
Chính mình nhanh chóng mang cái ghế ngồi ra, để dưới gốc đại thụ trong sân, mời Nhược Vi cùng Đào Đào ngồi xuống, Nhược Vi mỗi lần tới tìm hắn, đều mang đến cho hắn không ít chuyện tốt, chỉ cần mình đem chuyện của người ta làm cho xong...