Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 45: Biểu ca cùng biểu đệ (hai)

Dẫn người vào phòng khách, rót trà lài, còn mình đi phòng bếp làm vài việc chưa làm xong, dù thế nào đi nữa bọn hắn là thân thích, tiết kiệm mình rất nhiều việc.
Nhược Vi vui mừng đi phòng bếp chuẩn bị nốt, Hiên Viên Hạo nhìn dáng vẻ Nhược Vi vui mừng, tâm tình càng thêm buồn bực.


Lúc này không biết Quái lão đầu đã đi đâu, mà trong phòng khách vẻ mặt của hai người hoàn toàn là hai thái cực, một tính tình vui vẻ mà không lời nào có thể miêu tả được, một bộ mặt không vui.
Dĩ nhiên người vui vẻ nhất định là thầy giáo của Thụy ca, không vui chính là Hiên Viên hạo.


Thụy ca cùng Đào Đào cũng ngồi ở một bên nhìn hai người, Thụy ca không ngờ thầy giáo của mình lại là thân thích của đại ca ca, đó không phải là về sau bình thường cũng có thể đi tìm thầy giáo thỉnh giáo, mà Đào Đào thì lại nghĩ đại ca ca sao lại không nói, Đào Đào thật nhàm chán.


“Biểu đệ, về nhà lần này như thế nào, trong nhà tất cả đều tốt, cô cô cùng dượng thân thể cũng khỏe chứ!” Cố Khải thấy Nhược Vi vừa đi, biểu đệ đều không nói lời nào, không kịp chờ đợi hỏi Hiên Viên Hạo.


“Đều tốt.” Hiên Viên Hạo trong miệng chỉ nhả ra hai chữ, mà Cố Khải lại tuyệt không bất ngờ, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Hiên Viên Hạo chính là như vậy, cho nên khi hắn nhìn thấy Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi ở chung một chỗ hơi nhiều lời, rốt cuộc bị đả kích rồi.


Sau đó lại nói cho Hiên Viên Hạo một chút tình huống mình ở nơi này dạy học, bởi vì hắn hiểu biết rõ mình không nói biểu đệ cũng sẽ không hỏi.


Còn mịt mờ biểu dương Thụy ca chẳng những cố gắng còn rất có thiên phú, một bên Thụy ca nghe hiểu ý của thầy giáo, trong lòng hết sức vui mừng, nghĩ tới buổi tối trước khi ngủ phải nói cho tỷ tỷ biết hôm nay thầy giáo đã khích lệ mình.


Hai người bọn họ đối thoại trên căn bản là một đang nói một đang nghe, không bao lâu bên ngoài truyền đến âm thanh Nhược Vi gọi ăn cơm.
Đào Đào nghe được ăn cơm, hai mắt sáng lấp lánh, nghĩ đến tỷ tỷ làm đồ ăn rất ngon, cũng cảm thấy bụng đã đói rồi.


Mấy người đứng dậy đi ra ngoài ăn cơm, Quái lão đầu cũng rất đúng lúc quay trở lại, cũng không biết thế nào, mỗi lần vừa đến thời gian ăn cơm, lão đều xuất hiện rất đúng giờ.
Có mấy lần Nhược Vi còn cố ý làm cơm sớm hơn, lão đều đúng lúc xuất hiện.


Lúc ăn cơm Quái lão đầu nhìn thấy hôm nay lại thêm một người ăn, hai mắt liếc qua Cố Khải, cũng không nói chuyện, trong lòng lão đang mất hứng lại có người đến cùng mình giành ăn.
Ngày hôm qua tên tiểu tử thúi lại tới, lão rất không vui.


Trong bữa tiệc, Thụy ca ý tứ gắp thức ăn cho thầy giáo của mình, Hiên Viên Hạo mất hứng, ngày hôm qua còn gắp cho mình, hôm nay liền đổi người rồi, Nhược Vi nhìn hắn mặt thúi, gắp cho hắn món ăn hắn thích, vẻ mặt lập tức tươi cười.


Quái lão đầu thấy không một người nào chú ý đến mình, ho khan mấy tiếng, Nhược Vi cố ý giả bộ không phát hiện, vẫn là Thụy ca hiểu chuyện gắp cho lão món lão thích. Đào Đào thì tại một bên ăn vui mừng vô cùng, chuyện trên bàn cơm hắn không phát hiện gì hết, hiện tại Đào Đào có thể tự mình ăn cơm, chỉ cần gắp thức ăn cho hắn là được.


Cố Khải phát hiện nhà học sinh của mình làm thức ăn thật ngon, không thua kém so với những thức ăn ở Đại tửu lâu tại Kinh Thành, vì vậy hắn nảy sinh một ý niệm là mỗi ngày sẽ đến đây ăn chực.
Hiên Viên Hạo nếu biết ý nghĩ của hắn lúc này nhất định sẽ đánh hắn một trận.


Sau khi ăn xong, Nhược Vi theo quy củ cũ mời trà lài, Cố Khải ngửi hương trà, nghĩ thảo nào biểu đệ thích người ta, nếu cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua như vậy, mình cũng thích.
Cố Khải trắng trợn đem Hiên Viên Hạo thích Nhược Vi hiểu thành thích thức ăn nàng làm.


Nhược Vi đem hộp điểm tâm buổi sáng Hiên Viên Hạo mang tới bưng ra, Hiên Viên Hạo rất bất mãn, thấy Cô Khải ăn thật cao hứng, hắn liền vô cùng mất hứng, mình mang đồ tới cho Nhược Vi tại sao có thể cho người khác ăn?


Làm xong những thứ này Nhược Vi nhân cơ hội hỏi Thụy ca học như thế nào, có học tập nghiêm túc không, nàng không yêu cầu nhất định phải học thật tốt, nhưng thái độ nhất định phải nghiêm chỉnh.
Nghe được Cố Khải chẳng những nói Thụy ca rất cố gắng, còn có thiên phú, Nhược Vi vẫn rất vui mừng.


Buổi chiều còn có lớp, hàn huyên một lát, Thụy ca cùng Cố Khải cùng đi về trường.
Quái lão đầu cũng đi ra ngoài tản bộ, dù sao Nhược Vi cũng không có giao phó cho lão làm. Hiên Viên Hạo như thường vẫn chưa trở về.