Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 85: Ôn dịch (một)【 thủ phát bản văn VIP】

Editor: thao 1504

"Bảo bối Thánh Dao......" Mộ Lê vào Linh Việt cung, liền bắt đầu nhận y phục, vừa đi vừa cởi, chờ hắn cởi phải chỉ còn lại áo lót, nhìn thấy  người đang ở trong cung, mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

"Hoàng thúc, hoàng thẩm?!"

"Ừ, đã về rồi?" Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nhấp một ngụm trà trong tay, cầm lên một khối bánh ngọt đưa lên miệng Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết nghiêm túc nhìn sách trong tay, há miệng ăn bánh ngọt, cắn từng miếng nhỏ, chuyện này Mộ Lương cũng không phản ứng gì, nhưng điều này lại làm cho người khác vô cùng khó chịu, trừng mắt nhìn đến bốc hoả lên.

"Hoàng thúc, tại sao hai người lại ở chỗ này?" Mộ Lê cầm bộ quần áo trên bàn lên vội vàng mặc vào, nội tâm cũng dần bình tĩnh lại.

"Hai ngày nữa lại đi, có ý kiến gì?" Mộ Lương tức giận quát.

Mộ Lê bị hắn rống phải rụt cổ một cái, "Hoàng, hoàng thúc......Không phải là người nên đi ngày hôm nay sao, thánh, thánh chỉ......" Thấy ánh mắt Mộ Lương càng lúc càng lạnh, giọng nói của Mộ Lê cũng càng lúc càng nhỏ, cho đến khi không nghe được nữa.

"Nhỏ giọng một chút." Hoa Khấp Tuyết đang chú tâm nhìn trước mặt,  lại bị Mộ Lương cắt đứt, nhíu nhíu mày, khẽ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó lực chú ý liền tiếp tục trở lại trên sách, "Mộ Lê, hai ngày nữa Khiêu Hồng đưa chúng ta đến chỗ, hai ngày nay chúng ta không tiện lộ diện, cho nên ở lại chỗ này của ngươi."

Mộ Lê kinh hãi nhìn tới trước Hoa Khấp Tuyết, hoàng thẩm lúc nào sẽ giải thích cho hắn, trước kia không phải rất khó nói ra một hai chữ hay sao? Kể từ khi hoàng thúc tỉnh lại, hoàng thẩm thay đổi không ít a...

"Lấy ánh mắt của ngươi ra chỗ khác." Hoa Khấp Tuyết lành lùng nhìn hắn một cái.

Mộ Lê sững sờ, lập tức thu hồi ánh mắt, ho khan hai tiếng nói: " khụ khụ, nhưng mà người cùng hoàng thúc, cho dù hai người có ở tại Thánh vương phủ, cũng sẽ không có người biết......"

"Ngươi không hoan nghênh bọn ta?" Mộ Lương nguy hiểm híp mắt.

"Không có, không có." Mộ Lê cười khan, trong lòng cũng đang khóc lớn, đương nhiên là không hoan nghênh, hắn làm sao có thể sẽ hoan nghênh được chứ? Đây là thế giới hai người của hắn cùng Thánh Dao nha!

"Chúng ta ở lại giúp ngươi đối phó Vân Tự." Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói.

Hai mắt của Mộ Lê liền sáng lên, "Hoàng thúc hoàng thẩm, cứ ở lại thoải mái, cứ ở lại thoải mái." Dù sao hai ngày nữa bọn họ cũng phải đi Cửa ải Trầm Bích, vậy mà còn ở lại hai ngày giúp mình giải quyết Vân Tự, sao hắn phản đối chứ!

"A Noãn, từ khi nào thì nàng đã trở nên tốt bụng như vậy?" Mộ Lương nhíu mày nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, trong lòng dâng lên một chút nghi ngờ.

Hoa Khấp Tuyết nâng chung trà lên uống một miếng, ánh mắt không hề rời khỏi quyển sách chút nào, “Chàng quá ồn rồi." Ảnh hưởng đến nàng xem sách.

Đến đây, Mộ Lương đối với quyển sách trong tay nàng oán niệm càng phát sâu, vốn hắn sợ A Noãn nhàm chán, nên mới tìm sách cho nàng giết thời gian, nào biết nàng lại trở nên trầm mê ở trong đó như vậy, không thèm để ý tới mình!

"Tuyết Tuyết, mì thịt bò tê cay, làm theo cách mới." Bạch Thánh Dao cười híp mắt bưng bốn tô đi vào, thấy Mộ Lê ở đây, có chút kinh ngạc, "Tại sao hôm nay lại về phải sớm như vậy?"

"Không có chuyện gì, liền hạ triều sớm một chút, thế nào? Nàng trách ta lại về sớm?" Ngoài mặt Mộ Lê cười nhưng trong lòng không cười nói, nhìn một chút đi, nhìn đi! Ánh mắt đầu tiên của nữ nhân này luôn không rời khỏi hoàng thẩm, trong mắt nàng có còn trượng phu là hắn hay không chứ!


"Chàng nghĩ quá nhiều rồi, tới đây ăn mì." Bạch Thánh Dao kỳ quái nhìn hắn một cái, dọn chén đũa ra.

"Tại sao lại tự mình động thủ, người ở Ngự Thiện Phòng đều chết hết rồi hay sao?" Mộ Lê nhíu nhíu mày, đau lòng sờ bàn tay nhỏ bé có chút lạnh của nàng.

"Ha ha, Tuyết Tuyết nói nhớ món ăn của ta làm, cho nên ta mới xuống bếp, vừa lúc nàng muốn ở đây với chúng ta hai ngày, ta sẽ làm cho Tuyết Tuyết thỏa mãn tính thèm ăn này." Bạch Thánh Dao cau mày rút quyển sách trên tay Hoa Khấp Tuyết ra, "Tuyết Tuyết, đừng nhìn sách mê mẫn như vậy, ăn mì đi!"

"Ừ." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nhíu mày, bắt đầu ăn mì, nhưng vẫn nhìn nhìn chằm chằm vào quyển sách mình đang xem, chuyện xưa trong đó thật thật có ý tứ, trước kia tại sao  nàng chưa từng nghĩ tới xem một chút sách này chứ?

"A Noãn, Thánh Dao nói...... Không nên đọc sách đến mê mẫn như vậy......" Mộ Lương giống như vô ý nói, đầu ngón tay khẽ búng quyển sách một cái, quyển sách lại bay xa đi một chút.

"Cầm về." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, hắn đang nghĩ cái gì sao  nàng lại không biết chứ? So tại cùng một quyển sách, hắn không biết xấu hổ hay sao?

"Oh." Mộ Lương ủy khuất đáp một tiếng, cầm sách để trở lại.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt cười cười, tiếp tục ăn, "Ừ, mùi vị không tệ."

"Tuyết Tuyết thích là tốt rồi." Bạch Thánh Dao cười rất vui vẻ, ngồi xuống ăn một miệng lớn, bởi vì vẫn đang cười, nên bị Lạt Tiêu làm sặc.

"Khụ khụ......" Khuôn mặt Bạch Thánh Dao liền đỏ lên, càng không ngừng ho khan, nước mắt nước mũi cũng chảy ra.

"Nàng nhìn nàng một chút, không phải hoàng thẩm chỉ khen ngon một câu hay sao? Làm gì mà kích động như vậy!" Giọng nói của Mộ Lê ê ẩm, nhưng động tác của tay cũng không chậm chút nào, rót nước bưng trà, đút cho Bạch Thánh Dao uống.

Bạch Thánh Dao xấu hổ cười.

Mộ Lê ê ẩm nhìn Hoa Khấp Tuyết phía  trước, trong lòng cũng không có tư vị gì, đây là  nàng dâu của mình, nhưng tại sao tất cả sự quan tâm đều đặt trên người khác chứ? Còn là một nữ nhân.

"Chính mình không có sức quyến rũ, còn dám nhìn A Noãn nhà ta như vậy!" Mộ Lương tà nghễ trừng hắn, ánh mắt không tốt.

"Hoàng thúc người cũng không tốt gì mà còn nói ta, ngươi so với ta còn thê thảm, ta thua ở trên tay hoàng thẩm, còn người lại thua bởi một quyển sách!" Mộ Lê bị chọt trúng tử huyệt, lập tức phản bác, nói xong, trong bụng thầm than lên một tiếng không tốt, nhìn khuôn mặt càng ngày càng đen của Mộ Lương, Mộ Lê từ từ núp ở sau lưng Bạch Thánh Dao.

"Ồn ào." Hai mắt Hoa Khấp Tuyết không biểu cảm quét nhìn ba người bọn hắn, khẽ nheo lại mắt.

Vì vậy, bốn phía khôi phục lại an tĩnh.

"Lại nói, Khiêu Hồng bảo bối này thật không tệ ai, lên đường quá dễ dàng." Mộ Lê vuốt ve Khiêu Hồng, chậc chậc than thở.

"Chớ có sờ nàng." Liệp Tử đột nhiên trầm giọng nói, mặc dù âm thanh vẫn còn rất non nớt, thế nhưng lại không thiếu phần uy nghiêm.

Mộ Lê ngẩn người, chỉ chỉ Khiêu Hồng trong tay hỏi Mộ Lương, "Cái này với cây sáo bằng ngọc của người là một đôi?"

Mộ Lương nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

"Người nào là một đôi với hắn." Khiêu Hồng nhanh chóng phát ra Hồng Quang, hừ nhẹ nói, nhưng nàng lại ngoan ngoãn bay ra khỏi bàn tay Mộ Lê.

"Ừ, chúng ta không phải." Liệp Tử nhàn nhạt nói, Tử Quang chợt lóe, trở lại xương quai xanh của Mộ Lương.

"A Noãn, hiện tại không khí không tệ, chúng ta......" Mộ Lương khó chịu mà liếc nhìn quyển sách trong tay nàng, nhếch miệng nói.

Hoa Khấp Tuyết cắt đứt lời của hắn, "Chúng ta tạm thời không được để người khác nhìn thấy." Bọn họ hiện tại nên ở trên đường đi Cửa ải Trầm Bích.

Mộ Lương liền cứng đờ, há miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Mộ Lê cười rất vui vẻ, khó khi được nhìn thấy hoàng thúc như vậy, cảm giác này đúng là quá tuyệt vời!

Bạch Thánh Dao tóm lấy y phục của hắn, trợn mắt nhìn hắn một chút, Vương Gia đang ở trước mặt, hắn lại dám cười vui vẻ như vậy, muốn tìm chết hay sao chứ?


Quả nhiên......

"Lê, nghe nói ảo thuật của ngươi tăng lên không ít, để hoàng thúc nhìn một chút có phải thật vậy hay không." Mộ Lương âm dương quái khí cười nói, cũng không để ý khuôn mặt Mộ Lê trong nháy mắt liền tối lại, liền lôi cổ áo hắn.

"Tuyết Tuyết, Mộ Lê không sao chứ?" Dù sao cũng là người mình yêu mến, nghĩ sau khi hắn trở về, trừ mặt, trên người sợ cũng sẽ toàn là vết máu ứ đọng, tựa như...... Đêm tân hôn......

"Không chết được, Thánh Dao, ngươi đi tìm giúp cho ta mấy quyển sách đi, đọc cũng không tệ lắm." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Thánh Dao.

Bạch Thánh Dao cũng không biết nói gì, liền đồng ý gật gật đầu, không trách được tại sao Vương Gia lại buồn bực đến như vậy, với thái độ hiện tại của Tuyết Tuyết, nếu nàng là Vương Gia, chỉ sợ cũng bị chọc tức không nhẹ.

"Hoàng thúc, ngươi nói, Vân Tự sẽ chận các ngươi ở trên đường?" Mộ Lê trầm giọng hỏi.

Mộ Lương tựa người lên giường, nhíu mày nhìn hắn, "Đúng vậy."

"Hoàng thúc, trước đó không hề nói Vân Tự sẽ thời thời khắc khắc muốn mạng của người, quân đội Phong Quốc cũng mau đến Cửa ải Trầm Bích, mà sao người vẫn nhàn nhã như thế?"

Mộ Lê nhìn hắn dáng vẻ của như thế, vuốt vuốt sống mũi của mình.

"Vân tự hắn nghĩ mạng của ta, nhưng hắn muốn là được hả?" Mộ Lương nhíu mày nhìn hắn, hỏi.

"Không thể." Chuyện cười, Vân Tự lại không thể nào so sánh được với Cự Mãng, nên làm sao có thể tổn thương hoàng thúc được chứ.

" Đội quân của Lý Chúc, hai ngày sau sẽ tới Bội quan, vậy thì hai ngày sau ta cũng  tới bội quan, có vấn đề gì sao?" Mộ Lương hỏi tiếp.

"Không thành vấn đề......" Mộ Lê khóe miệng giật giật, xuất ra mấy chữ.

"Hoàng thúc, ta cuối cùng cảm thấy Vân Tự đối với ngôi vị hoàng đế này không có hứng thú, có lúc trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt của  hắn nhìn lên vị trí hoàng đế, rất chán ghét." Mộ Lê như suy nghĩ đến chuyện này liền nói.

"Ừ." Mộ Lương nhắm mắt, vô ý  đáp lời, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì.

Hai ngày sau đó, Tướng phủ.

"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Vân tự tức giận trợn trừng mắt nhìn người đang quỳ trước mặt mình.

"Tướng gia, chúng ta trên dọc đường đợi truy kích, nhưng căn bản không hề thấy bóng dáng của Thánh vương!" Trên khuôn mặt của thị vệ kia đầy sợ hãi.

Vân Tự nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một hồi lâu, mới thoải mái cười một tiếng, "Ha ha, nếu hắn không biết chuyện ta sẽ phái người nửa đường giết hắn, vậy mới kỳ quái, hừ, lần này, ngược lại ta muốn nhìn, hắn có còn có bản lãnh gì ở Kim ghềnh!"

"Vậy tướng gia, bây giờ chúng ta......" Thị vệ hỏi.

Vân tự nhàn nhạt nhìn hắn một cái, phất phất tay, "Đi xuống đi, yên lặng theo dõi biến hóa." Dứt lời, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thị vệ kia thi lễ, lui xuống.

Vân Tự liền mở mắt, lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, ngươi được đấy Mộ Lương, vốn nhất thời mềm lòng muốn cho ngươi cái chết dứt khoát mà thôi, lại không nghĩ rằng ngươi chạy thoát, vậy là chính ngươi muốn mình đi Cửa ải Trầm Bích mà chết, chuyện này cũng không thể trách ta.

"Hoàng thúc, các người nên đi rồi?" sau khi Mộ Lê hạ triều, thấy hoàng thúc và hoàng thẩm vẫn còn trong tẩm cung, buồn bã nói.

"Vốn là muốn đi rồi, nhưng vừa nghe ngươi nói như vậy, ta lại không muốn đi rồi." Mộ Lương lười biếng cười một tiếng, vốn hắn đang ngồi thẳng, liền lười biếng dựa vào gối.

"Hoàng thúc!" còn kém chút nữa là Mộ Lê đã quỳ xuống xin tha rồi, bọn họ ở nơi này hai ngày, hắn cùng Thánh Dao đã có thật lâu không có âu yếm......

"Người không có xương sống sao?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày mắt nhìn xuống người kia.

"A Noãn tới sờ thử, xem ta có xương sống không?" Mộ Lương chậm rãi nâng lên một cái tay, kéo Hoa Khấp Tuyết đến trước mặt.


Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, đột nhiên khẽ mỉm cười, mang theo tà khí nhàn nhạt, bắt lấy tay của hắn, kéo hắn lên, giơ tay lên dùng sức chọc mạnh vào xương sống của hắn, ngay sau đó mặt liền sáng tỏ nói, "Thì ra xương sống vẫn còn ở đó."

"Hoa Khấp Tuyết!" Mộ Lương nhếch nhác đứng vững chân, hung dữ nhìn nữ nhân đang cười trước mặt.

Mộ Lê ở một bên âm thầm vỗ tay khen hay, Vấn Thế Gian Tình Vi Hà Vật, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ha ha ha!

Hoa Khấp Tuyết không lên tiếng, lành lạnh mà nhìn hắn một cái, rút Khiêu Hồng ra vẽ  trên không trung một cái, Hồng Quang chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ.

"Mộ Lê, chúng ta đi, tự mình cẩn thận."

"Cuối cùng đã đi." Mộ Lê thở ra một hơi, sau lưng lại bị người nào đó vỗ mạnh một cái, sợ hết hồn.

"Bọn người Tuyết Tuyết đâu?" Bạch Thánh Dao không nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương, nhíu nhíu mày.

Mộ Lê cười híp mắt quay đầu lại, "Thánh Dao, bọn họ đi thôi!" Thật tốt.

"Đi rồi." Bạch Thánh Dao bĩu môi, trong mắt đầy tiếc nối.

Mộ Lê hơi nheo lại mắt, nguy hiểm nói, "Thánh Dao, nếu như không phải nàng đã gả cho ta, ta thật sự cho rằng người nàng yêu là nàng ta."

"Ôi, nếu nàng là nam nhân, ta khẳng định yêu nàng." Bạch Thánh Dao liếc hắn một cái, chỉ cảm thấy hắn thật ngây thơ.

Mộ Lê nghe vậy, cả khuôn mặt cũng trầm xuống, trong bụng càng không ngừng vị chua dâng lên, từng bước từng bước tiến đến gần Bạch Thánh Dao.

Bạch Thánh Dao đánh hơi được hơi thở nguy hiểm, cảnh giác nhìn hắn, từng bước từng bước lui về phía sau.

"A!" Bạch Thánh Dao đột nhiên cảm thấy thân thể của mình như bay lên trời, sau đó bị nhẹ nhàng ném lên trên giường.

"Đang ban ngày, chàng muốn làm chuyện gì thế!"

"Hừ hừ, hiện tại chính ta đang giải quyết vấn đề!"

"......"

Còn bên Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết.

"Là nơi này sao?" Hoa Khấp Tuyết nghi ngờ nhìn phong cảnh đẹp xung quanh, nghi ngờ nhìn Mộ Lương, " Cửa ải Trầm Bích có phong cảnh đẹp như vậy?"

"Chuyện gì, nơi này mà là Cửa ải Trầm Bích sao?" Mộ Lương lấy cây trâm trên đầu Hoa Khấp Tuyết rút xuống, mặt đen lại hỏi.

"Ta cũng không biết Cửa ải Trầm Bích là  ở đâu nha..., nên cứ theo hướng bắc bay tới chứ sao......" Khiêu Hồng nhanh chóng phát Hồng Quang, rất ủy khuất nói.

"Chủ tử bớt giận, người suy nghĩ đường đi trong đầu đi một lần, ta sẽ cảm ứng." Liệp Tử đúng lúc xuất khẩu.

Mộ Lương nhíu mày, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trí nhớ của hắn rất tốt, bản đồ của Vân Huyễn đại lục hắn đều nhớ được.

"Liệp Tử, rất chăm sóc ngươi." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Khiêu Hồng, trong mắt lộ ra hứng thú.

"Chủ tử, kể từ khi hai ngày trước người bị đả kích, tính tình đã thay đổi!" Khiêu Hồng cắn răng nghiến lợi nói, mặc dù nhìn bên ngoài vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo như cũ, nhưng mà nói lời cũng cách làm, lại không lạnh lùng như trước kia.

"Cũng không phải A Noãn trời sanh đã lạnh lùng, hiện tại ôn hòa chút, chẳng lẽ không tốt?" Mộ Lương không biết từ lúc nào mở mắt, vừa nói vừa  ôm chặt Hoa Khấp Tuyết, nhàn nhạt cười.

"Chủ nhân của ta trở nên ôn hòa, ngươi còn thích nàng hay không?" Khiêu Hồng đang thắc mắc nhiều chuyện liền hỏi.


"Nói nhảm!" Mặt của Mộ Lương tối sầm, ngay sau đó đáng thương hướng nhìn Hoa Khấp Tuyết, "A Noãn, đừng nghe nàng khích bác ly gián, ta rất yêu rất thích ngươi......"

"Biết rồi, đi thôi." Hoa Khấp Tuyết lại không nhịn được nhàn nhạt nở nụ cười, không khỏi nhíu mày, nàng gần đây biến hóa rất lớn sao.

Chỉ là biến hóa như thế Mộ Lương liền nhìn thấy trong mắt, lại làm cho hắn mừng rỡ vô cùng, dần dần rút đi sự lạnh lùng của Hoa Khấp Tuyết, cũng khám phá ra từng điểm nhiệt tình của nàng, người cuối cùng được lợi, là Mộ Lương hắn, ha ha ha......

"Khiêu Hồng, đi thôi." Liệp Tử nhàn nhạt ra tiếng.

Khiêu Hồng quơ quơ, Hồng Quang chợt lóe, biến mất ở Liễu Nguyên.

Thời điểm Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương tới Cửa ải Trầm Bích, liền thấy cảnh tượng chấn động lòng người ngay trước mắt. 

Trên đường cái không có một cửa hàng, chung quanh đều là bị đập nát bàn ghế cửa hàng, rất nhiều con ruồi đen bao quanh từng đống không vật thể đang thối rửa, khắp nơi tản ra mùi hôi thối.

"Chuyện gì xảy ra?" Mộ Lương nhìn thấy một người đang chạy qua trên đường, nhanh chóng bắt hắn lại, lạnh lùng hỏi.

"Buông ta ra buông ta ra, nơi này có ôn dịch, mau buông ta ra, nếu bị lây ta sẽ chết!" Này nam hài bộ mặt hoảng sợ nhìn bốn phía, ra sức giùng giằng.

"Không cho phép nhúc nhích, ta bảo đảm sẽ không chết!" Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, vẻ đầy uy nghiêm liền trấn an đứa bé trai kia.

"Thật, có thật không?" Đứa bé trai kia sững sờ nhìn hắn, lúc này mới thấy rõ bộ dáng tuấn mỹ của hắn, trên mặt không khỏi một hồi hoảng hốt, trên thế giới này sao lại có người nhìn đẹp như vậy.

"Không tin?" Bên cạnh Hoa Khấp Tuyết khẽ nheo lại mắt, "Vậy bây giờ ta liền giết chết ngươi!"

Môt cây chủy thủ chống đỡ ở cổ họng nam hài, Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn.

Đứa bé trai kia hoảng sợ nhìn Mộ Lương, lắp bắp nói, "Ta...ta nói...."

Mộ Lương nhàn nhạt nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, nàng liền lấy  chủy thủ ra.

"Hai ngày trước, trong Cửa ải Trầm Bích liền có một nam nhân chạy tới cả người tản ra hôi thối, sau đó hắn đột nhiên chết ở trên đường cái, sau đó không ngừng có người biến thành dáng vẻ như vậy, rối rít chết, người chết càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều......"

Nói đến chỗ này, trên mặt của đứa bé  kia đều là tuyệt vọng.

"Tiếp tục!" Mộ Lương lạnh nhạt nói.

Cả người nam hài liền chấn động, bộ dáng liền có chút khiếp sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt của Mộ Lương, "Ngày hôm qua, đại quân cảu Mộ Quốc tới, có người khẩn cầu bọn họ cứu lấy chúng ta, nhưng Lý tướng quân, hắn, hắn......"

Bé trai trong mắt lóng lánh bi phẫn, "Hắn thấy chung quanh đều bị ôn dịch làm cho chết người, lập tức dẫn quân đội chạy đi, nói, nói bọn họ là tới bảo vệ tổ quốc, không thể chết được ở chỗ này, bọn họ, bọn họ rõ ràng có thể cứu chúng ta, tại sao không cứu, tại sao!"

"Bọn họ không cứu người, ngược lại đi?" Mộ Lương lúc này sắc mặt đã khó coi tới cực điểm, những người này đều là con dân của Mộ Quốc, bọn họ lại dám không cứu, còn nói gì là bảo vệ quốc gia!

"Mộ Lương, tỉnh táo." Hoa Khấp Tuyết thấy hắn đã giận tới cực điểm, lạnh giọng nói.

Mộ Lương trong đầu nhất thời tĩnh táo lại không ít, hướng về phía Hoa Khấp Tuyết cười một tiếng, ngược lại lạnh lùng nhìn đứa bé trai kia, "Ngươi tên là gì?"

"Ta tên là Trầm Dương." Đứa bé trai kia không chống lại nổi ánh mắt kia của Mộ Lương, lại theo bản năng liền trả lời.

"Bổn vương, là Thánh vương, ngươi truyền lời nói của Bổn vương kêu những người còn sống tụ tập lại, một lúc sau đến chỗ này sẽ gặp." Mộ Lương đối với hắn cười cười, rót vào trong cơ thể của hắn rót một tia sáng tím, "Hiện tại, ôn dịch không ảnh hưởng được ngươi."

Trầm Dương bị nụ cười của hắn mê hoặc, không tự chủ được gật đầu một cái, chờ sau khi phục hồi lại tinh thần, trước mắt lại không bóng dáng của hai người,vừa rồi nam nhân kia nói gì? Thánh vương? Trời ơi, là Thánh vương!

Trong mắt của Trầm Dương lại dâng lên hi vọng, thì ra là Thánh vương, không trách được người nam nhân kia lại có bộ dáng xuất sắc cùng khí độ như vậy, vậy thì nữ nhân lạnh lùng vừa nãy chính là Thánh vương phi rồi hả? Thánh vương tới, Thánh vương đến rồi! Dân chúng ở Cửa ải Trầm Bích bọn họ được cứu rồi!

"Mau ra đây, người sống cũng nhanh đi ra ngoài! Thánh vương đến rồi! Thánh vương tới cứu chúng ta rồi! Chúng ta sẽ không chết!"


"Chúng ta không cần sợ ôn dịch nữa rồi, nhanh mau ra ngoài, tập họp ra ngoài a!"

Trầm Dương vừa chạy vừa kêu to, tâm tình kích động hiện tại không lời nào có thể miêu tả được.

"Cái gì, Thánh vương tới, có thật không?" Một đại thẩm từ trong phòng đóng chặt cửa thò đầu ra, hoài nghi hỏi.

"Đã tới, nhất định là Thánh vương nghe được lời kêu cứu của chúng ta, cho nên mới tới!" Một đại thúc kích động vọt ra, Thánh vương của bọn họ tới cứu bọn họ, bọn họ có hi vọng rồi.

"Mau! Mau tới đây tập họp!"

Trong lúc nhất thời, những người chưa dính vào ôn dịch rối rít chạy ra, một đứa nhỏ cũng đi theo Trầm Dương vừa chạy vừa kêu, Cửa ải Trầm Bích tĩnh mịch bởi vì này tiếng la lại khôi phục một chút hơi sức.

"Gọi Tướng quân của các ngươi ra đây!" Hạ