Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 84: Ai Sẽ Xuất Chinh [ bản văn đánh máy VIP]

editor: thao1504

"Mộ Lương, đừng dọa thiếp như vậy nữa." Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, vô lực thở dài nói, gặp chuyện này một lần đã đủ rồi, nếu một lần nữa, thật sẽ nàng suy sụp mất.

"Sẽ không, cũng sẽ không có chuyện này nữa, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, cũng sẽ bảo vệ bản thân mình cẩn thận, tin tưởng ta, được không?" Mộ Lương nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc nàng, không ngừng cam kết.

"Ừ, thiếp tin tưởng chàng." khóe miệng Hoa Khấp Tuyết khẽ nâng lên, đưa tay ôm thật chặt hông của hắn, có thể ôm hắn, những vết thương cùng những đau trước đó so với cái này, thì tính là cái gì?

"Đứa ngốc, tại sao không ăn cơm, hả? Ta sẽ đau lòng." Mộ Lương ôn nhu cười, bưng một bát cháo đến bên cạnh, nhẹ nhàng điểm vào cái mũi nàng một cái.

"Nếu Chàng không tỉnh, thiếp liền đi cùng với chàng, ăn hay không ăn có khác nhau ở chỗ nào chứ?" Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, yên lặng nhìn hắn, trong mắt không có chút nào là nói đùa.

"Không có sự đồng ý của ta, tại sao nàng có thể quyết định sống chết của mình." Nụ cười của Mộ Lương liền ngưng lại, nghiêm túc nhìn nàng.

"Mộ Lương, thiếp đói rồi." Hoa Khấp Tuyết trực tiếp tránh khỏi vấn đề này, ngửa đầu nhẹ nhàng cười nói.

"Không được nói sang chuyện khác với ta." Mộ Lương khẽ lườm nàng, cũng không buộc nàng nữa, cầm muỗng lên, đút cháo vào cái miệng nhỏ của nàng, nhìn người trong ngực nhu thuận ăn cháo mình đút, trong lòng đầy tràn hạnh phúc, hắn cũng coi như cũng đã đến điện của diêm vương một lần, hắn hiện tại, thật sự rất thỏa mãn, chỉ cần khẽ nhìn nàng một cái, cũng sẽ cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy ấm áp.

"Còn không." Hoa Khấp Tuyết nuốt xuống một ngụm cuối cùng, mặc cho hắn lau khô miệng cho mình, bĩu môi hỏi, hơn một ngày không có ăn cái gì, chỉ một bát cháo thì thấm vào đâu chứ.

"Khiêu Hồng, đi Ngự Thiện Phòng bưng một chén nữa." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn Khiêu Hồng đang ngoan ngoãn nằm trên bàn.

"Tại sao lại là ta chứ!" Khiêu Hồng nhảy lên, "Tại sao không gọi Liệp Tử đi!?"

"Đầu tiên, A Noãn là chủ tử của ngươi, tiếp theo, Liệp Tử không thể di chuyển thời không." Mộ Lương dù bận vẫn ung dung nói.

"Được rồi......" Khiêu Hồng ở trước mặt Hoa Khấp Tuyết bay một vòng, Hồng Quang thoáng qua, biến mất ở tại chỗ.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, "Về sau đi đâu cũng có thể dễ dàng một chút rồi."

"Ừ." Mộ Lương khẽ cười.

Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, đột nhiên đưa tay sờ sờ xương quai xanh Mộ Lương, "Liệp Tử biết cái gì?"

"Biết chiến đấu." Mộ Lương như suy nghĩ  cái gì khẽ cười, đè tay nhỏ bé của Hoa Khấp Tuyết lại, nắm trong tay tỉ mỉ vuốt vuốt.

Hoa Khấp Tuyết nhìn tay của hai người đang giao nhau, cũng khẽ cười, "Mộ Lương."

"Ừ, ta ở đây." Mộ Lương nhẹ nhàng hôn nàng một phen.

Hoa Khấp Tuyết chỉ cười không nói, nhìn thẳng vào hắn, dường như không thấy hắn sẽ lập tức biến mất không thấy nữa vậy.

"Đứa ngốc, ta ở đây, ta sẽ không biến mất." Mộ Lương trong lòng chua xót, mặt thì tươi cười, nhưng chân mày lại không ngừng nhíu lại.

"Cười thật khó nhìn, đây chính là cười gượng." đường cong  nơi miệng của Hoa Khấp Tuyết càng lớn đồng thời giơ tay lên, khẽ vuốt lên chân mày hắn.

"A Noãn." Mộ Lương dùng sức ôm chặt nàng, vùi đầu vào ngạnh cổ của nàng.

"Chủ tử, cháo của người đến rồi!"

Hồng Quang chợt lóe, trên bàn nhiều bảy tám chén cháo, Khiêu Hồng bay lơ lửng trên không trung.


"Nhiều như vậy......" Hoa Khấp Tuyết biết nói gì nhìn trên bàn, đưa tay qua cầm lấy Khiêu Hồng.

"Ngự Thiện Phòng có rất nhiều nha, ta không biết chủ tử thích ăn cái gì, liền lấy đi hết toàn bộ." Khiêu Hồng hừ hừ.

"A Noãn, há mồm." Mộ Lương cầm thìa thổi nguội cháo một chút, rồi đưa đến miệng của Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết há miệng nuốt vào, đang muốn nói gì, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, trong mắt dâng lên tia lạnh, "Mộ Lương,  trong cháo này có độc."

Mộ Lương nghe vậy, há mồm nuốt một hớp, sắc mặt cũng trầm xuống, "Là Liệt Viêm Quyết."

Hoa Khấp Tuyết hơi trợn mắt, Liệt Viêm Quyết, không phải là độc mà Mộ Lương khi còn bé uống phải sao?

"Khiêu Hồng, ngươi đi tra xét một chút, cháo này là cho ai uống." Mộ Lương mặc dù đoán được mười phần, nhưng hắn muốn bảo đảm chắc chắn.

"Ta không phải là nô bộc, ta là thần vật...... Ai nha, chủ tử!" Khiêu Hồng không chịu bay tới bay lui, lại bị Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên gõ nhẹ  một cái.

"Đi nhanh đi." Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt.

"Tại sao." Khiêu Hồng thu lại khí thế, lảo đảo lại bay đi.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi." Hoa Khấp Tuyết cảm thấy có chuyện gì có chút không đúng, cầm chén cháo trong tay Mộ Lương, chỉ một người thử là được rồi, dù sao nàng bách độc bất xâm, không sao cả.

"Phong Quốc cùng Tước Quốc dẫn binh đến rồi, Vân Tự cũng bắt đầu có hành động rồi." Mộ Lương cười lạnh nói.

"Là Vân Tự ở hạ đi, muốn giết Mộ Lê?" Hoa Khấp Tuyết lại bưng lên một chén, cũng có Liệt Viêm Quyết? Vân Tự đúng là muốn đảm bảo không có vạn nhất không được thất bại.

"Muốn đoạt vị?"

"Hắn không dám, chỉ cần một ngày có ta ở tại  đây, hắn sẽ không dám có loại ý nghĩ này." Mộ Lương thấy nàng uống đến vui vẻ, nhíu nhíu mày, cầm chén ra chỗ khác, "Đừng uống nữa, cũng đã ba chén, một lát bụng chịu không nổi."

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhàn nhạt nhìn hắn, "Tiếp tục đi."

"Hiện tại đang chiến loạn, nếu Hoàng đế xảy ra chuyện, lòng quân đại loạn." Mộ Lương nói.

"Vân tự muốn Mộ Quốc bị tiêu diệt sao?" Như vậy là hắn không đoạt quyền.

"Hiện tại, ta thật sự tò mò, giữa hắn và phụ hoàng mẫu hậu của ta, rốt cuộc xảy ra những chuyện gì, đã làm cho hắn sinh hận đến như vậy." Mộ Lương cười như không cười nhìn đằng trước, trong mắt dường như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.

"Ngủ đi." Mộ Lương lấy tay che kín mắt nàng lại, làm sao tiểu cô nương này lại có nhiều tinh lực như vậy chứ, một ngày một đêm không hề nghỉ ngơi.

"Vậy chàng ngủ với thiếp đi." Hoa Khấp Tuyết nắm tay của hắn kéo xuống, ngước mặt lên nhìn hắn.

Mộ Lương cả kinh, đúng là lúc hắn gặp chuyện không may đã hù sợ A Noãn, trước kia cô nương này nào có nhiệt tình như vậy.

"Ngủ cùng thiếp!" Hoa Khấp Tuyết cau mày, nắm tay của hắn nắm thật chặt.

"Ta là nam nhân nàng, ta không cùng nàng ngủ, thì bồi người nào ngủ chứ?" Mộ Lương bật cười, không nhịn được cắn nhẹ lên chóp mũi nàng một cái, lại không nhịn được hôn một đường đi xuống, ngậm lấy múi môi của nàng.

Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, môi của hắn thật ấm áp như nhắc nhở người đàn ông này còn tồn tại, nước mắt từ đôi mắt của nàng liền không ngừng  trào ra.

Nụ hôn, liền trở nên nóng như lửa, so với trước đo nhiệt tình hơn vạn lần, dường như muốn khảm đối phương vào trong tận xương cốt mình, không muốn tách ra nữa, hai người cắn xé môi của đối phương, ngay cả đến khi mùi máu tươi tràn ra trong miệng, cũng không muốn tách ra.

"Tiểu yêu tinh, nàng rõ là......" Mộ Lương mạnh mẽ lui ra, thở gấp gáp, ánh mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết nóng như lửa đốt.

Hai mắt Hoa Khấp Tuyết đầy hơi nước, hình như đang bất mãn việc hắn rời đi, lầu bầu một tiếng, nhắm ngay đôi môi của  Mộ Lương, lại bắt đầu hôn tiếp.

Cả người của Mộ Lương liền chấn động, bản thân vốn đang thương tiếc thân thể của nàng dang còn suy yếu, nhưng khi nhìn dáng vẻ hiện tại của cô nường này thì không còn tinh lực kiềm chế nữa, lại còn dám quyến rũ mình nữa chứ, nhìn dáng vẻ này, hắn cũng không cần chịu đựng, mắt phượng nguy hiểm híp lại, tà khí chợt lóe lên.

Dùng sức ôm chặt nàng vào trong ngực của mình, sau đó Mộ Lương liền hung hăng hôn nàng, như có như không trêu chọc nàng, thấy nữ nhân trong ngực không kiên nhẫn nhẹ giọng hừ hừ, tâm giống như bị một cọng lông vũ xẹt qua, khẽ ngứa ngáy.

"Đây là nàng tự mình quyến rũ ta đấy." Mộ Lương đột nhiên đẩy nàng nằm xuống giường, thở hổn hển, tròng mắt đen thâm thúy không thể tin được.

Hoa Khấp Tuyết khẽ mở mắt ra, nhìn bộ dáng gần như mất khống chế của hắn liền nở nụ cười thật quyến rũ, "Đúng, là thiếp quyến rũ chàng."

Mộ Lương liền cảm thấy trong đầu như có một sợi dây bị đứt đi, một tiếng “quyến rủ” kia, làm cho tất cả lý trí đều bị sụp đổ hết, nhanh chóng cởi những y phục trên người ra sạch sẽ, cui nhìn người đang nằm phía dưới mình tà mị cười một tiếng, cúi người mình.

"Chủ tử, cháo đó chính là cho hoàng đế, ta...... A!" Khiêu Hồng vừa tới, còn chưa nhìn thấy rõ tình hình hiện tại liền bắt đầu báo cáo tình huống, lại cảm thấy chạm mặt một hồi Tử Quang, Liệp tử đang ở hình dạng cây sáo bằng ngọc bay tới trung vào nàng, sau đó cả hai cùng rơi trên mặt đất.


"Hắc, Liệp Tử, chủ tử của ngươi muốn làm gì!?" Khiêu Hồng bị làm cho hỏa khí bốc lên, Hồng Quang chợt lóe lên liền muốn bay qua, lại bị Liệp Tử cản lại.

"Muốn đi tìm chết sao?" Liệp Tử lạnh lùng nói,nhưng cũng nhìn ra dáng giọng điệu khó xử trong đó.

Khiêu Hồng nghe bên trong hồng trướng tiếng "Rầm rì" mập mờ vang lên, trầm mặc chốc lát, mới mở miệng, "Chủ tử trong cơ thể có đã có thể vận dụng một phần ba huyễn lực, nên năng lực của tất cả mọi chuyện đều tăng lên một bậc luôn hay sao."

"Cút!" Một tiếng quát lên xen lẫn chưa thỏa mãn dục vọng từ trong trướng truyền ra.

Khiêu Hồng cùng Liệp Tử run lên một cái, nhanh chóng bay ra ngoài.

Hôm sau, khi lâm triều.

"Thánh vương?" Chúng đại thần nhìn một thân Tử Y, Mộ Lương đang ưu nhã đi tới, sắc mặt liền thay đổi, có vui sướng, cũng có khẩn trương, còn có e ngại.

Vân Tự hơi híp mắt nhìn Mộ Lương, không ngờ hắn nhanh như vậy đã trở về, chậm một chút nữa thôi, thì mọi bố trí của hắn đã có thể hoàn toàn hoàn thành, hiện tại, hắn phải cẩn thận một chút rồi.

"Mấy ngày trước Bổn Vương đoạn trước ngày đi các nơi khảo sát, không ngờ lại xảy ra  chuyện lớn như vậy." Mộ Lương đứng lại bên cạnh Mộ Lê, cười như không cười lướt nhìn mọi người.

Bọn người bên phái Vân tự nhìn vẻ mặt của Mộ Lương, trong lòng liền run sợ, đặc biệt là những đại thần đã phản bội Mộ Lương, lúc này cả người đều lạnh cả sống lưng.

"Trong lòng Thánh vương lo lắng cho Mộ Quốc, nên đã tự mình đi khảo sát dân tình." Mộ Lê khẽ mỉm cười, tiếp tục nói, "Nhưng hiện tại Mộ Quốc tuyệt đối không thể thiếu đi Thánh vương, nhất là thế cuộc gần đây có nguy cơ,  sau khi trẫm cùng Thánh vương thương lượng qua, quyết định phái Cảnh Duệ dẫn dắt Trạch Linh, Trạch hàn, Trạch Lương ba người dẫn dắt 30 vạn đại quân, tiến về phía Bội quan, ngăn cản đại quân của Tước Quốc."

"Hoàng thượng, chuyện này vạn lần không thể được!" Binh Bộ Thượng Thư thấy ánh mắt ra hiệu của Vân Tự cho mình, vội vàng đi ra, "Hiện tại Mộ Quốc có rất nhiều Tướng  tài nhiều không kể xiết, mặc dù bản lĩnh của Cảnh đại nhân cao cường, nhưng cũng không nhất định có thể sử dụng trên chiến trường được, nếu cảnh đại nhân làm thống soái, lòng quân rất khó phục!"

"Hả? Đại nhân là không tin thủ hạ của Bổn vương là người năng lực?" Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, ẩn chứa khí thế uy nghiêm trong đó, lúc này Binh Bộ Thượng Thư liền không dám đáp lại.

"Cuộc chiến Kim Than, Cảnh Duệ theo Bổn Vương xuất chinh, năng lực của hắn đã sớm triển lộ, mà hắn đang trong quân cũng đã sớm có uy vọng." Mộ Lương thấy sắc mặt hắn trắng bệch, tốt bụng thu lại khí thế, lời kia tuy là đối với hắn nói, nhưng kia ánh mắt vẫn như có như không nhìn về phía Vân tự, trước đó Vân Tự muốn người của hắn nắm giữ thống soái đội quân đến Bội quan, hiện tại hắn thật muốn xem hắn ta sẽ có phản ứng như thế nào.

"Còn có người nào dị nghị?" Mộ Lê thấy mọi người tất cả câm miệng rồi, lập tức nâng lên khóe môi, "Truyền chỉ, thống lĩnh cấm quân Cảnh Duệ làm thống soái xuất chinh!"

Sắc mặt của Vân Tự thay đổi liên tục, trước kia chủ soái  của đội quân này là người của hắn, hôm nay lại được đổi đi, như vậy hắn muốn làm việc gì sẽ rất phiền toái, giương mắt nhìn khuôn mặt Mộ Lương đang đầy ý cười, trong bụng hừ lạnh, hắn vốn không muốn làm cho thương vong nặng như vậy, Mộ Lương là ngươi đã buộc ta, vậy thì đừng trách ta làm như vậy!

"Về phần Thiên Lãng quan, trẫm quyết định do Phò Mã hoa Trảm Lãng làm thống soái, hắn đệ tử của Vô Cực lão nhân, tinh thuộc binh pháp, trẫm tin tưởng hắn có thể làm rất tốt, chúng khanh gia có gì dị nghị gì không?"

Này Binh Bộ Thượng Thư còn muốn nói chuyện, lại thấy Vân Tự khẽ lắc đầu ngăn cản, lập tức ngậm miệng lại.

Mộ Lương thấy phản ứng của Vân Tự, trong mắt hiện lên tia giễu cợt, nếu hắn đoán không có sai, hắn ta đã có biết linh xà trận, mà mười vạn binh mã căn bản cũng không cho linh xà ăn chút nào, cho nên mới yên tâm như vậy, nên dù đã đổi đi người của hắn, cũng không có động tác phản đối gì.

"Không biết hoàng thượng tính toán người nào, đến thủ Cửa ải Trầm Bích?" Vân Tự đột nhiên lên tiếng, mở miệng hỏi.

"Này Thừa Tướng cho là, người phương nào thích hợp nhất?" Mộ Lê trong mắt xẹt qua ý lạnh, cười nhạt nhìn hắn.

Vân tự trong lòng cả kinh, hắn cho là tiểu tử này Hoàng đế đã sớm nghĩ xong, mới có câu hỏi này, lại không nghĩ rằng hắn sẽ hỏi ngược lại mình, người dưới tay mình có mấy cân mấy lượng, hắn còn là rõ ràng, cũng không nói chính hắn người, cái này mộ quốc thượng, có thể lên chiến trường, cũng chỉ có Thánh vương mấy cái thủ hạ kia rồi, giờ phút này bọn họ đã tất cả đều bị phái đi ra ngoài......

"Hoàng thượng, thứ cho cựu thần ngu muội, không biết người nào thích hợp đi cửa ải Trầm Bích." Vân tự hơi híp mắt lại, hơi cúi người trước mặt Mộ Lê một cái.

"Hoàng thúc hãy nói thử, người muốn đi là người thế nào?" Mộ Lê quay đầu hỏi Mộ Lương.

"Cửa ải Trầm Bích cũng chính là Kim Than năm xưa......" Mộ Lương cười như không cười nhìn Vân Tự, gằn từng chữ, "Bổn vương muốn tự mình ra chiến trường, ôn lại, trận đấu của bốn năm trước một chút."

Vân Tự nhìn thẳng hắn, cũng tinh tường nhìn thấy ý lạnh trong đáy mắt của hắn, trong lòng không khỏi gợn sóng, Mộ Lương lời nói này, sợ là  hắn đã sớm đoán được cuộc chiến Kim Than là do mình giở trò quỷ, hôm nay hắn nói này lời nói, nói rõ là tuyên chiến đối với mình, được, đã như vậy, hắn cũng không cần che giấu, hắn thật muốn xem, Mộ Lương có thể tiếp được chiêu này của hắn hay không.

"Trẫm cho là, đề nghị hoàng thúc  rất tốt, không có ai quen thuộc cửa ải Trầm Bích hơn với hoàng thúc, lần xuất chinh này, nhất định có thể chiến thắng trở về!" Mộ Lê cười to nói.

"Bọn thần cũng nghĩ vậy, Thánh vương xuất chinh, nhất định có thể khích lệ tinh thần, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!" Quần thần rối rít phụ họa trầm trồ khen ngợi.

"Đã như vậy, thì sẽ quyết định như vậy, chiến tranh nguy cấp, các ngươi về nghỉ ngơi chốc lát, nhanh chóng lên đường, bằng tốc độ nhanh nhất dẫn đại quân xuất chinh!"

Mộ Lê cao giọng nói, "Quyết định như vậy, tan triều đi!"

"Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"

"Vân Thừa Tướng." Mộ Lương chậm rãi đi tới trước mặt Vân Tự, nhàn nhạt cười.

"Thánh vương." Vân Tự cũng cười rất hiền hoà, khuôn mặt lộ vẻ quan tâm, "Lần này chinh chiến, nguy hiểm nặng nề, Vương Gia phải cẩn thận."

"Hả? Tướng gia làm thế nào biết đoạn đường này nguy hiểm nặng nề? Chẳng lẽ, tướng gia cho là, Bổn vương sẽ giống như bốn năm trước đây?" Mộ Lương thu hồi nụ cười, khẽ cúi đầu, trên cao cuối nhìn xuống hắn.


"Vương Gia Hồng Phúc Tề Thiên, làm sao sẽ như vậy được." Vân Tự ngẩng đầu đi đến nụ cười của hắn càng sâu hơn, "Ta chỉ lấy thân phận trưởng bối, quan tâm người một chút mà thôi."

"Ha ha, vậy thì phải đa tạ biểu cữu rồi." Mộ Lương phủi phủi ống tay áo, cười nói.

"A, đúng rồi, biểu cữu, tối hôm qua ta lấy trộm một chén cháo lươn của hoàng thượng, mùi vị đó, thật là không tệ, hoàng thượng của chúng ta cũng thật là biết hưởng phúc nha, biểu cữu, ngươi có muốn nếm thử một chút không?"

Mộ Lương Vi hơi cúi người, cười rất thuần lương, dứt lời, xoay người rời đi.

Vẻ mặt của Vân Tự liền  biến đổi, Mộ Lương làm sao lại biết, nói như vậy Mộ Lê cũng không hề ăn Liệt Viêm Quyết.

Nhìn bóng lưng Mộ Lương rời đi, Vân Tự khẽ nheo mắt lại, sắc mặt liền trở nên rất độc ác, xem ra, mục đích của hắn cũng không cần che giấu nữa, đã đến lúc vạch mặt rồi, hắn cũng không tin, hắn đã đấu không lại Mộ Phong Việt, hôm nay lại đấu không lại nhi tử của hắn ta!

Thánh vương phủ.

"Vương Gia! Chúng tôi đã chuẩn bị xong!" Cảnh Duệ cùng Trạch Linh, Trạch Lương, Trạch Hàn đã đeo bọc quần áo trên lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt Mộ Lương.

"Ừ, đi đi." Mộ Lương cười nhạt nhìn bọn họ một cái, gật đầu một cái.

"Vương Gia, ngài không khích lệ chúng ta một chút nào sao?" Trạch Linh trừng mắt nhìn, hỏi.

"Cố gắng lên." Mộ Lương lau miệng cho Hoa Khấp Tuyết, lạnh nhạt nói.

Trạch Linh thấy vậy, liền im lặng.

"Lưu Nguyệt, ngươi chuẩn bị đi cùng Cảnh Duệ, hay là đi theo ta?" Hoa Khấp Tuyết liếc nhìn Lưu Nguyệt đang đứng ở bên cạnh.

Lưu Nguyệt đứng ở giữa Cảnh Duệ và Hoa Khấp Tuyết, nắm chặt quả đấm, khuôn mặt đầy do dự.

"Đi theo vương phi đi." Cảnh Duệ đột nhiên kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng thật chặt, vùi đầu vào cổ ngạnh của nàng, hít thật sau mùi hương của nàng vào, buồn buồn nói, kể từ lúc nha đầu ngốc này giúp hắn cản thương, hắn cũng đã hiểu rõ, chỉ cần nàng khoẻ mạnh, vui vẻ, nàng muốn làm cái gì thì để nàng làm cái đó thôi.

"Cảnh Duệ?" Lưu Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.

"Nhưng nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, không nên chuyện gì cũng chỉ  nghĩ cho vương phi, ngài ấy rất lợi hại, nàng đừng cản trở chứ không hỗ trợ gì được gì đâu." Cảnh Duệ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên bất đắc dĩ nói.

"Người nào cản trở!" Lưu Nguyệt dậm chân một cái, giận dữ nhìn hắn ở trước mặt.

"Ta đi, nếu nghĩ đến ta...ta sẽ bình an trở về." Cảnh Duệ cười cười, trong lòng không nhịn được, cúi đầu hôn một cái nàng.

Lưu Nguyệt nhìn Cảnh Duệ, trong mắt đầy phức tạp, cuối cùng hình như đã có quyết định, đẩy  Cảnh Duệ ra, đi tới trước mặt Hoa Khấp Tuyết.

Cảnh Duệ đã biết rõ nàng sẽ lựa chọn như vậy, nhưng khi chính mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn là không khỏi có chút mất mác.

"Thế nào? Đây chính là quyết định của ngươi?" Hoa Khấp Tuyết tựa vào trong ngực Mộ Lương, nhíu mày nhìn nàng, cũng không cảm thấy nàng chọn như vậy là đúng.

Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, nói, "Tiểu thư, người phải chăm sóc mình thật tốt, người đối với ta đúng là rất quan trọng, nhưng mà ta cũng không nhẫn tâm khiến cho Cảnh Duệ đau lòng."

Nhìn Mộ Lương đang đứng một bên cười như không cười, tiếp tục nói, "Tiểu thư, Vương Gia sẽ chăm sóc người rất tốt, nhưng Cảnh Duệ chỉ có một người, cho nên......"

"Đi đi." Hoa Khấp Tuyết lộ nụ cười, "Tự ta có thể chăm sóc mình."

"Ừm!" Lưu Nguyệt dùng sức gật đầu một cái, lưu luyến không rời nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, xoay người đến bên cạnh Cảnh Duệ.

Cảnh Duệ không thể tin được ôm chặt Lưu Nguyệt, trong mắt dần dần hiện lên tia vui mừng.

"Nàng...nàng nguyện ý đi theo ta?" Cảnh Duệ không thể tin được, không nhịn được hỏi lại lần nữa.

"Thích dẫn hay không!" Lưu Nguyệt nhìn thấy sự kinh ngạc của hắn, thẹn quá hoá giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng liền hồng lên một mảng.

"Muốn!" Cảnh Duệ cười lớn, một tay ôm lấy nàng, sau đó lập tức phóng người đi.

"Ai, Vương Gia, người cũng phải cẩn thận a, chúng ta đi đây!"  ba người Trạch Linh nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau lên ngựa.

Mộ Lương nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, khẽ cười nói, "Tại sao ta lại cảm giác dáng vẻ của bọn họ giống như đang đi dã ngoại du ngoạn vậy?"

"Thì đi nướng thịt người." Hoa Khấp Tuyết lặng lẽ nói.

Nụ cười của Mộ Lương liền cứng đờ, khóe miệng không co lại được.


"Hoàng thúc, hoàng thẩm!" Mộ Hỏa Nhi từ phía sau vọt ra, mắt đỏ hoe nhìn bọn hắn, "Vậy mà Hoa Trảm Lãng không nói cho con biết các người đã trở lại, lại còn không nói cho con biết hoàng thúc đã xảy ra chuyện, đến bây giờ con mới biết!"

"Chúng ta không có việc gì, không cần phải lo lắng." Hoa Khấp Tuyết cười cười, nhàn nhạt nhìn nàng, hôm nay bụng của nàng đã nhô ra rồi, cả người cũng mượt mà không ít.

"Hỏa Nhi!" Hoa Trảm Lãng từ phía sau đuổi theo.

"Hoa Trảm Lãng ngươi chết xa ra một chút, ta không quen biết ngươi!" Mộ Hỏa Nhi trợn mắt trừng, liền xoay người chạy về phía sau, dưới chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

Hai mắt của Hoa Khấp Tuyết hơi híp lại, đứng dậy tiếp được nàng, giọng nói có chút lạnh, "Nên nhớ ngươi bây giờ là phụ nữ có thai."

Mộ Hỏa Nhi vỗ vỗ ngực, ủy khuất nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, "Vì ta không muốn nhìn thấy hắn chứ bộ."

Hoa Trảm Lãng đeo túi y phục chạy tới, lo lắng nhìn Mộ Hỏa Nhi, "Nàng không có chuyện gì chứ?"

"Có quan hệ với ngươi sao?" Mộ Hỏa Nhi hung dữ nhìn hắn, "Hôm nay nếu không phải do ngươi phải dẫn ta đi xuất chinh, có phải sẽ không có ý định nói cho ta biết hoàng thúc cùng hoàng thẩm trở lại hay không, ngươi có biết ta lo lắng nhiều như thế nào không!"

"Hỏa Nhi, khi đó Mộ Lương máu me khắp người, ta sợ nàng lo lắng.  .." Hoa Trảm Lãng cười khan rồi nói, còn chưa nói hết, liền bị cắt đứt.

"Máu me khắp người!?" Mộ Hỏa Nhi trợn mắt, giận đến răng nghiến răng, "Hoa Trảm Lãng, ngươi còn dấu ta bao nhiêu chuyện nữa!?"

"Hoả Nhi......" Hoa Trảm Lãng trăm miệng cũng không thể bào chữa, gương mặt rối rắm.

"Tuyết Tuyết, ta theo các ngươi đến Cửa ải Trầm Bích!" Mộ Hỏa Nhi nắm lấy túi quần áo trên tay hoa Trảm Lãng, đi tới sau lưng Hoa Khấp Tuyết.

"Không mang theo." giọng nói của Mộ Lương rất lạnh, đẩy Mộ Hỏa Nhi về phía Hoa Trảm Lãng, đưa tay ôm chặt Hoa Khấp Tuyết.

"Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?" mặt của Hoa Trảm Lãng tối sầm, nhận lấy mộ Hỏa Nhi, cẩn thận ôm vào lòng.

Thấy Mộ Hỏa Nhi còn muốn lên tiếng, Mộ Lương nguy hiểm nhìn nàng một cái, "Gây nữa, ta giúp Trảm Lãng viết thư hưu ngươi!"

Nghe vậy, Mộ Hỏa Nhi cùng Hoa Trảm Lãng liền cứng đờ, sững sờ nhìn về phía hắn.

"Còn muốn đi cùng chúng ta sao?" Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộ Hỏa Nhi, nhíu mày hỏi.

Hai mắt Mộ Hỏa Nhi chỉ trừng to, hừ một tiếng không nói lời nào.

Hoa Trảm Lãng cảm kích nhìn Mộ Lương một cái, nhận lấy túi đi phục trong tay của  Mộ Hỏa Nhi, "Hỏa Nhi, chuyện trong nhà không đúng thì phải đóng cửa bảo nhau, đừng náo loạn với ta."

Mộ Hỏa Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, lại đi tới trước mặt Hoa Khấp Tuyết, lo âu nhìn nàng, "Tuyết Tuyết, ngươi đã  hoàn toàn tốt rồi sao?"

"Người bị thương là Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết chỉ chỉ Mộ Lương.

"Nhìn hoàng thúc hiện tại mạnh như rồng như hổ, ta mới không thèm lo lắng hắn, nhưng khẳng định Tuyết Tuyết đã đau lòng chết mất." Mộ Hỏa Nhi lạnh lùng nhìn Mộ Lương một cái, giọng nói không tốt, ai kêu hoàng thúc lại giúp cho Hoa Trảm Lãng.

"Thời gian không còn sớm, Trảm Lãng, dẫn nàng rời đi." Mộ Lương liếc nhìn Hoa Khấp Tuyết, nhíu nhíu mày.

"Đi thôi." Hoa Trảm Lãng nháy mắt với Mộ Hỏa Nhi, trong lòng Mộ Hỏa Nhi biết mình đã nhắc tới chuyện đau lòng của Tuyết Tuyết, ảo não nhíu nhíu mày, đi theo Hoa Trảm Lãng rời đi.

"Đi đường cẩn thận, Vân Tự sẽ đến quấy rối." Mộ Lương vẫn không quên dặn dò.

Hoa Trảm Lãng gật đầu một cái, kéo mộ Hỏa Nhi lên ngựa, nhìn bọn họ một chút, rồi giục ngựa rời đi.

Trên mặt Mộ Hỏa Nhi cũng tràn đầy không bỏ, sờ bụng một cái, ngựa đã đi xa vẫn không bỏ được còn quay đầu lại nhìn.

"Bây giờ không phải là ta đã rất tốt sao? Chớ khó chịu." Mộ Lương cảm nhận được nỗi bi thương trên người nàng đang toát ra nhàn nhạt, đau lòng ôm nàng.

"Ừ." Hoa Khấp Tuyết hí mắt cười cười, "Lúc nào thì chúng ta rời đi?"

"Hai ngày nữa." Mộ Lương nhíu mày.

Hoa Khấp Tuyết có chút kinh ngạc, "Không phải chúng ta nên trong vòng hai ngày vượt qua đội quân sao?"

"Vân tự khẳng định ở trên đường giở trò quỷ, tối nay chúng ta đi chứ sao." Mộ Lương lôi kéo nàng ngồi xuống, cười híp mắt nói.

"Chủ tử, ngườii quên có ta sao? Có thể di chuyển nháy mắt không gian!" Khiêu Hồng đúng lúc bay ra.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhàn nhạt nở nụ cười, từ từ duỗi lưng một cái, lười biếng nói: "Vậy chúng ta vào cung mấy ngày đi, cảm thấy nhớ tay nghề của Thánh Dao rồi."


"A Noãn, hai ngày nay nàng rất thích cười nha..?"

"Bởi vì chàng tỉnh lại...,  thiếp cảm thấy rất hài lòng, còn có lý do gì mà  không cười?"

"A Noãn, ta yêu nàng chết mất!"

"Ừ."

"Nàng còn chưa có bày tỏ chuyện này?"

"Thánh Diêu hiện tại rất rãnh rỗi, chúng ta đi nhanh một chút."

"Hoa Khấp Tuyết!"

"Thiếp ở đây."

"......" Hạ