Tiểu Quai Của Sơn Tặc

Chương 6-1: Thượng

Tuyết ngoài phòng vẫn rơi như trước, tại Uy Ngôi, tuyết rơi liên tục vài ngày là chuyện rất thông thường.

Trắng xoá một mảnh, buổi sáng cũng lại có vẻ phá lệ sáng sủa.

Trường Không Long Tường một đêm không chợp mắt.

Tiểu tử kia bị y lăn qua lăn lại đến phát khóc, cuối cùng thậm chí còn ngất đi. Trường Không Long Tường sợ bảo bối khó chịu, lại ngại hạ nhân nấu nước quá chậm, vội vã thi triển nội công thế gian hiếm có, tự mình mang nước ấm tới rửa sạch sẽ cho tiểu quai; sau đó lại thay sàng đan khác, mới bế bảo bối nằm xuống.

Chạy qua chạy lại một lượt, phía chân trời đã phiếm bạch, Trường Không Long Tường cũng không muốn nhắm mắt, y gắt gao ôm lấy tiểu đông tây trong lòng, muốn lập tức hung hăng hôn đến khi bảo bối không thở nỗi.

Luôn muốn xác định hắn đã trở lại trong lòng mình, luôn muốn xác định hắn đã là của mình.

Nếu đã từng là thái tử, tất nhiên đã gặp qua vô số người phong hoa tuyệt đại, tiểu quai tướng mạo không tính là diễm lệ, cũng không coi là kiệt xuất trong những người có thượng đẳng tư sắc; tiểu quai trời sinh tính dè dặt nhát gan, cùng tính tình tự cao tự đại của mình thực sự cách xa vạn dặm; tiểu quai rất ít cùng người tiếp xúc, đừng nói sẽ biết đến thủ đoạn mị hoặc nhân tâm, cũng không giống Tiểu Tình hoạt bát khả ái; từ nhỏ không có phu tử giáo dục, tiểu quai hiểu biết rất ít, cũng không quen biết rộng, hầu như là không có bất luận tài năng gì.

Không có tuyệt thế dung mạo, cũng không biết cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, không có lấy một chút công phu, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, vừa nhát gan lại thích khóc — tiểu tiểu nhân nhi như vậy, vì sao lại hợp ý mình ngay từ cái nhìn đầu tiên?

Lúc đó tiểu nhân nhi chật vật ngồi giữa một đống hỉ phục đỏ thẫm, lộ ra vẻ vẻ nhỏ bé mà nhu nhược, run rẩy nắm chặt xiêm y, nước mắt tràn ngập trong đôi mắt to tròn, giống như đóa tiên hoa không người bảo hộ sẽ lụi tàn.

Còn nhớ rõ chính mình mới gặp gỡ bảo bối, trong nháy mắt liền chấn động, giống hệt như thấy thấy hi thế trân bảo.

Sau đó, cảm giác kinh diễm này chậm rãi phai nhạt, nhưng lại phát sinh càng nhiều quý trọng cùng thương yêu, muốn nhìn hắn, muốn ôm hắn, muốn che chở hắn, sủng ái hắn.


Phượng Chứ nói với mình, bởi vì đại ca từ nhỏ đã bị bồi dưỡng thành người bảo hộ quốc gia, cho dù sau này vứt bỏ địa vị, nhưng ý muốn bảo hộ cũng đã trở thành bản năng thâm căn cố đế, vậy nên thấy Trường Không Trữ Nhi cùng Tiểu Tình hoạt bát độc lập lại thấy đau đầu, duy nhất chỉ thương tiếc Bán Hạ nhu nhược.

Có lẽ là Phượng Chứ đúng, đây là chính là nguyên nhân đầu tiên khiến mình thích Bán Hạ; sau đó, bởi vì Bán Hạ nhu thuận, thiện lương tri kỷ, tâm đã rung động lại càng khó ngăn lại.

Trời đã sáng, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cũng không muốn ly khai tiểu đông tây mềm mại này.

Đây hẳn là nguyên nhân quân vương không tảo triều sớm, Trường Không Long Tường cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng rút ra cánh tay bị đầu nhỏ gối lên, lặng lẽ xuống giường.

Tiểu đông tây chắc hẳn sẽ ngủ thẳng đến trưa. Trường Không Long Tường thay y phục, cúi đầu hôn bảo bối một hồi lâu, mới xoay người ra khỏi phòng.

Thân ảnh cao lớn của Trường Không Long Tường vừa mới xuất hiện tại phòng khách, thanh âm trêu chọc của đệ đệ lập tức vang lên.

“Yêu, không hổ là đại ca, nếu như là người khác, sợ là ba ngày sau mới bước ra đây đi.”

Trường Không Trữ Nhi từ trong ngực Kha Nhiên nhảy tới bên người trưởng tử, ngày hôm nay nàng mặc áo khoác đỏ thẫm cùng áo ngắn làm bằng lông cáo màu trắng như tuyết, thoạt nhìn tựa như tiểu oa nhi hơn mười tuổi, mà con mắt lóe sáng của nàng cũng hệt như một bảo bảo hiếu kỳ: “Long Tường, Phượng Chứ kể hết chuyện hôm qua của con rồi, con thực sự mang Tiểu Hạ trở về sao? Phải đại chiến với ba ba xấu của thằng bé mới dành được người về đúng không? Long Tường, con là nhất ~ “

Đỡ được thân thể nho nhỏ của mẫu thân, trả lại cho Kha Nhiên đang cười bất đắc dĩ, Trường Không Long Tường hung hăng trừng mắt với đệ đệ ăn nói lung tung; Trường Không Phượng Chứ vội vàng đem mặt giấu phía sau Tiểu Tình, khiến cả nhà cười ha hả.

Không đếm xỉa tới kẻ nhàm chán này, Trường Không Long Tường hướng về phía Hồng Hạnh vẻ mặt thất kinh, cung kính nói:“Phu nhân, đêm qua vội vàng, chưa thương lượng đã đem tiểu quai cùng ngươi trở về, có điểm thất lễ, thỉnh phu nhân thứ lỗi.” Hắn dừng một chút, lại nói:“Vãn bối tên Trường Không Long Tường, phu nhân có thể gọi Long Tường. Nơi này là Kỳ Lân trang, phu nhân cùng tiểu quai cứ an tâm ở lại đây. Một bên là mẫu thân Long Tường cùng ái nhân của mẫu thân, đệ đệ cùng nương tử của nó, còn có thuộc hạ của  Long Tường, tin tưởng phu nhân đều đã nhận thức qua.”

Hồng Hạnh đối gia đình này thật sự có chút khó có thể lý giải, tỷ như chủ mẫu có tình nhân công khai, tỷ như nương tử của nhị đương gia là một nam hài; Nhưng ở chung một thời gian ngắn, mình cũng đã hoàn toàn thích đám người thiện lương này.

Duy nhất trong lòng còn sợ hãi Trường Không Long Tường đêm qua lạnh như băng, từ sáng sớm đều lo lắng cho hài tử bị mang đi của mình, hiện nay lại thấy, vẫn còn có chút sợ.

“Trang chủ không cần đa lễ! Nô, ta tên là Hồng Hạnh, trang chủ gọi Hồng Hạnh cũng được!”

Trường Không Long Tường lại thận trọng nói: “Người là mẫu thân của tiểu quai, Long Tường đương nhiên phải gọi là ‘Phu nhân’.”


Từ trước đến nay  Trường Không Trữ Nhi ghét nhất xưng hô rườm rà lại nhảy ra, lớn tiếng nói: “Các ngươi cứ trang chủ cứ phu nhân như vậy, bao lâu mới quen nhau nha? Mới vừa rồi ta hỏi qua Hồng Hạnh, nàng năm nay ba mươi tuổi, chỉ lớn hơn Long Tường bốn tuổi, các ngươi cứ xưng hô tên nhau là được rồi!”

Kha Nhiên cười vỗ Trường Không Trữ Nhi, nói: “Trữ Nhi đừng nói bậy. Ta xem như vậy, Hồng Hạnh phu nhân có thể không gọi Long Tường là trang chủ, nhưng theo vai vế Long Tường phải gọi một tiếng Hồng Hạnh phu nhân.”

Thấy Hồng Hạnh bất an, Trường Không Long Tường liền thuận thế nói: “Phu nhân, cứ như vậy đi. Long Tường vốn nên đem tiểu quai cùng đến xem người, nhưng...”

Nhìn nữ tử nhu nhược trước mắt, Trường Không Long Tường có chút do dự, chẳng biết nên biểu đạt thế nào để nàng có thể dễ dàng chấp nhận.

“Tiểu quai? Trang chủ...” Thấy nhãn thần thành khẩn của Trường Không Long Tường, Hồng Hạnh đành phải đổi cách xưng hô: “Long Tường nói chính là Bán Hạ? Hắn hiện tại ở nơi nào?”

Vừa nói đến bảo bối tiểu quai, trên mặt Trường Không Long Tường nhất thời lộ ra một đường cong nhu hòa, nói: “Tiểu quai còn đang ngủ say, phu nhân không cần lo lắng.”

“Ai nha —— “

Hành lang ngoài phòng khách truyền đến một tiếng hô đau đớn, mọi người đều không phản ứng quá nhiều, chỉ có Trường Không Long Tường bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, thoáng cái chạy ra ngoài.

Chỉ khoảng nửa khắc sau, Trường Không Long Tường lập tức trở về, trong lòng ôm Bán Hạ mà y cho rằng vẫn đang ngủ say; nam nhân vẻ mặt khẩn trương.

“Kha Nhiên, gọi người lấy chăn tới! Cả thuốc trị thương nữa!”

Vội vã đi tới ngồi xuống bên ghế, Trường Không Long Tường xả y bào ôm lấy tiểu nhân nhi, một tay xoa nắn bàn tay bảo bối, một tay bỏ đi đôi giày cũ nát của Bán Hạ, đem đôi chân lạnh buốt bao lại trong bàn tay to.

“Long, Long Tường...” Bán Hạ sợ hãi gọi khẽ.

Nam nhân lộ ra khuôn mặt băng lãnh, tiếp nhận tấm chăn hạ nhân mang tới, đem người trong lòng chặt chẽ bao lại, lại tiếp nhận thuốc trị thương, cẩn cẩn dực dực xoa tại lòng bàn tay bị thương của hắn, giống như đó là thương tích gì lớn lắm.

“Ngươi lần sau cứ thử mặc ít như vậy mà chạy tới xem!” Trường Không Long Tường ngữ khí luôn bình ổn, thế nhưng lúc này lại tràn ngập tức giận, quát: “Kha Nhiên, ngươi đem mao thảm của Nặc Tháp rải từ phòng sách đến hành lang ở sảnh cho ta, chỉ cần là nơi tiểu quai đi qua đều không được bỏ sót!”


“Long Tường...” Thấy nam nhân không để ý tới mình, Bán Hạ lại nhẹ nhàng gọi.

“Câm miệng!” Trường Không Long Tường quay qua quát người trong lòng: “Sau này tốt nhất ít cho ta thấy ngươi bước đi! Tuyết rơi lớn như vậy ngươi không thấy sao? Còn dám mặc ít như vậy! Giầy dính tuyết không trơn mới là lạ!”

Bán Hạ không thể tin được nam nhân cư nhiên quát mình như vậy, khuôn mặt phút chốc trắng bệch, thì thào giải thích: “Ta tỉnh lại nhưng không tìm thấy ngươi, ta nghĩ ngươi hối hận... Ta muốn tìm ngươi, thế nhưng y phục bị Long Tường lộng phá hủy... Ta tìm Long Tường trong viện nhưng không được, ngực hảo cấp bách, mới chạy tới đấy...”

Vừa nói chuyện, thế nhưng nước mắt không hề báo trước mà từng giọt rơi xuống.

Trường Không Long Tường sợ run một giây, tâm nhất thời bị hung hăng nhéo; y hoảng loạn một bên thay bảo bối lau đi nước mắt, một bên vội vã giải thích: “Ta không biết... Tiểu quai, ta làm sao có thể hối hận được? Ngươi không biết ta có bao nhiêu hài lòng! Xin lỗi, là ta quá yêu thương ngươi, sợ ngươi thụ thương, vậy nên mới… ngươi tha thứ ta, được không? Ta là vội vàng tới gặp nương của tiểu quai...”

“Nương?” Bán Hạ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bị bàn tay của nam nhân bao lại lên, nhìn xung quanh

Tao! Trường Không Long Tường thầm mắng mình, xem ra cái này phải nói thẳng ra thôi.

“Ngươi gọi Bán Hạ là ‘Tiểu quai’... Là bởi vì như vậy?” Hồng Hạnh sững sờ nhìn hai người đang ôm nhau thật chặt.

“Nương!” Bán Hạ giãy giụa muốn ly khai vòng tay của nam nhân, thế nhưng Trường Không Long Tường lại ôm hắn trực tiếp quỳ xuống.

“Phu nhân, ” Trường Không Long Tường thần tình nghiêm túc đối Hồng Hạnh nói: “Ta biết Bán Hạ ngây thơ thiện lương, là bảo vật của thế gian này, Long Tường bất tài, không có gì đủ để xứng đôi với Bán Hạ; nhưng ta thật lòng yêu thương hắn, ta nguyện ý dùng tất cả mọi thứ mình có để đổi lấy hắn, mong phu nhân thành toàn, ta sẽ đối tốt với Bán Hạ, ta sẽ coi trọng hắn còn hơn cả sinh mệnh của chính mình!”

“Nhưng, thế nhưng, ” Hồng Hạnh mở to hai mắt, “Thế nhưng Bán Hạ là nam hài... Nếu ngươi thích nam hài, Bán Hạ cũng không chân chính là...”

“Đúng, ta thích nam tử.” Trường Không Long Tường bình tĩnh nói: “Nhưng Bán Hạ là Bán Hạ, mặc kệ hắn là nam hài hay nữ hài ta đều thích hắn —— hắn giống như bây giờ rất tốt, như vậy ta có thể dùng hành động chứng minh thứ ta yêu không phải là nam hài, ta yêu chính là Bán Hạ!”

Bán Hạ kinh ngạc nhìn thần tình nghiêm túc trên khuôn mặt nam nhân, nước mắt không kìm lại được, điểm bất an cuối cùng trong lòng cũng tiêu tan thành mây khói.

Y là đã từng là thái tử, lại có thể quỳ xuống trước mặt mẫu thân vốn là nha hoàn của mình


Y là người không đứng nhất cũng đứng nhì trên giang hồ, lại vì mình mà nguyện ý buông tha tất cả;

Y là nam tử ngạo mạn, anh minh thần võ, vì mình mà không tiếc thừa nhận có đoạn tụ chi phích...

“Nương!” Bán Hạ hướng mẫu thân khóc nói: “Nương, Bán Hạ thích y, ta thích Long Tường! Xin người để ta cùng y bên nhau! Cho dù nương không đáp ứng, ta cũng không thể không thích y; nương nếu muốn chia cách chúng ta —— ta, ta... Ô... Ta thà rằng bị nương đánh chết cũng không muốn ly khai Long Tường!”

Trường Không Long Tường nghĩ mọi việc mình làm đều có giá trị —— nghìn vạn chở che, hết thảy sủng ái, nén thương tâm để hắn ly khai, trong đêm đầy tuyết yên lặng bảo vệ, giờ khắc này, bởi vì những câu nói của bảo bối mà trở nên đáng giá.

“Tiểu quai!” Trường Không Long Tường đem Bán Hạ quay lại ngồi trong lòng mình, khó nén vui vẻ mà trách cứ: “Nói bậy bạ gì đó? Phu nhân muốn đánh cũng là đánh ta, tiểu đông tây ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong lòng ta là được rồi.”

Bán Hạ níu chặt y phục của nam nhân, nức nở nói: “Long Tường, ô... Ta không muốn ly khai ngươi.”

“Ta biết, ta biết.” Trường Không Long Tường trìu mến mỉm cười: “Tiểu quai của ta, tự nhiên sẽ không ly khai ta.”

Thấy Bán Hạ khóc vô cùng  thương tâm, Trường Không Trữ Nhi bất an đối Hồng Hạnh đang đứng một bên sợ đến không nói nên lời: “Hồng Hạnh... Ngươi sẽ thành toàn cho bọn chúng chứ, tuy rằng Long Tường không phải là người hiền lành chất phác, thế nhưng nó rất đáng tin cậy a! Nó nói sẽ bảo hộ Bán Hạ thật tốt thì sẽ không nuốt lời! Bán Hạ mỏng manh như vậy, giao cho Long Tường là thích hợp nhất, bảo đảm Bán Hạ sẽ an toàn cùng khỏe mạnh!”

Hồng Hạnh nhìn Trường Không Trữ Nhi, lại nhìn ánh mắt thành khẩn của Trường Không Long Tường, cuối cùng thở dài một nói: “Một lần là Phó An Hoa, ta cho rằng nhất định đem nhi tử duy nhất của mình ‘Gả’ cho nam nhân; lúc này Bán Hạ có thể tìm được phu quân của nó, mà người này lại ưu tú như vậy...”

Hồng Hạnh đi tới trước mặt hai người, kéo Trường Không Long Tường tới, đem bàn tay nhỏ bé của Bán Hạ giao cho y; Hồng Hạnh ôn nhu nhìn Bán Hạ, mà lời nói lại hướng về phía Trường Không Long Tường: “Ngươi nếu không chê Bán Hạ, vậy thì nên đối xử thật tốt với hắn.”

Trường Không Long Tường trong lòng ấm áp, đối Hồng Hạnh nói: “Vâng, phu nhân.”

“Long Tường, ” Hồng Hạnh vuốt tóc Bán Hạ, ngẩng đầu nhìn Trường Không Long Tường dáng vẻ cao lớn nói: “Bán Hạ sinh ra không giống người thường, bị nhốt trong thiên viện của Vân phủ mười lăm năm. Hắn cái gì cũng chưa thấy qua, cái gì cũng đều không hiểu; từ trước, người bán mứt quả mỗi ngày rao hàng bên ngoài tường, hắn mỗi ngày nghe, nhưng đến mứt quả là cái gì cũng không biết; ta là con gái một tú tài nghèo, trước đây cũng đã từng dạy hắn thi từ, thế nhưng Bán Hạ rõ ràng không ngu ngốc lại đối chuyện học hành chẳng biết gì; ngươi là đại nhân vật, bên người đều là nhân trung long phượng, có lẽ có một ngày nào đó sẽ phát hiện chỉ có Bán Hạ cùng các ngươi bất đồng, hắn không thể chia sẻ bất cứ phiền não nào với ngươi, cũng không có thể mang đến điều gì tốt cho ngươi cả, trái lại, bởi vì chân của hắn, ngươi phải bảo vệ hắn cả đời, chiếu cố hắn cả đời, còn phải thay hắn ngăn trở tin đồn, chấp nhận sự vô tri của hắn. Nam tử mến nhau, không phải là một việc thông minh —— nhưng Bán Hạ đã định trước suốt đời cũng không thể kiên quyết mà rời khỏi ngươi; ngươi nói ngươi không xứng với hắn, đó là bởi vì ngươi thích hắn, kỳ thực là Bán Hạ không xứng với ngươi, nếu có một ngày ngươi rốt cuộc minh bạch ngươi suốt đời phải giống như người cha mà chiếu cố hắn —— nếu có ngày đó —— ngươi có hối hận ngày hôm nay đã quỳ xuống trước mặt ta không?”

Trường Không Long Tường nắm chặt tay, thận trọng trả lời: “Trước khi nói thích hắn, ta đã nghĩ tới tất cả chuyện này. Có thể thủ hạ ta có rất nhiều, nhưng ta cần chính là một người bầu bạn; ngày hôm nay nếu như tiểu quai võ công hơn người, tài trí mẫn tiệp, ta sẽ thật cao hứng, bởi vì hắn có thể chính bảo hộ mình, nhưng tâm tư của ta yêu thích tiểu quai yếu ớt như vậy, để ta có thể bảo hộ hắn —— hơn nữa, cho dù nương nói như vậy, ta vẫn cho rằng ta đối tiểu quai là đũa mốc chòi mâm son, vậy nên ta sẽ chăm sóc hắn tốt nhất ta có thể, chỉ để lưu lại hắn.”

Hồng Hạnh nước mắt chảy ròng, than nhẹ: “Bán Hạ của ta, thầy tướng số nói hắn có số mệnh tốt, hôm nay gặp ngươi, ta an tâm.”


Bán Hạ khóc đến trên mặt toàn nước mắt nước mũi, thân thể còn đang ở trong lòng Trường Không Long Tường, nhưng hai tay lại nhoài tới nắm chặt tay Hồng Hạnh.

Cả nhà đều vì trang chủ thở dài một hơi, nghĩ không ra trang chủ vốn là một người lạnh như băng, khi yêu lại quyết đoán như vậy, nếu lại bị ái nhân từ chối không biết sẽ thương cảm thế nào đây.

Hứa Nhĩ Tuấn xoa xoa cằm, có chút thưởng thức nhìn Bán Hạ cùng Hồng Hạnh sum họp.