[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 105: Lấy gì lưỡng toàn

“Kho báu sẽ biến thành chướng ngại vật, vậy ngươi có thể không việc gì cũng nói cho chúng ta xem mấy chướng ngại vật ở đâu chứ?” Tiêu Thương hậm hực nói, đủ thấy trong lòng y cực không vui với việc Phó Hán Khanh giấu kín bưng kho báu trước mặt mọi người, lại dễ dàng nói cho Địch Cửu như vậy.

Phó Hán Khanh tái nhợt mặt lắc đầu: “Thế nhân luôn sẽ có một loại gút mắt kỳ quái với kho báu, luôn cảm thấy kho báu nhất định là vô cùng thần kỳ, tài phú kia nhất định là không gì sánh được, lực lượng kia nhất định là khó bề tưởng tượng. Nhưng từ xưa đến nay, có bao nhiêu đại sự là dựa vào kho báu mà thành tựu? Mà những người từng lưu lại kho báu trong rất nhiều truyền thuyết, thường thường đều là kẻ thất bại trong sinh mệnh bản thân. Năm đó Địch Tĩnh có được nhiều chỗ kho báu, kết cục của y lại như thế nào? Người có kho báu còn như thế, người tìm kiếm kho báu, nhất định có thể dựa vào loại vật chết này để một bước lên trời sao?”

Mấy lời này quả có đạo lý, lại hoàn toàn tương phản với tư duy kho báu của những người bình thường, nhất thời mọi người không khỏi như có suy tư.

Phó Hán Khanh thấp giọng nói: “Kho báu nói trắng ra cũng chẳng qua là vật chết, nhưng mọi người về kho báu, luôn là một loại tư duy xu thế, giống như những tài phú đó, những bảo vật đó, giá trị vĩnh viễn vượt qua hết thảy. Chính bởi vì Địch Cửu chiếm được kho báu, cho nên sẽ có rất nhiều người mơ ước, rất nhiều người đỏ mắt, rất nhiều người bỗng dưng sinh ra địch ý với y. Cho dù là thuộc hạ của y, cũng sẽ bởi vậy mà có kỳ vọng quá nhiều, hy vọng quá cao đối với y. Muốn để người ta hiệu trung cho mình, y tất nhiên cũng phải hồi báo đủ, thế nhưng trong mắt tất cả thuộc hạ, vị chủ tử này đã có khoản tài phú địch quốc từ trên trời rơi xuống, vậy thì phải ra tay hào phóng cỡ nào, mới có thể làm người bên dưới cảm thấy vừa lòng, cảm thấy y không keo kiệt?” Phó Hán Khanh thở dài khe khẽ “Tài phú của kho báu nhiều hơn, cũng vẫn là có hạn, Địch Cửu tâm chí cao như thế, thì làm sao cam chịu miệng ăn núi lở, khoản tài phú kia theo lý phải dùng để khai sáng cơ nghiệp, thế nhưng, dưới sự căm thù, chèn ép, vơ vét của giáo ta, muốn bắt đầu từ số không, dựng một lá cờ khác, tuyệt không phải chuyện dễ dàng. Dưới tình huống thế này, Địch Cửu hẳn sẽ không tùy ý cho thủ hạ vung tay quá trán.”

Dao Quang bật cười: “Nói cũng có đạo lý, tựa như người nghèo vay tiền thân thích vậy, nhà bình thường cho mấy lượng, tất nhiên là ân điển bằng trời, nhưng nếu nhà thân thích này bỗng nhiên phát tài to, lại vẫn chỉ cho mượn mấy lượng, người ta chẳng những không đội ơn ngươi, sợ còn phải khắp thế giới chửi ngươi keo kiệt hà khắc vô tình.”

Nói chuyện một thời gian dài, khiến Phó Hán Khanh cảm thấy thân thể càng lúc càng suy yếu, tinh thần cũng cực mỏi mệt, lại vẫn phải nỗ lực chấn tác tinh thần, nói: “So với kho báu có hạn mà quá khiến người chú ý, chọc người ngấp nghé, đại sinh ý đã cắm căn cơ thật sâu của giáo ta tại các quốc, mới là kho báu lấy không tận, dùng không hết chân chính. Đệ tử giáo ta hàng năm được nhiều tiền lãi, thậm chí phải dẫn tới rất nhiều đệ tử dân gian dưới sự hâm mộ mà trọng thương khinh văn. Những kẻ phản loạn đó, cố nhiên không thích ứng lắm với đủ loại quy củ mới lập của giáo ta, một lòng hướng về cuộc sống tùy ý mà làm trong quá khứ. Nhưng ngần ấy năm qua ở trong giáo, cũng sớm thích ứng cuộc sống dễ dàng kiếm được nhiều tiền, an ổn nhìn tài phú nhà mình tăng lên vùn vụt. Hiện giờ đầu về Địch Cửu, cuối cùng lại phát hiện, Địch Cửu có thể cho y, không hề nhiều hơn giáo ta trước kia cho y. Rất tự nhiên sẽ cảm thấy không vui, sẽ cảm thấy, vì Địch Cửu mạo hiểm tày trời phản giáo là bị hại bị lừa…”

Phó Hán Khanh cấp tốc thở dốc một hồi, mới có thể nói tiếp “Trước kia, họ hưởng thụ hết thảy lợi ích của đệ tử giáo ta, lại hoài niệm sự tự do có thể làm càn trong quá khứ, hiện tại, họ có thể không bị trùng trùng quy tắc trói buộc, nhưng họ sẽ rất nhanh chóng phát giác, không có thu nhập ổn định mà nhiều, không có cuộc sống an nhàn mà hưởng lạc, cũng khiến người cảm thấy không thoải mái. Cuộc sống đi theo Địch Cửu, sẽ chẳng hoàn mỹ như trong tưởng tượng của họ…”

Tiêu Thương gật đầu: “Nói cũng phải, lòng người chưa bao giờ biết đủ, thế nhân luôn cảm thấy thứ chưa đạt được là tốt nhất, thật đến tay rồi chưa chắc có thể khoái hoạt. Ngay cả hiện tại, trong giáo đối với chế độ mới của chúng ta, cũng không phải là hoàn toàn không có tiếng phản đối, không có lời oán giận. Chỉ là bảo những kẻ cả ngày oán trách hiện tại, hoài niệm quá khứ đó, thật sự bỏ xuống an nhàn và phú quý hiện tại, một lần nữa đi sống những ngày nguy nan không thể thấy thiên nhật ấy, chỉ sợ không thể thích ứng được nữa.”


Dạ Xoa lại hoàn toàn không động dung: “Cho dù khoản tài phú kia không hề là không gì không làm được như chúng ta tưởng, nhưng chung quy cũng là một khoản, nhờ vào đó, Địch Cửu quả thật có thể thành lập một mảnh cơ nghiệp, đương nhiên, theo phân tích của ngươi, trong điều kiện khốn cảnh và hữu hạn thế này, y có phát triển thế nào cũng rất khó uy hiếp đến giáo ta, ngược lại có thể thay giáo ta thu hút toàn bộ thù địch và ác ý của cái gọi là chính đạo. Như thế tính ra, giữa được và mất, cũng không cần so đo quá nhiều. Chỉ là trên tay y còn có rất nhiều thần binh lợi khí và võ công bí tịch trong kho báu, dựa vào những thứ này, có thể khiến võ công y đại tăng, cũng có thể cho thuộc hạ của y, luyện thân thủ cực xuất sắc, theo thời gian sẽ có uy hiếp cực lớn đối với chúng ta.”

“Việc này…” Phó Hán Khanh ngạc nhiên phát hiện, thanh âm của mình đã suy yếu đến độ ngay cả bản thân cũng không nghe thấy.

Bích Lạc bên cạnh nhẹ nhàng ấn vai y: “Ngươi cứ nghỉ ngơi trước…”

Phó Hán Khanh lắc đầu, nhìn nàng vẻ hơi khẩn cầu. Y thật sự còn rất nhiều lời chưa nói xong.

Bích Lạc thở dài, lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc đưa qua: “Dược này tuy có thể nâng cao tinh thần, với thân thể chung quy vô ích, không còn lần sau nữa đâu.”

Phó Hán Khanh cảm kích cười cười, chìa tay định nhận, lại phát hiện cả tay cũng đã run rẩy chẳng ra sao.

Tiêu Thương hơi nhướng mày, cầm một chén nước từ trên bàn bên cạnh, Bích Lạc tự tay cho Phó Hán Khanh uống thuốc, Tiêu Thương thuận tay liền hầu y uống hai ngụm nước ấm để nuốt thuốc.

Dao Quang khẽ cười nói: “Giáo chủ đại nhân, tục truyền, ngoại trừ tổ sư gia đời đầu, vẫn chưa từng có giáo chủ nào được chư vương khác hầu hạ như thế, ngươi thể diện không nhỏ đâu.”

Phó Hán Khanh nghe vậy chỉ cười cười, lại thở hổn hển mấy hơi, mới có thể tiếp tục nói: “Cái gọi là thần binh lợi khí và võ công bí tịch, kỳ thật không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của chúng ta. Người trong võ lâm đối với vũ khí thần kỳ, cùng võ công thần kỳ, luôn sẽ có rất nhiều truyền thuyết khoa trương mà không thật, mọi người nghe nhiều, tự nhiên liền cho truyền thuyết này là thật. Hơn nữa, cơ hồ trong tất cả truyền thuyết, đều là thứ càng cổ thì càng tốt vô cùng. Võ công thất truyền ba trăm năm trước, khẳng định không bằng thứ thất truyền ba ngàn năm trước, thần binh năm mươi năm trước, nhất định không tốt bằng năm trăm năm trước. Song quan niệm thế này, kỳ thật hoàn toàn sai lầm.”

Y mặc dù đã uống thuốc, nỗ lực xốc tinh thần, rốt cuộc thân thể vẫn rất yếu, cuối cùng không ngồi được nữa mà dựa ra sau. Bích Lạc đúng lúc giúp y kéo cao gối, cho y dựa được thoải mái hơn một chút.

“Ngay cả như thần binh thượng cổ can tương mạc tà, nếu lấy đến chém với dao phay trong bếp, chúng ta sẽ phát hiện, dao thái rau dùng còn tốt hơn thần binh thiên cổ được truyền tụng. Đồ đồng đen tốt hơn nữa cũng không thể nào sắc bén hơn đồ bằng sắt, đây mới là sự thật. Cái gọi là thần binh mấy trăm năm trước, kỳ thật cũng chẳng qua là một số đao kiếm hơi sắc bén mà thôi. Trong mấy trăm năm, kỹ thuật rèn đúc có tiến bộ mới, binh khí hiện tại khẳng định càng tốt hơn lúc ấy. Huống chi, mấy trăm năm phủ bụi trong kho báu, không người để ý, đao kiếm tốt hơn, sợ đều rỉ sét kinh khủng. Cái gọi là võ công bí tịch cũng thế. Thể năng của nhân loại đang không ngừng tiến bộ, người hiện tại có thể chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn cổ nhân, mà người tương lai, cũng có thể càng nhanh hơn cao hơn mạnh hơn chúng ta, võ công cũng như thế, đời này qua đời khác tìm tòi cách tân cải tiến, mới không ngừng hoàn thiện, không ngừng tồn tinh, đạt đến hoàn mỹ. Đệ nhất cao thủ mấy trăm năm trước, đến bây giờ biết đâu chỉ có thể xếp trong số mười vị trí đầu, cái gọi là bí tịch mấy trăm năm trước, lại dựa vào đâu mà có thể quét sạch thiên hạ. Quan trọng hơn là…”


Phó Hán Khanh bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói khe khẽ: “Trong kho báu có võ công bí tịch gì ta đều biết, mà nội dung của những bí tịch này ta cũng nắm rõ. Chờ về sau thân thể ta đỡ hơn, có tinh thần rồi, các ngươi tìm mấy người sao chép đọc thuộc đều rất nhanh ở bên cạnh ta, ta có thể đọc ra tất cả bí tịch, để họ sao chép, các ngươi sắp chữ in ấn, đệ tử thuộc hạ của chúng ta, người lấy một quyển, như vậy sợ gì…”

Còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt kinh ngạc của mấy người dọa nghẹn trong miệng, sửng sốt một hồi mới nói: “Có gì không đúng à?” Mọi người nhìn nhau mấy cái, cả buổi trời Dao Quang mới nhẹ giọng nói: “Chúng ta trước kia cũng biết ngươi hiểu biết rất sâu đối với võ công thiên hạ, nhưng…” Có lẽ là trong lòng bị kinh quá mức, Dao Quang một câu lại không thể nói xong, sửng sốt một hồi, vẫn nhịn không được thở dài lắc đầu.

Chỉ sợ nếu không phải Phó Hán Khanh nói ra, chẳng ai tưởng tượng được, y lại thật sự có thể đối với võ công thiên hạ, không gì không biết, không gì không hiểu, y lại thật sự có thể thản nhiên đem những võ kỹ thần bí mấy trăm năm trước đó đọc ra, in ra như thế, thái độ giống như đó bất quá là Tam Tự kinh phổ thông mọi người đều có thể đọc.

Mà cho dù là hiện tại Phó Hán Khanh nói ra, mọi người vẫn cảm thấy khó bề tưởng tượng, không thể tin nổi.

Bị ánh mắt kỳ dị của mọi người nhìn hơi phát rét, nhưng Phó Hán Khanh vẫn không thể không kiên trì nói: “Về sau, nếu các ngươi có thời gian, nên thường tán gẫu với ta, nếu không ngại, biểu diễn công phu trước mặt ta một chút, ta nhất định có thể giúp, hơn nữa…” Ngữ khí dừng một thoáng, mới nói “Địch Cửu biết ta thông hiểu võ công thiên hạ, trước kia khi chúng ta ở bên, y thường xuyên khiển mọi người đi, ngay cả phong tín tử cũng không cách nào tới gần như vậy, lúc đó y kỳ thật không phải muốn cùng ta thân mật, mà là…”

Dạ Xoa lạnh lùng nói: “Mà là, để ngươi giúp tìm sơ hở trong võ công của y, hoàn thiện cải tiến?”

“Phải.” Phó Hán Khanh thấp giọng nói “Võ công của y hiện tại, so với năm đó, không thể đánh đồng, chỉ sợ so với các ngươi…”

Tuy y chưa nói xong, ý tứ kia tất nhiên là ai cũng có thể hiểu được.

Cho dù mọi người đã tiếp nhận ý kiến của Phó Hán Khanh, không đi toàn lực tìm Địch Cửu trả thù, nhưng cũng sẽ không tận lực tránh né y, sẽ có một ngày ngõ hẹp đụng đầu, nếu đơn đả độc đấu, không chừng bị thiệt mất mạng chính là bản thân họ, vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của họ, giáo chủ đại nhân định hiếm khi chịu khó chủ động trợ giúp họ huấn luyện đề cao.

Sau nhiều lần kinh hãi liên tiếp, mọi người ngay cả đôi mắt trừng Phó Hán Khanh cũng hơi vô lực. Sau cả buổi, Dao Quang mới thở dài một tiếng: “Địch Cửu nghĩ thế nào vậy, sao y lại không phát hiện, ngươi còn giá trị hơn cả kho báu, hữu dụng hơn tất cả thần công bí tịch, y lại bỏ ngươi mà lấy kho báu.”


“Ta nói rồi, thế nhân được kho báu, thường sẽ có một cách nghĩ sai lầm rất kỳ diệu cùng kỳ vọng quá cao, cho dù là Địch Cửu, cũng bị tư duy kiểu này ảnh hưởng, huống chi, ta tuy coi như có giá trị, nhưng không thể như kho báu, tùy y sử dụng.”

Khi nói những lời này, Phó Hán Khanh vậy mà có thể khẽ cười, cho dù vẻ tươi cười kia nhợt nhạt đến cực điểm.

Y vĩnh viễn sẽ không nói cho những người trước mắt này biết.

Những năm gần đây, mặc dù y dốc lòng dốc sức không giữ lại gì mà giúp Địch Cửu chỉ điểm sơ hở và khiếm khuyết trong võ công, nhưng mỗi một lần Địch Cửu hữu ý vô ý dò hỏi chỗ thiếu hụt trong võ công của chư vương khác, y lại chưa từng nói một chữ.

Một tình nhân nơi chốn giữ lại như vậy, vốn cũng không nên được người khác toàn tâm đối đãi đâu nhỉ?

Một kiếm kia đâm ra, lần vứt bỏ này, vốn đã có càng nhiều lý do và bất đắc dĩ chăng?

Cái gọi là phản bội lần này, y và người kia, rốt cuộc trách nhiệm của ai nhiều hơn một chút?

Nhìn Phó Hán Khanh mê mê mang mang, lại hơi xuất thần, Dao Quang rốt cuộc thở dài một tiếng: “Thôi thôi thôi, giáo chủ đã nói đến mức này, cũng triển lộ bổn sự đến bước này, đám làm thuộc hạ chúng ta còn có thể nói gì? Không sợ giáo chủ ngươi không đọc võ công bí tịch ra sao? Không sợ ngươi không giúp đỡ chúng ta tăng tiến võ công sao? Tự nhiên không đâu không tòng mệnh.”

Tuy nói là cuối cùng đã đồng ý với ý kiến của Phó Hán Khanh, rốt cuộc trong lòng vẫn hơi không cam, hơi bực dọc, đống lời oán giận cố ý này, cũng không tính là làm bộ.

Ba người khác tuy nói là mặt âm trầm, vậy mà không ai đưa ra dị nghị.

Phó Hán Khanh không mừng ngược lại gấp, nếu không phải cơ thể quá yếu, quả thực phải nỗ lực từ trên giường giãy giụa nhổm dậy: “Ta… Ta không phải… ý đó… Ta không phải dùng chỉ điểm võ công đọc bí tịch để uy hiếp hoặc trao đổi… Ta đã rước phiền toái cho Tu La giáo, tận lực giảm tổn hại và uy hiếp đến tối thiểu, là trách nhiệm của ta, bất kể… các ngươi có đáp ứng hay không, ta đều sẽ làm, ta chỉ là…”


Bích Lạc vội đưa tay đè y lại, khẽ trách: “Dao Quang vẫn thích nói hươu nói vượn hù dọa người, ngươi còn cho là thật. Chúng ta đáp ứng ngươi, là bởi vì ngươi đến bây giờ vẫn đang cố gắng tận trách nhiệm giáo chủ. Thế thì chúng ta nên xem ngươi là giáo chủ mà tôn trọng phục tùng, huống chi ý kiến của ngươi quả là có đạo lý, chuyện tương lai ngươi định làm, cũng quả thật có trợ giúp cho giáo ta.”

Tiêu Thương cũng cười nói: “Không phải ta không muốn báo thù, chẳng qua cảm thấy đề nghị của ngươi càng thú vị hơn, nhất là đem những bí tịch trong kho báu đó đọc ra, sắp chữ in ấn, người phát một quyển, thật là quá tuyệt. Đến lúc đó để Địch Cửu và đám người kia của y, bộ dáng tức đến hộc máu khi nhìn bảo bối họ hao hết tâm tư chiếm được biến thành không đáng một đồng, chẳng phải còn thú vị hơn chúng ta vất vả giết đến cửa.”

Dạ Xoa chỉ lạnh lùng nói: “Ta vẫn thích dùng đao kiếm và máu tươi để báo thù hơn, bất quá, mọi người đều đã ủng hộ ngươi, ta cũng muốn biết ngươi có thể giúp võ công của ta tiến triển đến bước nào, ta cũng muốn để thủ hạ của ta cầm được bí tịch ngươi đọc ra, vậy thì không thể không nhận tình của ngươi, chuyện này, tạm thời cứ tùy vào ngươi.”

Dao Quang không lên tiếng tỏ thái độ nữa, chỉ im lặng ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh.

Đúng vậy, y tuy rằng lười nhác hồ đồ, nhưng chưa từng trốn tránh trách nhiệm của mình. Nỗ lực như vậy, là vì Tu La giáo, vì sự an toàn của mọi người, phân thành ý này không thể hoài nghi, nhưng mà ngoài điều này, vẫn sẽ có rất nhiều tâm ý, là muốn bảo vệ Địch Cửu, là muốn để y không phải chịu đựng bản giáo dốc hết tất cả trả thù, để y có thể có một thiên địa, chậm rãi cắm rễ, chậm rãi sinh trưởng.

Chỉ là, nỗ lực như vậy, khổ tâm như vậy, kỳ vọng vẹn toàn đôi bên như vậy, muốn mọi người đều có thể tiếp tục sống tốt như vậy, kết quả là, lại có bao nhiêu người có thể thông cảm, bao nhiêu người chịu hàm ơn.

Phó Hán Khanh, phải như thế nào thì ngươi mới có thể hiểu được, giữa nhân thế này có quá nhiều sự tình, không có khả năng lưỡng toàn.

Ngươi nỗ lực nhiều hơn nữa, chẳng qua chỉ trì hoãn giết chóc và thương tổn, tuyệt không thể hóa lệ khí thành tường hòa.

Chúng ta sẽ không dốc toàn lực đi tìm y báo thù, nhưng y thủy chung là kẻ thù của chúng ta, phản đồ trong mắt chúng ta, nếu có cơ hội, cũng sẽ không bỏ qua cho y.

Y đối đãi ngươi chưa chắc không có một chút chân tâm, lại không vì ngươi mà từ bỏ dã tâm.


Chúng ta đối đãi ngươi, tất nhiên là có một phen tình ý, nhưng đồng dạng sẽ không vì ngươi mà thay đổi nguyên tắc của chúng ta, nguyên tắc của thần giáo.

Phó Hán Khanh, trù tính như thế, khổ tâm như thế, suy nghĩ như thế, vất vả như thế, ngươi rốt cuộc có thể đoán được kết cục tất nhiên đó hay không.

Tất cả nỗ lực của ngươi, nói trắng ra, chẳng qua là làm cho thời gian của kết cục kia, chậm lại một chút, chỉ thế mà thôi.