[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 104: Âm hiểm đành vậy

Cuối cùng Phó Hán Khanh có thể có đủ thể lực và tinh lực để giải thích quyết định của mình với mọi người, đã là hơn nửa tháng sau.

Trong khoảng thời gian này, chư vương mật lệnh phân đàn thiên hạ các nơi, tăng thêm nhân thủ phòng bị, có rất nhiều sinh ý quá lớn quá mở, không dễ bảo toàn, thà rằng tạm thời đóng cửa, cũng không trở thành mục tiêu cho địch nhân có thể công kích.

Các đệ tử không ai không đề cao cảnh giác, mọi sự cẩn thận. Mặc dù không có hành động gì lớn, mặc dù ngoài mặt hết thảy đều thập phần bình tĩnh, nhưng bầu không khí ngoài lỏng trong chặt này vẫn lặng lẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Tuy nói chư vương đều hạ tử lệnh, không thể tiết lộ chân tướng ra ngoài, nhưng nói cho cùng việc này người trù tính quá nhiều, âm mưu liên đới cũng rộng, nếu muốn hoàn toàn che đậy sự tình, là không khả thi.

Dần dần, lời đồn đãi bắt đầu lan truyền ngay trong giáo.

Thiên vương bởi vì bất mãn hiện trạng, ôm hận với giáo chủ mà phản giáo đi mất. Lúc phản loạn, y đã mang đi kho báu lớn nhất của bản giáo. Hơn nữa lại thiết kế moi đi một khoản rất lớn trong giáo, khiến mấy phân đàn bản giáo chịu đả kích trí mạng, nguyên khí đại thương.

Hơn nữa, ngần ấy năm qua, Thiên vương đã liên lạc với rất nhiều tinh anh các nơi bất mãn hiện trạng giáo phái, khi Thiên vương khởi sự, họ cũng đều hoặc lặng yên biến mất, hoặc đột nhiên phản loạn, hoặc trở giáo một kích, hoặc ôm tiền mà chạy, lúc này đều vô tung vô ảnh.

Nghe nói, những người trước kia bởi vì bất mãn nền tân chính của giáo chủ mà phản loạn nghịch thượng, bởi vậy bị trục xuất giáo phái đó, cũng sớm có liên hệ với Địch Cửu, đợi y vừa phản giáo, tức khắc cùng đến đầu quân.

Đáng sợ nhất là, làm ra thanh thế lớn như vậy, tay khống chế nhiều tài phú như vậy, có được nhiều thuộc hạ như vậy, Địch Cửu cùng với thế lực tương ứng lại như căn bản không tồn tại, đến nay vẫn lặng lẽ im tiếng.

Không ai tin, những người này sẽ cứ thế biến mất, mọi người đều tin chắc, họ nhất định sẽ làm mấy việc.

Kỳ thật, hán tử trên giang hồ, chưa chắc sợ nguy hiểm, sợ khốn ách. Chuyện hung hiểm hơn bức lên đầu, chung quy vẫn có sách ứng phó, phương pháp phản kích.

Nhưng vĩnh viễn im ắng không hơi không tiếng, không cần ra tay như vậy, thời gian tự sẽ khiến người sinh ra liên tưởng vô hạn, khủng bố vô tận, đủ các loại thiết tưởng đáng sợ với hành động có thể của y. Vì vậy cảm thụ được áp lực cực lớn, cho đến ngày sụp đổ đó.

Trong hơn nửa tháng cực dài dòng này, chẳng những chư vương đứng ngồi không yên, ngay đến tất cả đệ tử Tu La giáo cũng thân trong giày vò.

Địch Cửu còn sẽ làm gì nữa? Mục tiêu của y là gì? Y tiếp theo sẽ phải xuống tay với phân đàn nào?

Mọi người đều biết vị Thiên vương này lợi hại cỡ nào, cũng bởi vậy càng thấy kinh sợ.


Mà phản ứng quá mức bình tĩnh, quá mức bình thản của chư vương thượng tầng, cũng làm mọi người tâm thần không yên.

Tu La giáo trước nay luôn là có thù tất báo, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, bên trên vì sao chẳng có lấy một chút động tĩnh?

Khẳng định sẽ có triệt tra cực nghiêm khắc, trừng phạt cực nghiêm trọng, khẳng định sẽ có rất rất nhiều gió tanh mưa máu. Mọi người đều đang sợ hãi hết thảy buông xuống, rồi lại bởi vì không thể không nôn nóng chờ đợi tương lai như vậy, mà cảm thấy giày vò nặng nề.

Thời điểm các đệ tử hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, chư vương thân là người quyết sách, cuộc sống cũng chẳng được thoải mái.

Cho nên sau khi thân thể Phó Hán Khanh dần dần khôi phục, đã miễn cưỡng có thể nói chuyện trong thời gian dài, cho dù bị Bích Lạc lãnh nhãn, mọi người vẫn kiên trì tụ lại trong phòng Phó Hán Khanh.

Phó Hán Khanh hiện tại đã có thể từ trên giường ngồi dậy. Nếu có người đỡ, thậm chí còn có thể ra ngoài đi lại vài bước dưới ánh dương.

Bất quá, cho dù không ra khỏi phòng, y cũng vẫn có thể hưởng thụ ánh dương.

Bởi vì, nóc phòng y là lưu ly chế thành.

Bởi vì y bị thương nặng, không nên di chuyển, cũng không chịu nổi đường xa lặn lội, Bích Lạc không thể không trị thương điều dưỡng cho y ngay tại chỗ.

Trong lưu ly ốc Địch Cửu tạo cho y, trong gian phòng Địch Cửu hứa cùng y mộng đẹp giữa biển sao, trị liệu điều dưỡng một kiếm xuyên tim Địch Cửu đâm.

Mỗi ngày mỗi đêm giam chân trên giường, mỗi thời mỗi khắc đều nhìn lưu ly trong suốt kia. Mỗi một đêm bởi vì vết thương làm đau mà không ngủ được, nhìn một trời sao kia.

Không ai biết những lúc này, Phó Hán Khanh sẽ nghĩ những gì, cũng chẳng ai nhẫn tâm đi suy đoán.

Tất cả vết thương đều sẽ tốt lên, tất cả máu thịt đầm đìa đều sẽ đóng vảy, đều sẽ lên da non. Cho dù bên trong thối rữa chảy mủ, mắt cũng vĩnh viễn không nhìn thấy. Vì thế, những vết thương này, rồi có một ngày, cuối cùng sẽ quên lãng thành công.

Quên, cũng nên là kỹ năng quan trọng nhất của nhân loại sống trên đời này nhỉ.

Giáo chủ ký ức tốt đến thần kỳ kia, có thể học được bản lĩnh này hay không?

Chẳng ai biết được.

Chí ít, ngoài mặt, Phó Hán Khanh biểu hiện rất khá.

Y chưa từng khóc lóc, chưa từng điên cuồng kêu la, chưa từng kích phẫn, chưa từng giận dữ, y vẫn rất ôn hòa, rất bình tĩnh, bị thương nặng hơn khổ hơn, lúc dưỡng thương chịu tra tấn và khổ nạn nhiều hơn, cũng không nổi giận với bất cứ người nào, nghe theo hết thảy chỉ thị của Bích Lạc. Cố gắng mỉm cười với mỗi người, cảm ơn mỗi một người từng chăm sóc y.

Phản ứng tốt như vậy, cho dù người bên ngoài muốn khuyên giải an ủi, cũng chẳng tìm được cơ hội, càng không tìm được ngôn từ thích hợp.

Lễ độ chu toàn như vậy, hiểu nhân tình thế cố như vậy, vừa không giống người đứng đầu Ma giáo vốn nên duy ngã độc tôn, cũng không như cái tên lười biếng, mọi sự có thể trốn là trốn ngay, lười đến không hợp tình hợp lý kia.


Y hiện tại cư xử cực ôn hòa hữu lễ, luôn có thể thông cảm chỗ khó của người khác. Vừa phát hiện sự nôn nóng của mọi người, cho dù thể lực còn chưa đủ lắm, lại vẫn kiên trì giải thích với mọi người.

“Ta cho rằng, Địch Cửu một mực án binh bất động, không phải đang chuẩn bị âm mưu lớn hơn hành động ác hơn, mà là đang đợi chúng ta hành động, chờ chúng ta loạn. Tu La giáo căn cơ cực vững chắc, bảy trăm năm qua, sau bao nhiêu nguy cơ áp bức, vẫn có thể truyền thừa không dứt. Cho dù là chịu thiệt, mắc mưu, bị tổn hại, chỉ cần định tâm, hồi phục, vẫn là đại giáo phái đệ nhất thiên hạ. Nhưng Địch Cửu bên kia vừa vặn tương phản. Thoạt nhìn một chuỗi hành động này mạnh mẽ vang dội, cực kinh người, thoạt nhìn mang đi rất nhiều tinh anh, lại mua chuộc không ít cao thủ, nhưng lực lượng của họ kỳ thật vẫn vô cùng nhỏ yếu. Chỉ cần một sai lầm, một lần sơ suất, tân thế lực không có căn cơ vững chắc, cũng không đủ lực ngưng tụ này, sẽ có thể bởi vì không chịu được đả kích mà sụp đổ, mây khói tứ tán. Y không dám dùng bừa lợi thế trong tay, chỉ có thể hy vọng chúng ta tự mình loạn trước.” Một chuỗi dài nói cực chậm, cực chậm. Sau khi nói xong, Phó Hán Khanh không thể không dùng tay xoa ngực, cố gắng thở.

“Tại sao chúng ta vừa động là sẽ loạn?” Dạ Xoa lạnh lùng hỏi.

“Bởi vì chúng ta quá lớn. Bất cứ động tác hơi lớn nào của một đại vật kềnh càng, đều rất dễ thương cân động cốt. Huống chi Địch Cửu việc này vừa ra, các ngươi tất phải chỉnh đốn nội bộ. Phàm là những ai đi gần Địch Cửu, trước kia từng được Địch Cửu trọng dụng, qua lại hơi thân với những người theo Địch Cửu phản giáo đó, chính là đối tượng các ngươi nghiêm tra. Theo quy củ Tu La giáo dĩ vãng, thà rằng giết sai một ngàn, tuyệt không buông tha một kẻ. Trong quá trình này, sẽ có bao nhiêu tử vong, bao nhiêu tra tấn, bao nhiêu oan khuất. Các ngươi có thể không để ý, thế nhưng, kể từ đó, khiến lòng người hoảng sợ, người người tự nguy, nếu lúc này Địch Cửu lại phái người dụ dỗ, rất nhiều người vì cầu tự bảo vệ, tất nhiên sẽ đầu quân, hậu quả này, mọi người chỉ có thể không quan tâm không được.” Phó Hán Khanh không thể không thở hổn hển tạm dừng, nghỉ ngơi khá lâu, mới nhẹ nhàng nói “Kỳ thực có tâm phản thật, chắc chắn đa số đã theo Địch Cửu rồi, có thể lưu lại, thường là người không bị Địch Cửu dụ dỗ hoặc là Địch Cửu biết không thể dụ dỗ, trong đây lại có bao nhiêu tinh anh, bao nhiêu nhân tài. Địch Cửu kỳ thật đang chờ chúng ta tự mình ra tay, đẩy hết họ đến chỗ y.”

“Ngươi có thể cam đoan trong đây không có nội gian y lưu lại?” Dạ Xoa chất vấn.

“Không thể, nhưng vì một hai kẻ có thể là nội gian, mà lấy vô số thuộc hạ trung thành đến mạo hiểm, có đáng không.” Phó Hán Khanh nỗ lực nói “Địch Cửu tay nắm đại quyền nhiều năm như vậy, có chỗ phân đàn nào y chưa từng tới, tinh anh nơi nào chưa làm việc dưới tay y, lại có bao nhiêu người chưa từng nịnh bợ y, thân cận y, nếu thanh toán mạnh, còn mấy ai có thể an tâm làm việc vì bản giáo?”

“Trước kia giáo ta vẫn làm như vậy.”

Phó Hán Khanh cúi đầu thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: “Trước kia là trước kia, hiện tại…” Y ngẩng đầu, nhìn mỗi người “Bất đồng, Tu La giáo hiện tại bất đồng với trước kia. Bất đồng trong mắt người thiên hạ. Mọi người chẳng dễ dàng gì mới được sống những ngày yên ổn, chẳng dễ dàng gì mới làm cho thế nhân đổi cách nhìn với chúng ta. Vì một phản đồ, dấy lên mưa máu gió tanh, đi chỉnh túc huynh đệ của chính chúng ta, đi giết chóc bất cứ một người nào có hiềm nghi, truy bắt kẻ thù khắp thiên hạ, khiến người thiên hạ lại sợ chúng ta như hổ, làm chư quốc dần dần chấp nhận chúng ta lại sinh ra cảnh giác, việc này có đáng không?”

Dao Quang nhẹ giọng nói: “Cứ việc chỉnh đốn nội bộ chúng ta mà nói, ta đồng ý với lời của giáo chủ. Thời nay không như ngày xưa, tác phong thà rằng giết sai, tuyệt không buông tha ngày trước, quả thật phải sửa lại một chút. Trong sách sử, cũng từng có một vị kiêu hùng tài ba, sau một lần đại chiến đắc thắng cường địch, trong nhà cường địch soát ra rất nhiều thư từ qua lại của thuộc hạ với địch nhân này, y cư nhiên không xem một phong, gọi mọi người đến một chỗ, đem thư công khai đốt hết. Trí tuệ thế này quả thật đáng cho chúng ta học, nhưng mà, truy sát trả thù khác, không có khả năng dừng lại.”

“Đúng vậy, giáo ta chịu thiệt lớn như vậy, sao không phản kích.” Tiêu Thương cười gằn nói: “Cho dù họ có Bất Động Minh vương tương trợ thì thế nào? Nhân ta chưa chuẩn bị, làm chút âm mưu ám toán miễn cưỡng còn được, nhưng ta hiện tại đã minh bạch, thì sẽ không cho họ cơ hội nữa. Mỗi một kẻ đi theo Địch Cửu, mỗi một phản đồ bị trục xuất khỏi giáo trước kia, trừ phi họ vĩnh viễn không ăn không uống, không ra phố, không tìm nữ nhân, hơn nữa không cha không mẹ không bạn bè người thân, bằng không ta nhất định có bản lĩnh tìm ra dấu chân ngựa, đến lúc đó tìm hiểu nguồn gốc, nhổ cỏ tận gốc…”

Phó Hán Khanh nhẹ giọng nói: “Ta tin phong tín tử có thể làm được, ta cũng không phải là muốn ngăn cản phong tín tử đi tra tìm những người này, chẳng qua cảm thấy, không cần phải đem đại bộ phận tinh thần đặt trên việc truy tìm những người này. Phong tín tử hoạt động bình thường, thu thập tình báo bình thường, nắm chắc chiều hướng thiên hạ, bảo hộ phân đàn các nơi, đây mới là quan trọng nhất. Chúng ta không cần xem họ là kẻ thù khó lường, chỉ coi là đám phản nghịch bị chúng ta trục xuất khỏi giáo, căn bản chẳng thèm nhìn, bày ra tư thái đường đường chính chính của đại giáo phái đệ nhất thiên hạ, cho mọi người biết, chúng ta có thù tất báo, cho mọi người biết, chúng ta sẽ truy cứu đến cùng, nhưng sẽ không vì họ mà ảnh hưởng cuộc sống của chúng ta, sẽ không vì họ mà phá tan cuộc sống an nhàn của các đệ tử…”

“Hoang đường, Địch Cửu làm ra loại sự tình này, đám phản đồ đó còn dám đi theo y, chúng ta nếu không toàn lực trả thù, nếu không đuổi tận giết tuyệt, nếu không nhân lúc vây cánh y chưa mạnh mà tiêu diệt, người thiên hạ chẳng phải đều coi thường giáo ta?” Dạ Xoa khẽ trách mắng.

Phó Hán Khanh ho khan vài tiếng, lúc này mới dùng tay ôm ngực, gian nan nói: “Kỳ thật, Địch Cửu phản loạn, với giáo ta cũng chưa hẳn toàn là chuyện xấu. Thứ nhất, hành vi của y, làm cho người trong thiên hạ đều biết, giáo ta không phải hoàn toàn kín kẽ, không hề cường đại nhất đáng sợ nhất. Hiện tại Tu La giáo thanh thế quá thịnh, với chúng ta chưa hẳn đã là chuyện tốt. Cho dù là những quốc gia nâng đỡ chúng ta đó, cũng chưa chắc đã thích chúng ta lớn mạnh đến bước này. Để họ nhìn thấy, thì ra chúng ta cũng có nội đấu, thì ra chúng ta cũng bị ám toán dễ dàng như vậy, có thể khiến họ an tâm rất nhiều. Thứ hai, Địch Cửu dẫn đi rất nhiều phản đồ, nhưng cũng thay chúng ta diệt trừ rất nhiều ẩn hoạn. Từ khi chúng ta thi hành chính sách mới đến nay, cố nhiên có rất nhiều người được lợi, nhưng cũng có rất nhiều người không thích ứng, nhiều cuộc phản loạn trước kia phát sinh chính là chứng minh, nhưng cũng có càng nhiều người lòng có bất mãn, không nói ra miệng, chỉ lặng lẽ ẩn nấp mà thôi. Mặc dù chúng ta biết không thể người người đều ủng hộ chế độ mới, nhưng cũng rất khó tra ra ai có nhị tâm, mà hiện tại, hành vi của Địch Cửu, khiến cho trung gian chia rõ, tốt xấu tự hiện…”

Dạ Xoa nghe vậy cười lạnh: “Nói như vậy, chúng ta chẳng những không thể trách cứ Địch Cửu phản bội, còn phải cảm tạ y đã giúp chúng ta tìm ra tất cả đám không trung tâm, trừ đi hết thảy ẩn hoạn…”

Phó Hán Khanh không tiếp đầu đề của nàng, chỉ nghỉ ngơi một hồi, mới gom đủ sức lực và tinh thần, thấp giọng nói “Chỗ tốt thứ ba này, chính là trải qua biến cố của phân đàn các nơi, chúng ta đã phát hiện rất nhiều chỗ sai sót không đủ của mình, có thể có thời gian kịp thời sửa chữa quy tắc chế độ, để tránh tương lai tổn thất càng nhiều hơn. Điều thứ tư chính là, y hiện giờ phản loạn, vừa lúc có thể làm lá chắn cho chúng ta, thay chúng ta gánh chịu tất cả địch ý và mưu tính.”

“Điều thứ tư có ý gì, sao ta không hiểu?” Tiêu Thương ngạc nhiên hỏi.

Phó Hán Khanh vẻ mặt tái nhợt cười cười “Đây cũng là một trong những phương pháp trả thù không hề tổn hại đối với chúng ta. Cứ để chân tướng chuyện này truyền ra ngoài, chẳng qua phải chú ý nặng nhẹ, những chi tiết khác không cần nhiều lời, trọng điểm là để người thiên hạ đều biết, kho báu tốt nhất lớn nhất thần kỳ nhất trong truyền thuyết mà Địch Tĩnh lưu lại đó, kho báu Tu La giáo mật truyền nhiều năm đó, đã rơi vào tay Địch Cửu. Y chính bởi vì có kho báu để ỷ vào, mới dám phản xuất Tu La giáo.”

Tiêu Thương vỗ tay cười to: “Chủ ý hay, quả nhiên là chủ ý hay, ha, những kẻ xưng là cao thủ chính đạo, hiệp khách bạch đạo đó, mấy trăm năm qua bám dính chúng ta không buông, đâu phải vì chính nghĩa công lý gì đó, nói trắng ra, còn không phải họa kho báu kia gây. Hiện giờ đã biết kho báu đổi tay, đối phó chúng ta nữa cũng chẳng kiếm được lợi ích gì, mà tân chủ nhân của kho báu, thực lực lại nhỏ yếu kém xa chúng ta, bọn họ tự sẽ biên ra vô số lý do càng thêm hoang đường càng thêm chính đại hơn, đi trừng ác dương thiện. Ha ha, chúng ta nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể ngồi xem họ chó cắn chó, bản thân cũng được thanh tịnh. Giáo chủ đại nhân của chúng ta, trong hơn nửa tháng này, chỉ mấy câu nói đó, ngươi nói thuận tai nhất.”

Đến cả Bích Lạc vẫn im lặng dự thính cũng không khỏi thán phục: “Mượn đao giết người, giáo chủ, sao trước kia không phát hiện ngươi âm hiểm như vậy?”


Phó Hán Khanh không biết là bị lời này làm sặc, hay quả thật nói chuyện đã mệt, cúi đầu ho khan mấy tiếng.

Là âm hiểm hay là không thể nề hà, có rất nhiều chuyện thật sự là nói không rõ, cũng không thể nói.

Dạ Xoa chần chừ một chút, mới gật đầu cực thong thả: “Há chỉ là đám giang hồ chính đạo đó, cho dù là triều đình các quốc, quan viên các phương, sợ cũng sẽ có không ít người động tâm. Trước kia kho báu chỉ là truyền thuyết, đã có nhiều kẻ tiếp bước nhau đến tìm chúng ta gây chuyện như vậy, hiện tại chúng ta chứng minh cho họ biết, kho báu thật sự tồn tại, nhất định sẽ dẫn phát tham niệm của rất nhiều người.”

Trong tiếng tán đồng, độc Dao Quang minh mâu thoáng động, thản nhiên nói: “Đã muốn lợi dụng y làm lá chắn cho chúng ta, lợi dụng y thu hút tất cả địch ý và mưu tính, cũng có nghĩa là, cho dù chúng ta tìm được y rồi, cũng không thể ra tay giết y, cho dù chúng ta có cơ hội diệt trừ thế lực của y, cũng phải lưu y lại.” Nàng chú mục nhìn Phó Hán Khanh, thanh âm cực nhẹ cực nhu, vẻ tươi cười cực đẹp cực ngọt, hỏi “Có đúng không, giáo chủ?”

Trong phòng lập tức yên lặng, không ai nói tiếng nào nữa.

Dao Quang chỉ lẳng lặng nhìn Phó Hán Khanh, lẳng lặng chờ y trả lời. Nàng có thể thông cảm sự khổ sở của y, tôn trọng quyết định của y, quan tâm thân tâm y, nhưng tuyệt không có nghĩa là nàng có thể dễ dàng bị lừa gạt lợi dụng.

Phó Hán Khanh chậm rãi đưa mắt cố định nhìn nàng, gật đầu rất nhẹ: “Phải.”

“Thế thì, ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc là đang tính toán cho giáo ta, hay chỉ thuần túy muốn bảo vệ y?” Câu hỏi của Dao Quang, hung hăng bức người, không để lại mảy may đường sống.

Mà lần này Phó Hán Khanh gần như là trả lời ngay lập tức.

“Ta nghĩ đầu tiên là, làm sao mới có thể không để các ngươi đi tàn sát lẫn nhau, làm sao mới có thể đừng để y thời khắc bị truy sát tàn khốc vô tình, ta xác định mục tiêu như vậy trước, sau đó tìm kiếm lý do cho mục tiêu này. Ta…” Y dừng một chút, nhưng lập tức thản nhiên nói “Ta không muốn y chết, cũng không muốn các ngươi chết, các ngươi đều rất cường đại, nếu bất chấp tất cả báo thù, mọi người đều sẽ có nguy hiểm, hơn nữa trên giang hồ cũng sẽ dấy lên gió tanh mưa máu. Đệ tử bản giáo cũng sẽ tử thương vô số, đây là điều ta không muốn nhìn thấy nhất.”

Y nói không hề giấu giếm: “Ta muốn y tiếp tục sống tốt, nhưng ta sẽ không đem cách nghĩ của ta áp đặt lên bất cứ người nào. Nếu không phải cách xử lý này quả thật có lợi cho bản giáo, nếu không phải tùy tiện trả thù quả thật sẽ mang đến cho chính chúng ta càng nhiều tổn thất hơn, ta sẽ không đưa ra yêu cầu thế này với các ngươi.”

Y nhìn mỗi một gương mặt lạnh băng, cảm thấy tay chân lạnh ngắt. Có lẽ bởi vì thương thế quá nặng, thân thể quá yếu, mà nói lại quá nhiều, cho nên cảm thấy dần dần thở gấp, dần dần không thể nói hết câu một cách bình thường. “Ta không muốn y chết… ta cũng rất… coi trọng các ngươi, ta muốn các ngươi… đều có thể tiếp tục sống tốt…”

Câu này, y cơ hồ là lấy ngữ khí cầu xin mà nói.

Không muốn y chết.

Không muốn người đã bán đứng y, phản bội y, đâm y một kiếm xuyên tim kia bị vây trong nguy nan.

Đây là ý nghĩ tự nhiên sinh ra sau khi y tỉnh lại.

Suy nghĩ chu đáo chặt chẽ trái với bản tính như vậy, phân thuyết tỉ mỉ vô duyên với lười nhác như vậy, dốc hết toàn lực thuyết phục phân biện như vậy, là vì hy vọng người kia có thể sống tiếp thật tốt, rồi lại không chỉ là như thế.

Y cũng không muốn những người trước mắt này bị thương tổn, bởi vì làm bạn bên nhau đã nhiều năm như vậy, bởi vì thì ra họ đối đãi y kỳ thật đều cực cực tốt.

Muốn người kia về sau có thể sống tiếp thật tốt, lại chưa bao giờ tính toán hy sinh lợi ích của người khác để hoàn thành nguyện vọng như vậy.

Hy vọng Tu La giáo đừng triển khai việc trả thù đẫm máu thương người cũng thương mình, rồi lại không thể không đi tìm kiếm phương thức khác cho mọi người trút hết cơn giận.


Gọi là mượn đao giết người, gọi là âm hiểm, chẳng qua là bởi vì muốn bảo hộ mỗi một người trước mắt y, bên cạnh y, y từng kinh lịch.

Khổ tâm như vậy, thành ý như vậy, y không biết phải nói như thế nào, mọi người mới chịu tin tưởng, mới có thể tin tưởng.

Tiêu Thương lớn tiếng hô lên “Y đối đãi ngươi như vậy, ngươi còn muốn bảo vệ y, ngươi điên rồi?”

Phó Hán Khanh kiên trì không để mình bởi vì dùng hết sức lực mà ngã xuống, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn bảo vệ, không chỉ là y…”

Y muốn mỗi người họ đều phải sống tốt, đừng bị thù hận khống chế, đừng lãng phí nhân sinh vui vẻ trong cuộc trả thù vô tận, nhưng mà y không biết phải làm thế nào mới có thể khiến người khác hiểu được tâm ý của y.

“Ta nguyện ý tin tưởng ngươi quả thật cũng muốn bảo vệ chúng ta, ngươi quả thật cảm thấy như vậy là nhất cử nhiều lợi, mọi người đều có thể chu toàn, nhưng…” Dao Quang lắc đầu kiên định mà lạnh băng “Không có khả năng.”

“Người không có ý thương hổ, hổ có tâm hại người, cho dù chúng ta buông tha y, y có thể buông tha chúng ta không? Cho dù y hiện tại nhỏ yếu, không dám tùy ý xuất kích, nhưng trên tay y có được kho báu lớn nhất thần kỳ nhất kia, trân bảo vô số, thần binh vô tận, võ công bí tịch bất tận, giả như theo thời gian, y sẽ trở nên cường đại cỡ nào, khủng bố cỡ nào, ngươi từng nghĩ tới chưa?” Tiêu Thương cũng nhịn không được muốn giáo huấn Phó Hán Khanh.

Bởi vì đối thoại quá dài lâu, cảm xúc quá đầu nhập, quá nỗ lực tranh thủ, sắc mặt Phó Hán Khanh vậy mà không hề tái nhợt, ngược lại phiếm ra sắc đỏ ửng nhàn nhạt mà người bệnh riêng có. “Ta cũng đang muốn nói chuyện kho báu đây. Chính là kho báu này, chẳng những không thể trở thành trợ lực, ngược lại sẽ biến thành chướng ngại vật lớn nhất của y.”

Thanh âm của Phó Hán Khanh đã càng lúc càng yếu, nếu không phải mấy người ở đây nội lực đều thâm hậu, quả thực đều chẳng nghe rõ y nói gì.

Song vẻ mặt y trái lại dần dần trấn định hẳn lên.

Y thoáng mờ mịt nhớ tới, ngày hôm đó, y ở trước mặt Địch Cửu nói ra hết thảy về kho báu.

Khoảnh khắc đó, không phải y chưa từng phát hiện sự quỷ dị của cả sự kiện, y chỉ là không thể cự tuyệt cũng không nỡ cự tuyệt, người nọ đã muốn biết, thì y liền nói ra.

Nhưng mà, y có thể giao tính mạng mình vào tay người khác, lại chưa từng dám đem sinh tử họa phúc an nguy tính mạng của những người khác, giao vào trong tay người khác.

Y dám nói ra, là bởi vì y có nắm chắc không để Địch Cửu lợi dụng kho báu tùy ý làm ác, tùy ý thương tổn giết chóc những người khác…

Nhưng mà, hiểu rõ hết thảy như vậy, cân nhắc hết thảy như vậy, y rốt cuộc là thanh tỉnh hay là mơ hồ.

Là bởi vì đến cuối cùng y cũng đồng dạng có giữ lại, là bởi vì đến cuối cùng y cũng đồng dạng thủ trên nguyên tắc của bản thân, cho nên tình yêu đời này, một lần tình yêu vẻn vẹn trong mấy đời này, mới không thể không ảm đạm kết thúc như vậy ư?

Có phải là bởi vì y yêu không đủ, có phải là bởi vì không thể từ bỏ điểm mấu chốt vì tình yêu, không thể hy sinh nguyên tắc vì tình yêu, cho nên vô tình kỳ thật là y, cho nên tàn nhẫn kỳ thật là y. Một kiếm kia của Địch Cửu, kỳ thật có rất nhiều nỗi khổ trong lòng và bất đắc dĩ.

Nhưng mà, làm sao bỏ xuống được, làm sao có thể bỏ xuống, lại nên bỏ xuống như thế nào.

Từ xưa đến nay, mọi người luôn thích truyền tụng sự tốt đẹp và vĩ đại của tình yêu, nhưng mà, tình yêu thật sự chí cao vô thượng sao, thật sự chỉ cần có yêu là chẳng cần gì khác nữa sao?


Kiên trì, nguyên tắc, lương tâm, đạo đức và trách nhiệm tối thiểu, chẳng lẽ đều có thể là tội danh của yêu không đủ? Rất rất lâu trước kia, Trương Mẫn Hân từng cười nói đến vô số câu chuyện vì yêu điên cuồng vì yêu bất chấp hết thảy với y, y không thấy cảm động, không thấy rung động, chỉ hoang mang, cho nên y hỏi “Lương tâm ở đâu?”

Khoảnh khắc này, y lại trở nên hoang mang.

E rằng, y thủy chung là học sinh xuẩn vừa lười vừa ngốc, nhìn hiểu thế sự, lại vĩnh viễn chẳng thể nhìn hiểu lòng người, vĩnh viễn vĩnh viễn không có cơ hội qua khảo hạch.

Nhưng mà, nếu những kiên trì đó chính là nguyên nhân thất bại, thế thì y thà rằng vĩnh viễn đừng thành công.

Nếu cố chấp như vậy chính là tội danh và lý do để y bị một kiếm xuyên tim, thế thì mặc kệ về sau còn phải chịu bao nhiêu kiếm nữa, y cũng không định để mình trở nên thông minh hơn.