Tiểu Lão Bản

Chương 17: Bán hộ

Trên thực tế, Đường Học Cẩn kỳ thực rất ngạc nhiên khi có thể bán ra gần bốn trăm sợi lắc tay trong một tháng ở trung học số một.

Vì.

Trung học số một ở trấn trên có hai khu là trung học cơ sở và trung học phổ thông, sổ người cộng lại bất quá là kham kham hai ngàn người, mà số lắc tay bọn họ bán ra hầu như đã sắp chiếm một phần năm đầu người trong trường, con số này đã rất khủng bố, hoàn toàn vượt qua dự liệu ban đầu của Đường Học Cẩn.

"Cũng phải, nhưng bọn họ không chịu mua, lắc tay của chúng ta phải làm sao đây?" Vạn Bác nghe Đường Học Cẩn nói vậy, tuy rằng thấy đáng tiếc, nhưng cũng không có cách nào khác.

Tỏ ý Vạn Bác thu hồi chỗ lắc tay không bán ra được ấy, Đường Học Cẩn nói: "Đi, chúng ta lên trấn nào."

"Lên trấn để làm gì?"

"Bán lắc tay."

Đường Học Cẩn trả lời đương nhiên, nhưng câu trả lời này lại trực tiếp khiến cằm Vạn Bác suýt nữa rớt xuống, "Đường Học Cẩn, cậu không nói giỡn chứ, chúng ta lên trấn bán bằng cách nào, bày hàng vỉa hè à?"

"..." Đường Học Cẩn hối lỗi một chút câu nói mang nghĩa khác của mình, rồi giải thích: "Không phải, chúng ta bán cho tiệm."

"A?"

Lần này Đường Học Cẩn không giải thích nữa, cậu chỉ kéo Vạn Bác trực tiếp lên trấn.

Trải qua mấy lần xe đạp huấn luyện, Đường Học Cẩn hiện tại ngồi ở yên sau đã không còn sợ hãi, mà còn cậu đã quen với Vạn Bác, nên cũng có tín nhiệm nhất định, tuy rằng không đến mức hoàn toàn mở rộng cửa lòng, nhưng kỳ thực, cậu đã xem Vạn Bác là bạn bè.

Trên đường Đường Học Cẩn nói rõ với Vạn Bác nguyên nhân mình lên trấn, bằng không đối phương sẽ vẫn lải nhải chủ đề này, quả thật là khiến người nghe mà lỗ tai nổi kén.

Vạn Bác tuy đã rõ dự tính của Đường Học Cẩn, nhưng vẫn cảm thấy độ khả thi không lớn, tiệm người ta mua lắc tay của bọn họ làm gì, người ta không phải cũng có thể tự bện sao!


Vì thế trên đường cậu đều kỷ kỷ thế nào thế nào, cố gắng khuyên Đường Học Cẩn nhận rõ sự thật bỏ cái ý nghĩ kỳ lạ này đi —— theo lý thường có, lời cậu nói đều bị xem nhẹ.

...

Tới trấn rồi, Đường Học Cẩn nhìn vẻ mặt Vạn Bác đã biết trong lòng cậu nghĩ gì, Đường Học Cẩn không nói gì thêm, mà là quyết định dùng hành động chứng minh.

Tiệm đầu tiên Đường Học Cẩn tới, là tiệm trước đó cậu tới mua vật liệu, đối với sự xuất hiện của cậu, chủ tiệm tỏ vẻ hoan nghênh.

"Kìa cu, con tới nữa à? Lẽ nào mẹ con đã dùng xong chỗ vật liệu ấy rồi?"

Đường Học Cẩn ôn hòa cười, lắc đầu, "Không phải, dì, hôm nay con tới là muốn hỏi dì, lắc tay của con có thể gửi bán ở đây chứ ạ?"

"A?" Bà chủ không hiểu lắm hỏi.

Đường Học Cẩn tỏ ý Vạn Bác lấy lắc tay ra để trước mặt bà chủ, có chút ngượng ngùng nói: "Mẹ con làm nhiều lắm, sau đó con nghĩ, có thể mượn tiệm dì gửi bán mớ lắc tay này không, con sẽ trả tiền thuê."

Bà chủ nghe lời này, sắc mặt thay đổi, "Cu à, việc này, phỏng chừng dì giúp không được rồi."

"Dì, dì giúp con đi, lắc tay mẹ con bện mỗi cái đều là độc nhất vô nhị, mà còn mẹ nói, bán chung với túi quà có thể kiếm được nhiều hơn, trước đó con có mang tới trường bán, học sinh đều rất thích đấy ạ." Đường Học Cẩn cố ý trong lúc lơ đãng tiết lộ cho bà chủ một ít kỹ xảo tiêu thụ, lại nói rõ lắc tay này rất được hoan nghênh.

"Vậy à..." Bà chủ hiển nhiên có chút động lòng, "Cu à, có thể lộ cho dì biết, con bán bao nhiêu không."

"Bán bốn trăm sợi, kiếm lời hơn chín trăm đồng."

Nghe con số này, đôi mắt bà chủ xoay tròn, bàn tính thầm leng keng vang, rất nhanh bà tính ra việc mua bán này khá có lợi với mình.


"Ừ, nếu vậy, dì sẽ giúp con, chỉ có điều con phải về gọi mẹ con tới đây, dì và mẹ thương lượng về vấn đề tiền thuê đã."

Đường Học Cẩn lắc đầu, "Không cần đâu dì, mẹ nói, con có thể tự quyết định."

"Vậy à..." Bà chủ suy nghĩ một lát, rồi nói: "Đã vậy, con trước nói cho dì con số con có thể nhận đi, dì cũng không tham của con, nếu con nói hợp lý, vậy dựa theo lời con mà làm."

Đường Học Cẩn gật đầu, nói cảm ơn bà chủ, rồi chậm rãi mở miệng: "Dì, con tính cứ bán được một sợi, dì sẽ lấy 10% trong đó, được không ạ?"

Dựa theo giá cả năm đồng lãi ba ban đầu, bán một sợi có thể kiếm 10% là có thể lấy 3 mao, bà chủ đã kiếm rất nhiều.

Bà chủ nghe xong lời này của Đường Học Cẩn, thầm tính toán một chút, cũng thấy ổn, bèn đồng ý, "Con đã nói vậy, dì cũng đồng ý, con hiện tại có mấy sợi, trước để lên đây dì xem nào."

Đường Học Cẩn lấy hai mươi mấy sợi Vạn Bác không bán được ra, bản thân giữ lại năm sợi, đưa hai mươi sợi kia cho bà chủ, nói với bà: "Dì, đây cả ạ, con giữ lại năm sợi đưa cho một người bạn của mẹ con ở trấn trên, còn lại con để cho dì hết."

Bà chủ cười híp mắt gật đầu, "Rồi rồi rồi, hai mươi sợi này cứ để đây dì bán cho."

"Phải rồi dì," Đường Học Cẩn lại nói: "Mấy sợi lắc này dì nhớ là phải bán chung với túi quà, dì có thể lấy sợi lắc ra móc vào túi quà, cho khách tự xem, về phần mỗi sợi dì muốn bán bao nhiêu, chỉ cần không thấp hơn năm đồng, dì có thể tự định giá, cháu tin ở dì."

Bà chủ nghe được lời Đường Học Cẩn vội vã gật đầu, trong lòng tuy cảm thấy mua lắc tay còn tặng kèm túi quà rất lỗ, nhưng người lớn như bà cũng ngại mở miệng với một đứa bé, mà còn tiền vật liệu không phải bà trả...

Làm xong chuyện này, Đường Học Cẩn kéo Vạn Bác tạm biệt chủ tiệm, xoay người rời đi.

Vẫn không có cơ hội mở miệng Vạn Bác nhìn Đường Học Cẩn, phiền muộn nói: "Đường Học Cẩn, cậu hiện tại bán cho tiệm rồi, chúng có phải không cần hợp tác nữa không?"

"Ai nói." Đường Học Cẩn tự nhiên không bỏ qua thị trường bên trường, tuy rằng mọi người đã không có hứng thú, nhưng cậu vẫn nhớ một câu sếp cậu từng nói ở đời trước: Sản phẩm bán ra chỉ cần chưa đạt mức mỗi người ở khu vực ấy đều 100% có được, vậy nghĩa là còn thị trường.

"Nhưng không phải cậu đã không cần tôi bán lắc tay giúp cậu nữa à?" Vạn Bác ỉu xìu, thế nên giọng cũng uể oải, cúi đầu cụp tai, thoạt nhìn rất mất hứng.

"Cậu vẫn phải bán giúp tôi ấy chứ." Đường Học Cẩn nói: "Phần lớn bạn học ở trường chúng ta tuy đã hết hứng với lắc tay, nhưng cũng còn một phần rất thích không phải sao? Huống hồ, khả năng giao tiếp và nhân mạch của cậu không phải đã mở rộng đến trung học số bốn à?"

"Cũng đúng." Vạn Bác nghe xong lời Đường Học Cẩn, thỏa mãn.

——() còn có thể tiếp tục kiếm tiền, hây da.

Đường Học Cẩn thấy Vạn Bác không ỉu xìu nữa, bèn tiếp tục đi về phía trước, cậu không tới mấy tiệm khác, mà là trực tiếp chạy vào phố thời trang —— tiệm của Tư Vân, ở ngay đó.