Tiểu Lão Bản

Chương 16: Có trật tự

Đơn giản trò chuyện một hồi với Lưu Minh Lượng về cuộc sống của mình xong, Đường Học Cẩn im lặng, đưa mắt nhìn chằm chằm đối phương, đầy mặt do dự, ra vẻ muốn nói lại thôi.

"Sao vậy, có chuyện gì không thể nói với chú Lưu à?" Lưu Minh Lượng cười ha hả nhìn Đường Học Cẩn.

Đón tầm mắt của Lưu Minh Lượng, đầu Đường Học Cẩn nảy lên cái suy nghĩ đã xuất hiện từ lúc khai giảng, lại đắn đo từ ngữ một phen, cuối cùng trong ánh mắt ngày càng nghi hoặc của ông, cậu đơn giản nói thẳng với Lưu Minh Lượng kế hoạch tính mở một tiệm ăn nhỏ gần đây và khả năng nó kiếm được tiền.

Lưu Minh Lượng nghe xong kế hoạch của Đường Học Cẩn, trầm tư một hồi, hỏi: "Tiểu Cẩn, chú Lưu biết cháu muốn kiếm tiền, nhưng cư dân ở đây ít trường học cũng có căn-tin, mà còn bên ngoài đã có mấy tiệm ăn rồi, mở tiệm ở đây, sợ là không kiếm được tiền."

Làm bí thư thôn Lưu Minh Lượng lúc này đã biết thái độ Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ đối đãi Đường Học Cẩn, cho nên ông cũng biết, cậu bé trước mắt rất cần tiền.

Chỉ là cho dù hoàn cảnh buộc người cố gắng lớn lên thế nào đi chăng nữa, một cậu bé mười ba tuổi cũng chỉ là một cậu bé, ông lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ muốn mở tiệm ăn của Đường Học Cẩn có chút viễn vông.

Đường Học Cẩn biết suy nghĩ của mình trong mắt Lưu Minh Lượng nhất định là quá vọng tưởng, vì đổi góc độ mà nói, nếu giờ này khắc này cậu đứng ở vị trí Lưu Minh Lượng suy xét vấn đề này, cậu cũng sẽ có câu trả lời y như vậy.

Cho nên, cậu chậm rãi phân tích tư liệu mình sớm điều tra xong cho Lưu Minh Lượng.

"Cháu biết chú nhất định cảm thấy suy nghĩ của cháu quá viễn vông, nhưng chú Lưu, cháu đã cẩn thận quan sát, quanh đây ngoại trừ trung học số một cách đó không xa còn có trung học số bốn, hơn nữa gần ngay đó có một công trường, cháu đã đi xem, công trường ấy hẳn là vừa bắt đầu xây dựng. Tài nguyên như vậy nếu chúng ta có thể lợi dụng, tiệm ăn hoàn toàn có thể kiếm tiền."

Lưu Minh Lượng nghe được lời này của Đường Học Cẩn, thầm gật đầu khen ngợi.

—— không kiêu ngạo không nóng nảy, không thỏa hiệp không bỏ cuộc, quả thực là tương lai không thể hạn lượng.

"Như lời cháu nói, tiệm ăn xác thực có thể mở," Lưu Minh Lượng nghe xong đoạn phân tích này, tự nhiên nhìn ra được lợi ích bên trong, bất quá uốn lưỡi, ông vẫn không đồng ý, "Nhưng Tiểu Cẩn à, cháu hiện tại là một học sinh, căn bản không có thời gian trông tiệm, mà còn nếu cháu tính thuê người, sợ rằng cũng tiêu pha không ít."

Lời Lưu Minh Lượng nói trực tiếp chỉ ra hiện trạng của Đường Học Cẩn —— thiếu tiền thiếu thời gian.

"Những chuyện này cháu biết, nhưng chú Lưu cũng rõ rồi đấy, tình huống nhà cháu... Cha mẹ vốn đã phản đối cháu đến trường, khả năng cháu hỏi xin được tiền học hoặc tiền sinh hoạt càng nhỏ, hiện tại trung học cơ sở tuy không cần nhiều tiền, nhưng sau này thì sao? Cháu còn muốn học trung học phổ thông học đại học, chúng mới là chi tiêu lớn nhất, cháu cũng không thể ôm một nghìn đồng này miệng ăn núi lở."

Đại khái nghe lọt lời cậu nói, vẻ mặt Lưu Minh Lượng nhu hòa, chỉ là lông mày của ông vẫn không giãn ra.

Đường Học Cẩn thấy sắc mặt Lưu Minh Lượng có chút mềm hoá, bèn không ngừng cố gắng: "Chú Lưu, vừa rồi mấy lời chú nói cháu đã từng nghĩ, tuy không thể hoàn toàn trông tiệm, nhưng cháu vẫn có một ít thời gian, cháu tính cả rồi, nếu cháu mở tiệm chỉ vào mấy khung giờ nhất định, vậy hoàn toàn có thể làm được."


"Cháu nói thử xem."

Đường Học Cẩn nhìn Lưu Minh Lượng bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe, xem cháu muốn dùng lý do gì thuyết phục chú, cậu mím môi, bắt đầu chậm rãi bày ra suy nghĩ của mình.

"Hiện tại các khung giờ trống của cháu là trước tám giờ sáng, trưa mười một giờ rưỡi đến trước hai giờ rưỡi chiều và sau năm giờ rưỡi tối, cháu đã cẩn thận quan sát khoảng thời gian dòng người qua lại nhiều nhất, nó hoàn toàn phù hợp với khung giờ này, vì thế tiệm của cháu hoàn toàn có thể chỉ mở trong mấy giờ đó."

"Vậy tính ra, cháu vẫn thiếu thời gian." Lưu Minh Lượng nhíu mày, rõ ràng không có dự định nhả ra.

Đường Học Cẩn chắc chắc gật đầu, "Sai rồi, chú Lưu cháu có thời gian, chỉ cần làm xong bữa sáng trước sáu giờ rưỡi sáng sau đó bán trong khung giờ từ sáu giờ rưỡi đến bảy giờ rưỡi, rồi làm xong bữa trưa trước mười hai giờ và bữa tối trước sáu giờ, vậy hoàn toàn có thể."

Nói xong, Đường Học Cẩn khựng lại, tiếp tục mở miệng: "Mà còn, cháu mở tiệm trong mấy giờ này, sẽ không làm những chủ tiệm khác bất mãn, dù sao cả một ngày cháu cũng chỉ buôn bán mấy giờ mà thôi."

Lưu Minh Lượng nhìn cậu bé ánh mắt kiên định và mong đợi ngồi trước mặt, do dự nửa ngày, cuối cùng ông vẫn gật đầu đồng ý.

Đường Học Cẩn đích xác rất giống ông khi bé, lúc đó ông vẫn mong có một người có thể giúp mình như vậy, mà hiện tại, Đường Học Cẩn rõ ràng cần ông giúp, cho nên ông sẽ không keo kiệt chút khả năng nhấc tay ấy, chỉ là, ông nhìn cậu bé bất quả mười ba tuổi trước mắt, yếu ớt thở dài.

"Tiểu Cẩn, nói vậy, cháu sẽ rất mệt, tuổi nhỏ mà ngủ không đủ, sao có thể khỏe được chứ?"

Đón lấy sự lo lắng của Lưu Minh Lượng, Đường Học Cẩn lắc đầu, nói, "Không đâu chú Lưu, cháu chỉ cảm thấy cuộc sống phong phú mà thôi."

Nghe câu trả lời như ông cụ non này, Lưu Minh Lượng phốc một tiếng bật cười, ông vỗ vai thiếu niên trước mặt, than thở: "Thằng bé này, quả thật là thành thục mà."

Đường Học Cẩn cũng cười, mặt mày cong cong.

"Tiểu Cẩn, chú Lưu ủng hộ cháu." Lưu Minh Lượng cuối cùng nói ra câu này, bất quá ông vẫn xệ mặt, dặn dò cậu: "Tiểu Cẩn, tuy rằng chú Lưu tán thành suy nghĩ mở tiệm của cháu, nhưng việc học cũng không thể lơ là, cố gắng học tập tương lai đậu vào một trường đại học giỏi, đây mới là chuyện hiện tại cháu nên để tâm nhất."

"Cháu biết, chú Lưu."

Lưu Minh Lượng nghe được Đường Học Cẩn cam đoan, mới gật đầu, "Nếu muốn mở tiệm, tiền vốn tự nhiên không thể thiếu, nhưng Tiểu Cẩn, cháu hẳn không có bao nhiêu tiền đi."


"Dạ," Đường Học Cẩn nói: "Trước đó cháu và bạn học bán lắc tay handmade kiếm được hơn sáu trăm đồng cộng thêm tiền công làm ở chỗ Tư Vân còn thừa lại cầm chừng một nghìn hai trăm, cháu nghĩ chỗ tiền này nhất định không đủ, nên có lẽ cháu phải nhờ chú Lưu cho mượn một chút."

Nói xong, Đường Học Cẩn lại bổ sung: "Cháu sẽ viết giấy nợ, tiền mượn chú cháu sẽ trả."

"Thằng bé này." Lưu Minh Lượng nghe được câu Đường Học Cẩn bổ sung, có chút không biết nên khóc hay cười, "Chú Lưu còn sợ cháu ăn quỵt sao."

Đương nhiên, Lưu Minh Lượng cũng không quên biểu dương Đường Học Cẩn, dù sao bằng vào bán lắc tay có thể kiếm được hơn sáu trăm đồng, đã là rất lợi hại.

"Vậy được, tiệm còn có giấy tờ đều giao cho chú, đợi làm xong rồi, chú Lưu tới tìm cháu."

Đường Học Cẩn nghe xong, đứng dậy cúi gập người với Lưu Minh Lượng, khi ngẩng lên, rất chân thành nói: "Chú Lưu, chú là người tốt, sau này cháu nhất định sẽ báo đáp chú."

Không quá để ý xua tay, Lưu Minh Lượng cười nói: "Ha ha ha, bất quá là nhấc tay mà thôi, chú Lưu hy vọng, Tiểu Cẩn sau này lớn lên, đừng quên chú là được."

"Không đâu ạ." Đường Học Cẩn kiên định nói.

"Ha ha, Tiểu Cẩn cháu nên cười nhiều một chút, vẻ mặt nghiêm túc này không hề có tí thần phấn gì của thiếu niên cả."

...

Sau khi Lưu Minh Lượng rời đi, Đường Học Cẩn chạy đi tìm Đường Vận, cậu cần nói rõ tình huống của mình với Đường Vận, vì một ngày khai trương tiệm, cậu khẳng định không thể tiếp tục trọ ở trường, mà còn có lẽ cậu phải xin miễn tiết tự học cuối cùng của thời khóa biểu sáng và tiết tự học sau năm giờ chiều.

Đường Vận là một chủ nhiệm lớp rất phụ trách, nên cô nghe xong Đường Học Cẩn nói, lông mày nhíu chặt, cô một mặt đau lòng cậu bé đứng trước mặt mình một mặt lại lo lắng nếu mình đồng ý, có lẽ sẽ dẫn đến thành tích của đối phương giảm xuống.

Huống hồ, một cậu bé vẻn vẹn mười ba tuổi một mình ở ngoài, cô lo lắng.

"Cô Đường, em cam đoan với cô, thành tích của em nhất định sẽ không giảm xuống." Đường Học Cẩn đại khái biết lo lắng của Đường Vận, vì vậy cậu lại tỏ thái độ.

Đường Vận cũng không đồng ý, cô bảo Đường Học Cẩn về trước, mà mình, thì tiếp tục suy nghĩ chuyện này.

Không được Đường Vận đồng ý, Đường Học Cẩn có chút không yên, lúc lên lớp, còn thất thần mấy lần, bất quá vì thành tích của cậu là có mắt đều thấy mà còn luôn là bé ngoan, nên các thầy cô chỉ cho là thân thể cậu khó chịu mà không truy cứu.

Cứ thế chống đến giờ tan học, Đường Học Cẩn lại dấy lên lòng tin, cậu cũng không phải thằng nhóc mười ba tuổi thật sự, nên tự nhiên rõ suy nghĩ của Đường Vận đồng thời có thể hiểu, huống hồ, cậu tin tưởng, Đường Vận cuối cùng vẫn sẽ đồng ý.

"Đường Học Cẩn." Vạn Bác kéo cái mặt phiền muộn tới chỗ Đường Học Cẩn, đánh gãy suy tư của cậu.

Đường Học Cẩn nhìn Vạn Bác rõ ràng đang rơi vào trạng thái ảo não trước mặt mình, cậu nghi hoặc nói: "Cậu sao vậy?"

Vạn Bác nâng đầu, nhìn Đường Học Cẩn, duỗi tay lấy ra hai mươi mấy sợi lắc tay, phiền muộn nói: "Hôm nay tôi bán cả ngày, mới bán được có năm sợi, bọn họ đều hết hứng cả rồi."

"Vậy à." Đường Học Cẩn sớm đã dự liệu được sẽ có tình huống này, nên cũng không lộ ra vẻ mặt gì với Vạn Bác, "Tôi không phải đã nói trước với cậu rồi à, chờ đến khi sự mới mẻ này qua, bọn họ sẽ không thấy hứng thú nữa."