Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 80: Hôn một cái

 Cuối tháng tám, công việc ở chùa Quan Lan về cơ bản đã xem như hoàn thành, Sở Sở quay trở về trường học, mà Lục Xuyên cũng phải đi Bắc Kinh, để tiến hành nghiên cứu khoa học hạng mục về máy cơ thăm dò của viện nghiên cứu khoa vật lý, làm bản thân anh mệt như chó học tập bận rộn đến mức chân không chạm đất, đã vậy đồng thời mỗi tuần đều có hai lớp vật lý cơ bản ở đại học B.

Lục Xuyên rất bận, thật sự bận rộn đến mức hận không thể như chim mọc cánh để di chuyển, có đôi khi phải hơn nửa tháng cũng không thể nhìn thấy bóng dáng anh đâu cả. Sở Sở muốn tìm anh, nhưng lại sợ quấy rầy đến công việc của anh, sở nghiên cứu Vật lý năng lượng cao thì cô không thể vào được, thế nhưng đại học B thì cô có thể đi vào, thỉnh thoảng còn có thể lén lút vào nghe giảng.

Hai tuần sau khi Lục Xuyên nhập học, Sở Sở bắt đầu thăm dò lịch dạy học của Lục Xuyên, vụng trộm chạy đến phòng học, trà trộn vào nhóm sinh viên của anh. Thật không thể ngờ được, phòng học lớn như vậy mà đầy kín người, đều là sinh viên đến đây nghe giảng, nam sinh nữ sinh đều có, nhưng nữ sinh lại chiếm đa số.

May mà Sở Sở vào từ khá sớm, bí mật chiếm một vị trí trong góc ở hàng cuối cùng, chủ yếu là sợ bị anh phát hiện rồi lại làm ảnh hưởng anh dạy học.

Chuông vào học còn chưa reo lên, các sinh viên xung quanh đã hưng phấn bàn tán đủ loại truyền thuyết về vị giáo sư đặc biệt được mời về lần này.

“Giáo sư Lục cực kỳ trẻ tuổi luôn đó nha! Chắc là thầy giáo trẻ tuổi nhất ở trường chúng ta rồi!”

“Không chỉ trẻ tuổi thôi đâu, mà còn đẹp trai nhất nữa đây!”

“Nghe nói học kỳ này thầy ấy sẽ dạy lớp môn tự chọn vật lý cơ bản, ngày hôm ấy hệ thống đăng ký môn học mở ra đều bị tê liệt trong ngày luôn đó.”

“Không khoa trương vậy chứ, môn vật lý cơ bản của trường chúng ta có nhiều thầy giáo lớn tuổi cũng rất tài giỏi mà.”

“Thì đúng là như vậy, nhưng mà thầy Lục là thạc sĩ của trường Stanford! Cái này mới chính là lợi hại!”

“Nhưng thầy ấy trẻ tuổi như vậy mà!”

“Chỉ số thông minh của giáo sư Lục rất cao, lúc còn đi học toàn là nhảy lớp thôi đó.”

“Một người vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, mình cực kì thích thầy ấy.”

“Không biết thầy Lục có bạn gái chưa nhỉ, hình như chưa có tin đồn gì cả?”

“Cái này làm sao có tin đồn được, thầy Lục vô cùng bận rộn, ngoại trừ mỗi tuần có hai tiết học ra, bình thường cũng đâu có đến trường đâu mà, hầu như không ai sờ được hành tung của thầy ấy.”

“Trẻ tuổi như vậy, hơn nữa lại về nước không lâu, tớ cá hai đồng tiền, khẳng định là không có bạn gái.”

Chờ gần đến giờ học, vốn là Sở Sở đang tùy ý phác họa vài nét lên bức tranh, nghe thấy thế bèn nhịn không được buông bút xuống, nhíu mày.

Cô nhìn mấy nữ sinh đang tán gẫu ngồi ở phía trước, thản nhiên nói: “Thầy Lục có bạn gái rồi.”

Mấy nữ sinh kinh ngạc quay đầu lại: “Bạn học, cậu có tin tức độc nhất vô nhị của thầy Lục sao?”

Sở Sở nghĩ nghĩ, gật đầu.

Các cô ấy vội vàng xoay người lại, hứng thú bừng bừng vây quanh Sở Sở.

“Bạn gái của thầy Lục, dịu dàng phóng khoáng, đáng yêu mê người.” Sở Sở nghiêm trang nói với các cô ấy: “Các cậu đừng có mấy cái suy nghĩ không an phận nữa!”

Nghe vậy, các nữ sinh lập tức ủ rũ, nhưng mà ngay tức khắc đã có người nghi ngờ: “Làm sao mà cậu biết được vậy?”

“Mình…”

Bởi vì người ấy là mình mà!

Đương nhiên Sở Sở không thể tiết lộ rồi, còn thần bí cười cười nói: “Dù sao mình biết là được rồi.”

Lại có nữ sinh hỏi tiếp: “Vậy cậu có biết bạn gái của thầy ấy là sinh viên, giáo viên hay là đồng nghiệp không? Ở trong nước hay ở nước ngoài vậy? Bọn họ đã quen nhau lâu chưa?”

“Hầyyy.” Sở Sở nghĩ nghĩ nói: “Là ở trong nước, cũng là sinh viên nhưng có điều lại không phải học ở trường chúng ta, bọn họ ở bên nhau cũng đã rất lâu rồi.”

Đúng lúc chuông reo lên, phòng học ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt liền im lặng hẳn, mỗi người đều tự giác không nói chuyện nữa, tất cả ánh mắt đều toàn bộ chăm chú nhìn ra cửa phòng học.

Ở ngoài cửa, một người đàn ông ăn mặc giản dị nhàn nhã đi vào, quần jean rách, áo T-shirt màu đen, vành tai bên trái còn có một hoa tai bằng đá màu đen phát sáng.

Quần jean rách này là Sở Sở mua cho anh, cô thích cách ăn mặc đậm chất đàn ông của anh, ngoại trừ mấy bộ quần áo Âu phục nghiêm túc để mặc ra bên ngoài, bình thường phong cách mặc quần áo của anh đều là nhàn nhã mà phóng khoáng.

Cô biết anh mỗi ngày đều phải lao động trí óc với cường độ cao ở viện khoa học, việc giao tiếp qua lại vô cùng nghiêm túc và cẩn thận, cô không hy vọng anh cả ngày đều ở trong tình trạng gò bó tù tùng như thế này, vì thế cô liền sửa lại cách ăn mặc cho người đàn ông của mình, để cho phong cách ăn mặc của anh một lần nữa quay lại khí chất thoải mái như thời còn học trung học.

Ngoại trừ lần đầu tiên lên lớp, Lục Xuyên mặc bộ âu phục ở bên ngoài, khoảng thời gian còn lại cách ăn mặc của anh so với nam sinh viên cũng không khác nhau là bao, thậm chí có đôi khi còn phô trương hơn hơn các bạn khác, ví dụ như ngày hôm nay, khi anh quay người lại, các sinh viên còn còn phát hiện ở phía sau lưng áo T-shirt có in một cái miệng mở ra đầy máu.

“Ngầu ghê!”

“Mình cũng muốn mua một cái như thế!”

Lục Xuyên bắt đầu dạy học, sinh viên cũng nhanh chóng thu hồi tâm trạng mà tập trung sự chú ý.

“Có ai còn nhớ rõ những nguyên tắc kiểm tra trong khoa học không?”

Chỉ cần anh hỏi tới, không kể nam sinh hay nữ sinh đều hăng hái giơ tay phát biểu, không chờ được mà muốn biểu hiện thật tốt ngay trước mặt anh.

Sau khi một nữ sinh được điểm danh đứng lên, cao giọng trả lời: “Identify variables, design the experiment, careful observation and measurement, interpretation of experimental data.”

Có lẽ bởi vì muốn thể hiện trước mặt giáo sư Lục vừa đi du học trở về, cô bạn còn cố ý dùng khẩu ngữ chính gốc của người Mỹ để trả lời, trong ánh mắt đều là sự ngưỡng mộ và sùng bái đối với anh.

Bạn học xung quanh đều phát ra từng trận kinh hô, giỏi quá.

Lục Xuyên nghe xong, khẽ cười một tiếng: “Vô cùng chính xác, mời ngồi.”

Cô nữ sinh kia ngồi trở lại vị trí, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Đột nhiên Lục Xuyên lại hỏi: “Các bạn đang ngồi ở dưới, có sinh viên năm hai, cũng có các bạn đến dự thính, vậy hẳn là các bạn đã thi qua tiếng Anh cấp bốn rồi đúng không?”

Lời vừa dứt, các sinh viên chung quanh đều đều phát ra tiếng cười.

“Nói đến lại muốn rơi nước mắt!”

“Nếu thầy lại dạy thêm lớp tiếng Anh, chúng em cam đoan có thể qua hết ạ!”

Lục Xuyên tiếp tục nói: “Được, vậy học kỳ sau tôi sẽ xin phép nhà trường, cố gắng mở một lớp tiếng Anh cho các bạn, nhưng trước đó, tôi muốn một bạn học khác đứng lên trình bày cho mọi người một lần nữa các nguyên tắc kiểm tra trong khoa học.”Anh cố ý nhấn mạnh : “Nói tiếng Trung.”

“Thầy ơi, để em.” Một nam sinh đứng lên, cất cao giọng nói: “Nguyên tắc kiểm tra khoa học là tìm kiếm các biến số, thiết kế thí nghiệm, quan sát và đo lường cẩn thận, phân tích dữ liệu thí nghiệm.”

Sở Sở nâng tay chống lên hai má, nhìn Lục Xuyên đứng trên bục thuần thục giảng bài, phương thức giảng bài của anh tương đối cởi mở, cũng có thể bởi vì tiếp nhận nền giáo dục nhiều năm ở nước Mỹ, nên dường như anh có thói quen cung cấp thông tin, để cho sinh viên có thể tiến hành bình luận và nhận xét đưa ra phán đoán.

Vả lại cách nói chuyện của anh cũng tương đối hài hước, thích trêu đùa, một tiết học không ngừng có tiếng cười vang lên, các sinh viên nghe giảng cũng vô cùng thích thú, nhưng cười thì cười, chỗ nào cần nghiêm túc thì vẫn không có chút thả lỏng.

Sau khi Lục Xuyên về nước, thật ra lại không có bệnh chung của sinh viên du học nước ngoài, tiếng Trung lại lẫn lộn với tiếng Anh, lúc dạy học, nếu có thể dùng tiếng Trung thì toàn bộ bài giảng sẽ chỉ sử dụng tiếng Trung, Sở Sở hiểu anh rất rõ, anh không muốn giả vờ nói tiếng Anh, việc này không quan trọng, Lục Xuyên chính là Lục Xuyên, học thức rất cao, dù đã ăn qua rất nhiều mực viết của phương Tây, cũng vẫn là Lục Xuyên “Ông mày, mẹ nó” của những năm tháng cấp ba.

Sở Sở nhìn anh đang đặt bút vẽ đường thẳng trên bục giảng, chợt giật mình nhớ tới cảnh tượng cấp ba khi anh lên bục giảng bài cho các bạn cùng lớp, bất luận như thế nào đi nữa cũng không thể ngờ đến, nhiều năm về sau, anh lại thật sự trở thành thầy giáo.

Thoáng cái như một giác mộng mơ đến nhiều năm sau, dáng dấp của anh vẫn như năm ấy.

Cây bút trong tay Sở Sở chuyển động, bắt đầu miêu tả đường nét khuôn mặt anh, hình dáng, thân hình, chỉ vài phút sau, cả người anh đều nổi bật trên giấy, sinh động như thật.

Cuối cùng thêm một chút nữa, vẽ thêm một nốt ruồi lệ màu đỏ ở phía dưới mí mắt của anh.

Đó là mặt trời nhỏ của cô.

….

“Các cậu có phát hiện không, thầy Lục vô tình hay cô ý cứ mãi nhìn qua hướng này của chúng ta đó?”

Xung quanh có nữ sinh chợt nhỏ giọng bàn tán.

“Có có, ha ha, có thể là do bên này của chúng ta có khá nhiều con gái đó.”

“Bởi vì các nữ sinh bên phía chúng ta vốn là không chú ý lên bảng, mà mắt thì cứ như sói đói theo dõi thầy ấy, vậy nên mới bị thầy ấy phát hiện chứ sao.”

“Đáng ghét, nói mò mà còn nói đúng nữa.”

Các nữ sinh rì rà rì rầm mà nở nụ cười.

Sở Sở vừa phác họa bức tranh, lúc mới ngẩng đầu lên liền gặp phải ánh mắt sâu thẳm của Lục Xuyên, trái tim của cô chợt nhảy dựng đập thình thịch, lập tức cầm bức tranh lên che mặt lại.

Lén lút đến dự thính bị phát hiện rồi!

“A! Thầy Lục nhìn về phía chúng ta cười kìa, phải không vậy!”

“Đúng là siêu cấp đẹp trai bùng nổ tung tóe!”

“Mình ngất mất thôi.”

Nửa tiết đầu là Lục Xuyên sẽ giảng bài, thời gian còn lại sẽ được tự do thảo luận, để cho các sinh viên đặt vấn đề, hoặc nếu không hiểu cái gì đều có thể đặt câu hỏi.

Điều khiến Sở Sở cảm thấy mấy bạn sinh viên của đại học B còn có thể cứu chữa được chính là ở khâu đặt câu hỏi, mà những câu hỏi bọn họ đặt ra không hề theo quy cũ nào trong sách giáo khoa mà sẽ là những vấn đề mà mình không hiểu, rồi sau đó cùng nhau thảo luận giải quyết với Lục Xuyên. Tuy rằng có vài danh từ chuyên môn Sở Sở nghe không hiểu cho lắm, nhưng nghe vẫn rất nghiêm túc, dù đúng là cũng có không ít nữ sinh vì hâm mộ nhan sắc mà trà trộn vào trong lớp, nhưng đa số vẫn là có hứng thú với học thức và nghiên cứu phương thức nghiên cứu khoa học của Lục Xuyên hơn nhiều.

Nhìn từ phản ứng của các ban học chung quanh thì có thể nhận ra, câu trả lời của Lục Xuyên dường như khiến các sinh viên cảm thấy tỏ tường hơn rất nhiều.

Lục Xuyên nhìn thời gian trên đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là tan học: “Câu hỏi cuối cùng ai đặt đây?”

“Thầy ơi! Em có câu hỏi!”

Một nữ sinh ăn mặc rất giản dị, không đợi Lục Xuyên gọi lên đã tự mình đứng dậy. Mặc dù như vậy không quá lễ phép nhưng Lục Xuyên cũng không để ý.

Sở Sở nhìn đến nữ sinh này, trong đầu dột nhiên lại hiện ra một cái tên ra lâu trước đây, Dương Tích.

Phong cách của hai người này làm cho người ta cảm giác thật sự mà nói thì giống nhau.

“Thầy, thầy đã có bạn gái chưa?”

Lời vừa dứt, sinh viên trong lớp học đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ giọng bàn tán xôn xao, xem ra câu hỏi này làm mọi người rất phấn khích.

Nữ sinh đặt câu hỏi tên là Lam Di, cô ta mỉm cười nhìn Lục Xuyên, chờ anh trả lời, tựa hồ cô nàng không thèm để ý chút nào đến khoảng cách thầy trò, cũng có lẽ bởi vì bầu không khí trong lớp học của Lục Xuyên vốn dĩ đã tương đối thoải mái, hoặc cũng có thể là bởi vì tuổi tác của anh không chệch lệch với mọi người là bao.

“Chuyện này có liên quan đến lớp học của chúng ta không?” Lục Xuyên đóng sách lại, mặt không chút thay đổi hỏi.

“Đương nhiên là có rồi.” Khóe mắt Lam Di cong cong lên: “Nếu như thầy có bạn gái, em sẽ không lãng phí thời gian đến đây dự thính nữa, hì hì, dù sao có nghe cũng không hiểu, đương nhiên, nếu thầy nói không có…” Cô ta không nói tiếp nữa mà chỉ nở nụ cười hì hì.

Cả lớp học đều ồ lên, tuy rằng đại đa số người trong phòng này biết rõ sự thật rằng có nhiều nữ sinh tham gia lớp học này chỉ vì “hâm mộ sắc đẹp” chứ không phải “hâm mộ danh tiếng”, nhưng mà thoải mái thừa nhận như vậy, trong khi vẫn còn ở trong lớp công khia trêu chọc, lá gan cũng quá lớn rồi đấy.

Vốn dĩ các sinh viên luôn nghĩ Lục Xuyên là một người có tư duy nhanh nhẹn và hòa đồng, sẽ khéo léo đổi sang một cái đề tài khác, nhưng không nghĩ rằng anh nói rất thẳng thừng: “Nếu vậy thì em không cần đến nghe giảng nữa.”

Không cần đến đây nghe giảng, điều này chứng minh rằng anh đã có bạn gái.

Trong nháy mắt lớp học im lặng không tiếng động, không phải bởi vì anh có bạn gái, mà là bởi vì trong khoảnh khắc ấy vẻ mặt anh hết sức nghiêm túc.

Anh tức giận.

Nhưng mà dường như Lam Di lại chưa phát hiện được, cô ta nhướng mày tiếp tục hỏi: “Câu hỏi cuối cùng, thầy Lục, thầy định lúc nào thì sẽ chia tay với bạn gái?”

Nếu như trước đó nói chỉ là trêu chọc đơn thuần, thì hành vi lúc này đxa trở thành khiêu khích ác liệt.

Các bnaj học nín thở, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Lục Xuyên.

Đúng lúc này, chuông tan học reo lên.

Lục Xuyên còn chưa kịp trả lời, chợt có một giọng nói giòn tan vang lên: “Thầy Lục có bạn gái hay không và khi nào sẽ chia tay, nó không có một chút quan hệ gì với cô cả.”

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy ở một góc nhỏ hẻo lánh có một cô gái cao gầy đứng lên.

Mái tóc dài đen óng buông thả lộn xộn trên vai, làn da của cô rất trắng, đôi mắt lại vô cùng sâu thẳm.

“Cô có biết thời gian của giáo sư Lục quý giá bao nhiêu không, có biết chi phí mà nhà trường thuê thầy ấy đến đây giữ chức giáo sư thỉnh giảng đều được tính bằng giây không, cô có biết, một câu hỏi nhàm chán mà cô vừa đưa ra đã làm lãng phí cơ hội học hỏi của các bạn trong lớp không, cuối cùng cô có biết vì cái người mà trong đầu suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện nhàm chán như yêu đương tham gia lớp của thầy ấy…”

Mà gần nửa tháng trời anh ấy không thể gặp mặt bạn gái một lần.

Sở Sở thật sự tức giận rồi đó nha!

Cô tạm ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Vậy nên cô nói nếu thầy ấy có bạn gái, cô sẽ không lãng phí thời gian đến đây nghe giảng, đúng rồi đó, cô không chỉ lãng phí thời gian của bản thân mình, mà còn lãng phí thời gian của tất cả các bạn học đang ngồi ở đây.”

Sau khi Sở Sở nói liên tục không ngừng xong, gương mặt đỏ ửng ngồi xuống, bị che khuất giữa các sinh viên. Lam Di vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ lên, ném mạnh quyển sách lên trên bàn, thở phì phò chạy ra khỏi phòng học.

Bị hai người bọn họ làm ầm ĩ một hồi, các sinh viên cũng lục tục nhỏ giọng đi ra khỏi lớp học. Đến cuối cùng, trong phòng học chỉ còn lại một mình Sở Sở ngồi một góc hẻo lánh vùi đầu chuyên tâm vẽ tranh.

Lục Xuyên cầm túi xách máy tính đi tới, đi ngang qua bên người Sở Sở mỉm cười nói: “Bạn học này, vừa rồi lên lớp nghe không hiểu sao?”

“Không.” Sở Sở cũng không thèm nâng đầu lên, thành thật trả lời: “lung ta lung tung, không hiểu gì cả.”

Ý cười trên mặt Lục Xuyên càng thêm rõ ràng, anh đặt túi xách máy tính đặt lên bàn bên cạnh, đi đến ngồi cạnh Sở Sở, làm bộ làm tịch mà hỏi: “Vậy có muốn giáo sư Lục tiến hành phụ đạo riêng cho em không hả?”

“Phụ đạo riêng có cần phải thu phí không?” Sở Sở nhàn nhàn nhìn anh một cái.

“Ừm, phải thu.”

“Thu như thế nào?”

Lục Xuyên đưa mặt để sát vào người cô: “Hôn một cái, cả đêm đều cho em.”

Sở Sở đẩy đẩy anh ra, giọng điệu lại đứng đắn như trước: “Giáo sư Lục có phải đều dạy bù cho các học sinh khác như thế này không?”

Lục Xuyên cũng biết bởi vì gần nửa tháng nay thật sự bận rộn, lạnh nhạt cô, cho nên bây giờ mới nóng nảy muốn ầm ĩ với anh.

“Không phải em đã sớm biết rồi sao?”Anh đưa tay nâng cằm của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.