Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 79: Mua phòng

 Cả gian phòng chìm vào sự yên lặng đến đáng sợ.

Lục Xuyên ngồi bên giường, trong tay là cái cài tóc hình tai thỏ kia, cái lông tơ sượt qua lòng bàn tay của anh, ấm áp mềm mại, nhìn Sở Sở đang cúi đầu ở bên cạnh, khẽ cười.

Sở Sở đỏ mặt không để ý đến anh.

Kiều Sâm đi đến trước mặt hai người, đi qua đi lại, nhìn anh, rồi lại nhìn cô.

“Đây là cái thứ đồ chơi gì?” Cậu tiện tay xốc lên cái roi da và xích chân trong hộc tủ ra, tức giận trách mắng: “Loạn hết cả rồi! Bại hoại thuần phong mỹ tục.”

Sở Sở chôn đầu vào trong người Lục Xuyên, Lục Xuyên đưa tay gãi gãi đầu cô, ý cười trên mặt ngày càng nồng đậm.

Kiều Sâm lạnh mắt lặng lẽ nhìn Lục Xuyên, nắm quần áo ném lên trên đầu anh: “Cậu mặc đồ lại đàng hoàng cho ông đây!”

“Vâng, anh hai.” Lục Xuyên nhanh chóng mặc bộ đồ kia vào người.

“Hai người yêu đương anh không phản đối.” Kiều Sâm lấy bộ dáng phụ huynh, dạy dỗ hai người: “Nhưng phải có chừng mực, có hiểu không hả?”

Sở Sở đưa tay che trán: “Anh, đừng nói nữa mà.”

“Đều là người trẻ tuổi cả nên không phải là anh không biết.” Kiều Sâm đi đến ngồi xuống trước mặt hai người, tách hai người ra, cầm lấy roi da lần lượt vỗ vỗ lên đầu từng người: “Anh đã từng đọc tin tức, người nước ngoài làm chuyện này còn có thể bị mất mạng đó!”

“Làm gì khoa trương đến vậy chứ?” Sở Sở nhỏ giọng đáp.

“Khoa trương? Vậy để bây giờ anh tìm lại cái tin đó cho em xem.” Kiều Sâm nói xong thì lấy điện thoại trong túi ra mở công cụ tìm kiếm lên, Lục Xuyên đưa tay đè lại tay đang bấm điện thoại của Kiều Sâm: “Anh hai, không cần tìm kiếm nữa, là bọn em sai rồi, sẽ không làm loạn nữa, có được không?”

“Hừ! Tôi biết ngay là chủ ý của Lục lưu manh mà!” Kiều Sâm nhìn anh chằm chằm: “Đi Mỹ về là học được mấy cái thứ đồi bại thuần phong mỹ tục rồi muốn làm hư em gái tôi! Kiều Kiều thuần khiết như vậy, sao lại vừa mắt cái tên lưu manh như thế này chứ hả? Tức chết tôi mà.”

“Là chủ ý xấu của em, em làm hư Kiều Kiều, đều là do em không tốt.” Lục Xuyên liên tục thừa nhận sai lầm: “Chúng em sẽ không làm loạn nữa, anh ruột, ngài về trước đi có được không?”

“Cậu còn muốn đuổi tôi đi! Tôi mà đi thì cậu không phải còn muốn làm chuyện xấu với Kiều Nhị nhà chúng tôi sao.”

Sở Sở lôi kéo ống tay áo của Kiều Sâm: “Anh, ngày mai không phải anh còn đi làm sớm sao, bây giờ cũng đã trễ thế này rồi.”

Kiều Sâm nhìn gương mặt đáng thương vô cùng của Sở Sở, lại dò xét trên người Lục Xuyên, cuối cùng vẫn đứng dậy, thở phì phò đi đến nhặt lấy roi da và xích chân: “Tịch thu!”

Cậu nói xong còn muốn giật lấy cái lỗ tai thỏ trong tay Lục Xuyên, Sở Sở vội vàng giành lại giấu ra sau lưng sống chết cũng không chịu đưa cho cậu.

Lục Xuyên đứng dậy đẩy người Kiều Sâm đi: “Anh hai, không dám đâu, em bổ túc tiếng anh cho Kiều Kiều, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu gì nữa”

“Ai mà tin cậu.”

“Được rồi, anh vợ, hẹn gặp lại, hôm nào sẽ đến nhà ra mắt!” Lục Xuyên đẩy thẳng Kiều Sâm ra cửa, Kiều Sâm còn đang lải nhải dạy dỗ hai câu, Lục Xuyên ‘rầm’ một tiếng, nhốt thẳng cậu bên ngoài.

Anh đi một vòng nhà rồi đến trước mặt Sở Sở, nhận lấy cái tai thỏ trong tay cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mang ý tứ sâu xa.

“Con thỏ, em thật là xấu xa đó!”

Sắc mặt Sở Sở ửng đỏ, đưa tay muốn giành lại nhưng Lục Xuyên nào để cho cô được nguyện ý, cài tai thỏ lên trên đầu cô. sau đó ngồi xổm người xuống ngẩng đầu lên, nhìn cô đang ở bên mép giường.

“Con thỏ nhỏ, muốn chơi tình thú với anh sao?”

Sở Sở mím môi, nhìn về phía bộ đồ nội y gợi cảm ngay hộc tủ.

Kiều Sâm cũng xem như là có chút lương tâm, chỉ tịch thu roi và xích, còn nội y thì vẫn để về chỗ cũ cho cô.

“Muốn nhìn thấy em mặc nó không?” cô thấp giọng hỏi anh.

“Còn phải hỏi?”

“Lấy đến đây”

Lục Xuyên ngoan ngoãn nghe lời đi đến hộc tủ, mở hộp ra lấy bộ nội y ra ngoài, chỉ là vừa nhìn qua thì cảm thấy bộ đồ này vải ít đến đáng thương, thân thể của anh lập tức dấy lên phản ứng.

“Anh xoay người qua chỗ khác, khi nào em bảo anh quay lại thì anh mới được quay lại.”

Lục Xuyên nghe lời xoay người lại không nhìn cô nữa. Cô ngồi trên giường, cởi quần áo mình đang mặc ra, sau đó lại đổi bộ đồ thỏ lang gợi cảm kia, vải áo rất ít, toàn bộ đều nhờ dây lưng cố định lại, dính vào làn da của cô, vẽ ra vóc người bốc lửa gợi cảm vốn có của cô.

Mà nói lại thì thiết kế của bộ này vô cùng thuận tiện, chỗ nên lộ tuyệt không mập mờ, lông thỏ nhung trắng ở phía trước như tô điểm bộ ngực của cô, phía sau là một sợi dây lụa bó người.

Sở Sở tốn sức mặt xong quần áo, đang muốn lên tiếng lại phát hiện Lục Xuyên không biết từ khi nào đã quay người lại,kinh ngạc nhìn cô.

“Anh!”

Cô còn chưa dứt lời, anh đã nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tựa như một con dã thú tìm thấy con mồi, bổ nhào đến trực tiếp áp cô xuống dưới thân mình.

Cô có thể cảm nhận được cơ bắp của anh căng cứng, máu dã thú cuồn cuộn trong cơ thể anh, giống hệt lúc còn nhỏ tuổi, thô lỗ, không kìm chế được.

“Không phải như vậy!” Sở Sở cố gắng thử đẩy người anh.

Không phải chơi như vậy!

Chơi kiểu này, thì vốn chẳng cần phải phí nhiều công sức mặc đồ này mà, càng về sau càng pahir hai sáng cho anh.

“Anh chờ một chút!”

Thân thể Lục Xuyên đã bốc cháy lửa tình, nhưng vẫn nghe theo lời cô dừng lại động tác, chống người lên, từ trên cao nhìn xuống cô, trong ánh mắt tràn đầy tham lam và ham muốn tình dục.

Muốn cô, muốn cô ngay lập tức, hung hăng muốn có cô!

Thân thể anh đang khống chế, vùi mặt vào trong lông nhung trắng trước ngực cô, mạnh mẽ cọ cọ, dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn, chơi như thế nào, em dạy anh nhé.”

Sở Sở nhanh nhẹn chui vào dưới thân anh, tháo thắt lưng xuống, roi da không có vậy thì đành miễn cưỡng dùng dây lưng cũng có chỗ hữu dụng. trước đó cô cũng đã lên mạng tìm kiếm mấy cái liên quan đến nội dung này, cô đẩy Lục Xuyên ngã xuống giường, sau đó ngồi lên trên người anh.

“Em cũng không rành lắm.” Tay cô vịn vào lồng ngực của anh, đỏ mặt mềm mại nói: “Có thể phải đánh anh nữa đó.”

Ý cười trên mặt Lục Xuyên ngày càng sâu.

“Được.”

“Vậy em ra tay nhé?”

“Anh đã không chờ nổi rồi.”

Lục Xuyên cái con người này, ở phương diện này cực kỳ thiếu thốn, mặc dù ở trong trường học đã từng cùng với một đám nam sinh tải về và xem mấy bộ phim đen, xem thì đúng là có xem đấy, nhưng cơ hội thực tế các tư thế cũng chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng, trên cơ bản thì chẳng sử dụng kỹ xảo gì. Anh và Sở Sở chỉ làm chuyện này có vài lần, hầu như đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ, nhưng nó lại không liên quan đến kỹ xảo, mà là bởi vì….

Vỏn vẹn cũng chỉ là vì một nguyên nhân này, dù cho hai người nằm trên giường không làm gì, không cần trêu chọc không cần vuốt ve thì thân thể của hai người vẫn có thể đồng thời đạt tới đỉnh cao, bởi vì…bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách lại nhiều.

Có điều tính tình hai người có mấy phần trẻ con, một trò chơi tình thú vào tay hai người trực tiếp trở thành thi đấu thể lực, điên cuồng đến không biên giới không bờ bến, cuối cùng Sở Sở vô lực ngã xuống giường, Lục Xuyên lật người đè lên, cúi đầu ngắm nhìn cô.

Trong đôi mắt dục vọng dần dần ngưng kết thành nhu tình ngượng ngùng

“Con thỏ.”

“Vâng.”

Lục Xuyên lại lấy cái tai thỏ ban nãy mới rơi xuống đeo lên lại cho Sở Sở, khóe mặt tràn đầy ý cưới, nhìn cô.

“Anh nhớ em.” Anh dùng tay đỡ đầu cô lên, dán mặt vào trong ngực cô, chậm rãi nhắm mắt lại: “Anh rất nhớ em.”

“Rất nhớ em, nhớ em đến phát điên lên được, trước kia mỗi ngày sau chia tay đều nhớ em, sau khi chia tay vẫn sẽ có những lúc, con mẹ nó thật sự hối hận, trước kia không hiểu chuyện một mình chạy đến nước Mỹ du học, để rơi em ở lại trong nước ngốc nghếch một mình, nếu như anh ở lại thì chuyện kia, cố gắng nhất định sẽ không xảy ra, anh ở học ở đại học B, mỗi ngày chúng ta đều ở cùng với nhau.”

Sở Sở vỗ vỗ lên đầu Lục Xuyên, nhẹ nhàng mân mê mấy sợi tóc cứng rắn của anh, lẩm bẩm: “ Nếu như thế thì đúng là mỗi ngày của chúng ta đều sẽ rất vui vẻ hạnh phúc, thế nhưng mà vào một thời khắc nào đó trong tương lai của nhiều năm sau này, nhớ lại anh sẽ nghĩ, sự vui vẻ này cũng không phải là không trả một cái giá lớn. Lục Xuyên, em không hy vọng sẽ có một ngày như vậy, ngày mà anh hối hận vì lựa chọn ban đầu của mình.”

Lục Xuyên nhẹ nhàng hôn lên môi cô, trằn trọc mà cọ xát, tay mở khóa kéo quần của mình.

“Cho dù một giây sau chết cũng được.”

Vào giờ khắc này, cho dù một giây sau liền chết đi, anh cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

…..

Trong một khoảng thời gian dài Kiều Sâm luôn cảm giác, không khí ở cái tòa nhà nhỏ phía nam Lộc Châu này luôn có một luồng hơi thở tanh hôi mang tên yêu đương nhàn nhạt lơ lửng trôi nổi.

Nhất là khi cậu về đến nhà, đập vào mắt trước tiên là một đôi giày da của nam nằm trong hộc tủ, tiếp theo đó, cửa phòng của Sở Sở luôn luôn bị đóng chặt lại, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười khúc khích truyền ra từ trong phòng của hai người nào đó.

Thời điểm cấp ba hai người kia đã bắt đầu đi vung thức ăn cho chó nên Kiều Sâm sớm đã miễn dịch.

Cậu tự mình buộc tạp dề lên, đi đến nhà bếp làm cơm tối cho hai người họ.

Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, Sở Sở và Lục Xuyên mặc một đồ tình nhân giống nhau y đúc đi đến, trên tai mỗi người còn mang một cái khuyên đen đính đá, hận như không thể tuyên bố cho toàn thế giới là hai người bọn họ đang quen nhau vậy.

Kiều Sâm đột nhiên có chút hoài niệm lúc Sở Sở vừa mới quay về Lộc Châu, lúc đó cô còn nói cái gì mà sau này sẽ chuyển đến ở cùng với anh hai, muốn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh hai,

Hừ, đều là nói xàm.

Có bạn trai vào là quên tất cả những gì đã nói.

“Anh, em đến giúp ha.”Lục Xuyên vén tay áo lên đi vào phòng bếp, cầm lấy hành tây để dưới vòi nước bắt đầu rửa sạch.

“Ai là anh của cậu!”

“Anh đó! Anh là anh vợ của em!” Lục Xuyên đến ần Kiều Sâm, nghiêng người dụng vào cậu một cái, cười híp mắt hỏi: “Được rồi được rồi, khó ở cái gì?”

“Hừ!”

Kiều Sâm cách xa anh ra, cậu đây vốn không thèm để ý đến anh.

Lại nói, lần này Lục Xuyên trở về thái độ đối với cậu quả thật là thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nhớ trước kia năm cấp ba, rảnh rỗi lại đi oán hận anh, hai người vừa bắt đầu nói chuyện đã muốn xông vào đánh nhau, còn bây giờ cứ theo Sở Sở trước một tiếng ‘anh’ sau một tiếng ‘anh’.

Kiều Sâm mặc dù ngoài miệng không cho phép anh gọi cậu như thế nào, nhưng trong lòng mà nghe được lại thấy rất thoải mái.

“Sau này anh định ở lại Lộc Châu sao?” Lục Xuyên vừa xắt hành tây, bâng quơ hỏi.

“Để xem quân đội điều động như thế nào đã, cái này tôi không thể nói chắc chắn được.” Kiều Sâm xem như trả lời.

“Em và Kiều Nhị đã thương lượng, sau này có khả năng sẽ định cư ở Bắc Kinh, bên đó sẽ thuận lợi cho công việc của cô ấy hơn, dù sao thì vòng giao thiệp của cô ấy đều ở đó, trước kia đại học B có mời em về làm giáo sư đặc biệt cho trường, cân nhắc đến việc đại học B và đại học S cách nhau rất gần nên em đã đồng ý rồi.”

“Chờ đã, hai người định?” Kiều Sâm đậy nắp nồi quay đầu nhìn Lục Xuyên: “Cậu muốn cưới Kiều Kiều nhà chúng tôi?”

“Ngạc nhiên vậy à?” Lục Xuyên nhíu mày nhìn Kiều Sâm: “Em à cô ấy, sớm đã được định rồi.”

Chỉ là giữa đường có xảy ra một chút khó khăn ngoài ý muốn, nhưng vẫn không thay đổi đến kết cục, họ sẽ luôn ở bên nhau.

“Tôi…tôi biết, chỉ là…” Kiều Sâm nhất thời cạn ngôn, trong lòng có chút sầu não không sao hiểu được, trầm mặc thật lâu mới nói: “Kiều Kiều vẫn còn đang đi học.”

“Nghiên cứu sinh là đã có thể kết hôn rồi, nhưng vẫn sẽ theo ý tứ của cô ấy, nếu như cô ấy muốn chờ sau khi tốt nghiệp cũng được, em sẽ cố gắng trước, tranh thủ trong năm nay có thể cọc tiền nhà, cách trường học gần một chút, như vậy thì cô ấy sẽ không cần phải chen người trong ký túc xá nữa.”

Kiều Sâm thật sự không muốn Sở Sở lấy chồng sớm như vậy, cậu còn có chút không nỡ, rõ ràng đã nói sau này sẽ ở cùng nhau, nhưng nếu như cô lập gia đình rồi thì có nghĩa là sau này sẽ không còn thường xuyên gặp nhau nữa. nhưng bây giờ cậu có thể làm gì đây, Sở Sở thích Lục Xuyên như vậy, hận không thể biến thành cao da chó dính lên người anh, cô nhất định rất muốn kết hôn cùng anh.

Ba qua đời, mẹ của cô lại biến thành như vậy, bây giờ mình trở thành người thân duy nhất trên thế giới này của cô, anh cả như ba, cậu cũng đâu thể chỉ vì một chút không tình nguyện nhỏ nhoi trong lòng mà làm cô chậm trễ được.

Rốt cuộc Kiều Sâm vẫn buông tiếng thở dài, vỗ vỗ bờ vai của Lục Xuyên: “Về phần tiền đặt cọc, Lục lưu manh cậu rất có tiền đúng không, định mua nhà mấy phòng hả?”

“Biệt thự.”

“…” tay Kiều Sâm cứng nhắc.

Lục Xuyên thái hành bỏ vào trong nồi, chuyển qua đảo lại, nói: “Ở biệt thự lớn là ý của Kiều Kiều, đương nhiên em sẽ thỏa mãn cô ấy.”

Kiều Sâm nuốt nước bọt, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là em gái lợi hại của anh.”

Trước kia cậu còn lo lắng Sở Sở thích Lục Xuyên như vậy, thì sau này chuyện gì cũng sẽ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sẽ không suy xét đến lợi ích của bản thân, kết quả còn chưa cưới về đã trực tiếp bảo Lục Xuyên mua căn biệt thự ở thủ đô tấc đất tấc vàng, điều này thật sự khiến cậu nghẹn họng trân trối.

“Chuyện này, thật ra thì hai người các cậu không cần phải ở biệt thự đâu, đừng để ý đến con bé, nghĩ gì sẽ nói đó, cậu chỉ cần kiếm một căn nhà trị an tốt, một cô gái ngốc như con bé cũng có thể mỗi ngày hi hi ha ha cười ngốc thôi à.”

Kiều Sâm trái lại có hơi đau lòng thay cho em vợ của cậu.

“Em lại thấy rất thích hợp, nếu anh chuyển đến ở, nhà ba người, tương lai còn có thể mấy đứa nhóc con, ở biệt thự là rất thích hợp.”

Kiều Sâm mơ màng: “Tôi chuyển…chuyển đến?”

Lục Xuyên vặn gas nhỏ lửa lại, thì thào: “Ừm, Sở Sở nói sau này chúng ta sẽ cùng nhau chung sống.”

“Con…con bé nói cùng nhau sống sao?”

“Ừm.”

Chút nghi ngờ trong tâm hồn già cỗi của Kiều Sâm được an ủi quả nhiên cô em gái ngốc không uổng công cậu thương nó mà!

“Vậy ý của cậu thế nào?”

Lục Xuyên nhìn Kiều Sâm, nâng mi mắt cười thành tiếng, biết cậu ngượng ngùng, dứt khoát dịch người vào sát bên cạnh cậu, thân thiết vỗ vỗ mông cậu: “Đương nhiên là em cũng muốn ở chung với anh vợ rồi nha!”

“Đừng động tay động chân!” Mặt Kiều Sâm đỏ hồng: Công việc này của tôi, tương lai vẫn còn chưa chắc chắn đi đến đâu nữa.”

“Em đã nói với ba rồi, những cái này đều không thành vấn đề.”

Trong lòng Kiều Sâm vẫn còn rối rắm, đương nhiên cậu cũng muốn sau này sẽ sống cùng với Sở Sở, thế nhưng ông bà đã lớn tuổi, trong thời gian ngắn cậu không thể rời khỏi Lộc Châu.

“Chuyện này không cần gấp gáp.” Lục Xuyên tựa hồ nhìn ra được lo lắng của Kiều Sâm: “Phòng cũng không phải nói mua liền mua ngay được, anh cứ từ từ cân nhắc là được.”

“Như vậy.” Kiều Sâm nói: “Trước tiên cậu cứ xem phòng, thấy vừa ý thì báo lại tôi một tiếng, tiền cọc tôi đưa một nửa.”

Lục Xuyên đạp vào lưng cậu: “Anh vợ quả nhiên trượng nghĩa. Chuyện này cứ tính như vậy đã! Mấy ngày sau em quay về sẽ đi xem phòng!”

Lục Xuyên nói xong liền ném nắp nồi đi ra phòng bếp, trên miệng còn hưng phấn hô to: “Kiều Kiều, anh của em đã đồng ý tự thanh toán rồi!”

Kiều Sâm nhìn một nửa đồ ăn đã ra mâm, ngơ ngác sửng sốt hồi lâu, nghĩ thể nào cũng có cảm giác mình bị lừa.