Ngờ đâu thiền viện này toàn là nữ, chẳng có hòa thượng nào nên các sư cô nhất định không cho Tô Bảo Đường vào. Chợt có một sư cô lớn tuổi bước ra nói:
- Tướng quân đây là khách lỡ đường nơi rừng sâu núi thẳm này thật là đáng ngại. Hiện trong chùa có một cái chuồng sắt lớn, nếu tướng quân chịu vào đó tạm trú thì chúng ta mới tránh được tiếng là chứa nam nhân.
Tô Bảo Đường nghĩ thầm trong bụng có lẽ mấy sư cô sợ mình thừa cơ làm bậy nên mới phải đề phòng cẩn thận như thế, dù có bất trắc đi nữa mình vẫn có thể hóa hào quang ra được nên bằng lòng ngay. Mấy sư cô liền ra phía sau khiêng một cái chuồng sắt đến, mời Tô Bảo Đường chui vào. Tô Bảo Đường đâu có biết sư cô ớn tuổi ấy chính là Phàn Lê Huê.Vì thế sau khi dán bùa vào chuồng sắt xong, Phàn Lê Huê hiện lại nguyên hình, cười nói:
- Ngươi nhìn kỹ xem ta là ai vậy?
Tô Bảo Đường giật mình, nhận ra là Phàn Lê Huê thì thất kinh hồn vía, định dùng phép hóa thành hào quang bay ra nhưng vì trên chuồng đã dán bùa nên không sao thành công được. Tô Bảo Đường sợ quá xuống giọng năn nỉ nhưng Phàn Lê Huê chẳng động lòng, sai quân sĩ khiêng chuồng sắt vất xuống Bắc Hải.
Bọn binh tôm tướng cá chợt thấy chuồng sắt ném xuống thì liền xúm lại khiêng trình cho Bắc Hải Long vương. Tô Bảo Đường mừng thầm, nhờ Long vương gỡ hộ mình lá bùa trên chuồng sắt rồi hóa hào quang bay đi mất, chẳng thèm cảm tạ câu nào. Bắc Hải Long vương hết sức tức giận đành hậm hực ngồi mà mắng một mình.
Tô Bảo Đường đang dằng vân thì thấy Thiết Bảng đạo nhân cùng Phi Bạt hòa thượng mừng rỡ chặn lại, thuật hết mọi chuyện. Thiết Bảng đạo nhân nghe xong tức giận nói:
- Quốc cữu để mất Hắc sư thì làm sao còn mặt mũi về ra mắt giáo chủ? Hay hơn hết là nên đi cầu Lý Hành tôn sư, nhờ người đánh báo thù, lấy lại con Hắc sư cho thì mới xong.
Tô Bảo Đường bằng lòng, chia tay để hai người về ải, còn mình bay thẳng tới núi Bồng Lai. Trong khi Tô Bảo Đường bỏ đi thì quân mã nhà Đường bắt đầu công phá ải khiến cho Hãn Niêm Nhi vô cùng kinh hoảng. Chợt có quân sĩ chạy vào rằng có Thiết Bảng đạo nhân và Phi Bạt hòa thượng đến xin ra mắt. Hãn Nhi Niêm cả mừng, cho mời vào ngay, hỏi xem có cách nào chống đỡ với quân Đường được không.
Nghe vậy hai đạo nhân liền xin ra trận. Lưu Nhân và Lưu Thoại đang đốc thúc quân sĩ công phá thì chợt nghe có tiếng pháo nổ vang rồi có hai đạo nhân dẫn quân xông ra. Đang lúc gấp rút nên hai tướng chẳng thèm hỏi han danh tánh, lập tức múa thương xông lại đánh ngay. Phàn Lê Huê đứng trợ chiến, thấy hai đạo nhân đánh vài hiệp rồi quay ngữa bỏ chạy thì thất kinh vì biết thế nào cũng dùng tời tà phép, vội sai Tần Hán và Nhất Hổ ra trợ giúp.
May sao Lưu Nhân và Lưu Thoại đã có đề phòng nên khi thấy hai đạo nhân lấy bảo bối liền quay ngựa chạy về kịp. Hai đạo nhân cấp tóc đuổi theo nhưng khi hai tướng thấy có Tần Hán và Nhất Hổ ra trợ chiến thì không sợ hãi nữa, quay lại đánh tiếp.
Phi Bạt hòa thượng nổi giận lấy Bàng long tháp ném ra, trúng nhằm Lưu Nhân khiến tướng này nhào xuống chết tốt. Phi Bạt hoà thượng thâu tháp lại đánh thêm mấy hiệp nữa rồi lại dùng Bàng long tháp đánh chết cả Lưu Thoại. Phi Bạt hòa thượng còn toan giết luôn Tần Hán và Nhất Hổ nhưng ha tướng này thăng thiên độn thổ chạy thoát. Phàn Lê Huê cả sợ, vội sai Đinh San và bốn nữ tướng cùng xông lên một lúc nhưng Bàng long tháp quả thật lợi hại, đánh chết luôn Đinh San và Kim Định.
Đậu Tiên Đồng thấy vậy hết sức đau lòng, lấy Khổn tiên thằng quăng lên. Phi Bạt hòa thượng biết là báu vật lợi hại nên hóa thành hào quang chạy mất. Thừa cơ hội Đậu Tiên Đồng đang bận đánh Thiết Bảng đạo nhân lén lấy Thần quang phiến ra nhắm Đậu Tiên Đồng quạt mấy cái, nữ tướng liền nhào xuống ngựa bất tỉnh. Điêu Nguyệt Nga cả kinh, vội lấy Nhiếp hồn linh ra nhưng Thiết Bảng đạo nhân đã hóa thành hào quang bay mất.
Quân nhà Đường chết luôn mấy tướng thì ai nấy đều buồn rầu vô hạn. Phàn Lê Huê, Kim Đào và Ngân Hạnh công chúa thì khóc than khôn xiết nhưng chẳng biết làm sao cho chồng mình sống lại được. Đậu Nhất Hổ chợt thấy có hai vị tiên trưởng cưỡi mây bay đến, mừng rỡ kêu lớn:
- Sư phụ và sư bá đến thì có thể cứu sống được người rồi.
Phàn Lê Huê nghe vậy cả mừng, vội bước ra nghênh tiếp Vương Thiền và Vương Ngao, khóc kể mọi việc. Hai tiên trưởng nhìn sơ qua các xác chết rồi lấy bốn viên linh đan ra, sai quân sĩ cạy miệng đổ vào, chỉ trong một thời gian ngắn bốn tướng đã sống lại như thường. Vương Ngao thấy Đậu Tiên Đồng vẫn còn mê man thì cười dùng phất trần chỉ một cái là tỉnh ngay. Cứu người xong, hai vị tiên trưởng ban cho Phàn Lê Huê một trái minh châu và một lệnh bài để chống lại với Bàng long tháp và Thần quang phiến, dặn dò cố cẩn thận giữ gìn, khi nào có trận chư tiên, mang minh châu và lệnh bài ra dùng mới giải quyết được tận gốc.
Phàn Lê Huê hết sức vui mừng, lạy tạ rồi tiễn đưa hai tiên trưởng về núi. Ngày hôm sau, Phi Bạt hòa thượng và Thiết Bảng đạo nhân cho rằng quân Đường bị giết luôn mấy tướng thì chắc chắn kinh sợ vô cùng nên bàn với Hãn Nhi Niêm mang quân đánh phá. Chẳng ngờ chưa bàn tính xong thì quân Đường đã đến khiêu chiến trước. Hai đạo nhân tức giận vô cùng, hầm hầm cưỡi ngựa tiến ra thấy đủ mặt các tướng bị đánh chết hôm qua thì nhìn nhau kinh ngạc, nói:
- Hôm nay nếu giết được tên nào thì mang xác về ải để xem bọn chúng còn sống lại được nữa không?
Nói xong, hai đạo nhân thúc ngựa tiến lên giao chiến. Tuy so về võ nghệ thì hao đạo nhân chẳng hơn được ai, vì thế được mấy chục hiệp liền giở Bàng long tháp ra. Đinh San vội ném minh châu ra cho con rồng trong tháp chụp trái châu rồi niệm chú cho trái châu bay trở về, thâu luôn Bàng long tháp trong tay. Thiết Bảng đạo nhân cả kinh lấy Thần quang phiến nhắm các tướng Đường quạt lia lịa nhưng Đinh San chỉ cần rung lệnh bài mấy cái là quạt thần trở thành vô dụng liền. Hai đạo nhân thấy bảo bối hết linh thì hoảng sợ hóa thành hào quang chạy về ải không dám giao tranh nữa.
Trong khi ấy Tô Bảo Đường cũng đã đến núi Bồng lai, vào động Liên Hoa ra mắt sư phụ là Lý Đạo Phù, khóc kể mọi việc. Lý Đạo Phù nghe xong suy nghĩ một hồi, nói:
- Nếu bọn chúng lợi hại như vậy thì chính ta xuống trần cũng chưa chắc thắng được, phải dùng lời mà khích giáo chủ hạ sơn mới xong.
Tô Bảo Đường cả mừng, lập tức theo sư phụ qua Kim Sơn, đến trước cung Tiêu Diêu cầu kiếm Giáo chủ. Kim Bích Phong liền hỏi ngay về việc trả Hắc sư. Lý Đạo Phù vội thưa dối:
- Quả tiểu đồ có mượn Giáo chủ con Hắc sư nhưng khi giao tranh đã bị Phàn Lê Huê dùng phép di sơn đảo hải bắt mất, sau đó còn nhốt tiểu đồ vào chuồng sắt. Tiểu đồ năn nỉ, cho biết đó là con vật của Giáo chủ thì Phàn Lê Huê cười mà nói đến Giáo chủ của các người ta cũng bắt vào chuồng sắt luôn.
Kim Bích Phong nghe vậy nổi giận, vỗ bàn hỏi lại mấy lần. Nhân cơ hội đó Lý Đạo Phù còn thêu dệt thêm những lời vô lễ khác, cho rằng Xiển giáo rất coi thường Triệt giáo. Kim Bích Phong chưa kịp quyết định ra sao thì mọt loạt các tiên dưới trướng như Giả Hùng tiên, Kim Ký tiên, Thần Quy tiên, Hắc Ngư tiên, Hoa Mã tiên Giả Hồ tiên, Kê Quang tiên, Hoa Phụng tiên đều bước ra xin được xuống trần giao đấu, để xem Triệt giáo hay Xiển giáo cao cường hơn.
Kim Bích Phong trong ý chưa nhất định nhưng bị các tiên khích bác thì nổi giận nói:
- Các ngươi mau xuống ải Ngọc Long lập một trận chư tiên quần hội để xem Phàn Lê Huê có trả Hắc sư cho ta không. Lý tiên trưởng và lệnh đồ hãy đến đó trước lập Lư Bồng làm chỗ cho chư tiên trú ngụ.
Lý Đạo Phù và Tô Bảo Đường mừng rỡ, quỳ tạ ơn xong lập tức đằng vân xuống ải, còn chư tiên thì về lấy bảo bối rồi đi sau. Thiết Bảng đạo nhân và Phi Bạt hòa thượng chạy trốn giữa đường thì gặp chư tiên, mừng rỡ quay trở lại. Hãn Nhi Niêm nghe Tô Bảo Đường thuật lại đầu đuôi thì vui mừng khôn xiết, vội thúc quân lập Lư Bồng cho mau, chưa đầy nửa buổi là hoàn tất. Hãn Nhi Niêm tắm gội sạch sẽ, đứng chờ trước Lư Bồng lần lượt nghênh đón chư tiên vào Lư Bồng, hớn hở vô cùng.
Ngày hôm sau, Đinh San Tần Hán và Nhất Hổ dẫn quân tới khiêu chiến chợt nghe có tiếng pháo nổ vang lừng rồi hai tướng kỳ hình dị dạng tiến ra gọi đích danh Phàn Lê Huê mà mắng. Đinh San tức quá, trợn mắt mắng lại rồi múa kích đâm luôn. Hai tướng ấy là Thần Khuyển tiên và Hoa Mã tiên, tuy tu hành cao cường nhưng về võ nghệ không sao địch nổi Đinh San nên được mấy hiệp liền phun hơi độc ra mù mịt. Tần Hán và Nhất Hổ vội xông tới đánh nhầu để cho quân sĩ cứu Đinh San về trại. Bốn tướng còn đang giao tranh thì trong thành có thêm bốn yêu tiên nữa là Kim Lý tiên, Thần Quy tiên, Hắc Ngư tiên và Kê Quang tiên tiến ra, vây chặt lấy hai tướng Đường vào giữa. Tần Hán và Nhất Hổ vội vàng độn thổ bay mất.
Phàn Lê Huê không khỏi thở dài than:
- Có nhiều yêu tinh như vậy thì biết bao giờ ta mới tây chinh hoàn tất?
Đậu Tiên Đồng vội nói:
- Hai vị tôn sư có nhắc về sau này sẽ có trận chư tiên, có lẽ là đây chăng?
Phàn Lê Huê gật đầu, trong lòng cũng đoán như vậy nên hôm sau cưỡi con Hắc sư ra trận, có Đậu Tiên Đồng theo hộ vệ. Giả Hùng tiên xông ra đánh nhưng bị con Hắc sư phun khói lửa dư dội đành phải bại tẩu chạy về ải. Hoa Phụng tiên thấy vậy ngay đêm ấy đằng vân đến trại quân Đường toan lấy trộm Hắc sư bị Tần Hán đi tuần phát giác ra, đành phải đằng vân bay về ải, không làm được trò trống gì.
Ngày hôm sau, thấy Phàn Lê Huê thân dẫn binh tới khiêu chiến, các yêu tiên đồng xông ra một lượt, thi nhau trổ thần hóa ra đủ loại cọp beo voi ngựa, binh ma tướng quỷ, ào ào xông tới nhưng Phàn Lê Huê chẳng hề sợ hãi, niệm chú mấy câu là bao nhiêu ma quái đều tan biến bằng hết. Thấy vậy Thần Quy tiên nổi giận, múa võ khí xông ra, dùng một cái quạt lông ngỗng quạt mấy cái điều khiển nước dâng lên ải ầm ầm.
Phàn Lê Huê chỉ dùng mấy câu thần chú là nước rút hết xuống đất khiến Thần Quy nổi giận vung bảo kiếm chém nhầu. Phàn Lê Huê đón đỡ một lúc liền lấy Trảm yêu kiếm quăng lên. Thần Quy tiên biết đó là vật lợi hại, chưa kịp chạy trốn đã bị kiếm thần chém trúng lưng, nhào xuống ngựa hiện nguyên hình là một con rùa đen. Phàn Lê Huê liền sai quân trói lại, dán một lá bùa trên lưng. Các yêu tiên thấy vậy hết sức hổ thẹn, kéo nhau rút lui vào ải.
Ngày hôm sau, Phàn Lê Huê biết thể nào các yêu tiên cũng tận lực báo thù nên bố trí các tướng cẩn thận, sai Tần Hán và Nhất Hổ dẫn đội quân đi đầu, Lưu Nhân và Lưu Thoại dẫn toán quân thứ hai, Điêu Nguyệt Nga và Trần Kim Định dẫn toán quân thứ ba, Kim Đào và Ngan Hạnh công chúa dẫn toán quân thứ tư, Đậu Tiên Đồng và Trần Kim Định dẫn toán quân thứ năm. Phàn Lê Huê đi trung quân với Đinh San và La Chương, đồng kéo tới thẳng trước ải khiêu chiến.
Các yêu tiên thấy quân tướng nhà Đường quá đông thì cũng chia thành nhiều toán, Hoa Mã tiên và Thần Khuyển tiên đi đầu, còn các yêu tiên khác cứ hai đi chung một toán yểm trợ lẫn nhau. Hai bên bày trận xong thì Hoa Mã tiên và Thần Khuyển tiên đánh với Tần Hán và Nhất Hổ. Một lúc sau Hoa Phụng tiên và Giả Hồ tiên xông ra, nhìn thấy Lưu Nhân và Lưu Thoại tuớng mạo oai phong thì nổi tính dâm đãng bàn nhau tìm cách thỏa mãn ái ân.
Lưu Nhân và Lưu Thoại thấy hai vị tiên cưỡi hạc bay đến cười nói nhả nhớt thì nổi giận, mắng lớn rồi xông vào giao chiến kịch liệt. Tiếp đó Tiết Kim Liên và Điêu Nguyệt Nga dẫn quân tới giao chiến cùng Giả Hùng tiên và Lão Ngưu tiên. Hai yêu tiên này thấy nữ tướng xinh đẹp thì nổi tà tâm, định dùng hơi độc bắt sống mang về trại thỏa mãn thú tính.
Chẳng ngờ lần này hai yêu tiên chưa kịp hà hơi độc thì Điêu Nguyệt Nga đã nhanh tay lấy Nhiếp hồn linh ra rung mấy cái. Tức thì Lão Ngưu tiên nhào xuống đất bất tỉnh, hiện nguyên hình là con trâu trắng. bị Điêu Nguyệt Nga xỏ mũi dẫn về. Giả Hùng tiên vội xông lại cứu bạn nhưng rốt cuộc cũng hiện nguyên hình là con gấu lớn, bị bắt sống một lượt.
Khi ấy Kim Đào và Ngân Hạnh công chúa đang cùng Hắc Ngư tiên và Kim Lý tiên giao đấu. Hai yêu tiên này có hơi độc rất lợi hại khiến hai vị công chúa trúng phải liền hoa mắt nhức đầu, hầu như sắp ngất đi. Điêu Nguyệt Nga vội lướt tới dùng Nhiếp hồn linh rung mấy cái, hai yêu tiên lập tức nhào xuống ngựa mê man bất tỉnh, hiện nguyên hình là hai con cá.
Các nữ tướng thừa thắng hô quân xông lên ào ạt, đánh giết tơi bời. Lý Đạo Phù không sao nhịn được, thúc ngựa xông ra chặn đầu Phàn Lê Huê mà đánh. Phàn Lê Huê nhìn thấy vị tiên trưởng không giống như các yêu tiên nên dừng tay, hỏi danh tính, Lý Đạo Phù sầm mặt đáp:
-Ta là Lý Đạo Phù em của Lê Sơn thánh mẫu sư phụ của ngươi. Như vậy chúng ta đều là Xiển giáo thì lẽ đâu ngươi dám đánh chết đệ tử của ta là Tô Bảo Đường? Ngươi đã không coi ta là sư thúc thì ta cũng không vì tình được, hôm nay ta quyết không dung thứ.