Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 146: Thăm lại chốn xưa

Mập Mạp nhảy dựng lên, đầu lưỡi như mũi tên đâm vào quầng sáng của Khốn
Tiên trận, quầng sáng liền kịch liệt chớp động. Nhưng chớp động hết,
pháp trận vẫn chưa bị phá, công kích của lưỡi nó hoàn toàn không xuyên
qua được quầng sáng kia.”

“Để ta thử xem.” Thấy Mập Mạp thất bại, Kim Phi Dao đi tới trước quầng sáng, dơ nắm tay đấm vào quầng sáng,
quầng sáng lại kịch liệt chớp động. Phía sau quầng sáng chính là lão đại đang cầm trận kỳ, hắn cách Kim Phi Dao rất gần, sóng xung kích do Kim
Phi Dao đánh lên quầng sáng tạo ra như cuồng phong thổi qua thân thể
hắn.

Lão đại sợ hãi nghĩ, may mà có quầng sáng vây khốn nữ tử
này, nếu không, trọng quyền đó mà đánh lên người thì không chết cũng bán tàn. Chỉ cần con ếch kia không có pháp thuật thì nữ nhân này không thể
đánh vỡ Khốn Tiên trận được, có năng lực cũng vô dụng.

Kim Phi
Dao thử thử, phát giác đánh vào quầng sáng chỉ lãng phí thời gian, liền
nói với Mập Mạp: “Không phải sau khi ngươi tiến giai có học pháp thuật
sao? Lấy ra dùng đi, tiện thể để ta nhìn xem.”

“Ộp.” Mập Mạp sảng khoái lên tiếng, lập tức đáp bốn chân xuống nền san hô.

Nó hít vào một hơi, cái cổ phình to ra, sau đó chỗ quai hàm banh ra như
hai cái phao to, rồi một đợt tiếng ếch trầm thấp truyền ra từ chỗ quai
hàm của Mập Mạp.

“Đây là pháp thuật gì vậy? Hù dọa thuật sao?”
Kim Phi Dao có chút khó hiểu, đây không phải chỉ là tiếng ếch kêu thôi
sao, chỉ là hơi to so với bình thường một chút.

Mập Mạp không để ý nàng, vẫn kêu như trước, bụng không ngừng phập phồng. Theo từng tiếng
ếch kêu, Kim Phi Dao cảm thấy san hô dưới chân chấn động, nước biển ngập tới gối cũng dao động không ngừng.

Đây hẳn là dạng pháp thuật
khuếch đại âm thanh. Kim Phi Dao nghe tiếng ếch mà suy đoán, đột nhiên
cảm thấy có gì đó chảy ra từ mũi, liền đưa tay lên lau, còn nghĩ rằng
nước biển cũng không lạnh lắm, sao lại chảy nước mũi.

Nhưng lúc
cúi đầu nhìn thì lập tức sợ hãi, trên tay nàng toàn là máu, mà cái thứ
trong mũi vẫn tiếp tục chảy ra. Kim Phi Dao lại dùng tay kia để lau, quả nhiên không sai, nàng đang chảy máu mũi, hơn nữa tốc độ chảy lại càng
ngày càng nhanh.

Kim Phi Dao nhìn ra xung quanh, thấy bốn huynh
đệ săn tiền thưởng cũng đã ngũ quan xuất huyết, đang xanh mét mặt mày,
đau khổ giãy dụa.

“Mập Mạp chết tiệt, pháp thuật của ngươi chẳng
phân biệt địch ta. Ngươi cũng phải cảnh báo cho ta một tiếng chứ. Tên
hỗn đản này, muốn giết chết ta sao?” Kim Phi Dao vội vàng bịt tai lại,
nhưng vẫn không ngăn được tiếng ếch trầm thấp kia, nó cứ xuyên qua bàn
tay, truyền vào trong màng nhĩ.

Bốn huynh đệ săn tiền thưởng nhờ
có quầng sáng của Khốn Tiên trận ngăn cản, lại có thể dùng linh lực che
tai, không biết đã giảm bớt được bao nhiêu ảnh hưởng của tiếng ếch. Còn
Kim Phi Dao thì thuần túy là hứng chịu thảm kịch, nàng cách Mập Mạp gần
nhất, lại không thể sử dụng linh lực, chỉ có thể dựa vào hai tay che
tai, tự nhiên không có chút hiệu quả.


Sau đó, từng đợt cảm giác
thống khổ đánh úp vào đầu nàng, ngay cả thần thức cũng tựa như bị cắn
nuốt. Kim Phi Dao ôm đầu, vọt tới chỗ Mập Mạp, nàng muốn ngăn chặn Mập
Mạp trước khi đầu bị tiếng ếch phá vỡ.

Đúng lúc này, bốn huynh đệ ở ngoài quầng sáng đã không chịu nổi nữa. Đầu tiên là lão tam kêu thảm
thiết một tiếng, ôm đầu ngã xuống mặt san hô, sau đó là lão tứ và lão
nhị ôm đầu đổ xuống, chỉ có lão đại là khá khẩm hơn một chút, nhưng cũng phải ngồi xổm xuống, ôm đầu rên hừ hừ.

Tu vi bốn người này đều
là Trúc Cơ hậu kỳ, lại thêm nhiều tầng phòng ngự như thế mà lại không
bằng Kim Phi Dao trực tiếp đối mặt với tiếng ếch. Kim Phi Dao nghi hoặc
một lát rồi chợt hiểu, đây là chênh lệch của tố chất thân thể.

Bốn người bị như vậy nên Khốn Tiên trận lập tức giải trừ. Linh lực của Kim
Phi Dao nhanh chóng khôi phục, nàng liền tung một cước đá bay Mập Mạp
đi.

Pháp thuật của Mập Mạp bị gián đoạt, loại cảm giác đau xé óc
lập tức biến mất, Kim Phi Dao liền dồn hết tức giận lên đầu bốn huynh đệ săn tiền thưởng.

“Chết đi cho ta, đám hỗn đản các ngươi.” Kim Phi Dao nhảy lên khỏi nước biển, phi tới đá lão đại đang ngồi xổm.

Lão đại không để ý tới việc ngũ quan đang chảy máu, nắm trận kỳ lên, hô to: “Các huynh đệ, khởi trận.”

Không hổ là bản mạng pháp bảo, lão nhị, lão tam mặc dù còn đang ôm đầu trong
nước chỉ cần rót linh lực vào là trận kỳ lập tức phát ra tiếng vang, bay lên, một pháp trận xiên xiên vẹo vẹo liền dựng lên, một lần nữa vây Kim Phi Dao lại, một cước này của nàng liền đá lên quầng sáng.

“Mập Mạp, tới mau.” Kim Phi Dao hổn hển thở, đi tới đi lui trong pháp trận.

“A, ngươi làm gì vậy, mau nhổ ra cho ta.” Đúng lúc này, lão nhị đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh sợ.

Không biết Mập Mạp đã lặng lẽ bơi lại từ lúc nào, thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị liền đớp luôn trận kỳ của hắn, nhép nhép nhai.

Thiếu một trận kỳ, Khốn Tiên trận liền biến mất, Kim Phi Dao bị nhốt hai lần, sớm đã tức nghẹn cổ, hiện tại được thả ra, Minh hỏa liền tuôn ra trong
cơn giận dữ vô bờ.

Đúng lúc này, trên mặt biển đột nhiên xuất
hiện sương trắng, chỉ trong thời gian hai, ba hơi thở, bọn họ đã bị
sương trắng vây quanh. Sau đó trước mắt lóe lên bạch quang, trong mắt
chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.

Kim Phi Dao nhắm mắt lại, dùng sức
dụi dụi, híp mắt thành một cái khe mà nhìn, thấy đạo bạch quang kia đã
tiêu tán mới hoàn toàn mở hai mắt ra.

“Đây là…” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn bốn phía, không hiểu sao mình lại về chỗ này.

Bốn huynh đệ săn tiền thưởng cũng kinh ngạc nhìn chung quanh, dưới chân đã
không còn nước biển nữa mà là cỏ xanh cao quá gối. Xa xa có một nấm sơn
tầng tầng chồng lên nhau, trên núi có vô số kiến trúc, bẩu trời màu đỏ
máu chiếu sáng bốn phía thành một không gian sát khí huyết sắc, ngay cả
màu xanh của cỏ cũng bị nhiễm một tầng đỏ như máu.

Không đúng!
Lão đại chú ý tới những điểm đỏ loang lổ trên cỏ xanh, đây không phải do bầu trời ánh vào mà là vì trên cỏ có máu tươi đã khô.


Điều này
làm cho lão đại nhớ tới một lời đồn, có đôi khi đi liệp sát yêu thú ở
ngoại hải sẽ gặp phải sương mù, sương mù này sẽ đưa người ta tới một
chỗ, chỗ đó phi thường hung hiểm, nhưng chỉ cần tìm được một người bị
nhốt trong đó, cho hắn thứ hắn muốn là có thể nhận lại ưu việt to lớn,
còn có thể bình an đi ra ngoài.

Lời đồn này được miêu tả vô cùng
sinh động, coi địa phương kia như một tàng bảo địa, phải rất may mắn mới tới được, vô cùng tốt đẹp.

Lão đại vốn không tin vào lời đồn
này, nhưng giờ nhìn hoàn cảnh chung quanh thì hắn không thể không nghi
ngờ rằng mình đã đi tới địa phương trong lời đồn.

Năm người một ếch ngây ngốc đứng đó, đột nhiên bị đưa tới đây khiến cho cả đám ngẩn tò te.

Kim Phi Dao cảm thấy rất kỳ quái, lần trước tới nấm sơn trong Dung Thiên
thạch thì rõ ràng là dược hương nức mũi, hoa cỏ đầy đất, trên trời mây
trắng lững lờ trôi, nền trời xanh ngắt, hiện tại lại đỏ quạch như vậy là sao?

Sát khí, sát khí thật nặng, toàn bộ không gian đều là sát
khí dày đặc, trong không khí còn có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, một dự cảm xấu nảy lên trong lòng nàng.

Như nàng mong muốn,
những vết máu khô trên cây cỏ đột nhiên sống lại, từng giọt từng giọt
lăn rơi xuống đất, sau đó liền tụ tập lại thành một đống, rồi một đám
huyết yêu liền xuất hiện trên mặt cỏ. Những kẻ tạo thành từ máu tươi này có đầy đủ tứ chi nhưng trên đầu thì ngoài một cái miệng rộng bất thường ra thì không còn gì khác.

Một con, hai, mười con, trăm con…

Nhân số càng ngày càng nhiều, trên mặt cỏ lấp đầy những huyết yêu, ngay cả trên nấm sơn xa xa cũng đỏ lòm.

Kim Phi Dao lo lắng nhìn xung quanh, phải có tới mấy vạn huyết yêu…

“Mập Mạp, chạy.” Kim Phi Dao đột nhiên kỳ quái nhảy tại chỗ một cái, sau đó
mới hô to lên rồi chạy tới chỗ nấm sơn. Mập Mạp liền nhanh chóng vọt tới phía trước nàng, liều mạng chạy lên núi.

“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?” Thấy tình cảnh đó, lão nhị nhìn sang lão đại.

Lão đại vẫy tay, liền chạy theo Kim Phi Dao, “Đương nhiên là đuổi theo nàng, cũng chạy lên núi.”

Năm người một thú liền liều mạng chạy về phía nấm sơn, đám huyết yêu đang
bất động cũng bắt đầu chuyển động. Thân mình chúng nó nhanh nhẹn, tốc độ mau lẹ, căn bản không nhìn ra là vật chết không có thần trí. Chúng nhìn thấy năm người thì giống như ruồi bọ gặp được trứng thối, toàn bộ xông
lên, há cái miệng rộng ra muốn xé nát bọn họ.

Kim Phi Dao gọi
Thông Thiên Như Ý ra, hóa thành hai cây gậy dài một trượng, loạn đánh
lên đám huyết yêu, những huyết yêu tới gần nàng đều bj hai cây gậy này
đánh tan rã.

“Ngươi làm gì vậy? Tự xuống chạy đi.” Đối mặt với
đám đông huyết yêu tanh hôi, Mập Mạp không muốn dùng lưỡi tấn công, ai
biết được nếu dính phải máu của chúng nó thì có bị sao không. Cho nên nó liền thu nhỏ lại còn hai chưởng, nhảy lên lưng Kim Phi Dao, để nàng
cõng nó chạy.

Lúc bắt đầu chạy trốn Kim Phi Dao đã lấy phi thảm
ra nhưng lại phát hiện nơi này có cấm chế không cho phi hành. Nàng vừa
làm động tác nhảy lên phi thảm đã bị cấm chế đè lại, phi thảm vừa lấy ra đã phải thu lại, thế nên mới xuất hiện cảnh nàng nhảy cao lên tại chỗ
trước khi hét lên với Mập Mạp.

Càng tới gần nấm sơn, huyết yêu tụ tập càng nhiều. Để mở đường máu, Kim Phi Dao vung hai đấm lên nghênh đón.

Từ lúc nàng tiến vào nơi này, Minh hỏa trong cơ thể liền không nghe nàng
sai sử nữa, lam hải trong thần thức dậy lên từng cơn sóng mãnh liệt,
không ngừng bốc lên trong thức hải. Minh hỏa không chịu khống chế, hỗn
loạn vô cùng, không thể nào xuất ra được, hơn nữa trong đầu nàng lại
vang lên thanh âm của một nam tử, không ngừng dụ hoặc nàng: “Tới tầng
trên cùng, tới đây, mau tới đây…”

Dưới sự thúc giục của thanh âm
này, Kim Phi Dao thân bất do kỷ hướng nấm sơn mà chạy, dọc đường đi
Thông Thiên Như Ý đã đập nát vô số huyết yêu, hai nắm tay nàng cũng đánh ra một đường đẫm máu.

Đằng trước có người mở đường, bốn huynh đệ săn tiền thưởng liền bám theo đường máu mà Kim Phi Dao mở ra, đánh nát
huyết yêu xung quanh, chạy theo Kim Phi Dao tới đỉnh nấm sơn.