Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 145: Trăm năm tu cùng thuyền độ

“Ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba mươi tám…” Kim Phi Dao ngồi trên phi thảm, đếm yêu đan trong
nhẫn càn khôn. Nơi này đúng là nơi tuyệt vời để đi săn, bảo sao Thượng
Tiên lâu lại chuyên môn đưa bọn họ tới đây.

Do chỗ này nổi lên
mặt biển nên hấp dẫn không ít yêu thú tới phân chia địa bàn, chiếm những dải san hô và đá ngầm làm nơi sinh sản. Lúc chúng rời khỏi biển sâu, lộ diện trên mặt nước chính là thời điểm để tu sĩ ra tay, hơn nữa đảo san
hô và đá ngầm cũng cung cấp nơi đặt chân cho tu sĩ, càng thêm tiện lợi
cho quá trình liệp sát yêu thú.

Kim Phi Dao thu hoạch rất khá,
Minh hỏa và minh quang bong bóng, cùng với Thông Thiên Như Ý có thể biến ảo khiến nàng giết chết yêu thú rất nhanh, tiết kiệm thời gian đi tìm
yêu thú tiếp.

Vùng biển này đã bị nàng lần mò gần hết, đan dược
trên người còn đủ dùng mấy ngày nữa, nàng liền quyết định tạm thời không trở lại thuyền Hải Thạch mua đồ tiếp viện, thử tiếp tục tìm kiếm xem có thể gặp được yêu thú nào nữa không.

Có đôi khi dưới làn nước
cũng có yêu thú bơi lội nên nàng liền ngự thảm phi hành thấp để quan
sát, cẩn thận lướt trên mặt biển, tìm kiếm yêu thú có thể xuống tay
được.

Đột nhiên, phía trước truyền đến thanh âm pháp thuật công
kích, tựa hồ có người đang chiến đấu. Kim Phi Dao tới gần, phát hiện ra
bốn người lúc trước định liên thủ với mình đang chiến đấu với một con
yêu thú giống như giao thú.

Hắc Lân giao cấp sáu, toàn thân che
kín vảy đen, trên đầu còn có cái sừng dài, đã có chút bản lĩnh đằng vân
giá vũ, hiện tại đang bay giữa không trung, giơ ra lợi trảo đối kháng
bốn người.

Tử lôi trên lợi trảo của Hắc Lân giao chớp động, nó
nhẹ nhàng quơ chân đã nhấc nước biển lên, nước biển cùng tử lôi công
kích mạnh mẽ khiến bốn người luống cuống tay chân.

Kim Phi Dao
cũng không ở lại, người khác đang giết yêu thú, nếu ngươi đứng một bên
quan sát có thể khiến người ta hiểu lầm, vậy nên nàng muốn nhanh chóng
bay qua bọn họ.

Nhưng bốn huynh đệ săn tiền thưởng đã sớm phát
hiện ra Kim Phi Dao, lúc nàng chuẩn bị bỏ đi thì lão đại vội vàng truyền âm nói: “Đạo hữu, hãy giúp chúng ta một tay, chiến lợi phẩm sẽ chia
đều.”

Kim Phi Dao ngừng lại, thấy bọn họ quả thực có chút quá
sức, vảy của Hắc Lân giao quá mức cứng rắn dẻo dai, thân hình lại linh
hoạt, bọn họ không thể tạo ra tổn thương trí mạng cho nó, lại còn bị tử
lôi của nó đánh cho chật vật.

Yêu thú cấp sáu cũng chia chủng
loại, có loài thì cung cấp được nhiều loại tài liệu để luyện đan và trúc khí, có loài thì ngoài yêu đan ra ngay cả thịt cũng không thể ăn được,
một thân phế vật. Ánh mắt nàng quét lại con Hắc Lân giao, toàn thân Hắc
Lân giao là bảo vật, những cái vảy đen khắp người chính là thứ tốt để đề cao tính dẻo dai trong khi trúc khí, đúng là thượng phẩm.

“Được, ta đây không khác khí nữa.” Kim Phi Dao vừa dứt lời, há mồm tế ra Thông Thiên Như Ý, trong lòng nhất niệm, hai khối Thông Thiên Như Ý liền hóa
thành hai cái búa trong suốt, mỗi cái to bốn trượng, bổ nhào tới Hắc Lân giao.

Búa lớn phát sáng, ầm ầm chém vào người Hắc Lân giao, Hắc
Lân giao không trốn kịp, bị đè xuống dải san hô dưới biển. Thừa dịp nó
còn chưa kịp đứng dậy, một cái búa khác lại lao đến, hai thanh búa phập
phềnh trong không trung, điên cuồng chém xuống Hắc Lân giao giống như
đang chặt thịt.

Đối mặt với cơn mưa búa đó, Mập Mạp không có cơ hội xuất thủ, chỉ có thể tịch mịch ngồi trên phi thảm ngẩn người.


Bốn huynh đệ săn tiền thưởng vô cùng kinh ngạc, bản mạng pháp bảo này quá
mức càn rỡ rồi, rốt cục là luyện chế từ cái gì mà lại có cảm giác không
giống đồ cho tu sĩ Trúc Cơ dùng như thế? Nhìn lực sát thương kia thì
việc Nhạc Vô Thanh giao cho bọn họ đúng là một khúc xương cứng rồi.

Đây là điều mà Kim Phi Dao mới phát hiện ra. Trong khoảng thời gian đối
kháng với đám yêu thú biển có thân hình vĩ đại, nàng phát hiện pháp bảo
càng lớn thì uy lực cũng càng lớn. Đối phó với những yêu thú này, nếu sử dụng Minh hỏa thì do nguyên nhân hình thể mà lượng lửa đưa ra sẽ rất
lớn, như vậy thì linh lực tiêu hao cũng rất khổng lồ, thường xuyên diễn
ra cảnh tượng giết xong một yêu thú thì linh lực cũng không còn tới nửa
phần.

Tình huống như vậy rất nguy hiểm, cho nên nàng đổi sang
dùng Thông Thiên Như Ý làm trọng điểm công kích, lúc nguy hiểm hoặc là
thời điểm quyết định cuối cùng mới dùng Minh hỏa, phối hợp như vậy rất
hợp lý, linh lực sử dụng càng thêm thành thạo.

Hơn nữa, Thông
Thiên Như Ý tuy là hai kiện pháp bảo nhưng lại là do từ một thể tách ra
mà thành, khi sử dụng cần nhiều linh lực để khống chế hơn so với một
kiện nhưng nếu so sánh với việc đồng thời sử dụng hai kiện pháp bảo hoặc Minh hỏa mà nói thì lại tiết kiệm được rất nhiều.

Dưới sự kinh
ngạc của bốn huynh đệ săn tiền thưởng, Thông Thiên Như Ý lại một trận
loạn chém, đã chém Hắc Lân giao thành hai đoạn, sau khi quẫy đạp một cái cuối cùng trong làn nước nhiễm đỏ máu tươi thì rốt cục tắt thở.

Máu của Hắc Lân giao có thể dùng để vẽ linh phù, Kim Phi Dao hô lên với bốn người bọn họ: “Máu của Hắc Lân giao sắp chảy cạn rồi, mọi người mau
hứng lấy.”

Sau đó nàng lấy ra cái chậu châu báu mua từ hồi còn ở
Nam Sơn giới ra, ghé vào chỗ miệng vết thương trên thân thể cực đại của
Hắc Lân giao, máu Hắc Lân giao liền ào ào chảy vào trong chậu. Bốn huynh đệ săn tiền thưởng cầm mấy cái bình ngọc cỡ bàn tay, nhìn sang chiếc
chậu châu báu của Kim Phi Dao, nhất thời cảm thấy bản thân quá hẹp hòi.

Không thể trực tiếp rót máu tươi vào trong túi càn khôn được, trước khi rời
đi Kim Phi Dao đã nghĩ tới vấn đề này nên mua không ít chai lọ có công
năng trữ vật. Nhưng nàng vẫn không thể lường được những thứ cần đựng lại nhiều như vậy, nào là máu, nào là tinh dịch trong mắt, còn có các loại
hương dịch kỳ diệu gì đó trong cơ thể yêu thú, mấy thứ này đều phải thu
lấy.

Chai lọ trữ vật đã sớm dùng hết, thấy máu của con Hắc Lân
giao này nhiều như vậy nàng mới nghĩ tới dùng chậu châu báu để đựng. Thứ này đựng được rất nhiều, số máu Hắc Lân giao này đủ để nàng vẽ Ẩn Thân
phù cả đời.

Bốn huynh đệ săn tiền thưởng cũng đổ đầy máu Hắc Lân
giao vào trong mấy bình ngọc, sau đó có chút ghen tị nhìn cái chậu châu
báu vẫn chưa đầy, lão đại bắt đầu lên tiếng: “Đạo hữu, ngươi xem nên
phân chia Hắc Lân giao này như thế nào?”

Kim Phi Dao rất hào
phóng nói: “Chia làm năm phần, tuy rằng ta xuất lực lớn hơn nhưng con
Hắc Lân giao này cũng là do các ngươi đánh trước, ta cầm một phần là
được.”

“Đạo hữu nói phải, vậy chúng ta bắt đầu chia thôi.” Lão
đại chỉ muốn giữ Kim Phi Dao lại, giảm bớt sự cảnh giác của nàng, con
mồi tự dâng lên cửa này sao có thể bỏ lỡ? Phân chia Hắc Lân giao thế nào hắn cũng không để ý, dù sao thì sau khi Kim Phi Dao chết mấy thứ này tự nhiên thuộc về bọn họ.

“Đạo hữu cứ từ từ, ta còn chưa nói xong mà.” Kim Phi Dao đột nhiên nói.

Sau đó, nàng cười tủm tỉm nói: “Yêu đan của Hắc Lân giao chỉ có một cái,
không thể phân cho năm người. Như vậy đi, ta chỉ lấy yêu đan, tất cả
những thứ khác là của các ngươi. Tuy ta xuất lực tương đối nhiều nhưng
cũng không thể lấy hết của các ngươi cho nên các ngươi cứ cầm nhiều một

chút cũng được. Không cần phải ngại, dù sao mọi người đều đến từ Vạn
Tiên Thủy thành, kiếp trước đã phải làm không ít việc tốt mới có thể
ngồi cùng một thuyền ở kiếp này.”

Ngồi cái đầu ngươi. Bốn huynh
đệ săn tiền thưởng không biết phải nói gì, trong lòng dâng lên một ý
tưởng: xử lý người này hẳn là vì trừ hại cho dân.

Thật không biết xấu hổ, thứ đáng giá nhất của Hắc Lân giao còn không phải là yêu đan?
Lại còn nói như thể là suy nghĩ cho người khác, còn không bằng trực tiếp xông lên cướp, ít nhất có thể khiến tâm lý người bị cướp thoải mái một
chút.

“Chuyện này… đương nhiên không thành vấn đề, ta lấy yêu đan ra cho đạo hữu.” Lão đại đưa mắt cho các huynh đệ, sau đó liền moi yêu
đan ra khỏi đầu Hắc Lân giao, lại đến gần Kim Phi Dao, muốn đưa nó cho
nàng.

Mà ba người khác làm bộ đi ra phân thây con mồi, cố ý vây quanh Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao phát hiện bốn người vây quanh mình, nhìn sang lão đại đang tiến tới gần, đột nhiên lớn tiếng quát: “Các ngươi định làm gì? Muốn cướp
đoạt lương nhân sao?”

“Ngươi cũng coi là lương nhân? Đừng tự dát
vàng lên mặt mình. Mọi người, lên, không được để nàng ta chạy.” lão đại
nhanh chóng thu yêu đan vào túi càn khôn, tế ra một cây cờ đen nhỏ.

Kim Phi Dao đạp một cái, định thoát khỏi vòng vây, ba người kia cũng ào ào
giơ lên hắc kỳ đã chuẩn bị sẵn, linh lực nhất chú, một cái tiên trận màu đen liền xuất hiện chung quanh, linh lực của Kim Phi Dao liền ngưng
đọng, nàng rơi vào trong trận, cả Mập Mạp cũng bị rơi xuống theo.

Nàng nhíu mày, tay cử động, linh lực không thể tuôn ra được. Đây là một trận pháp có thể áp chế linh lực của người bị nhốt, thực quá cường hãn, tu
sĩ không có linh lực thì khác gì cá thịt trên thớt để mặc người xâm
lược?

“Ha ha ha, thế nào? Không dùng được linh lực hả? Nằm trong
Khốn Tiên trận bản mạng của chúng ta thì không một tu sĩ Trúc Cơ nào có
thể thoát ra ngoài.”

Lại có người luyện chế trận kỳ làm bản mạng
pháp bảo? Kim Phi Dao cảm thấy bốn người này thực nhàm chán, chỉ cần
thiếu mất một người thì trận kỳ này liền không còn tác dụng, vậy là tự
dưng lãng phí mất bản mạng pháp bảo.

“Sao vừa rồi các ngươi không dùng Khốn Tiên trận này để giết yêu thú? Vây yêu thú lại, một đao cũng
có thể giết chết nó, còn đánh nhau khổ sở như vậy làm gì?” Kim Phi Dao
ngẩng đầu đánh giá pháp trận, tò mò hỏi.

“Ngươi còn ngốc hơn cả
ta, yêu thú không cần linh lực, nó dùng yêu khí.” Lão tam tóm được cơ
hội ngàn vàng khó kiếm, vội vàng cười châm biếm.

Kim Phi Dao chẹp chẹp miệng, nói: “Các ngươi đâu cần phải như vậy, chỉ vì một con Hắc
Lân giao liền giết người. Không phải con người đều thích hòa bình sao?
Cần phải dĩ hòa vi quý, nếu không sẽ có tâm ma.”

“Tâm ma cái gì,
chúng ta nhận phó thác của người khác mà làm việc, nếu không giết ngươi
thì chính là thất tín, vậy mới có tâm ma.” Lão nhị lớn tiếng rống lên.

“Chịu người phó thác? Ai nha, ta không tin. Ta chưa từng ra khỏi tiểu đảo của mình, căn bản không hề đắc tội ai cả. Cướp thì cứ bảo là cướp, còn tìm
cớ làm gì, thực không có khí độ.” Kim Phi Dao khinh miệt nói, thật ra là nàng muốn kích cho bọn họ nói ra người sai sử bọn họ.

Lão tam
quả nhiên không phụ sự mong đợi, cái miệng béo núc liền nói ra, “Là Nhạc Vô Thanh bảo chúng ta đến, mau nói, ngươi giấu nữ nhân xinh đẹp kia ở
đâu rồi?”

“Lão tam, ngươi không mở miệng thì chết à?” lão đại thẹn quá hóa giận, quát lão tam.

Lão tam ấm ức, lầu bầu nói: “Đại ca, dù sao ngươi cũng phải hỏi chuyện này, ta chỉ giúp ngươi nói ra thôi.”

“Ta nói là việc của ta. Tên hỗn đản nhà ngươi làm hỏng quy củ của chúng ta.” Lão đại tức không chỗ phát, lại mắng hắn.

“Nàng ta không tin là chúng ta nhận ủy thác của người khác, chúng ta không
thể mang tiếng xấu này được, hỏng hết thanh danh của chúng ta.” Lão tam
không cam tâm, vẫn nhỏ giọng phản bác.

Lão đại giận dữ hét: “Chúng ta có thanh danh cái rắm, ngươi câm miệng cho ta, nói thêm câu nữa ta liền cắt phần ăn của ngươi.”

“Các ngươi nói đủ chưa? Mập Mạp, đánh bọn họ, lại dám cướp ta.” Đúng lúc
này, Kim Phi Dao khó chịu ra lệnh một tiếng, Mập Mạp liền vọt lên như
tên bắn.

Nàng cũng xắn tay áo, nắm tay thành quyền, miệng thì
nói: “Một pháp trận không vây nổi một con yêu thú mà còn coi như bảo
bối, ta sẽ cho các ngươi nhìn xem tu sĩ không có linh lực là như thế
nào.”