Lâm Lang và bạn ra ngoài quẩy một đêm nên tinh thần không còn tỉnh táo mấy, lúc xuống dưới lầu mới nhớ ra mình không mang chìa khóa, nhưng may là trời còn sớm, lúc này Nghiêu Trăn chắc hẳn chưa ra ngoài.
Cô ấy gõ cửa hai lần, chống tay lên tường chờ Nghiêu Trăn mở cửa.
Chưa được bao lâu thì cánh cửa đã được mở ra.
Đập vào mắt cô ấy là một người đàn ông xa lạ, vóc dáng cao to, cánh tay chống lên khung cửa, trông thấy cô thì hàng chân mày của anh hơi nhíu lại.
Một người đàn ông chín chắn và quyến rũ.
Cô ấy sửng sốt vài giây, có hơi lúng túng vì không kịp phản ứng, ngại ngùng nói, “Chắc là do tôi gõ cửa lộn phòng rồi, xin lỗi anh.”
“Không sao.” Anh bình tĩnh đáp.
Lâm Lang lùi về sau hai bước, quay người nhìn sang số phòng được dán trên cửa, không sai mà. Người đàn ông định đóng cửa lại, cô ấy vội vàng nói, “Này anh, chờ một chút.”
Lý Đông Phóng lại mở cửa ra.
Cô ấy nói, “Đây đúng là nhà tôi rồi… Anh là?”
Lý Đông Phóng đoán cô gái này có lẽ là bạn cùng nhà với Nghiêu Trăn, anh khẽ cười, “Lý Đông Phóng.”
Anh đưa tay sang, thấy Lâm Lang cũng không hề câu nệ.
Lâm Lang bắt tay với anh, ở đây ngoại trừ Tiểu Âu thì cô ấy và Nghiêu Trăn chưa bao giờ mang đàn ông về nhà. Nhưng lần này ánh mắt của Tiểu Âu khá được, người này cũng ăn đứt mấy người đàn ông mà cô ấy mang về nhà, thế là Lâm Lang trực tiếp kết luận luôn, “Anh là bạn của Tiểu Âu hả?”
Lý Đông Phóng dừng bước, “Tiểu Âu là ai?”
Lâm Lang trừng mắt, ngơ ngác đẩy cửa ra nhìn thử, đúng là phòng của bọn cô, chỉ có điều sạch sẽ hơn lúc trước khi cô ấy rời khỏi nhà, phòng khách được dọn dẹp vô cùng gọn gàng.
Lý Đông Phóng tự giới thiệu, “Tôi là bạn của Nghiêu Trăn, ngại quá, làm phiền mọi người rồi.”
Lâm Lang đảo mắt, suy nghĩ vài giây mới nói, “Chào anh, rất vui được biết anh.”
Lý Đông Phóng dừng bước, nghiêng đầu quan sát cô ấy, “Lúc trước Nghiêu Trăn không nhắc đến tôi với mọi người à?”
“Hả?”
Lâm Lang sửng sốt vài giây, vẻ mặt biến sắc, gật đầu nói, “Đã từng nhắc rồi, nhắc rồi.”
Trong lòng lại thầm nói: Đúng là chưa từng nhắc tới.
Lý Đông Phóng nhìn ánh mắt của cô áy liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Lâm Lang, anh bỗng nhiên cảm thấy có phải anh lại tự mình đa tình trước mặt Nghiêu Trăn rồi không?
Lâm Lang vừa đi vừa lẩm bẩm, phòng của cô ấy và Nghiêu Trăn đối diện nhau, vừa bước vào phòng liền nhìn thấy một giỏ trúc đựng đồ đặt ở giữa phòng. Cô ấy biết cái giỏ trúc này, mấy bữa trước Nghiêu Trăn vừa mới mua để đựng quần áo bẩn, vừa tiện vừa đẹp, Lâm Lang cũng đang định mua một cái.
Cô ấy cầm lên xem thử, đồ nhét đầy cả giỏ, có quần áo cũ đã thay ra, có ga giường bị cuốn lại, có lẽ là thấy tối qua có đàn ông đến chơi, nếu đặt trong phòng thì trông mình lười biếng, lại không gọn gàng cho nên ném hết qua phòng cô ấy.
Đều là phụ nữ nên rất dễ đoán. Cô ấy không kìm lòng được quay đầu nhìn sang phòng Nghiêu Trăn, được lắm, tiểu yêu tinh thâm tàng bất lộ.
Lúc này Lý Đông Phóng đã quay về phòng, anh đóng cửa lại, đến đầu giường ngồi một lát.
Người nằm trên giường ngủ rất say, bọn họ thức đến hơn bốn giờ sáng, cô không chịu được nữa, đang nói chuyện rồi ghé vào lồng ngực của anh mà thϊế͙p͙ đi. Lúc Lý Đông Phóng ngồi dậy đỡ cô xuống giường, cô lại trở mình vùi sâu vào, ngủ mê man.
Anh giơ tay lên đeo đồng hồ vào, đưa mắt xem giờ, bạn cùng nhà của cô đã về, chỗ ở của con gái không thích hợp ở lại lâu, nếu không làm người ta ngại mà anh cũng ngại.
Cô sẽ không thể tỉnh dậy ngay, anh đành vỗ vỗ lên gương mặt cô, “Anh đi đây.”
Đối phương không có động tĩnh gì.
Anh nói to hơn, “Anh đi đây. Em dậy rồi thì ăn chút gì đó nhé… Có nghe thấy không?”
Lần này đã đánh thức Nghiêu Trăn, cô thở dài một hơi, bị người ta gọi dậy nên khó chịu, kéo chăn lên che kín đầu.
Lý Đông Phóng nói, “Anh đi đây, em ngủ tiếp đi.”
Nghe thấy anh phải đi, ý thức của cô dần tỉnh táo lại, cô kéo chăn xuống len lén nhìn anh.
Có phải đàn ông luôn bạc tình hơn phụ nữ hay không, chỉ cần kéo quần lên là xem như người xa lạ.
Tuy Nghiêu Trăn bảo kéo quần lên rồi cút đi, nhưng cô không mong anh rời khỏi đây.
Giống như lúc xưa anh từng nói, mặc dù Nghiêu Thiện là em gái cô, nhưng sau này con bé sẽ có gia đình thuộc về riêng mình, thành phố này tuy yên tĩnh, là nơi ở lý tưởng của cô, nhưng cũng rất cô đơn.
Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác có người cạnh bên.
Nghiêu Trăn làm gì còn tâm trạng để ngủ tiếp, cô kéo chăn ra ngồi dậy.
“Anh phải đi à?” Cứ thế mà đi à?
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, hai năm mới gặp lại nhau, đời này cũng chẳng còn mấy lần gặp như thế đâu.
Lý Đông Phóng đưa tay lên cài nút áo ở cổ, “Công ty anh có chuyện, anh phải đi ngay.”
Cô sững sờ nhìn anh một lúc, cụp mắt hắng giọng một cái nhưng không biết phải nói gì.
Anh lướt mắt nhìn sang, anh nghĩ mình cần phải cho cô biết tình trạng của mình hiện giờ, Lý Đông Phóng ngẩng đầu nói, “Khiến em thất vọng rồi, anh chưa có gia đình, cũng không có bạn gái.”
Nghiêu Trăn ngơ ngẩn, bất chợt nhận ra anh đang nói mình. Trong lòng cô bỗng thấy thật may mắn, nhưng cũng biết con gái phải dè dặt, đã lên giường với anh rồi thì cũng không thể mặt dày bám anh không buông.
Ngay lúc này, điện thoại Lý Đông Phóng vang lên, anh nhìn sang, Nghiêu Trăn cũng không nhìn được mà đi đến nhìn thử.
Lý Đông Phóng giải thích, “Trợ lý Tiền gọi.”
Nghiêu Trăn nói, “À, anh không cần phải giải thích với em đâu.”
“…”
Lý Đông Phóng không nghe, dứt khoát cúp điện thoại rồi nhét vào túi.
Cô thấy hơi lạ, nếu là trợ lý Tiền thì sao anh lại không nghe máy, vì sao thế? Bí mật thương nghiệp phải tránh mặt cô ư? Nghiêu Trăn đâu có cùng nghề với anh, chuyện này không cần thiết.
“Sao anh không nghe điện thoại.”
“Cậu ấy giục anh quay về, không cần phải nghe.”
Anh đi ra ngoài, tay sờ đến nắm vặn cửa, vừa mở cửa lại nhìn thấy Nghiêu Trăn không có ý định tiễn anh, anh không vui quay đầu lại nhìn cô, “Anh đi đây.”
“… Biết rồi, anh nói nhiều lần lắm rồi đấy.” Cô buồn bã nhắc anh.
Dưới chân Lý Đông Phóng khẽ động, anh đi được hai bước lại quay trở về, tay cuộn chặt thành nắm đấm, “Anh ở khách sạn Tuệ Lan.”
“Hả?” Nghiêu Trăn chớp mắt nhìn anh.
Lý Đông Phóng ɭϊếʍƈ môi, lặp lại từng chữ một, “Anh nói là anh ở khách sạn Lan Tuyệ.”
Lúc này Nghiêu Trăn mới dám khẳng định là mình không nghe nhầm, ý anh là tối nay muốn gọi cô sang đó ư?
Cô hiện giờ không còn sức để tiếp tục một đêm, không biết ý của Lý Đông Phóng có phải là thêm một đêm nữa không.
Nhưng bất kể là thế nào, Nghiêu Trăn cảm thấy mâu thuẫn giữa hai người không thể lấy chuyện lên giường để giải quyết, nếu ngủ một đêm không được thì ngủ thêm một đêm nữa.
Cô vẫn chưa hỏi tình hình hiện giờ của ông cụ Lý ra sao, Lý Nguyệt thế nào. Dù có chạy đến đây, hai người có quấn quýt lấy nhau thì cũng không phải là cách hay.
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi lập lờ nước đôi, “Số tối qua anh gọi cho em là số anh dang dùng hả?”
“Ừ.”
“Còn số cũ thì sao?”
“Vẫn dùng.”
Nghiêu Trăn gật đầu đáp, “Em biết rồi, anh… đi đi.”
Lúc này anh mới xoay người đi ra ngoài.
Chưa đầy một lúc đã nghe một tiếng ầm, anh mở cửa rời đi.
Lòng Nghiêu Trăn vắng vẻ, chỉ muốn chạy theo gọi anh lại, giải thích những lời vừa nãy của mình, nhưng chuyện này cô lại thấy hẳn là phải để anh chủ động.
Lý Đông Phóng vừa đi thì cửa phòng của Lâm Lnag mở ra, cô ấy cầm giỏ đựng đồ đi ra, ngó dáo dác nhìn một vòng, mỉm cười nhìn sang Nghiêu Trăn, “Bà chủ Nghiêu, ánh mắt được đấy.”
Nghiêu Trăn vừa thức dậy, vẫn còn mặc đồ ngủ, thấy cô ấy có chút không vui, ấp úng đáp, “Ngại quá, anh ấy không có chỗ ngủ nên tôi dẫn anh ấy về đây.”
“Ồ…” Lâm Lang thốt lên, vờ như hật, “Cô mở lòng từ bi liền nhường một nửa giường cho người ta, chuyện là thế phải không?”
Cô bị Lâm Lang trêu nên lúng túng, thẳng thắn đáp, “Là bạn trai cũ.”
Lâm Lang bình luận, “Bạn trai cũ của cô được đấy. Vì sao lại chia tay, trông có vẻ như là quản lý cấp cao ấy.”
“… Cô thấy anh ấy rồi à?”
“Lúc về tôi không mang theo chìa khóa nên gõ cửa, là anh ấy mở cửa, làm tôi hết hồn hết vía, còn đang nghĩ sao trong nhà lại có đàn ông.”
“Ngại quá.” Nghiêu Trăn gãi gãi đầu, nửa thật nửa giả giải thích với Lâm Lang, “Anh ấy bảo ghé nhà uống ly trà. Hai năm rồi không gặp, tôi cũng không thể nói thẳng là tôi mướn nhà…”
Lâm Lang ngồi xuống, khoanh tay trước ngực nhìn cô, cô ấy cảm thấy Nghiêu Trăn vẫn chưa quên được người đàn ông này, vì là bạn tốt nên cô ấy khuyên cô một câu, “Theo thống kê, người yêu cũ mà gặp nhau trong lúc nóng đầu rồi lôi nhau lên giường rất nhiều, nhưng nối lại tình xưa thì rất ít.”
“Thật ư?”
“Thật.”
Cô có hơi thất vọng, nhìn Lâm Lang, “Vừa này trước khi đi anh ấy có nói anh ấy đang ở khách sạn Lan Tuệ. Tôi thấy có lẽ anh ấy muốn bảo tôi tối nay sang đó, cô nghĩ tôi có nên đi không?”
“Anh ta không phải là người ở Nam Sơn chúng ta hả?”
“Anh ấy đi công tác.”
Lâm Lang suy nghĩ cẩn thận, “Khi nào anh ta rời khỏi đây?”
“Ngày mai.”
“Được đấy.”
“Cái gì mà được đấy?”
“Tối nay tìm cô một đêm, ngày mai phủi mông rời đi, không cần phải phụ trách. Đàn ông mà, một thời gian dài không đụng vào đàn bà thì thấy mới mẻ, nhưng cũng chỉ là mới mẻ nhất thời mà thôi.”
“… Cô nói thế nghe cũng có lý, anh ấy không có nói chuyện quay lại.”
Nghiêu Trăn cụp mắt, “Bọn tôi chia tay là do gia đình anh ấy không đồng ý.”
“Đàn ông không biết chịu trách nhiệm ấy bỏ đi cũng không sao, uổng cho cái mặt đẹp.”
“…”