Lý Đông Phóng nói đi là đi, không thèm thương lượng một tiếng làm Tiền Minh Nghiêm luống cuống tay chân, phải thay anh chống đỡ đến cuối cùng.
Tiền Minh Nghiêm không muốn khoe khoang công lao mình, nhưng anh ta thật sự khó chịu với hành động tối nay của Lý Đông Phóng. Đúng vậy, hai năm nay Lý Đông Phóng rất lợi hai, nhất là sau khi chính thức tiếp nhận quyền quản lý công ty của nhà họ Lý, càng lúc càng phát triển thuận lợi.
Ở Đông Đài, không ai bì kịp với anh.
Có một câu nói rất hay, nâng lên cho thật cao rồi dìm chết, một khi được truyền thông của giới kinh tế và tài chính nâng lên, sẽ khiến người ta ỷ lại mà kiêu ngạo.
Anh ta thấy Lý Đông Phóng tối nay có hơi ỷ lại mà kiêu ngạo, nếu cứ như thế mãi thì sẽ chẳng có kết quả tốt. Nếu không thì làm sao có câu nói, tranh đấu giành thiên hạ thì dễ, nhưng bảo vệ giang sơn mới khó.
Từng hành động của Lý Đông Phóng tối nay khiến anh ta nhớ đến mấy đế vương trong sử sách, ví dụ như Đường Thái Tông Lý Thế Dân khi tuổi xế già, Càn Long Hoằng Lịch khi về già, tất cả đều hiện lên cảnh tượng suy yếu sau một thời gian phát triển cực thịnh.
Tiền Minh Nghiêm từng nghĩ, nếu chạm đáy sẽ bật lên, vậy thì bay tới đỉnh cũng sẽ bắn ngược lại.
Nếu anh ta biết Lý Đông Phóng rời đi là vì phụ nữ thì không biết sẽ có phản ứng thế nào.
Chờ khi Tiền Minh Nghiêm tiễn khách xong mới dám thở dài một hơi. Anh ta đón xe quay về khách sạn, chợt nhớ ra có chuyện cần phải báo cáo với Lý Đông Phóng. Lúc rời đi Lý Đông Phóng có nói anh có chút việc phải về sớm. Anh ở đây chưa quen thì có chuyện gì cho được, Tiền Minh Nghiêm nghĩ lúc này anh cũng đã về khách sạn rồi.
Dù sao thì mai còn có một cuộc họp quan trọng.
Đến cửa phòng khách sạn của Lý Đông Phóng, anh ta gõ cửa một buổi trời mà không có ai đáp lại. Tiền Minh Nghiêm là trợ lý, ngoại trừ giúp đỡ việc trong công ty, lúc đi công tác cũng phải chăm sóc cho cuộc sống của sếp mình.
Nghĩ nghĩ lại thấy hơi lo, anh ta liền gọi nhờ nhân viên phục vụ đến mở cửa giúp. Vào phòng xem thử, mọi thứ vẫn y nguyên, Lý Đông Phóng không hề ngủ trong phòng. Anh ta lại nhớ đến cái chuyến đi Singapore đầy bão táp kia, không thể bất cẩn, anh ta vội vàng gọi điện hỏi thăm Lý Đông Phóng.
Gọi hai lần mới có người nhấc máy. Anh ta hỏi ngay, “Lý tổng, anh đang ở đâu thế? Đã trễ thế này sao anh chưa về khách sạn?”
Người bên kia như đang thở dốc, mất kiên nhẫn đáp, “Không… về.”
Giọng nói đứt quãng như đang chạy bộ.
Không về thì không về, nhưng có chuyện thì phải báo cáo, anh ta cất giọng đều đều, “Bên phía Lưu tổng cho người gọi điện đến bàn chuyện hợp đồng của chi nhánh. Mấy bữa trước đã gọi rồi, là thư ký Tôn nhận điện thoại nhưng đã quên mất, bây giờ bên kia không vui, anh xem chúng ta có nên trở về…”
Chưa dứt câu thì đối phương đã cúp điện thoại, Tiền Minh Nghiêm ngơ ngác, còn tưởng tín hiệu không được tốt, gọi lại thêm một cuộc.
Lồng ngực người đàn ông phập phòng, híp mắt nghe điện thoại, sau đó cúp ngang.
Ý thức của Nghiêu Trăn hiện giờ vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn bị đơ máy. Anh như không có kiên nhẫn lãng phí khúc dạo đầu. Hai người thật ra phải trò chuyện một lát rồi mới bắt đầu, chứ không phải nhanh chóng vào thẳng chủ đề như thế này.
Người đàn ông dường như cũng không dự định để cô có quyền lên tiếng, suy nghĩ của anh vô cùng đỡn giản, chính là xử cô.
Cô đối với anh có hơi lạ lẫmm, có chút rụt rè, tuy trong lòng không bài xích, nhưng phản ứng cơ thể lại rất rõ ràng.
Có lẽ là do hai năm rồi không làm, nơi vốn dĩ đã thích ứng với anh giờ đây đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Vì thế khi bắt đầu cũng không được suôn sẻ cho lắm, thậm chí còn có hơi đau.
Không biết chuyện gì xảy ra, cô vừa đau lại khó đi vào, mà không vào được thì lại càng đau, lặp đi lặp lại như một vòng lặp vô hạn.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, ánh mắt khóa chặt trên người cô, trong ánh mắt ấy không hề che giấu vẻ gấp gáp.
Nghiêu Trăn cảm thấy có lỗi với anh, vừa khó xử vừa luống cuống, dán lên tai anh thủ thỉ, “Xin lỗi anh…”
Anh không nói gì, nhắm mắt lại, đặt toàn bộ trọng lượng lên người cô.
Hai người vẫn không có động tác tiếp theo.
Anh đang kiềm chế bản thân, trên vầng trán đã thấm ra một lớp mồ hôi, sau lưng bắt đầu ướt đẫm.
Cô hơi lo, cứ luôn có cảm giác ngay một giây sau anh sẽ mất hứng mà rút ra rồi rời đi.
Ngay khi Nghiêu Trăn đang ngẩn người, người đàn ông chống người dậy, đầu ngón tay vuốt ve cái cằm của cô đẩy về phía trên một chút, thích hợp với góc độ hôn môi của anh. Sau đó, nụ hôn dịu dàng khe khẽ rơi xuống, liên tục rơi lên khóe môi cô.
Đầu lưỡi anh đi vào, kiên nhẫn ʍút̼ lấy, sau đó, cái tay đang vuốt ve cằm cô đổi sang một chỗ khác hầu hạ cô.
Cơ thể phụ nữ giống như làm bằng nước, có đôi khi càng cứng rắn thì hiệu quả sẽ càng đi ngược lại.
Khi một người đàn ông có kỹ thuật cao nguyện ý khom người hầu hạ một người phụ nữ, thì những khó khăn kia đều có thể giải quyết.
Cô nhanh chóng không thể chịu đựng được, đưa tay bám lấy cánh tay anh, bờ vai rộng rãi khiến cô rất có cảm giác an toàn.
Trong nháy mắt tiếp theo, cô tựa như lá phong rụng trong cơn cuồng phong.
Người đàn ông mở miệng khen cô vài câu, còn nói bảo sao lại kêu đau, giọng anh trầm thấp khàn khàn, rất êm tai, nhưng từ ngữ lại vô cùng khó nghe.
… Hồi xưa, anh ít khi nói những lời này để kích thích cô.
Tối nay vô cùng hỗn loạn, anh uống rượu, giống một tên điên mượn rượu nổi điên.
Nghiêu Trăn không biết người ta khi gặp lại sau bao nhiêu năm xa cách sẽ như thế nào, nhưng chuyện mà bọn họ đang làm đã khiến cô sợ hãi.
Cổ tay bị người siết chặt đau đớn, da cô vốn dĩ đã không khỏe, càng về sau càng đỏ ửng và sưng lên.
Trong cơn mê, cô thấy Lý Đông Phóng như biến thành một con dã thú, một con dã thú chưa được thuần hóa.
Đáng tiếc, dã thú cũng có chỗ hơn người, khiến cô đắm chìm vào trong mà không thể kiềm chế.
Lần này kéo dài rất lâu.
Thậm chí Nghiêu Trăn còn không biết mình thϊế͙p͙ đi tự lúc nào. Đến khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình đã nằm trên giường, áo ngủ không biết đã vứt ở chỗ nào, bên cạnh trống không. Anh không có ở đây.
Cô mệt mỏi cầm đồng hồ báo thức lên xem, đã ba giờ khuya rồi, anh không thể cứ thế mà đi như vậy chứ?
Nghĩ đến đây cô lại thấy hốt hoảng, tùy tiện lấy một bộ đồ trong tủ mặc vào, vừa bước được hai bước, cả người vừa căng vừa mệt vô cùng khó chịu.
Nghiêu Trăn buồn bã, cô đâu phải là gái bán hoa, sao anh có thể nói đi là đi luôn vậy, khốn nạn quá rồi.
Hai tai khẽ nhúc nhích, cô như bắt được động tĩnh khe khẽ ở bên ngoài.
Nghiêu Trăn mở cửa ra, bắt gặp người đàn ông vừa nãy còn đang bắt nạt cô đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách, mái tóc lộn xộn rối bời chứ không chỉn chu như lúc bước vào nhà, trông anh có phần hoang tàn.
Anh chậm rãi rót một ly cà phê, nghe tiếng động thì quay sang nhìn cô, “Lại đây.”
Khói sương quanh quẩn trước mặt anh, cả phòng khách đều dậy mùi cà phê.
“Khuya rồi sao anh còn uống cà phê, không muốn ngủ hả?”
Anh bắt tréo chân, đặt tay lên trên, hờ hững đáp, “Ngủ không được nên pha cà phê uống.”
Nghiêu Trăn hỏi, “Anh pha hả?”
Ahh miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
“Vậy có lẽ là cà phê của Lâm Lang mua.”
Anh không nói gì, Nghiêu Trăn chủ động giải thích, “Lâm Lang là bạn cùng phòng với em. Nhưng bọn em đều lười, ít khi nào tự đi pha cà phê lắm.”
Hai người nhìn nhau một hồi. Nghiêu Trăn nhận ra bầu không khí trở nên gượng gạo, chuyện trên giường đã được giải quyết, nhưng chuyện dưới giường còn phải chờ trò chuyện một hồi.
Anh thu chân lại, ánh mắt mang theo nét u buồn, thản nhiên nhìn sang cô, “Hai năm qua em sống tốt không?”
Cô nghe thấy thế thì hốc mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng đề nghị, “Có thể đừng hỏi câu này được không? Hỏi như thế em cứ có cảm giác cả hai như người xa lạ. Hai năm nhoáng cái đã trôi qua, bây giờ em là Nghiêu Trăn, không còn bị chuyện gì trói thân. Ngày ngày trôi qua vô cùng nhàn nhã. Chúng ta cứ coi như mới quen nhau ngày hôm nay đi.”
“Hôm nay mới quen mà đã để anh lên giường em rồi à?”
Cô lẳng lặng nhìn anh, sợ anh nghi ngờ cuộc sống hai năm nay của mình phóng đãng, mạnh mẽ đáp, “Đúng thế, hai năm phòng không nên kìm lòng không đặng. Đáng tiếc anh lại không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Lý Đông Phóng nghe thế thì sắc mặt càng lúc càng dịu dàng, anh im lặng một lát mới đáp, “Hôm nay… anh có hơi thô lỗ.”
Nghiêu Trăn cụp mắt không nói gì, bưng ly cà phê uống một hớp, rất đắng, cà phê đậm đặc không thêm đường, khó uống muốn chết. Nhưng không biết vì sao mà lại thơm như thế.
Vị đắng trong lòng cô cũng chợt hiện ra ngay lúc này, vừa nãy mới bảo đừng nhắc lại chuyện hai năm trước, bây giờ cô lại muốn hỏi anh chuyện gì?
“Nếu không tình cờ gặp lại nhau, có phải chúng ta sẽ không gặp được nhau nữa không?”
Cơ thể người đàn ông cứng đờ, đôi môi mím thật chặt, thở dài đầy sâu xa, “Em bảo anh trả lời thế nào đây. Là em chạy trốn, chứ không phải anh.”
Nghiêu Trăn cắn môi, cúi đầu uống hết ly cà phê trong tay, đặt ly xuống rồi đứng dậy, sảng khoái đáp, “Được rồi, vào phòng nghỉ ngơi đi, khuya rồi.”
“Em ngủ trước đi. Anh chưa buồn ngủ.”
“… Em muốn anh ôm em ngủ.” Cô nghĩ nghĩ, mặt dày nói với anh.
Lý Đông Phóng nhíu mày, Nghiêu Trăn nói xong cũng không chờ anh mà đi thẳng về phòng. Cô nghĩ rằng anh sẽ không vào, nhưng không ngờ vừa nằm xuống thì anh đã vén chăn nằm lên theo.
Người anh mang theo hơi lạnh, còn lạnh hơn cả người cô.
Nghiêu Trăn xoay người ôm lấy anh, gối đầu lên lồng ngực anh.
Cô thấp giọng thủ thỉ, “Anh có còn nhớ lúc trước em từng nói sau khi mọi chuyện qua đi em sẽ mở một cửa hàng bánh ngọt, anh làm ông chủ, còn em làm công cho anh không?”
“Ừ.”
Tuy cô buồn ngủ nhưng vẫn chủ động thẳng thắn với anh, “Tiền mở cửa hàng là của chị anh…”
“Ừ.”
“Em vốn định để sau này sẽ trả lại gấp đôi cho chị ấy. Nhưng về sau mới biết, kiếm tiền khó đến thế. Nếu biết trước thì hồi xưa em không khoác lác vậy rồi. Nhưng bây giờ lợi nhuận của cửa hàng cũng không tệ lắm, trả nợ cũng có hi vọng… Nếu anh muốn làm ông chủ, chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác.”
Anh nửa nằm nửa dựa trên đầu giường, cụp mắt nhìn cô, “Bàn thế nào?”
Cô mím môi không trả lời, muốn nói là đầu tư, nhưng lại cảm thấy thân phận hiện tại của hai người vô cùng nhạy cảm. Cô nói thế giống như anh ngủ với mình một lần thì anh phải đầu tư cho cô vậy.
Cô có thể cảm giác được trong lòng Lý Đông Phóng cũng không thoải mái, nếu không thì cũng sẽ không mất ngủ sau khi làm xong chuyện, hơn nửa đêm còn ngồi uống cà phê trong phòng khách. Lâm Lang nói, đàn ông cũng giống như một món đồ, nếu mình thích thì phải đi tranh. Nghiêu Trăn thấy chuyện này chỉ cần có nguyên tắc tiền đề, đó chính là người đàn ông trước mặt mình thứ nhất không có gia đình, thứ hai không có người yêu.
Nghiêu Trăn chợt nhớ ra mình đã quên hỏi Lý Đông Phóng đã kết hôn hay có bạn gái hay chưa.
Chuyện liên quan đến con đường về sau của hai người, có tiếp tục tiến tới hay không, cô không nói, Lý Đông Phóng cũng không nói, cứ an tĩnh nằm đó.
Cảm giác này thật tốt, lúc trước khi ở biệt thự Trung Ảnh, cô vẫn chưa từng thấy nhẹ nhàng như bây giờ, có đôi khi cô vẫn không rõ mình thích Lý Đông Phóng là vì con người anh hay là do được anh che chở.
Loại tình cảm này không thể nào chứa tạp chất, mối quan hệ giữa hai người phải thuần túy, nếu không sẽ dễ dàng bị biến chất.
Nghiêu Trăn vùi vào lòng Lý Đông Phóng, ngửi mùi cà phê thoang thoảng trên người anh, “Khi nào anh về Đông Đài thế?”
“Ngày mai.”
“… Sau này anh còn tới đây không?”
“Phải xem tình hình đã.”
Sắc mặt Nghiêu Trăn có hơi tái nhợt, cô ngồi thẳng dậy nhìn anh.
Anh hỏi, “Nhìn gì, không phải em nói em muốn ngủ ư?”
Cô mím môi hỏi anh, “… Anh… đã lập gia đình chưa?”
Anh nhìn cô không chút biểu cảm, “Có thì sao, mà không có thì sao?”
“Nếu có…” Ánh mắt cô lạnh dần, “Mặc quần vào rồi biến đi.”