Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 98: Nhảy múa

Edit: Tagoon
Trư Chiến lúc vừa mới bắt đầu bị khiêng cảm thấy đặc biệt khó chịu, không chỉ buồn nôn mà còn cực kì choáng váng. Nhưng sau một đoạn thời gian, hắn đã chậm rãi quen dần.
Hắn tốt xấu gì cũng là chiến sĩ thú trung cấp, không có khả năng bị khiêng một chút đã chịu không nổi.


Lúc này bị khiêng hồi lâu, hắn cũng đã nghỉ ngơi tốt...... Thấy Hổ Thiên, hắn chẳng buồn hé răng lấy một chữ, biến thành cự trư lập tức vọt lên.
Hổ Thiên chỉ có thể ứng chiến.


Hổ Thiên cảm thấy mình hẳn không đến mức thua. Thân tín gã mang theo đều rất thành thạo chạy trốn, một đường này bọn họ đều là người này khiêng người khác chạy, chạy mệt lại đổi phiên rồi chạy tiếp. Mà gã thì vẫn luôn được người khiêng, gần như không phải chạy chút nào.


Không chỉ thế, bọn gã chạng vạng rời đi, người bộ lạc Đại Hùng muốn phát hiện bọn gã thế nào cũng phải đến buổi sáng mới phát hiện, thậm chí khả năng càng muộn hơn. Bọn họ một đường đuổi tới đây...... Có thể nghỉ ngơi tốt sao?


Dù có là chiến sĩ thú trung cấp, quá mệt mỏi sức chiến đấu cũng sẽ giảm xuống rất nhiều!
Hùng Dã và Trư Chiến xác thật không được nghỉ ngơi tốt, đặc biệt là Hùng Dã. Y có thể nói là không ngừng không nghỉ, chạy liền tù tì đã được một ngày một đêm.


Mặc dù dọc theo đường đi y luôn tu luyện, lúc này kỳ thật cũng có chút chịu không nổi.
Nhưng Trư Chiến thì khác.
Được Hùng Dã khiêng trên vai, hắn mê man rồi ngủ thϊế͙p͙ một lát, tuy rằng có hơi khó chịu...... Nhưng thật muốn nói quá mệt mỏi thì lại không hề!


Trư Chiến cứ thế cùng Hổ Thiên chiến thành một đoàn.
Hai người tuổi tác tương đương, kinh nghiệm chiến đấu đều rất dày dặn, kích cỡ hình thể cũng không khác nhiều, đương nhiên đấu ngang tay.
Chu Tịch ở bên cạnh nhìn, cảm thấy lợn thời này...... Thật đúng là lợi hại.


Cũng đúng, cự trư chính là động vật ăn thịt, có thể không lợi hại sao?
Sau khi quan sát Trư Chiến một hồi, lực chú ý của hắn lại đặt lên trên người Hùng Dã.
Hùng Dã cũng biến thành hình thú, tuy rằng nhìn vô cùng to lớn, nhưng loài động vật như gấu nâu...... Nhìn tóm lại có chút ngốc manh.


Đây còn chưa tính, lúc này, Hùng Dã thế nhưng ngồi xuống.
Mọi người chung quanh đều khó hiểu, Chu Tịch ngược lại biết nguyên nhân —— Hùng Dã đang nghỉ ngơi.
Gấu nhỏ nhà hắn chạy lâu như vậy nhất định rất mệt mỏi, khẳng định phải nghỉ ngơi thật tốt.


Phát hiện Hùng Dã đang hấp thu năng lượng chung quanh, Chu Tịch âm thầm tặng một ít qua, giúp y có thể nghỉ ngơi càng tốt hơn, khôi phục càng nhanh hơn.
Nhưng hắn ở bên này đưa năng lượng, người của Hổ Thiên bên kia lại bắt đầu công kích Hùng Dã.


Cũng may Hùng Dã không sợ bọn chúng. Ngay khi bọn chúng vừa tiến lên, y một móng vuốt vung ra là có thể đánh bay bọn chúng, hoặc là khiến chúng lùi bước.
Thật lợi hại!


Chu Tịch tâm tình cực tốt nhìn một màn này, đột nhiên nghĩ đến, Hùng Dã nếu như lại lớn hơn một chút, về sau có phải với mấy kẻ xâm lược này, y chỉ cần vả một cái là toàn bộ nghẻo hết giống như đánh chuột đất hay không?
Ngẫm lại thế nhưng còn cảm thấy rất đáng yêu.


Trong lúc nhất thời, tất cả đều chiến đấu ngang tay. Mà điều này đối với Hổ Thiên mà nói rất bất lợi.
Gã biết rõ, nếu như Hùng Dã lại nghỉ ngơi thêm chốc lát, hoàn toàn khôi phục, gã nhất định không đối phó được với hai chiến sĩ thú trung cấp.


"Grrào!" Hổ Thiên gầm một tiếng. Thủ hạ của gã vừa nghe được thanh âm này lập tức không đoái hoài tới Hùng Dã nữa, ngược lại nhào về phía Trư Chiến. Cùng lúc đó, Hổ Thiên bứt ra rời đi, xoay người bỏ chạy.
Trư Chiến bị người cản trở, đuổi không kịp, nhưng Hùng Dã ngay lập tức đuổi theo.


Thấy một màn như vậy, Trư Chiến đột nhiên có chút thương hại Hổ Thiên.
Hùng Dã chạy thật sự khiến người cảm thấy rất khủng bố......
Hổ Thiên cũng không biết suy nghĩ của Trư Chiến. Thấy Trư Chiến bị người ngăn cản chỉ có Hùng Dã đuổi theo, gã thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Hùng Dã lúc trước cõng Trư Chiến chạy vốn dĩ đã rất mệt mỏi, bây giờ nhất định không đuổi kịp được gã!
Gã nhất định sẽ chạy thoát!
Nghĩ vậy, tốc độ của Hổ Thiên lại càng nhanh hơn.


Hùng Dã không biến thành hình thú, đuổi không kịp, chỉ có thể ra sức chạy, sau đó ấn theo lời dạy của thầy mình, tập trung năng lượng đến trên đùi.
Y tuy rằng không đuổi kịp Hổ Thiên nhưng ít nhất sẽ không tụt lại.


Cứ thế một đường đuổi theo...... Hổ Thiên dần dần cảm giác được có gì đó sai sai.
Gấu hẳn là loài động vật sức chịu đựng chẳng ra gì, tốc độ chạy cũng chậm, vì sao đã lâu như vậy vẫn còn có thể đuổi?
Gã đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi!


Cọp răng kiếm cũng không phải là loài cẩu gì đó, đuổi theo cho đến tận khi con mồi mệt mỏi mới nhảy lên cắn chết, bọn gã bình thường đều là ẩn núp đi săn, sức chịu đựng rất kém cỏi......


Tên ở bộ lạc Đại Hùng kia hẳn là đang gắng gượng chống đỡ. Lại chạy thêm chốc lát, y khẳng định không thể tiếp tục đuổi!
Hổ Thiên tự nhủ như vậy với chính mình, nhưng mà người phía sau vẫn cứ bám dai như đỉa!


Hổ Thiên cảm thấy sắp điên rồi. Con gấu này rốt cuộc là cái quái gì vậy, sao lại có thể chạy hăng đến như thế!
Chẳng trách vừa nãy một chiến sĩ thú trung cấp khác bị y khiêng chạy, hoá ra là bởi vì y chạy quá khoẻ!


Lại tiếp tục chạy nữa, mình e là sẽ phải mất mạng...... Hổ Thiên rốt cuộc ngừng chạy, cũng không chạy nổi. Gã quay đầu lại, nhằm về phía Hùng Dã.
Hùng Dã biến thành hình thú, một cái tát vung lên.
Chu Tịch đứng ở cách đó không xa, có chút thương hại Hổ Thiên.


Lúc trước bộ lạc Đại Hùng cùng bộ lạc Cự Hổ giao phong, bình thường đối chiến với Hổ Thiên đều là Trư Chiến, mà đây là có nguyên nhân —— Hùng Dã rốt cuộc vừa mới trở thành chiến sĩ thú trung cấp, thật muốn nói về sức chiến đấu, kỳ thật so ra kém Trư Chiến, cũng so ra kém Hổ Thiên.


Y ở trong bộ lạc có thể đánh với Trư Chiến rất lâu, chủ yếu là bởi vì Trư Chiến sẽ không hạ tử thủ.


Hổ Thiên nếu như không chạy lâu như thế, sau khi bị Hùng Dã đuổi theo lại lập tức chiến đấu với Hùng Dã, ai thua ai thắng thật đúng là không nhất định. Kết quả gã một hai phải kéo theo Hùng Dã chạy lâu đến như vậy......
Một con hổ, sau khi chạy một quãng đường rất dài liền biến thành một con phế hổ......


Hùng Dã một chưởng nối tiếp một chưởng, không ngừng đập xuống phần lưng Hổ Thiên, sau đó liền nện gãy sống lưng Hổ Thiên, trực tiếp chụp chết Hổ Thiên.


Trên người y cũng bị hàm răng sắc nhọn của cọp răng kiếm cắn bị thương, nhưng thương thế cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng...... Chu Tịch đang quan sát y thì nghe thấy y nói: "Xuống tay quá độc ác, cũng không tôi luyện được một chút kỹ xảo chiến đấu nào cả......"


Thật tốt, đây là một chú gấu nhỏ không buông tha bất cứ cơ hội học tập nào!


Sau đó, hắn lại dùng tinh thần lực nhìn thấy Hùng Dã biến thành hình người, nhưng cũng không có mặc váy da thú, ở bên cạnh Hổ Thiên nhảy tới nhảy lui, vẻ mặt kích động: "Không nghĩ tới ngay cả Hổ Thiên ta cũng có thể giết chết! Quá lợi hại!"


Hùng Dã rõ ràng rất cao hứng, nhảy một lúc sau đó còn lật người bổ nhào một cái, lại phát ra một vài thanh âm kỳ quái, một bộ kích động quá mức.
Chu Tịch: "......"


Hùng Dã nhảy múa cũng giống như tư tế bình thường vẫn làm. Hắn trước kia vẫn luôn cảm thấy tư tế nhảy có chút cay đôi mắt, nhưng bây giờ...... Hắn cảm thấy Hùng Dã nhảy còn khá xinh đẹp.
Chỉ là địa điểm không đúng lắm, đồ vật xung quanh cũng không đúng lắm.


Hùng Dã hẳn là phải ở nhà bọn họ, vây quanh đống lửa trong phòng ngủ nhảy mới đúng. Hiện tại không mặc da thú nhảy quanh cái thi thể còn ra thể thống gì?
Chu Tịch trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phản cười tủm tỉm ngắm nghía một hồi...... Múa thoát y?


Nhảy múa xong, Hùng Dã giấu đi vẻ hưng phấn trên mặt, mặc quần áo vào sau đó tìm vật bó lại thi thể Hổ Thiên, xách theo trở về.
Y muốn đi tìm đại đội tập hợp.


Lúc Hùng Dã vừa trở lại nơi ban nãy bọn họ đụng phải đám người Hổ Thiên thì phát hiện Trư Chiến đang ở nơi đó nướng thịt ăn, bên cạnh còn có không ít thi thể —— Tuỳ tùng của Hổ Thiên tất cả đều ở đây, một kẻ cũng không thiếu.
"Ngươi giết hết rồi ư?" Hùng Dã hơi giật mình.


"Đúng vậy." Trư Chiến nói. Những kẻ này đã nhìn thấy được bộ dạng mất mặt đó của hắn, hắn khẳng định một kẻ cũng không thể buông tha!
Cho nên kể cả có người chạy thoát, hắn đều truy tới cùng giết chết, còn thuận tiện bắt con khủng long nhỏ ăn.
"Ta giết chết Hổ Thiên rồi." Hùng Dã nói.


"Ừ...... Ngươi có muốn ăn chút gì hay không?" Trư Chiến đưa cho Hùng Dã một miếng thịt.
Hùng Dã tiếp nhận thịt, vô cùng nhớ Chu Tịch.
Nếu như Chu Tịch ở đây, hắn nhất định sẽ khen ngợi y một trận.


Kỳ thật...... Cho dù Chu Tịch không ở, Hùng Kỳ ở cũng tốt mà. Đáng tiếc lúc này lại chỉ có một mình Trư Chiến......
Hùng Dã yên lặng bắt đầu ăn thịt.
Tuy rằng bây giờ không ai khen y, nhưng chờ y trở về lập tức sẽ có người khen y.


Chút tâm tư nhỏ của Hùng Dã Trư Chiến không chú ý tới, nhưng Chu Tịch ngược lại đoán được.


Hùng Dã nói đến cùng tuổi không lớn, lúc trước cả ngày nhớ thương vấn đề ấm no, cuộc sống trải qua cũng không nhẹ nhàng vui sướng, y nhìn cực kì ổn trọng, nhưng bây giờ...... Đúng là ngày càng hoạt bát, cũng ngày càng đáng yêu.
Hùng Dã và Trư Chiến ăn xong bèn xách theo thi thể Hổ Thiên trở về.


Chờ bọn họ tìm được đám người Hùng Kỳ......
"Hùng Dã ngươi thật sự quá lợi hại!"
"Tộc trưởng bộ lạc Cự Hổ không ngờ cũng bị ngươi giết! Hùng Dã ngươi về sau nhất định sẽ trở thành người cường đại nhất!"
"Hùng Dã! Hùng Dã!"


Mọi người cả đám hoan hô, khích lệ Hùng Dã, Hùng Kỳ còn chưa thể chen lên khen thêm vài câu.
Hùng Dã tức khắc cực kì vui vẻ.
Sau đó không chú ý một cái, thi thể Hổ Thiên đã bị người bộ lạc Thanh Sơn đánh đến hình người cũng không nhìn ra......


Y còn muốn mang về cho Chu Tịch xem, để Chu Tịch biết mình lợi hại biết bao nhiêu cơ mà......
Thôi, đến lúc đó để Hùng Kỳ nói với Chu Tịch một chút đi!
Bọn họ phải thật lâu nữa mới về được tới nơi, khi đó thi thể phỏng chừng đã thối, không thể mang về.