Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 97: Khiêng người

Edit: Tagoon
Sau trận mưa rào, trời lại hạ mưa nhỏ.
Lãnh địa của bộ lạc Đại Hùng nơi đây không thiếu nước, cũng rất hiếm khi gặp phải trận mưa kéo dài không dứt như vậy, tất cả mọi người đều có chút không thích ứng.


Chu Tịch cũng không thích loại cảm giác hít một hơi, phổi liền tràn ngập hơi nước như thế. Loại thời tiết này, hắn nên rúc trong nhà sưởi ấm, ngủ một giấc mới đúng.
Thở dài, Chu Tịch tốn chút công phu tìm một hốc cây rất lớn nằm xuống, lại ở bên trong nhóm một đống lửa.


Hắn ở trong hốc cây nghỉ ngơi ăn uống một ngày, trời rốt cũng cuộc tạnh.
Chu Tịch tâm tình trở nên cực kỳ không tồi, đám người Hùng Dã lại gặp phiền toái.


Ngay từ đầu quá thuận lợi, thế cho nên đám người Hùng Dã còn tưởng rằng bọn họ có thể chậm rãi tiêu diệt toàn bộ đội ngũ Hổ Thiên như tằm ăn rỗi. Nhưng mà mọi chuyện tổng không đơn giản như vậy —— Hổ Thiên trốn thoát.


Đám người Hùng Dã cũng phải ăn uống tiêu tiểu, trời mưa còn khiến bọn họ làm cái gì cũng không thuận tiện nên không thể gắt gao nhìn chằm chằm đội ngũ Hổ Thiên. Kết quả chỉ lơ là trong chốc lát, Hổ Thiên chạy mất.


Hổ Thiên bỏ lại hơn một trăm người, mang theo một vài thân tín trốn về bộ lạc Cự Hổ!
Lần này tấn công bộ lạc Đại Hùng, Hổ Thiên mang theo 300 người ra ngoài. Mà ở bộ lạc Cự Hổ còn dư lại hơn một nghìn người.


Có thể nói, Hổ Thiên lựa chọn một con đường với gã mà nói vô cùng chính xác —— Chỉ cần gã có thể trở lại bộ lạc, đám người Hùng Dã lập tức không có biện pháp đối phó gã.


Sau khi phát hiện điều này, Hùng Dã không chút nghĩ ngợi lập tức nói với Trư Chiến: "Chúng ta đuổi theo! Những người còn lại tiếp tục nhìn chằm chằm đám người bộ lạc Cự Hổ!"


Hổ Thiên chạy, những người còn sót lại của bộ lạc Cự Hổ lập tức tan rã, y tin tưởng người mà y dẫn theo có thể đối phó bọn chúng.
Hùng Dã nói xong bèn lập tức đuổi theo, Trư Chiến bám sát đằng sau. Các thủ hạ của Trư Chiến hai mặt nhìn nhau, ở lại.


Bọn họ lúc trước đuổi theo Trư Chiến què chân mà còn không kịp, lúc này vẫn là đừng đuổi theo.
Hổ Thiên rất thông minh, dùng một vài biện pháp che lấp khí vị trên cơ thể. Hơn nữa gã lần này mang ít người, hành tung lại càng thêm cực khó bị người phát hiện.


Gã chỉ cần cẩn thận một chút là hoàn toàn có thể né tránh người bộ lạc Đại Hùng, trở về bộ lạc Cự Hổ!
Hùng Dã cũng biết điều này, không khỏi cảm thấy nôn nóng.


Nếu như để Hổ Thiên chạy thoát, bộ lạc Cự Hổ có khi nào sẽ tới tấn công bộ lạc Đại Hùng hay không? Còn nữa, người bộ lạc Thanh Sơn vẫn luôn muốn cứu những tộc nhân đang bị nô dịch của bọn họ......
Hùng Dã biến thành hình thú, ở trong rừng rậm chạy cực kỳ nhanh, thậm chí kéo theo động tĩnh rất lớn.


Mấy con khủng long ăn thịt hình thể không lớn ngửi được mùi vị bèn lập tức chạy về phía y, định bắt y. Kết quả vừa đuổi theo chưa được mấy bước, Hùng Dã đã quay người lại chụp bay một con khủng long ăn thịt trong số đó.
Mấy con khủng long ăn thịt này lập tức không dám đuổi theo nữa.


Tốc độ của gấu cũng không nhanh, cho dù Hùng Dã bây giờ rất lớn nhưng cũng chẳng nhanh được đến đâu, thậm chí còn bởi vì dùng hình thú chạy bộ mà tiêu hao năng lượng quá nhiều, không bao lâu sau y đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt.


Hùng Dã ngẫm nghĩ, biến thành hình người tiếp tục chạy lên phía trước, đồng thời cũng không quên chậm rãi tu luyện.
Y lúc trước còn có thể vừa chiến đấu vừa tu luyện, bây giờ vừa chạy vừa tu luyện chắc là cũng được......
Trong khi Hùng Dã chạy, Trư Chiến cũng chạy.


Lúc đầu Hùng Dã biến thành hình thú chạy, hắn đuổi theo sau Hùng Dã cảm thấy rất nhẹ nhàng —— Cự trư bọn họ sức lực so ra kém gấu nâu, nhưng tốc độ so với gấu nâu nhanh hơn nhiều.


Sau Hùng Dã biến thành hình người chạy, hắn cũng bèn biến thành hình người chạy theo, như cũ rất nhẹ nhàng —— Hắn thân cao chân dài, tốc độ đi đường cực kì nhanh!
Nhưng mà......
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, ba giờ trôi qua......
Hùng Dã vậy mà vẫn còn không biết mệt mỏi chạy như điên!


Trư Chiến đã chịu không nổi, hắn thở hổn hển, đầu lưỡi cũng thè ra.
Hắn cho dù chạy rất khá thì cũng không thể chạy lâu như vậy, mệt chết rồi!
Hùng Dã chạy được một đoạn bèn chú ý tới tình trạng của Trư Chiến: "Ngươi ổn không?"


"Ta...... Ta ổn!" Trư Chiến cắn răng nói, hắn kiên quyết không nói không ổn!
"Vậy ngươi nhanh lên." Hùng Dã nói, đẩy tốc độ lên nhanh hơn.


Vốn dĩ phương pháp tu luyện mới kia bởi vì y chưa thuộc nên còn hơi lạ lẫm, khi dùng vẫn còn khó khăn, nhưng hiện giờ mấy tiếng trôi qua, y đã bắt đầu quen thuộc, tốc độ vận chuyển công pháp cũng càng lúc càng nhanh. Kể từ đó, y đã không còn cảm thấy mệt chút nào nữa!


Trư Chiến: "......" Tên Hùng Dã này rốt cuộc ăn gì để lớn vậy, y không biết mệt sao?
Lại tiếp tục chạy như vậy, hắn sẽ chết đó!
Trư Chiến mặt không cảm xúc tiếp tục chạy về phía trước, cảm thấy từ khi đi vào bộ lạc Đại Hùng, rất nhiều nhận tri của hắn đã bị điên đảo.


"Sao ngươi lại chậm như vậy?" Hùng Dã nói, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của Trư Chiến, y mới nhận ra Trư Chiến mệt sắp chết rồi.
"Thôi, để ta cõng ngươi đi!" Hùng Dã nói.
Trư Chiến đã không còn sức lực cự tuyệt.


Nhưng khiến hắn không thể tưởng được chính là, cõng của Hùng Dã, so với cõng mà hắn tưởng không giống nhau......
Hùng Dã vẫn luôn nhớ rõ mình là người đã có bạn lữ, nếu thế, đương nhiên phải cùng những người khác bảo trì chút khoảng cách.


Y tìm một phiến lá cây to rộng, dùng sợi dây nhỏ bằng da thú quấn quanh người Trư Chiến.
Trư Chiến đã chạy đến ngu người, lúc này vừa thở hổn hển nghỉ ngơi vừa quấn lá cây, mặt đầy vẻ khó hiểu: "Ngươi vây cái này quanh người ta làm gì?"


"Để khiêng ngươi cho tiện." Hùng Dã nói, thấy Trư Chiến vây kín rồi mới khiêng Trư Chiến lên lập tức chạy.
Trư Chiến bọc lá cây nhìn giống cái lá cây cuộn bị Hùng Dã khiêng trên vai, trong lúc nhất thời cái gì cũng không muốn nói.


Hắn cũng không nói được —— Hùng Dã khiêng hắn chạy như vậy, hắn đều sắp phun ra!
Từ từ...... Trư Chiến nhìn mấy cái cây cách đó không xa, ôm lấy đầu mình: "Hùng Dã, ngươi cẩn thận một chút, ta sắp đâm phải cây!"


Trư Chiến cảm thấy tâm rất mệt. Hắn, một thiếu tộc trưởng sức chiến đấu rất mạnh của bộ lạc Cự Trư, vì cái gì sau khi ở cùng Hùng Dã lại trở thành cái dạng này?
Trư Chiến dứt khoát ở trên vai Hùng Dã giả chết.


Chu Tịch trộm đi theo: "......" Có chút khó chịu...... Hắn có phải nên nhanh chóng giúp Hùng Dã tìm được tên Hổ Thiên kia hay không?
Sau khi bắt đầu chạy, Hùng Dã không biết mệt là gì, nhưng chạy nhiều y vẫn phải biết đói.


Y và Trư Chiến tìm một nơi bắt con mồi ăn, sau đó lại tiếp tục chạy. Trư Chiến không chạy nổi, y khiêng Trư Chiến chạy......
Cứ thế chạy một ngày, bọn họ cách bộ lạc Cự Hổ ngày càng gần, nhưng lại không tìm thấy Hổ Thiên.


Hùng Dã khiêng Trư Chiến lại một lần nữa tinh bì lực tẫn chạy về phía trước. Đang chạy thì đột nhiên có một con khủng long nhỏ đi đến trước mặt y, khủng long nhỏ này còn chạy về phương hướng y muốn tới.
Hùng Dã theo bản năng đuổi theo, chạy còn rất nhanh.


Trư Chiến nằm ở trên vai Hùng Dã, trái tim có chút mệt mỏi.
May là không có ai nhìn thấy bộ dạng này của hắn, bằng không...... Hắn quả thật mất mặt muốn chết!
Trư Chiến đang nghĩ vậy thì đột nhiên nghe thấy Hùng Dã hô lên: "Hổ Thiên?!"


Trư Chiến vừa nâng nửa người lên thì thấy Hổ Thiên đang đứng trước mặt bọn họ, khϊế͙p͙ sợ nhìn bọn họ.
Thấy Hùng Dã, Hổ Thiên đầu tiên là cả kinh —— Gã không nghĩ tới Hùng Dã lại đuổi kịp nhanh như vậy!


Ngay sau đó, gã lại vui vẻ —— Hùng Dã chỉ có một mình, gã bên này lại có vài người, gã nhất định có thể giết chết Hùng Dã!
Hổ Thiên còn đang nghĩ như vậy thì lập tức nhìn thấy Hùng Dã thả người khiêng trên vai xuống dưới.


Này thế nhưng là một người! Hổ Thiên hơi ngẩn ra. Ngay sau đó, chuyện càng khiến cho gã há hốc mồm đã xảy ra.
Kẻ dùng lá cây bọc lên người, không ngờ lại là một chiến sĩ thú trung cấp khác của bộ lạc Đại Hùng!


Những người này rốt cuộc có sở thích gì vậy! Rõ ràng thực lực cường đại lại thích ngấm ngầm giở trò âm mưu quỷ kế cũng thôi đi. Một chiến sĩ thú trung cấp thế nhưng còn bắt người khiêng!
Hổ Thiên cảm thấy người của bộ lạc Đại Hùng thật là đáng sợ.


Trư Chiến: Hắn nhất định phải giết chết những người này! Quá mất mặt!