Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 100: Lại điên rồi

Edit: Tagoon
Thanh đao kia là đao đá bình thường, nhiều nhất chỉ là được mài sắc bén một chút, nhọn một chút.
Dựa vào một cây đao như vậy để giết người cũng không dễ dàng. Nhưng trên đao có độc, tình huống liền không giống.


Hùng Dã cảm giác được miệng vết thương vô cùng đau đớn, nhìn xuống bụng mình thì thấy nơi đó đã sưng lên. Cùng lúc đó, hô hấp của y cũng trở nên khó khăn, cả người dị thường khó chịu.
Y lập tức nhận ra mình đã trúng độc.


Y lúc trước từng dùng độc dược để săn Trọng long, không nghĩ tới chính mình bây giờ cũng trúng độc...... Hùng Dã bắt đầu đè ép miệng vết thương, cố gắng bài trừ máu độc ra bên ngoài.


Chu Tịch từng dạy cho y một số phương pháp xử lý sau khi trúng độc, tỷ như trên chân bị rắn độc cắn thì phải trói chặt chân lại, tránh để máu độc lan ra toàn thân. Nhưng y bây giờ bị thương ở trên bụng, này phải làm sao đây?


Còn nữa, Chu Tịch đã đưa cho y một ít dược liệu giải độc, nhưng một đường bọn họ đuổi theo bộ lạc Cự Hổ, y đã đặt ở trong một cái bọc cho người khác cầm, không mang theo bên cạnh...... Hùng Dã thông báo chuyện mình trúng độc, lại cắn răng nói: "Thuốc!"


Trư Chiến nghe Hùng Dã nói vậy, lập tức hô lên: "Trong bọc có thuốc giải độc, mau lấy tới đây!"
Mọi người vội vàng lấy thảo dược cho Hùng Dã, mà Hùng Kỳ lúc này đã bắt được kẻ khiến Hùng Dã bị thương: "Ngươi dùng loại độc gì?"


Người nọ cười, sau đó lập tức không còn thở nữa. Lúc này, người bộ lạc Thanh Sơn mới phản ứng lại được: "Hắn không phải nô lệ, hắn là người của bộ lạc Cự Hổ!"


Người bộ lạc Cự Hổ đi rồi, đám nô lệ bọn họ đều vui mừng khôn tả, cho nên cũng chưa chú ý tới trong đội ngũ của mình lại có người bộ lạc Cự Hổ lẫn vào......


Không còn cách nào, bộ lạc Cự Hổ tổng cộng có hơn hai nghìn người, không phải ai cũng có tư cách dùng nô lệ. Bọn họ nhận ra được cường giả của bộ lạc Cự Hổ, nhưng lại không quen mặt mỗi một người trong bộ lạc Cự Hổ.


"Đáng chết!" Hùng Kỳ ném thi thể kẻ đó xuống đất, lo lắng nhìn về phía Hùng Dã.
Kẻ này là người bộ lạc Cự Hổ, hắn ám sát Hùng Dã vì cái gì đã rất rõ ràng.
Hắn đang báo thù cho Hổ Thiên.


Trư Chiến xé mở cái bọc bọn họ mang đến, Hùng Dã nhanh chóng ăn thảo dược giải độc Chu Tịch bắt y mang theo, đồng thời đem năng lượng tu luyện được tất cả đều tập trung ở bên cạnh miệng vết thương.


Người thần bí dạy y phương pháp tu luyện từng nói năng lượng cực kì hữu dụng, rất nhiều thời điểm đều có thể dùng.
Mà Hùng Dã sau khi làm như vậy quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.


Chẳng biết là thuốc giải độc nổi lên tác dụng, hay là cỗ năng lượng kia nổi lên tác dụng, dần dần cảm giác khiến y hít thở không thông khi vừa mới trúng độc đã chậm rãi biến mất.
Y vẫn rất suy yếu, nhưng đã không còn cảm giác như sắp chết kia nữa.


Chú ý tới tình huống của Hùng Dã đã tốt hơn một chút, Chu Tịch thu hồi lại tinh thần lực giúp y "bài trừ" độc huyết, ngược lại dùng tinh thần lực này đảo qua số nô lệ còn lại của bộ lạc Cự Hổ.
Bộ lạc Cự Hổ không thể nào chỉ lưu lại một kẻ xen lẫn trong những người này.


Chu Tịch đảo qua một lượt, thật đúng là lại phát hiện một tên gian tế —— Trong đám nô lệ có một kẻ trạng huống thân thể thật sự quá tốt, căn bản là không có dấu hiệu chịu đói. Không chỉ thế, thấy Hùng Dã nằm ở nơi đó, vẻ mặt của gã đầy khoái chí, hoàn toàn bất đồng so với những gương mặt tràn đầy lo lắng của những nô lệ khác.


"Bộ lạc Cự Hổ đáng chết!"
"Bên trong chúng ta còn kẻ nào khác trà trộn vào không?"
"Mọi người mau kiểm tra một chút!"
......
Những nô lệ của bộ lạc Cự Hổ bắt đầu phân biệt người bên cạnh mình. Thấy thế, tên gian tế kia lặng lẽ trốn vào một gian phòng phía sau.
Đôi mắt Chu Tịch híp lại.


Tên bộ lạc Cự Hổ xen lẫn trong nô lệ đang định tìm cơ hội chạy trốn thì đột nhiên bị người bắt được. Không chỉ có thế, toàn bộ thân thể gã giống như bị một loại chất lỏng sền sệt bao lấy. Gã không có biện pháp giãy giụa, cũng không có cách nào há mồm nói chuyện, chỉ có thể kinh hoảng mở to hai mắt.


Sau đó, gã lập tức "bay" lên, bị người nhấc bổng lên..
Chu Tịch xách theo kẻ này chạy tới nơi mà đám người bộ lạc Cự Hổ đang đào tẩu.
Lúc này trong lòng hắn tràn ngập bạo ngược, những cảm xúc bất lương sinh ra bởi tuyệt vọng ở mạt thế khiến hắn muốn hủy diệt hết thảy chung quanh.


Hắn có chút nhịn không nổi, thật không xong......
Chu Tịch đẩy tốc độ nhanh hơn.
Bộ lạc Cự Hổ lên đường suốt đêm, đã đi được khá xa.
Đi cả đêm, người già kẻ yếu trong bộ lạc đều chịu không nổi. Đội ngũ bọn chúng đành phải ngừng lại, lấy đồ ăn ra bắt đầu ăn.


Không khí trong bộ lạc Cự Hổ thực không xong, mỗi người đều bày ra vẻ mặt u sầu phiền não —— Bọn chúng đã không còn tộc trưởng, đã không còn 300 chiến sĩ ưu tú, còn bị người đuổi ra ngoài...... Về sau nên làm cái gì bây giờ?


Đặc biệt là những người già trẻ nhỏ, lúc trước cuộc sống của bọn họ khi có nô lệ hầu hạ trải qua rất khá, nhưng bây giờ không ngừng chạy trốn cả đêm, mọi người đều chịu không nổi!
Không ít người đều thở ngắn than dài, trong đó còn trộn lẫn với tiếng khóc trẻ nhỏ.


Mà cường giả trong bộ lạc tụ lại với nhau, đang tranh cãi ầm ĩ.
Bọn chúng đều muốn làm thủ lĩnh.
"Thực lực của ta là mạnh nhất!"
"Thực lực của ta cũng không kém!"
"Thủ lĩnh của bộ lạc Cự Hổ nên để người có hình thú là hổ đảm nhiệm!"
"Hình thú của ta giống với tộc trưởng......"
......


Những người này tranh luận không ngừng, cuối cùng rốt cuộc vẫn là một người có kiến thức ngăn bọn chúng lại: "Loại thời điểm này chúng ta không nên nội chiến! Nhanh chóng rời khỏi đây mới là quan trọng!"


Đám người tranh luận lúc trước rốt cuộc cũng dừng lại. Có kẻ cắn một miếng thịt nướng, tức giận nói: "Bộ lạc Đại Hùng đáng chết, một ngày nào đó ta sẽ giết sạch bọn chúng!"
Những người khác nghe vậy đều sôi nổi hưởng ứng, bọn chúng đều hận bộ lạc Đại Hùng thấu xương.


Đang bàn tán, đột nhiên có người nói: "Tên Hùng Dã giết tộc trưởng kia nói không chừng đã mất mạng."
"Là sao?" Mọi người đều nhìn về phía kẻ này.
"Ta để lại hai người, bảo bọn họ dùng dao bôi độc đi giết Hùng Dã." Người nọ nói: "Ta phải báo thù cho tộc trưởng!"


Phần lớn người ở đây nghe vậy đều rất hưng phấn, nhưng cũng có người bị hoảng sợ: "Ngươi điên rồi? Lỡ như chọc giận đám người bộ lạc Đại Hùng......"
"Chúng ta đều đi xa tới như vậy rồi, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể đuổi theo giết chúng ta?" Người này cười nhạo.


Rất nhiều người đều đứng về phía gã, nói với người đang đầy mặt lo lắng kia: "Ngươi cũng không cần quá cẩn thận...... Đại đội của bộ lạc Đại Hùng không phải còn chưa tới sao?"


"Hùng Dã kia nếu thật sự chết, bọn chúng phỏng chừng phải náo loạn một đoạn thời gian, khẳng định không rảnh tìm chúng ta phiền toái."
"Nên giết chết tên Hùng Dã kia! Tộc trưởng của chúng ta không thể chết oan ức như vậy được."
......


"Lúc trước Bức Tiểu không phải đã nói bộ lạc Đại Hùng có một cường giả sao?" Người vô cùng cẩn thận kia lại nói: "Nếu như hắn đuổi theo......"


"Bộ lạc Đại Hùng có hai người cường đại ngang với tộc trưởng đã là kịch mức. Dù thế nào cũng không thể có kẻ càng cường đại hơn." Có người chém đinh chặt sắt nói.
Những người khác nghe vậy, sôi nổi gật đầu.


Hổ Thiên ở trong mắt bọn chúng là lợi hại nhất! Bộ lạc Đại Hùng có hai người lợi hại như vậy đã là ngoài dự kiến của bọn chúng, sao có thể còn có kẻ lợi hại hơn?!


Những người này còn đang nghĩ như vậy thì đột nhiên có thứ gì bay về phía chúng. Bọn chúng vội vàng tránh ra, ngay sau đó liền nhìn thấy có một người từ trên trời giáng xuống nện trên mặt đất giữa bọn chúng, mặt đất sụp ra một cái hố nông, ngã đến huyết nhục mơ hồ.


Người này...... Hẳn là đã mất mạng.
Bọn chúng cũng chưa phân biệt người này là ai, lập tức nhìn theo hướng hắn rơi xuống.
Ở trên cái cây cách đó không xa, một người thân bọc lá cây, ngay cả mặt cũng che lại đang đứng.


Người này đứng ở ngọn cây, nhưng khiến người kinh ngạc chính là, ngọn cây vậy mà không hề bị hắn đạp gãy, cứ như hắn cực kỳ nhẹ.


"Ta kỳ thật một chút cũng không muốn giết người......" Người này chậm rãi nói, thanh âm nghe không lớn, nhưng ngoài dự đoán chính là tất cả mọi người đều nghe được.


Đám người bộ lạc Cự Hổ còn chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy người này đột nhiên biến thành một con cự thú to như một quả núi, nghiền áp về phía bọn chúng.
Con cự thú này so với con khủng long lớn nhất mà bọn chúng từng gặp còn lớn hơn nhiều!


Trên thế giới này, thế nhưng có thú nhân có hình thú lớn đến như vậy?
Trên thế giới này, thế nhưng có thú nhân cường đại đến như vậy?
Đám người bộ lạc Cự Hổ lập tức bị dẫm chết rất nhiều, những người còn lại điên cuồng chạy trốn, nhưng căn bản trốn không thoát.


Quanh thân con cự thú kia chằng chịt các loại dây leo uốn éo, có thể kéo tất cả bọn chúng trở về!
Bọn chúng hoàn toàn không có năng lực chống cự.
Trước khi chết, những cường giả của bộ lạc Cự Hổ đều nghĩ tới lời lúc trước Bức Tiểu từ bộ lạc Tiểu Khê trốn về đã từng nói.


Hắn nói ở bộ lạc Đại Hùng có một cường giả vô cùng vô cùng cường đại.
Bọn họ luôn cho rằng đó là giả, không ngờ lại là sự thật.
Sớm biết rằng đây là sự thật, bọn họ làm sao sẽ đi đắc tội bộ lạc Đại Hùng?