Tiên Quốc Đại Đế

Chương 143: Trở về tông

Diêm Xuyên giới thiệu:

- Miêu Miêu, đây là Đông Phương Chính Phái.

Đông Phương Chính Phái nhìn mèo con, biểu tình nghiêm túc, dùng thanh âm từ tính nói:

- Miêu Miêu đúng không? Ngươi đã hiểu lầm ta, kỳ thật con người ta giống như tên, tuyệt đối là tiêu biểu của đàn ông trong thiên hạ!

- Hừ!

Miêu Miêu ngẩng đầu, phớt lờ Đông Phương Chính Phái.

Đông Phương Chính Phái mặt cứng ngắc, nhưng da mặt gã khá dày, xoay sang nhìn Diêm Xuyên, nói:

- Diêm huynh, ngươi phải giúp đỡ ta!

- A?

Đông Phương Chính Phái vội nói:

- Con mèo con này, không, tiểu lão hổ này cực phẩm như vậy, ngươi cho ta biết tìm ở đâu đi, ta cũng muốn kiếm một con!

- Ngươi cũng muốn?

Đông Phương Chính Phái vô sỉ nói:

- Nhảm nhí, có con mèo con, Miêu Miêu này trong tay là bằng hữu của phụ nữ toàn thiana hạ!

Diêm Xuyên biểu tình quái dị, cuối cùng lắc đầu, nói:

- Thấy trong Phong Yêu sơn mạch, ngươi muốn tìm thì phải từ từ.

- A, à, được, không thể để người khác giành trước, Diêm huynh, đa tạ!

Đông Phương Chính Phái sốt ruột chạy mất dạng.

Diêm Xuyên nhìn Đông Phương Chính Phái không còn bóng dáng, hắn không biết nên nói gì.

Miêu Miêu nghi hoặc hỏi:

- Diêm Xuyên, sao ngươi quen cái tên xấu xa như vậy?

Diêm Xuyên mỉm cười không nói.

Diêm Xuyên túm lấy Miêu Miêu, nói:

- Được rồi, sắp lặn xuống nước nữa, chú ý!

Miêu Miêu vội la lên:

- Lại xuống nước? Ta không muốn, không muón!

Diêm Xuyên cười nói:

- Không phải ngươi có thể hô hấp bằng lỗ chân lông sao? Bên dưới có con đường, chúng ta đi ra Phong Yêu sơn mạch.

Miêu Miêu lại la làng:

- Tại sao? Tại sao?

Diêm Xuyên giải thích rằng:

- Bởi vì ta tạm thời không muốn bị người khác trông thấy.

Miêu Miêu sốt ruột nói:

- Ta không muốn, không muốn!

Bùm!

Diêm Xuyên túm Miêu Miêu nhảy xuống hồ.

- Ô ô ô!

Miêu Miêu bất mãn hầm hừ.

Bên Hắc Long đàm.

Ba ngàn cẩm y quân khoanh chân ngồi, Hoắc Quang, Lưu Cẩn biểu tình lo lắng.

Lưu Cẩn lo lắng nói:

- Vương sẽ không sao đi?

Lưu Cẩn chắc chắn nói:

- Chắc chắn không có gì, vương sẽ không sao!

Hai người kiên nhẫn chờ.

Bùm!

Một góc hồ bỗng có tiếng nước dao động.


Một thanh âm non ớt tức giận nói:

- Đồ xấu xa, ta ghét nước, ngươi còn mang ta đi trong nước lâu như vậy, a a a a a a!

Lưu Cẩn vui mừng kêu lên:

- Vương, là vương!

Hoắc Quang cũng mừng rỡ:

- Vương!

Ba ngàn tướng sĩ tỉnh táo lại, nhìn hướng Diêm Xuyên chậm rãi đi lên bờ.

Lưu Cẩn vui mừng nói:

- Vương, ngươi rốt cuộc trở lại, ngươi không có việc gì là tốt rồi!

Hoắc Quang hưng phấn nói:

- Đệ nhất quân đoàn phục mệnh, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ!

Đám cẩm y quân rống lên:

- Vương, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Diêm Xuyên cười nói:

- Tốt!

Miêu Miêu nghi hoặc nhìn đám người.

Hoắc Quang hưng phấn nói:

- Vương, chúng ta nhổ tạn gốc Nhật Nguyệt Minh, lây đi hết mọi thứ bên trong. Có năm ngàn thượng phẩm linh thạch, còn có pháp bảo, vô số binh khí!

Miêu Miêu bỗng nhiên mắt sáng rỡ hỏi:

- Linh thạch? Linh thạch ở đâu?

- A?

Hoắc Quang, Lưu Cẩn quái dị nhìn con mèo con Diêm Xuyên mang về.

Biết nói chuyện? Mèo con mà biết nói chuyện?

Thấy Diêm Xuyên gật đầu Lưu Cẩn mới triển khai không gian họa quyển.

Trong họa quyển có nhiều linh thạch chất đống.

Miêu Miêu kích động gào lên:

- A, a, a!

Đầu lắc, tiểu chiên mạo trên đầu mèo con chĩa hướng không gian họa quyển.

Miêu Miêu la lên:

- Thu, thu, thu!

Vù vù vù!

Thật nhiều linh thạch nhanh chóng bay hướng tiểu chiên mạo, quái dị là lúc tới gần tiểu chiên mạo thì chúng biến nhỏ đi.

Lưu Cẩn biến sắc mặt nói:

- A!

Lưu Cẩn vội giật lại họa quyển.

Bùm!

Linh thạch rơi đầy đất nhưng rất nhanh bị tiểu chiên mạo hút vào, chớp mắt trong không gian họa quyển chỉ còn lại không đến một phần năm!

Lưu Cẩn biểu tình đau lòng.

Miêu Miêu đội tiểu chiên mạo, ôm một viên thượng phẩm linh thạch, há mồm gặm.

- Răng rắc rắc rắc.

Miêu Miêu giống như gặm cơm cháy, rất nhanh ăn sạch một khối thượng phẩm linh thạch.

Miêu Miêu ăn xong thượng phẩm linh thạch, lại lấy ra một viên từ trong tiểu chiên mạo, lại hưng phấn gặm.

Hoắc Quang, Lưu Cẩn biểu tình mờ mịt, tình huống gì đây? Diêm Xuyên bất ngờ nhìn Miêu Miêu, nó ăn linh thạch?

Lưu Cẩn khó hiểu nhìn mèo con:

- Vương, cái này... Cái này...

Diêm Xuyên giải thích rằng:


- Nó là một con hổ, tên gọi Miêu Miêu.

- Hổ?

Ba ngàn tướng sĩ biểu tình mờ mịt.

Diêm Xuyên cười nói:

- Sau này nó đi theo ta, sau này cất linh thạch kỹ chút.

- Ừ à....

Lưu Cẩn vẫn chưa tỉnh táo lại.

Miêu Miêu nằm trên vai Diêm Xuyên cắn thượng phẩm linh thạch, bĩu môi nói:

- Hừ! Đồ keo kiệt!

Diêm Xuyên đưa ra một thẻ tre, nói:

- Hoắc Quang, hãy chăm chỉ tu luyện bộ công pháp này. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hoắc Quang biểu tình vui sướng reo lên:

- Thương Tâm quyết?

Diêm Xuyên nói:

- Đi đi, nghỉ ngơi giây lát, chờ ta thay y phục xong thì quay về Đại Hà tông.

- Tuân lệnh!

Đại Hà tông.

Diêm Xuyên dẫn đại quân chậm rãi ra khỏi rừng núi, rất nhiều đệ tử Đại Hà tông vây quanh.

- 6Người đàn ông trở lại, 6Người đàn ông trở lại!

- Huyết Ma, lại là một Huyết Ma!

- Nghe nói chưa? 6Người đàn ông ở trong Phong Yêu sơn mạch trong một đêm giết sáu ngàn đệ tử Nhật Nguyệt Minh!

- Một người, chỉ một mình hắn!

- Nghe nói mấy người khác ở Thiên phong nhổ tạn gốc Nhật Nguyệt Minh.

............

.........

...

Thật nhiều đệ tử Đại Hà tông đi ra, giờ phút này so với lần trước nghênh tiếp căn bản là khái niệm khác nhau. Lần trước không ai chú trọng nhóm người này, giờ thì rất nhiều đệ tử lộ vẻ sùng bái.

Thiên phong tới giây phút này chính thức được các đệ tử Đại Hà tông thừa nhận.



Đại Hà tông, Đại Hà điện.

Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật, phong chủ bốn phong tụ hội.

Phong chủ Huyền phong, Phùng Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên:

- Tinh cảnh ngũ trọng?

Không lâu trước kia Diêm Xuyên mới chỉ là Tinh cảnh nhị trọng đi?

Diêm Xuyên cười nói:

- Ở Phong Yêu sơn mạch có chút kỳ ngộ nhỏ.

Cao Bất Phàm cảm thán cười nói:

- Kỳ ngộ nhỏ? Ngươi giết nhiều người như vậy mà còn nhỏ sao?

Mạc Vô Hối thản nhiên nói:

- Nhật Nguyệt Minh và Đại Hà tông vốn có thù, giết thì cứ giết.

Dù giọng điệu của Mạc Vô Hối lạnh nhạt nhưng không khó nghe ra nàng hạn Nhật Nguyệt Minh.

Diêm Xuyên nhìn Phùng Thái Nhiên, hỏi:

- Chưởng môn, các ngươi khỏe hơn chưa?

Phùng Thái Nhiên cười nói:

- Ta sắp lành rồi, Đoạn Tam Thuật mới tỉnh lại, pahir qua một đoạn thời gian mới hồi phục.

Đoạn Tam Thuật nghiêm túc nói:

- Lần này ở Phong Yêu sơn mạch đa tạ Diêm Xuyên.

Đoạn Tam Thuật vốn không có thuốc cứu chữa, không ngờ nhờ Diêm Xuyên gã có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Không cần khách sáo.

Phùng Thái Nhiên nghi hoặc hỏi:

- Tiếp theo Thiên phong của ngươi có ý định gì không? Tiếp tục ra ngoài rèn luyện sao?

Diêm Xuyên lắc đầu, mỉm cười nói:

- Đây là nguyên nhân ta đến tìm ngươi.

- A?

Diêm Xuyên hỏi:

- Tử Tử ở Vô Ưu thành nghe nói có Đại Hà tông ta góp hần?

Mọi người khó hiểu hỏi:

- Vô Ưu thành?

Phùng Thái Nhiên gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Lúc trước lục đại tông môn chúng ta cùng nhau mở ra một thành tu giả, cùng nhau quản lý Vô Ưu thành, chia lục điện. Đại Hà tông chiếm cứ Đại Hà điện ở Vô Ưu thành, mỗi năm thu nhập thuế trong thành chia súa phần, Đại Hà tông chiếm một phần.