Tiên Quốc Đại Đế

Chương 142: Miêu Miêu

Mèo con nhào hướng Diêm Xuyên:

- Ngươi, ngươi, ngươi dám tắm cùng bổn tiểu thư? Còn lộ liễu như vậy! Đồ lưu manh nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi!

Mặt Diêm Xuyên cứng đơ:

- Lưu manh?

Bóp bóp bóp bóp!

Con mèo trắng nhỏ vọt tới trước mặt Diêm Xuyên, quơ quào vuốt nhỏ cào người hắn. Nhưng vì mèo con nhỏ quá, dù quái dị có thể nói chuyện nhưng lực lượng không thể rạch phá da của hắn.

- Liều, cào, cào, cào!

Mèo con không ngừng cào móng vuốt.

Diêm Xuyên hưởng thụ nói:

- Thật là thoải mái, ưm, cào bên dưới.

Mèo con nóng nảy quát:

- A nha nha nha! Tức chết ta, tức chết ta!

Mặc dù mèo con nóng nảy nhưng bộ dạng rất đáng yêu. Dù cho tràn ngập sát khí, mèo con khiến người ta không giận được.

Diêm Xuyên cười nói:

- Được rồi, được rồi, ta là người, ngươi là yêu, có quan hệ gì?

Mèo con tức giận hừ:

- Hừ! Hừ!

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Phải rồi, hôm đó tại sao ngươi ở trong quan tài, trong bụng con bạch hổ?

- Hôm đó?

Mèo con dường như đã quên mới nãy tức giận.

- Hôm đó có chuyện gì?

Mèo con lắc đầu, nói:

- Ta không nhớ.

Diêm Xuyên ngạc nhiên:

- Không nhớ?

Mèo con tức giận nói:

- Đương nhiên, sao ta nhớ được? Ta vừa mở mắt ra đã thấy tên lưu manh nhà ngươi!

Diêm Xuyên mặt cứng đờ:

- Lưu manh?

Mèo con la lên:

- Ta thật sự không nhớ, chỉ nhớ một chút xíu, còn chuyện khác hình như không nhớ ra.

Diêm Xuyên câm nín.

Diêm Xuyên nhíu mày nói:

- Vậy ngươi còn nhớ cắn ta một miếng, tộc khế gì đó không?

Mèo con tò mò hỏi:

- Ta không biết nữa, khi đó chắc là phản xạ tự nhiên. Vậy tộc khế có tác dụng gì?

Diêm Xuyên té ngửa, mắt trợn trắng, không biết nên nói cái gì.

Diêm Xuyên hỏi:

- Phải rồi, ngươi có tên không?

Mèo con trầm ngâm nói:

- Để ta nghĩ xem, ta, hình như ta hơi nhớ lại, hình như tên là "Miêu Miêu".

Diêm Xuyên gật gù:

- Miêu Miêu? Quả nhiên là tên của con mèo con.

Mèo con hầm hừ nói:


- Ta không phải mèo, ta là hổ, vạn thú chi vương, ta là hổ, hổ!

Diêm Xuyên biểu tình không tin:

- Hổ? Nhà ngươi? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trên đầu mèo con ngay cả chữ vương của con cọp cũng không có.

Mèo con gào la:

- Ta chính là hổ, hẳn là hổ!

- Không phải ngươi quên hết rồi sao?

Mèo con đắc ý nói:

- Ta có nhớ! Cái gì cũng quên nhưng ta chắc chắn không quên mình là cái gì, ta là hổ, lão hổ to to to nhất.

Lão hổ to to to nhất?

Diêm Xuyên nhìn con mèo đáng yêu to cỡ bàn tay, không biết có nên đả kích nó không.

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Được rồi, lão hổ, vậy tiểu chiên mạo trên đầu ngươi là cái gì? Lúc tẩy thân thể sao không chịu lấy xuống? Cho ta xem đi.

Mèo con la lên, biểu tình căng thẳng:

- Đây là bảo bối của ta, ngươi đừng hòng!

Diêm Xuyên chỉ thuận miệng nói, sao có thể giành một cái nón của con mèo con?

Diêm Xuyên định nói cái gì thì bỗng nhiên nghiêm túc nói:

- Có người đến!

Bùm!

Diêm Xuyên ôm mèo con ra khỏi mặt nước.

Mèo con giật mình kêu lên:

- A! Lưu manh, định làm gì?

Diêm Xuyên quăng mèo con lên một khối đá lớn, nhanh chóng mặc xong đồ.

Bởi vì Diêm Xuyên mặc y phục sau khối đá lớn nên người tới không phát hiện ra hắn.

Vèo!

Một bóng người đáp xuống ven hồ sâu, chính là Đông Phương Chính Phái cách biệt đã mấy ngày.

- Ài!

Đông Phương Chính Phái đứng bên hồ, biểu tình tiếc nuối.

Đông Phương Chính Phái khổ sở lầu bầu:

- Bình an phù của ta!

Đông Phương Chính Phái chợt cảm giác có người, quát hỏi:

- Là ai?

Diêm Xuyên chậm rãi đi ra.

- Ủa?

Đông Phương Chính Phái dụi mắt, khó tin.

- Đông Phương Chính Phái, lại gặp mặt, sao ngươi đến đây?

Đông Phương Chính Phái giật mình kêu lên:

- Diêm huynh, ngươi không chết sao? Ngươi không chết? Tổ cha nó, như vậy mà ngươi còn sống được?

Diêm Xuyên cười hỏi:

- Ngươi hy vọng ta chết sao?

Đông Phương Chính Phái lập tức chạy tới cười nói:

- Không, sao có thể, ngươi không chết thì tốt, quá tốt!

Đông Phương Chính Phái nhìn Diêm Xuyên như xem báu vật, khiến hắn bứt rứt không yên.

Bởi vì ở trong mắt Đông Phương Chính Phái thì Diêm Xuyên chính là bình an phủ, chỉ cần hắn không chết, bốn năm sau Thiên Nữ sẽ đem một bình an phù cho gã. Nếu như Diêm Xuyên chết, bình an phù thành không khí.


Đông Phương Chính Phái vui vẻ cười nói:

- Ta biết ngay Diêm huynh hồng phúc tề thiên, a ha ha!

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Ta hỏi thại sao ngươi lại đây?

Đông Phương Chính Phái nịnh nọt nói:

- Không phải hôm đó ngươi nói cho ta chỗ này sao? Ta đến xem thử, không ngờ ngươi thật sự ở đây, quá tốt. Phải rồi, ta có mang một bảo bối cho ngươi!

Đông Phương Chính Phái nói rồi lật tay lấy ra một quyển sách nhỏ bằng thẻ tre.

- Đây là?

Đông Phương Chính Phái cười nói:

- Ngươi không nhớ sao? Lúc đó Cổ Nguyệt thánh tử nói người tiến vào lĩnh vực của chư tiên đưa tặng cho một quyển công pháp địa cấp, tìm thấy lối vào sẽ tặng một công pháp thiên cấp. Ngày hôm đó là ngươi tìm ra nên ta đòi nợ hắn, cho ngươi, cho ngươi đây!

Diêm Xuyên nhận lấy công pháp thiên cấp:

- Thương Tâm quyết?

Đông Phương Chính Phái cười nói:

- Cổ Nguyệt thánh tử này cũng thật keo kiệt, mặc cả với hắn nửa ngày mới đưa cho quyển này. Dù Thương Tâm quyết là công pháp thiên cấp nhưng cần luyện thương mới được, ta không luyện thương, xem như ngươi có lời!

Diêm Xuyên vừa lòng nói:

- Ừm, đa tạ.

Đông Phương Chính Phái rất là vui vẻ nói:

- Đừng khách sáo, chỉ cần trong bốn năm ngươi không chết là đủ rồi! Hắc hắc!

Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:

- Bốn năm không chết?

Đông Phương Chính Phái mặt dày như cái mo nói:

- Không có việc gì, không có việc gì. Ý ta nói là Đông Phương Chính Phái ta làm người trượng nghĩa, bản Thương Tâm quyết này chính là chứng minh cho nhân tính của ta!

Diêm Xuyên hỏi:

- Cổ Nguyệt thánh tử còn ở trong Phong Yêu sơn mạch sao?

Đông Phương Chính Phái cảm thán nói:

- Hắn? Sớm đi rồi, nhưng thuộc hạ thì còn đang lục tìm phong thủy sư trong Phong Yêu sơn mạch, lại treo một quyển công pháp thiên cấp làm giải thưởng. Đại Chiêu thánh địa thật là giàu có!

Diêm Xuyên nheo mắt nói:

- Tìm phong thủy sư?

Rõ ràng Cổ Nguyệt thánh tử muốn tìm Phụng Âm Dương.

Đông Phương Chính Phái lắc đầu, nói:

- Đúng vậy. Không biết có tìm được chưa.

Phù!

Miêu Miêu nhảy lên vai Diêm Xuyên.

Đông Phương Chính Phái giật nảy mình:

- Ủa?

Mắt Đông Phương Chính Phái bỗng sáng lên:

- Đây là...!

Đông Phương Chính Phái mắt sáng rỡ nói:

- Diêm Xuyên, ngươi từ đâu tìm tới vậy? Tổ cha nó, có mèo con này thì sẽ hấp dẫn biết bao thiếu nữ, con mèo đáng yêu quá!

Miêu Miêu tức giận nói:

- Mèo bà nội ngươi!

Đông Phương Chính Phái mặt cứng đơ:

- A!

Đông Phương Chính Phái giật mình kêu lên:

- Mèo biết nói? Mèo con này biết nói chuyện?

Miêu Miêu tức giận nói:

- Ngươi mới là mèo, cả nhà ngươi là mèo!

Đông Phương Chính Phái mặt cứng ngắc:

- A!

Diêm Xuyên cười giải thích rằng:

- Thật ra Miêu Miêu là một con hổ.

Nghe Diêm Xuyên giải thích Miêu Miêu bớt giận nhiều.

- Hổ... Hổ?

Đông Phương Chính Phái chỉ vào Miêu Miêu, biểu tình như thấy quỷ.

Có con cọp nhỏ như vậy sao? To cỡ bàn tay, đây mà là lão hổ?

Miêu Miêu ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:

- Đồ đàn ông thô tục không kiến thức!

Đông Phương Chính Phái cơ mặt co rút:

- A! Đàn ông thô tục?