Diêm Xuyên giải thích rằng:
- Các ngươi cảm nhận được công đức quá ít, ta làm phong chủ của Thiên phong, ta hưởng thụ công đức có thể giúp tốc độ tu luyện của ta tăng gấp đôi. Chưởng môn Phùng Thái Nhiên hưởng thụ công đức có thể tăng tốc độ tu hành lên gấp ba. Đây chính là hạ vị tông môn, tùy theo phẩm cấp gia tăng, hiệu quả hưởng thụ công đức càng lúc càng mạnh.
Hoắc Quang hơi kích động nói:
- Vâng, chúng ta nhất định cố gắng gom góp tích lũy!
Diêm Xuyên nói:
- Đi đi, phía trước là biên giới Phong Yêu sơn mạch, hiện tại vạn yêu trốn đi, một quốc gia phàm nhân tất nhiên sẽ trở thành nơi bầy yêu thú tụ tập. Đi tới đó chém yêu, không chỉ dự trữ tư nguyên, càng có thể kiếm công đức.
- Tuân lệnh! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Nửa ngày sau, vượt qua hàng trăm sông núi, đoàn người Diêm Xuyên đứng trên một đỉnh núi, trợn mắt nhìn.
Trước mắt là một thành trì tựa như Yến Kinh.
Tường thành đổ sụp một mảnh.
- A!
- Cứu mạng!!!
- Cha, cứu ta!
...............
.........
Tiếng hét thảm liên tục vang lên, trên thành trì có nhiều yêu thú như dơi bay bổng, không ngừng bắt từng phàm nhân mang đi, còn không thì ăn ngay tại chỗ.
Trên mặt đất có nhiều yêu lang, phá thành lầu xong không ngừng cắn xé phàm nhân. Tình cảnh cực kỳ máu me, như địa ngục trần gian.
Hoắc Quang biến sắc mặt nói:
- Vương?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Yêu thú có hứng thú với phàm nhân chắc thực lực không quá cao, khoảng Tinh cảnh. Đi giết đi, trước kiến công lao sự nghiệp, sau được công đức.
Hoắc Quang kêu lên:
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang quát to:
- Đệ nhất quân đoàn, theo ta giết địch!
- Tuân lệnh!
Ba ngàn cẩm y quân như mãnh hổ xuống núi, theo tiếng ra lệnh của Hoắc Quang xông xuống chỗ yêu thú.
Hoắc Quang quát:
- Bắn tên!
Bùm!
Ngàn vạn mưa tên bắn vào yêu dơi phía xa.
- Oa oa oa oa!
Đám yêu dơi tức giận gào thét.
- Giết!
- Giết!
Chớp mắt đại quân đã xông vào thành trì.
Trong thành có vài trăm yêu lang, trên trời có vài trăm yêu dơi xoay quanh, nhưng đại quân nghiêm chỉnh huấn luyện, đi đến đâu là không gì cản nổi.
- Là tiên nhân, được cứu rồi!
- Cứu mạng!
- Mau cứu cha ta, cha ta bị con dơi kia bắt!
- Tốt quá!
...............
.........
...
Dân chúng như trong địa ngục phút chốc mắt toát ra hy vọng vô cùng. Người tông môn đến giết yêm ma, được cứu rồi. Họ lộ vẻ cảm kích.
Trên đỉnh núi, Lưu Cẩn đứng bên Diêm Xuyên nhìn cả thành nổi lên giết chóc.
Lưu Cẩn kích động nói:
- Vương, công pháp tông môn quả nhiên không giống bình thường, sức chiến đấu của đám Hoắc Quang tăng ít nhất ba phần!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Công pháp? Công pháp tốt nhất là rèn luyện trong sống chết.
Họ chờ cả thành giết chóc.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ hậu.
Đại quân chém giết gần sáu trăm yêu thú, yêu thú còn lại cũng lục tục trốn chạy.
- Được cứu rồi!
- Trời ạ, yêu ma đi rồi, yêu ma đi rồi!
- Được cứu rồi! Ta không cần chết, không cần chết!
...............
.........
...
Dân chúng còn sống sót trong thành lộ vẻ mừng như điên.
Họ vui mừng một lúc sau lại im lặng, nỗi đau mất người thân dâng trào.
Thành chủ tiến lên nói:
- Các vị tiên trưởng, nếu như không có các ngươi thì dân chúng cả thành đều chết, xin hỏi các ngươi đến từ đâu? Để Nghiệp thành chúng lập bia cho các vị, vĩnh viễn cảm tạ các ngươi!
Hoắc Quang cười nói:
- Chúng ta là người Thiên phong của Đại Hà tông, ta tên Hoắc Quang.
Nói xong Hoắc Quang không để ý những phàm nhân, chỉ huy thuộc hạ nâng yêu thú ra khỏi thành.
Mọi người ra thành, dân chúng đều đi theo tiễn, rất nhiều người dập đầu cảm ơn.
Từng ý niệm cảm ơn nhanh chóng tuôn ra, như có từng đợt ánh sáng vàng tuôn hướng họ.
Các tướng sĩ không có phát hiện cái gì, nhưng Hoắc Quang có ý chí phá quân, cảm giác như có dòng nước ấm lan khắp người.
Cùng lúc đó, Đại Hà tông.
Ầm ầm!
Trên Công Đức trì, công đức sôi sục.
Rất nhiều đệ tử ngẩng đầu nhìn trời.
- Công Đức trì biến to? Công đức lớn như vậy?
- Là ai kiếm?
- Hướng Thiên phong, công đức tăng thêm là từ hướng Thiên phong hội tụ đến.
- Thiên phong?
............
.........
...
Đám đệ tử Đại Hà tông lộ vẻ kinh ngạc. Diêm Xuyên mới trở về bao nhiêu lâu đã bắt đầu tụ tập công đức?
Mạc Vô Hối, Cao Bất Phàm, Phùng Thiên Vũ đều nhíu mày nhìn rời.
Phùng Thiên Vũ suy đoán:
- Diêm Xuyên đi ra ngoài? Chắc là giải cứu phàm nhân Lương quốc phương bắc.
Cao Bất Phàm khẽ thở dài nói:
- Công đức vô lượng! Nhưng giờ thì vạn yêu trốn đi, gặp đê giai yêu thú cũng đành thôi, nếu thấy cao giai thì có phải là gặp nguy hiểm không?
Mạc Vô Hối nhíu mày nói:
- Trước khi chưởng môn đi dặn chúng ta đừng rời khỏi tông, huống chi không biết Diêm Xuyên đi đâu, chúng ta cũng không có có cách nào.
Cao Bất Phàm trầm ngâm nói:
- Như vầy đi, ta phái bảy đồ đệ ra ngoài tìm kiếm Diêm Xuyên, thuận tiện bảo vệ an toàn cho hắn.
Phùng Thiên Vũ gật đầu, nói:
- Vậy là tốt nhất.
Mạc Vô Hối không nói câu nào.
Trong một sơn cốc.
Đám Lưu Cẩn hầu hạ Diêm Xuyên dùng bữa.
Diêm Xuyên vừa ăn thịt sói vừa nhìn hướng hai người, hỏi:
- Hoắc Quang, các tướng sĩ cảm giác như thế nào?
- Ba ngày nay các huynh đệ ăn gần năm trăm con yêu thú, trước kia chưa không dám tưởng tượng nổi.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Ta hỏi ngươi, chiến đấu có tâm đắc gì không?
Hoắc Quang biểu tình nghiêm túc nói:
- A, à, là thần hiểu sai. Chiến đấu? Một tháng trước học thương pháp ở trong chiến đấu thể ngộ càng nhanh.
Diêm Xuyên nói:
- Ừm! Đây chỉ là mới bắt đâu, vừa rồi chỉ là một thành trì, quốc gia phàm nhân này không chỉ có riêng một thành trì, tên của quốc gia gọi là Lương quốc. Chúng ta một đường giết hướng Lương kinh đô triều của họ, có bao nhiêu yêu thú thì giết bấy nhiêu, đều cho các ngươi luyện tập.
Hoắc Quang tiếc nuối nói:
- Vâng, nhưng cuộc chiến lần trước có hai tiểu binh không cẩn thận bị yêu lang cắn chết!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
Không cẩn thận? Tiếp đến bọn họ sẽ biết cẩn thận, không qua rèn luyện sinh tử vô số lần thì làm sao họ có thể trở thành bách chiến hùng sư?
Hoắc Quang thương tiếc nói:
- Vâng, thần hiểu rồi. Lúc trước làm binh sĩ đã có giác ngộ này, chỉ là hai tiểu binh kia đã là Tinh cảnh, chết vào lúc này quá đáng tiếc.
Diêm Xuyên nhìn Hoắc Quang, mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Ngươi cho rằng tu giả thì sẽ không chết sao? Họ cũng như phàm nhất, đều vô cùng yếu ớt, bởi vì tu giả đối diện cũng là cường giả càng mạnh hơn, lúc chiến đấu buộc phải học cách bảo vệ mình.
Diêm Xuyên khẽ thở dài nói:
- Chờ khi chúng ta về Yến quốc, ba ngàn tướng sĩ nếu có một nửa sống sót ta đã vui mừng.
Hoắc Quang biến sắc mặt, hỏi lại:
- Một nửa?
- Đi ăn cơm với các tướng sĩ đi.
Hoắc Quang nghiêm túc nói:
- Vâng, thần nhất định sẽ bảo vệ các tướng sĩ thật tốt!
Diêm Xuyên gật đầu, không để ý đến Hoắc Quang, tiếp tục ăn yêu thú.
Yêu thú biến thành tinh nguyên, một nửa củng cố bản thân Diêm Xuyên, còn lại một nửa bị Độc Đằng bớt trên tay phải của hắn nuốt.
Hai ngày sau, mọi người lần thứ hai đi tới gần một thành trì.
- Cứu mạng!
- Giết!
............
.........
...
Trong thành yêu thú tung hoành, nhưng cũng có gần ngàn tu giả đang giơ kiếm giết chết yêu thú.
Hơn nữa có một tu giả khiêng cờ to, trên cờ viết ba chữ lớn.
Nhật Nguyệt Minh!