Một thủ vệ cung kính nói:
- Thiên phong chủ, Tàng Kinh các có gần ngàn công pháp, có suy nghĩ lấy công pháp gì chưa? Ta lấy giúp ngươi.
Dịch Phong nói thẳng:
- Ta muốn tất cả công pháp của kiếm pháp, tiên pháp, thương pháp, và công pháp từ địa cấp trở lên.
Thủ vệ mờ mịt:
- A? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Như thế nào?
Thủ vệ khó xử nói:
- Có công pháp chiêu thức thương pháp, kiếm pháp, tiên pháp, nhưng Đại Hà tông ta chỉ có nhân cấp công pháp, bộ địa cấp công pháp duy nhất chỉ các đời chưởng môn mới tu luyện được, chưởng môn giữ công pháp đó, chúng ta...
Diêm Xuyên nói:
- Vậy thôi khỏi cần công pháp tu hành, đưa công pháp chiêu thức cho ta.
- Tuân lệnh!
Rất nhanh, gần trăm bản công pháp đưa đến trước mặt Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
Lưu Cẩn ôm đống sách, hai người quay về Thiên phong.
Bên trong Diêm Vương điện.
Hoắc Quang hơi kích động nhìn đám sách nhỏ trước mặt, đây là công pháp thế gian tranh giành đầu rơi máu chảy.
- Hoắc Quang.
- Có thần!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hai mươi bản thương pháp này ngươi mang về đi, cố gắng tu luyện, trong trăm binh khí khó luyện thương nhất, dễ học mà khó tinh. Có người cả đời luyện một thanh trường thương, học quá tạp ngược lại không gì tinh thông. Nếu ngươi đã chọn thương thì cả đời theo nó, binh khí khác tối đa biết sơ là được.
- Hoắc Quang.
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Còn nữa, chỉ có công pháp tự mình sáng chế mới là mạnh nhất, hai mươi bản thương pháp này tuy rằng lợi hại, nhưng chỉ thích hợp người sáng tạo. Đệ nhất quân đoàn của ngươi cố gắng luyện tập, hiểu thấu, biến thành thứ của mình, lại sáng tạo ra thứ thuộc về mình, nạp ưu điểm của bách gia tự sáng tạo ra con đường của mình.
Hoắc Quang cung kính nói:
- Đa tạ vương!
Hoắc Quang hiểu đây là vương đang chỉ đạo cho gã, tuy không có xưng hô sư đồ nhưng vương dạy dỗ gã càng cẩn thận hơn.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lưu Cẩn, tay thấy ngươi thích loay hoay phất trần, ngươi cùng ta học tập tiên pháp.
Lưu Cẩn ngạc nhiên hỏi:
- A? Vương gia cũng luyện tiên?
Diêm Xuyên giải thích rằng:
- Ta cũng chỉ tham khảo, những kiếm pháp này tuy là bình thương nhưng cuối cùng có ích.
Lưu Cẩn gật đầu, nói:
- Vâng.
Lưu Cẩn tò mò hỏi:
- Đúng rồi, vương, lúc trước nghe ngươi nói đến công pháp địa cấp là có ý gì?
Diêm Xuyên giải thích rằng:
- Chúng ta lấy về những thứ này chỉ là chiêu thức công pháp, còn có một loại công pháp tu hành. Phẩm cấp công pháp tu hành càng cao thì đương nhiên tu luyện càng nhanh, càng vững chắc. Hoặc là ở mặt nào đó nổi trội, ví dụ một ít băng hệ, hỏa hệ, những công pháp tu hành này phân loại khác nhau, có tốt có xấu,, chủ yếu chia làm thiên cấp, địa cấp, nhân cấp. Dưới công pháp tiên nhân thì công pháp thiên cấp mạnh nhất, nhân cấp yếu nhất.
Lưu Cẩn vẫn hơi khó hiểu hỏi:
- À, thần hiểu rồi, nhưng công pháp của chúng ta không tới được nhân cấp, tại sao vương...
Diêm Xuyên cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ tìm giúp các ngươi.
Hai ngươi đồng thanh:
- Vâng!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Cố gắng tu luyện những công pháp này, đệ nhất quân đoàn nghỉ ngơi hồi phục. Vạn yêu trốn khỏi Phong Yêu sơn mạch, một tháng sau, ta mang các ngươi xuất tông giết yêu!
- Tuân lệnh!
- Đi đi!
Hai người ra khỏi Diêm Vương điện, đóng cửa lại.
Trong đại điện chỉ còn lại một mình Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên vén ống tay áo trái, bớt như hạt mầm lộ ra. Nhưng bớt hơi biến dạng, hạt mầm biến hình, dường như là sinh trưởng.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta mới tới Tinh cảnh, tinh nguyên có hạn, làm gì có nhiều như vậy nuôi nấng ngươi? Một tháng sau, đợi đệ nhất quân đoàn trưởng thành ra ngoài giết yêu nuốt nhiều yêu thú mới chậm rãi luyện hóa tinh nguyên nuôi nấng ngươi.
Diêm Xuyên nói xong cổ tay khẽ run, chỗ bớt hạt mầm chậm rãi mọc ra một cành cây màu xanh.
Cành cây càng lúc càng dài, chớp mắt tới hai trượng.
Tay trái Diêm Xuyên nắm nhánh cây vung lên, nhánh cây quấn Ngọc Đế kiếm ở không xa, nhẹ vung, kiếm bay hướng tay phải của hắn.
Giữa không trung, dường như Ngọc Đế kiếm giãy dụa, khẽ run lên.
Vù vù!
Mũi nhọn nhánh cây bị chấn vỡ, Ngọc Đế kiếm nương quán tính rơi xuống tay phải của Diêm Xuyên.
Nhánh cây còn lại cực kỳ nhanh nhẹn, dường như là một phần cơ thể của Diêm Xuyên.
Vèo!
Nhánh cây bỗng lùi vào trong bớt trên tay Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Quá yếu ớt, hiện tại căn bản không thể dùng ngươi sử dụng tiên pháp của trẫm.
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Nhưng ta tin tưởng ngươi, chắc chắn ngươi có thể hồi phục như trước kia.
…
Một tháng sau, Đại Hà tông.
Diêm Xuyên dẫn theo đại quân trèo đèo lội suối, ngừng trên đỉnh một ngọn núi.
Hoắc Quang, Lưu Cẩn đứng sau lưng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên vuốt ngọc bài màu xám đeo nơi cổ, khẽ cười.
Lưu Cẩn cười nói:
- Vương, đây là vương hậu đến Vô Ưu thành kêu Đại Kiếm hiệp tặng cho người bình an phù đúng không? Sắp tiến vào giới tu hành rồi, bình an phù có tác dụng không?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Đây không phải bình an phù, có lẽ chưa từng thấy bình an phù thật sự, nàng chỉ muốn đưa bình an.
Lưu Cẩn cười nói:
- Bất kể như thế nào, đây là tấm lòng của vương hậu, để yên lòng.
Diêm Xuyên nói:
- Không, đây cũng không phải là vật trang sức, cái này gọi là Độn Thổ phù, chắc đám Đại Kiếm hiệp chưa thấy qua nên không nhận ra.
Lưu Cẩn hỏi lại:
- Độn Thổ phù?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Độn Thổ phù này cực kỳ quý giá, nhiều lúc có thể bảo mệnh, dù là công pháp địa cấp cũng chưa chắc sánh bằng.
Lưu Cẩn gật gù:
- À.
Hoắc Quang khó hiểu hỏi:
- Vương, chúng ta đi đâu? Trên đường gặp một ít yêu thú nhưng vương không cho chúng ta giết, tại sao vậy?
Diêm Xuyên cười nói:
- Ta mang các ngươi đi kiếm công đức.
Hoắc Quang nghi hoặc hỏi:
- Công đức?
Lưu Cẩn tò mò hỏi:
- Vương, làm sao kiếm công đức được?
- Nói khó không khó, nói dễ không dễ.
- A?
Diêm Xuyên cười nói:
- Một ý niệm cảm ơn đơn thuần chính là công đức.
- Cảm ơn? Như thế nào cảm ơn?
Diêm Xuyên hỏi:
- Ví dụ một cường đạo muốn giết mười phụ nhụ, trong lúc họ bất lực thì ngươi đánh lùi cường đạo cho họ, hoặc là giết cường đạo, vậy mười phụ nhụ này có cảm kích ngươi không?
- Chắc có.
Diêm Xuyên giải thích rằng:
- Ý niệm cảm ơn này nếu sinh ra thì sẽ hóa thành một phần công đức, khi ngươi có Công Đức trì nạp công đức thì phần công đức này sẽ liên tục ùa vào trong.
Hoắc Quang ngạc nhiên hỏi:
- Công đức chính là một phần ý niệm cảm ơn?
Lưu Cẩn trầm ngâm nói:
- Không đúng, vương, nếu ý niệm cảm ơn là lừa gạt thì sao? Ví dụ vốn không có cường đạo, chúng ta lừa các phụ nhụ nói là có cường đạo muốn giết bọn họ, họ khủng hoảng, ta lại lừa họ nói là ta đã đánh đuổi cường đạo, những phụ nhụ này cũng sẽ cảm kích ta, ý niệm cảm ơn này có thể hóa thành công đức sao?
- Ha ha ha, nói rất đúng, nhưng cái này không tính.
- Tại sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Công đức nếu tách thành hai chữ một là công, một là đức. Ý niệm cảm ơn nói chính xác hơn là đức, nếu ngươi không có đủ đức trả công thì làm sao hình thành công đức?
Hai người hít sâu, nói:
- Vâng, đã hiểu rồi.