Tiên Ngục

Chương 268: Diệt Lô (thượng)


Đoạn Thiên Nhai đang đấu trên bầu trời, cùng với vài vị Kim Đan trưởng lão khác, thông qua thần thức bản thân, tất cả đều thấy được một màn này.

Ngoài khiếp sợ ra, nhưng trong nội tâm Đoạn Thiên Nhai khẽ động, nổi lên mừng rỡ nhàn nhạt. Nếu như Tô Triệt cùng Ngọc Thanh đều chết hết, như vậy trên Huyền Cơ Phong, còn ai có thể uy hiếp được mình...

Chỉ là, mừng rỡ cùng kỳ vọng vừa mới bay lên, trong chớp mắt đã biến mất tan tành.

Rầm, hai nơi gạch đá ngói vụn trong phế tích, đồng thời đứng lên hai bóng người.

Đoạn Thiên Nhai cùng người dưới cây đều sững sờ, ý nghĩ trong lòng hoàn toàn nhất trí:

- Như thế nào, hai người đều còn sống?

Đúng vậy, Tô Triệt và Ngọc Thanh đều còn sống, vị trí hai người cũng không quá cự ly ba trượng, thậm chí, ngay cả bộ dáng chật vật giờ khắc này, đều là giống như đúc.

Quần áo nghiền nát, đầu đầy bụi đất, trên mặt đen một chỗ, hồng một chỗ, giống như kẻ chạy nạn...

- Còn sống…

Tô Triệt và Ngọc Thanh liếc nhau một cái, đều là không tiếng động cười cười.

Đều còn sống, vậy là tốt rồi...

Nhiếp Hồn…

Đại Băng…

Hai huynh đệ lại liên thủ lần nữa, đang ở phía trước mấy trượng, một tu sĩ muốn xông lại nhặt lấy túi càn khôn, thân hình tiêu tán, hóa thành hạt cát, rơi lả tả trong phế tích.

Cái túi càn khôn kia, chính là của Ngọc Thanh vừa mới bị đánh bay, rơi xuống trên mặt đất.

Ken két...

Tô Triệt vặn vẹo cái cổ vài, vừa rồi, suýt nữa bị người gọt sạch đầu, may mắn là Long Hồn nghịch lân tự động hộ chủ, hơn nữa này chỉ là một cái nón tre trúc bình thường, cũng không phải là pháp bảo gì.

Nếu như không, kết cục thật đúng là không dễ nói.

- Kim Đan hậu kỳ, thật là đáng sợ. Nếu như không chú ý thì với tu vi Trúc Cơ kỳ của ta, một chiêu phải chết.


Tô Triệt vuốt cổ cùng vài vết thương trên cằm, trong nội tâm nghĩ mà sợ không thôi.

Bên kia, Ngọc Thanh cũng bị thương không nặng, chỉ có điều nội phủ bị chấn động, phun ra vài ngụm máu mà thôi. Đây đối với người tu tiên mà nói, sẽ không ảnh hưởng đến sức chiến đấu.

Không hề nghi ngờ, trên người hắn cũng có dấu pháp bảo phòng ngự cao cấp.

- Các hạ thân là tiền bối Kim Đan hậu kỳ, lại ra tay với hai gã Trúc Cơ đệ tử của Thiên Huyền Tông ta, không biết là hạ thấp giá trị con người sao?

Người nói chuyện, chính là Đoạn Thiên Nhai đang du đấu cùng đối thủ, thân là đại sư huynh Huyền Cơ Phong, gặp được loại cục diện này, phải đứng ra nói chút gì đó mới đúng.

Bất quá cũng giới hạn là nói mà thôi, hắn không có lá gan xông lại giao thủ cùng một Kim Đan hậu kỳ, tựa như hắn không dám so chiêu với Huyền Cơ Tôn Giả vậy.

Huống hồ, Đoạn Thiên Nhai ước gì chứng kiến Tô Triệt và Ngọc Thanh bị người giết chết ở trước mặt mình, làm sao có thể thật sự chạy tới cứu viện.

Người đứng ở dưới tàng cây kia, căn bản là chẳng muốn đáp lời, vẫn là dựa vào thân cây, một bộ trời sập cũng không sợ hãi.

Trên đầu đã không có đấu lạp, lúc này mới thấy được diện mạo của hắn, bộ dạng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan phi thường cường tráng, mùi vị nam nhân mười phần, không làm cho người ta phản cảm. Duy chỉ có hai mắt là âm trầm, phá hủy cảm giác chỉnh thể, không quá tương xứng cùng ngoại hình khí chất của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đoạn Thiên Nhai không có can đảm xông tới giao chiến, bất quá, đã có hai tiểu tử không sợ chết kia, vẫn là ý chí chiến đấu sục sôi.

Pằng…

Ngọc Thanh thi triển một pháp thuật nho nhỏ trừ đi bụi, quét sạch bùn đất trên người trên mặt, quay đầu hỏi Tô Triệt:

- Có thể tái chiến không?

- Không có vấn đề gì cả.

Tô Triệt cười ha ha.

Hai người đối thoại cùng trạng thái lúc này, khiến cho tất cả mọi người chú ý việc này đều lòng mang kinh ngạc: chẳng lẽ, hai tên tiểu tử này còn muốn phát động phản kích đối với Kim Đan hậu kỳ kia sao?

Nếu thực như thế, kia không khác gì tự tìm đường chết.

- Vậy thì, tiếp tục liên thủ, chuẩn bị...

Ngọc Thanh nhìn người kia, trầm thấp nói ra.

Giờ phút này, ngay cả người đứng dưới gốc đại thụ kia cũng nhịn không được sinh lòng hiếu kỳ, vốn định thi triển thủ đoạn khác giết chết bọn họ trong nháy mắt ngay, hiện tại, ngược lại muốn xem xem, hai người bọn hắn còn có thể lăn qua lăn lại ra loại hình dạng nào?


- Động thủ.

Ngọc Thanh quát khẽ một tiếng.

Lả tả…

Tô Triệt và Ngọc Thanh cùng bay lên không, trong nháy mắt bay ra cự ly hơn mười trượng, bất quá, không phải đi xông về phía trước, mà là trốn về phía sau.

Đây chính là một Kim Đan hậu kỳ, chính là siêu cấp cường giả cấp bậc như sư tôn, vừa rồi có thể bảo trụ mạng nhỏ, đã là vạn hạnh, đầu óc hư mất mới có thể phát động phản kích với hắn.

Cho nên, vừa rồi Tô Triệt và Ngọc Thanh chỉ truyền âm trao đổi một chữ, mà nhìn hành động kia của bọn hắn, cái chữ này vô cùng đơn giản, chính là: trốn.

Chỉ là, chạy thoát sao?

Tô Triệt và Ngọc Thanh đều cho rằng chạy thoát, đánh cuộc đúng là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia khẳng định là nhân vật thủ lĩnh của đối phương, thân có chức trách khống chế toàn cục, không có khả năng tự mình chạy đi đuổi giết hai tiểu nhân vật như mình.

Phải nói là đoán không sai.

Người dưới tán cây âm thầm cười, chửi nhỏ một tiếng "hai tiểu tử dối trá", lập tức, nhìn một thủ hạ của mình truyền âm hạ lệnh:

- Diệt Lô, bắt hai người kia trở lại, ta muốn sống.

Sở dĩ hạ lệnh bắt sống, đó là bởi vì, vừa rồi hai tiểu tử dối trá này ở giữa phối hợp mật thiết, làm cho hắn hồi tưởng lại một đoạn kinh nghiệm nhiều năm trước. Lúc đó, hảo huynh đệ của mình vẫn còn sống...

Bên kia, Tô Triệt và Ngọc Thanh đã bay ra khỏi phường thị, lao về phía trời nước bên ngoài đảo nhỏ mà bay đi.

Chỉ là, vừa bay không xa lắm, liền phát hiện một đạo thân ảnh đuổi theo phía sau. Mới đầu, cả hai người đều kinh hãi biến sắc, nhìn kỹ mới xác định, cũng không phải là người dưới tán cây kia.

- Không phải hắn là tốt rồi, thực nếu là người kia, mình và Ngọc Thanh sư huynh cũng chỉ có thể phân đường mà chạy, ai bị đuổi kịp, chỉ có thể là tự nhận xui xẻo.

Trong nội tâm Tô Triệt âm thầm may mắn:

- Nếu là những người khác, liên thủ ứng đối mà nói, ngược lại còn có một đường sinh cơ.

Vừa rồi ở trong phường thị, người có thực lực mạnh nhất chính là gia hỏa Kim Đan hậu kỳ kia, nếu hắn có chủ tâm muốn giết chết hai người Tô Triệt, thì không có người có thể ngăn lại. Bởi vậy, Tô Triệt và Ngọc Thanh mới có thể không chút do dự trốn thoát.

Tốc độ người đuổi theo rất nhanh, hơn mười tức đi qua, thì đuổi tới cự ly hai trăm trượng, cái này liền tiến nhập phạm vi dò xét của lão Hắc.

- Chủ nhân, chỉ là Kim Đan sơ kỳ.

Trong nội tâm Tô Triệt lên tiếng, lập tức nhìn Ngọc Thanh truyền âm:

- Sư huynh, người tới chỉ là Kim Đan sơ kỳ, lại dẫn hắn bay xa chút ít, sau đó quay đầu trở lại chiến một trận, như thế nào?

- Hảo.

Ngọc Thanh trả lời cực kỳ dứt khoát.

Lại bay hơn mười tức, cự ly gần hơn đến hơn mười trượng, người đuổi theo kia đang định ra tay, đã nhìn thấy hai tên tiểu tử phía trước kia tách ra, giống như là muốn chia làm hai đường mà chạy.