Tiên Ngục

Chương 267: Nhiếp Hồn! Đại Băng! (hạ)


Nhưng mà, Đoạn Thiên Nhai thân là đệ tử chân truyền của siêu cấp môn phái, theo như thông thường mà nói, vượt cấp chiến thắng Kim Đan trung kỳ bình thường, ổn thỏa là không nói chơi.

Giờ phút này cũng giống như vậy, Khô Vinh Tuế Nguyệt phát huy đến mức tận cùng, ánh sáng ba màu lục hoàng xám, làm cho đại hán mặt đen oa oa kêu to, liên tiếp lui về phía sau, Hắc Long nhìn như hung mãnh, lại không thể chiếm được chút tiện nghi nào.

Bất quá, trận so đấu này, nhất thời nửa khắc nhất định là khó phân cao thấp.

Trong phường thị lại lần nữa hỗn loạn cả lên, tiếng kêu thảm thiết trở nên càng thêm dày đặc, cũng không biết từ nơi nào lại tới vài Kim Đan tu sĩ thân phận không rõ, ngăn cản vài vị Kim Đan trưởng lão của Chấp pháp đội lại, không cho bọn hắn có cơ hội ngăn cản hỗn loạn.

Tô Triệt và Ngọc Thanh thân là một thành viên của Chấp pháp đội, cũng phải tận chức tận trách.

- Nhanh chóng giết.

Ngọc Thanh lãnh lãnh nói ra:

- Đệ tuyển mục tiêu.

Tô Triệt lập tức lĩnh hội ý tứ của Ngọc Thanh, vèo thoáng một cái, dẫn đầu rơi xuống, lập tức đã chọn một kẻ Trúc Cơ hậu kỳ nháo sự.

- Nhiếp Hồn.

Một ngón tay Tô Triệt điểm trúng trán của mình, mi tâm lập tức hiện ra.

Bá…

Một đạo lam quang bao phủ tên tán tu Trúc Cơ hậu kỳ kia.

- A...

Người này thét một tiếng kinh hãi, chỉ cảm thấy tâm thần run rẩy dữ dội, đầu óc muốn nứt, trong nháy mắt thần trí mơ hồ, thậm chí cũng không kịp xoay người đối mặt Tô Triệt.

- Đại Băng.

Thân ảnh Ngọc Thanh nhoáng một cái, lập tức vượt qua Tô Triệt, cự ly còn có hơn mười trượng, liền đánh về phía người nọ một quyền.

Hô...

Tô Triệt cách Ngọc Thanh gần nhất, cảm giác được không gian chung quanh sinh ra sụp đổ kịch liệt, phảng phất tất cả sự vật chung quanh khu vực này, đều bị một quyền này của Ngọc Thanh hấp nhiếp đi vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một cái quyền ấn cự đại, từ trên tay Ngọc Thanh phụt lên mà ra, trong nháy mắt đánh trúng tán tu Trúc Cơ hậu kỳ này.

Phanh…

Động tĩnh không lớn, cả quyền ấn không hề trở ngại xuyên thấu người nọ hộ thân pháp thuẫn, lập tức chui vào thân thể của hắn.

Người này lập tức đông cứng tại chỗ, giờ khắc này, thời gian bị kéo dài vô số lần, chỉ thấy được, làn da từ trên mặt của hắn tróc ra, ngã xuống trên mặt đất, giống như một đồ sứ rẻ tiền, đinh đương một tiếng ngã nát bấy.

Theo một tiếng đinh đương này, cả người hắn nát bấy suy sụp xuống, phân băng tan rã, quán đầy mặt đát, biến thành một đống cát.


Kể cả quần áo trên người hắn, cũng giống như vậy.

Kể cả túi càn khôn hắn treo bên hông.

Ngọc Thanh quay mặt lại, nhìn Tô Triệt cười khổ một cái:

- Thần thông của huynh, khuyết điểm lớn nhất chính là, phía dưới đại băng, tất cả đều nát bấy, kể cả vật phẩm trên người hắn mang theo. Ngoại trừ những pháp bảo cao cấp kia.

Tô Triệt cười ha ha nói:

- Không quan hệ, những người này tới đây phát tài đều nghèo kiết xác, túi càn khôn của bọn họ, không cần thu cũng được. Tiếp tục.

- Hảo.

Tô Triệt lập tức chọn một Trúc Cơ hậu kỳ đang cướp bóc cách đó không xa, Nhiếp Hồn lại ra.

Sau Nhiếp Hồn...

Đại Băng…

Đinh đinh đang đang...

Nguyên cảnh tái hiện, lại một người phân băng tan rã, biến thành một đống cát rời rạc.

Mặc dù Tô Triệt không phải người hiếu sát, bất quá, giờ phút này gánh vác chức trách chấp pháp, đối với mấy côn đồ thừa dịp loạn cướp bóc này, nhất định phải thi dùng lôi đình thủ đoạn, mau chóng ngăn lại trong phường thị trận này bạo.

Đây cũng là Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão sai khiến cho các đệ tử một phần môn phái nhiệm vụ.

Nhiếp hồn...

Đại băng...

Phía trước Tô Triệt, đối tượng ra tay ít nhất cũng phải là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, thực lực thấp hơn, không có tư cách hưởng thụ thần thông của mình và sư huynh cùng đánh.

Sau Nhiếp Hồn, chính là Đại Băng.

Trên mặt đất xuất hiện từng đống cát, qua trong giây lát, đã bị những người giao chiến khác tạo nên gió mạnh, quét sạch không còn.

Nguyên một đám tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, ở dưới sự Tô Triệt liên thủ cùng Ngọc Thanh, thoải mái giống như giết gà, đây cũng là Ngọc Thanh nói nhanh chóng giết chết nhất.

Chẳng bao lâu, khu vực này bị hai người Tô Triệt thanh lý không còn, được rất nhiều sạp chủ cảm tạ.

Trải qua mấy ngày nay tuần tra, Tô Triệt và Ngọc Thanh đều nhớ kỹ những sạp chủ này, tuyệt đối sẽ không giết lầm người.

Đồng dạng, những sạp chủ kia đã sớm nhận thức hai vị đại tài chủ điên cuồng thu mua yêu đan này. Vừa rồi, nhìn thấy hai người bọn hắn giết tới đây, đều là kịp thời phát ra cầu cứu.


Lúc này, một người nào đó đứng ở dưới cây đại thụ, đầu đội nón che, mục quang âm trầm, không phải là sạp chủ trong phường thị, cũng không phải côn đồ cướp bóc bốn phía, chỉ giống như một khách qua đường khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ là, giờ phút này hắn nhìn chằm chằm vào Tô Triệt cùng Ngọc Thanh, trong nội tâm thầm mắng:

- Hai tiểu hỗn đản này, giết người còn nhanh hơn Kim Đan kỳ bình thường, xem ra, còn cần ta tự mình ra tay, mới có thể giải quyết bọn họ.

Ông...

Một cổ ba động vô hình từ trên người của hắn nổi lên, nón che trên đầu trong nháy mắt biến mất.

- Chủ nhân, chú ý…

Trong Tiên Ngục, lão Hắc hét lớn một tiếng.

Tô Triệt đột nhiên cả kinh, nhưng cũng không kịp né tránh...

Một cái nón tre bình thường, nhưng lại nhanh như thiểm điện, mang theo chân nguyên mạnh mẽ, nhắm cái cổ của Tô Triệt bay tới.

Lóe lên là tiếp xúc đến…

Tốc độ nhanh tới cực điểm, không đợi Tô Triệt làm ra phản ứng tránh né, cũng đã cắt đến trên cổ.

Pằng…

Cái nón kia hóa thành mảnh nhỏ, bay lất phất trong không trung.

Tô Triệt phun máu tươi, bay ngược ra sau, một tiếng ầm vang, đụng sụp một gian cửa hàng.

- Tô Triệt…

Ngọc Thanh trợn tròn hai mắt, khiếp sợ tới cực điểm, nhưng cũng không kịp làm ra chuyện tình có ý nghĩa gì.

Quá nhanh…

Tốc độ của cái nón kia thật sự là quá nhanh, Ngọc Thanh thậm chí cũng không có bất kỳ phát giác, liền thấy được Tô Triệt bị đánh bay ra ngoài.

Bị công kích như vậy đánh trúng cổ, chết chắc rồi…

- Nạp mạng đi.

Ngọc Thanh phẫn nộ như núi lửa bộc phát, trong lúc đó kéo lên đến đỉnh điểm, thân hình biến thành một đạo tàn ảnh, vọt về phía người dưới tán cây kia.

Trên nửa đường, đánh một quyền ra.

Đại Băng thần quyền…

Người dưới tán cây cười nhạt một tiếng, trong nội tâm hiện lên một tia ý niệm trong đầu:

- Tu vi quá thấp, làm ô nhục một môn Thần thông như vậy.

Phanh…

Hắn đứng thẳng tại chỗ, không tránh không né, chỉ có điều dậm một chân, liền có một cổ chấn động cường đại mà mắt thường có thể thấy được, giống như rung động trong nước, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Ầm ầm…

Ba động qua đi, dùng người này làm trung tâm, trong vòng bán kính hai mươi trượng, mặt đất sụp xuống phía dưới vài xích, hết thảy sự vật quanh mình, tất cả đều biến thành tro tàn, lại bị mang đến xa xa.

Trong hai mươi trượng, lại không có vật gì khác. Chỉ còn hắn và đại thụ mà hắn đang dựa vào.

Ngọc Thanh còn chưa có xông lại, cùng với những tu sĩ đang chiến đấu chung quanh kia, đều là bóng dáng cũng không có, cũng không biết là bị chấn thành tro tàn, hay là bị phóng đi phương nào.