Cát Tường và Thụy Thụy chợt tỉnh.Giống như những đứa trẻ thông thường sẽ ngủ nhiều hơn người lớn, hầu hết các yêu thú khi còn nhỏ như vậy đều rất ham ngủ.So với những yêu thú bình thường cùng tuổi khác, Cát Tường và Thụy Thụy còn gian khổ và đáng thương hơn nhiều.Dù là Cát Tường ra đời trên hồ bùn hay là Thụy Thụy được Lâm Tịch đoạt lấy từ quân đội Đại Mãng, ngay từ lúc xuất hiện trên thế gian này chúng đã là cô nhi, sau đấy phải theo Lâm Tịch trải qua những trận chiến tàn khốc.Cho nên so với những yêu thú bình thường khác, Cát Tường và Thụy Thụy đã sớm biết chiến đấu như thế nào, đồng thời biết học hỏi.Thời gian tu hành trong một ngày của Lâm Tịch rất nhiều, cộng thêm việc phải trưởng thành từ hoàn cảnh gian khổ vô cùng, nên thời gian tu hành của Cát Tường và Thụy Thụy cũng hkioong ít.Khác với loài người, yêu thú ở thế giới này đều chiến đấu dựa theo thiên phú của mình, hoặc là bản năng đã có sẵn trong máu huyết, không cần phải dựa vào hồn binh để chiến đấu. Ở thế giới này, yêu thú cũng không có tuổi thọ nhiều hơn loài người bao nhiêu, nhưng vì đã tiến hóa qua vô số năm, nên đối với những mối nguy không thể lường trước được, cảm giác của chúng thậm chí còn nhạy cảm hơn người tu hành.Nhất là khi đột nhiên có thiên địch hoặc có yêu thú mạnh hơn mình xuất hiện, cảm giác này sẽ càng nhạy cảm hơn.Vào lúc Lâm Tịch và Cao Á Nam còn chưa phát hiện được ánh sáng vàng giữa đám mây trắng, không biết đang có khí tức đáng sợ phủ xuống, Cát Tường và Thụy Thụy đã cảm nhận được sợ hãi, lập tức tỉnh lại.Cát Tường theo miệng túi da mà Lâm Tịch đang đeo trên lưng tỉnh lại.Sau đấy Thụy Thụy cũng lao ra ngoài, nao núng đứng trên bả vai Lâm Tịch.Lâm Tịch và Cao Á Nam ngừng lại, hai người đồng thời khẩn trương cảnh giác, muốn tìm ra ngọn nguồn khiến cho Cát Tường và Thụy Thụy bất an như vậy. Sau khi ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Cát Tường và Thụy Thụy đang nhìn, Lâm Tịch và Cao Á Nam mới phát hiện được luồng ánh sáng vàng giữa những đám mây trắng.- Phi cơ?Lâm Tịch bất ngờ nói hai chữ này.- Bây giờ ngươi còn nói giỡn được?Cao Á Nam hơi giận dữ nhìn Lâm Tịch một cái, nhẹ giọng nói.Lâm Tịch xấu hổ nói lại:- Thần mộc phi hạc?- Là người của học viện? Hay là hoàng đế?Cao Á Nam nhìn luồng ánh sáng vàng đó, nhíu mày nói.Hiện giờ đã có thể thấy loáng thoáng vật đang bay trên không trung tỏa ánh sáng vàng có hình dạng như một con chim, tất nhiên không thể nào là phi cơ mà Lâm Tịch đã nói. Trên thế gian này, vật có thể bay cao như vậy tất nhiên chỉ có thể là Thần mộc phi hạc vừa mới xuất hiện sau khi học viện Thanh Loan có đại biến.- Phải thử mới biết được.Lâm Tịch suy nghĩ một chút, cởi trường cung trên người xuống, lấy ra một cây tên màu trắng. Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, bắn thẳng lên trời cao.Một âm thanh tên bắn vang lên.Có một luồng sáng trắng bay thẳng lên không trung, rồi rơi xuống.Âm thanh và luồng ánh sáng trắng này đã đủ hấp dẫn sự chú ý của luồng ánh sáng vàng trên không trung.Luồng ánh sáng vàng trên không trung cấp tốc bay vút xuống.Cuồng phong gào thét mở đường, tiếp đấy là một con chim gỗ màu vàng khí thế hung mãnh, dáng vẻ bề ngoài tinh xảo, nhưng lại được chế tạo theo phong cách cổ xưa xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tịch và Cao Á Nam. Trên người con chim gỗ này đầy những phù văn huyền ảo, tỏa ra khí thế hung ác khó tả.Đến khi nhìn thấy rõ hình dạng con chim gỗ màu vàng và người ngồi trên đó, Lâm Tịch và Cao Á Nam lập tức đứng thẳng người.- Lý Ngũ lão sư, Biên Lăng Hàm, đã lâu không gặp.Lâm Tịch hơi mừng rỡ, đồng thời cảm khái khom người, giọng nói đầy tôn kính hành lễ với giảng viên mặc áo bào đen ngồi trên chim gỗ, lên tiếng.Là người của học viện.Trên Thần mộc phi hạc chỉ có hai người, đồng thời là người Lâm Tịch rất quen thuộc. Một người là Lý Ngũ, một người là Biên Lăng Hàm.Trên mặt Lý Ngũ có nhiều vết sẹo, đôi mắt lõm sâu vào bên trong, không thể nhìn thấy được.Ở trận chiến lăng Bích Lạc, vì ngăn cản cây tên của Tư Thu Bạch bắn về phía Lâm Tịch và Trưởng Tôn Vô cương, nên hai mắt của Lý Ngũ mới bị mù.Bởi vì mình nên Lý Ngũ mới bị như vậy, nên mặc dù đây là lần đầu tiên gặp lại sau trận chiến lăng Bích Lạc, Lâm Tịch bỗng cảm thấy sầu não.Thần mộc phi hạc rơi xuống, Lý Ngũ đứng lên, khom người đáp lễ:- Là vinh hạnh của ta mới đúng.Bởi vì mình là "Tướng Thần" sao?Lâm Tịch không khỏi nghẹn ngào, nhất thời chỉ còn biết khom người hành lễ một lần nữa.Biên Lăng Hàm lưng đeo một hòm gỗ lớn nhảy xuống Thần mộc phi hac. Nàng muốn mỉm cười, nhưng nhìn Lâm Tịch đang khom người đấy, đôi mắt bỗng nhiên chan hòa nước mắt.Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn Biên Lăng Hàm mặc một bộ y phục màu đen, dường như đã cao lớn hơn, xinh đẹp hơn trước. Hắn bất giác ho khan một tiếng, sau đấy nở nụ cười:- Ngươi không ho khan sao?Từ tiếng ho khan của hắn, Biên Lăng Hàm có thể nhận thấy phế phủ của hắn đã bị thương, hơi bận tâm hỏi:- Ta không sao cả, tại sao ngươi bị thương?- Chúng ta gặp Đại hắc.Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm, lắc đầu:- Cuối cùng cũng còn sống.Lý Ngũ và Biên Lăng Hàm đồng thời run rẩy.Nhưng ngay lúc này, mặt đất bỗng nhiên khẽ chấn động.Cát Tường và Thụy Thụy đồng thời run rẩy.Lâm Tịch giật mình.Đến bây giờ hắn mới chú ý ở trên Thần mộc phi hạc còn có một con vịt, một con vịt đầy màu sắc.Tất nhiên đây không phải là một con vịt bình thường.Bởi vì trên thế gian này hiển nhiên không có con vịt nào vừa sải chân bước xuống Thần mộc phi hạc lại có khí thế như đế vương đứng dậy khỏi ghế rồng, một cước làm cho cả mặt đất phải run rẩy.- Đây là...Minh giáo sư.Lý Ngũ nhất thời hơi khẩn trương giải thích với Lâm Tịch và Cao Á Nam, đồng thời lo lắng không biết mình có làm gì sai khiến cho vị "đại nhân vật" học viện này phải bất mãn mà dẫn đến hậu quả khủng khiếp hay không.- Minh giáo sư?Lâm Tịch và Cao Á Nam kinh ngạc đánh giá "con vịt" uy nghiêm này. Khi bọn hắn nhìn đối phương, "con vịt này" cũng kiêu ngạo dõi mắt nhìn từ trên xuống, uy nghiêm quan sát bọn họ.Hai người cảm thấy khó hiểu, tại sao một "con vịt" như vậy lại được gọi là giáo sư?Đột nhiên Cao Á Nam nhớ tới điều gì đấy, che miệng thét lên kinh hãi:- Đây là Trương viện trưởng...Lý Ngũ sợ Lâm Tịch và Cao Á Nam vì quá khiếp sợ mà nói những câu không thích hợp, nên vội vàng cướp lời:- Minh giáo thụ chính là đồng bạn đã từng đi theo Trương viện trưởng.Lâm Tịch bỗng nhiên tỉnh ngộ, một lần nữa ngẩn ngơ.Đối với một thiếu niên như hắn, câu chuyện truyền thuyết có một đại thúc dẫn theo kỳ lân và uyên ướng tiến vào hoàng thành Trung Châu sáu mươi năm trước thật quá xa xôi, nhưng con uyên ương trong câu chuyện đấy, một con vật được nhắc đến rất nhiều trong chuyện xưa và ca dao Vân Tần, lại đang thật sự xuất hiện trước mặt hắn?Bởi vì quan hệ giữa Trương viện trưởng và hắn rất đặc biệt, nên đối với hắn, khoảnh khắc này càng ấn tượng, càng rung động hơn nữa.Lâm Tịch ngơ ngẩn, lần đầu tiên cảm thấy rằng những tình tiết trong câu chuyện xưa đấy bỗng nhiên rất chân thật."Minh ca" uy nghiêm nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ hơi khinh thường, có lẽ vì cảm thấy Lâm Tịch quá nhỏ yếu.Sau đấy, ánh mắt uy nghiêm của nó nhìn vào Cát Tường.Ánh mắt của nó hơi kỳ lạ, Cát Tường cảm thấy sợ hãi, lập tức rụt vào sau lưng Lâm Tịch.Ánh mắt của Minh ca lại chuyển sang Thụy Thụy ở trên vai Lâm Tịch.Hiện giờ con tiểu phượng hoàng Vân Tần này đã biết Minh ca đáng sợ không phải là kẻ thù, không còn sợ hãi như khi nãy. Nhưng khi bị Minh ca nhìn thoáng qua, tiểu phượng hoàng Vân Tần nhất thời hơi xấu hổ cúi đầu.Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nó tựa hồ cảm thấy không phục, muốn biểu hiện bản thân mình chính là thiên phượng Trụy Tinh, không thể nào bị khinh thường như thế. Cho nên, cả người nó bỗng nhiên phát ra ánh sáng vàng, phản chiếu lấp lánh sắc thái lạnh lẽo của kim loại, đôi cánh chưa bao giờ được giang rộng của nó sải dài ra, bay khỏi người Lâm Tịch.Lâm Tịch và Cao Á Nam hơi ngạc nhiên nhìn con tiểu phượng hoàng Vân Tần. Đây là lần đầu tiên nó chủ động bay lượn.Ban đầu trông hình dáng của nó thật ngốc nghếch, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Nhưng sau mấy lần vỗ cánh, dáng bay của nó càng lúc càng đẹp, cả người tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh ngay giữa không trung.Minh ca uy nghiêm nhìn con tiểu phượng hoàng Vân Tần màu vàng đang bay múa, cho đến lúc này nó mới hơi hài lòng, gật đầu.Cái gật đầu này khiến tiểu phượng hoàng Vân Tần hưng phấn và mừng rỡ. Nó rơi xuống, cúi thấp đầu và tỏ ra khiêm tốn trước Minh ca, ngoan ngoãn như một học sinh lớp một.Minh ca nhìn nó và Lâm Tịch, Cao Á Nam một cái, xoay người một cách uy nghiêm, trở về Thần mộc phi hạc.- Ý của Minh giáo sư là đã thấy rồi, chúng ta phải đi.Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch và Cao Á Nam, nhẹ nhàng nói.Lâm Tịch gật đầu:- Các ngươi đã nhận được tin tức của Phi Dung?Biên Lăng Hàm xoay người trở về Thần mộc phi hạc, đồng thời nói:- Chúng ta đã tới thành Mậu Nhân trước, sau đấy mới tìm các ngươi.Lâm Tịch gật đầu, nhìn con Thần mộc phi hạc cũng không quá rộng rãi, nhiều lắm chỉ có thể chứa được bốn người. Hắn nhất thời cảm thán:- Chiếc phi cơ này...sợ rằng không bay quá cao được...