Trong một ngọn tháp ở quan Vọng Hà.Có bốn người thị nữ chậm rãi đút củi khô vào trong một đỉnh lớn bằng đồng xanh. Củi khô được đốt cháy, thiêu nóng đại đỉnh làm bằng đồng xanh đang chứa nhiều vị thuốc khác nhau. Chỉ một lát sau, số dược liệu ấy đã hòa tan ra, tạo thành một dung dịch sềnh sệch.Văn Nhân Thương Nguyệt ngồi trong chiếc đỉnh lớn bằng đồng xanh chứa rất nhiều nước thuốc, tựa như đang tắm trong bồn.Mùi thuốc nồng nặc truyền khắp ngọn tháp.Có hai thần quan núi Luyện Ngục mặc trường bào đỏ như máu đang đứng trước mặt hắn.Ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, một thần quan trung niên núi Luyện Ngục có sắc mặt hơi tái nhợt, xung quanh người được bao bọc bởi một tầng sáng mau lam kỳ dị, cất giọng uy nghiêm và lạnh lẽo nói:- Ta biết đại tướng quân cả đời chinh chiến, thân thể nhất định có một số vết thương ngầm, thường xuyên dùng nước thuốc như vậy sẽ giúp thân thể tốt hơn. Nhưng tinh thần tướng sĩ tiền tuyến xuống thấp, liên tiếp thất bại. Đại tướng quân lại chậm chạp ở trong quân bộ núi Thiên Hà nghỉ ngơi, ngâm nước thuốc hơn mười ngày. Không biết đại tướng quân đang có ý gì, ta rất mong được đại tướng quân giải thích rõ ràng.Văn Nhân Thương Nguyệt vốn đang nhắm mắt, có vài giọt mồ hôi nhỏ từ trên trán hắn rơi xuống bên dưới. Nhưng khi nghe thấy tên thần quan núi Luyện Ngục nói, hắn đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn tên thần quan uy nghiêm này, nói:- Chuyện hành quân đánh giặc, ta không cần giải thích với ngươi.Hai gã thần quan núi Luyện Ngục lập tức biến sắc.- Thật không?Gã thần quan trung niên có khuôn mặt tái nhợt và cả người được bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu lam kỳ dị lạnh giọng cười nhạo, nói:- Không cần giải thích hay là không thể giải thích được? Hoặc nói là đại tướng quân đã sợ, tự nhận mình không phải là đối thủ của Cố Vân Tĩnh? Quân đội tiền tuyến bị Cố Vân Tĩnh tiêu diệt không thể hoàn thủ, mà Văn Nhân đại tướng quân vang danh túc trí lại chỉ có thể co đầu rút cổ thủ vững thôi sao?Đôi lông mày đen như mực của Văn Nhân Thương Nguyệt cau lại, nhìn tên thần quan núi Luyện Ngục mặc trường bào màu đỏ, sắc mặt uy nghiêm và lạnh lùng này mà nói:- Trong quân của ta, người nào dám hoài nghi và phản đối thống soái, nói lời bất lợi lòng quân, nhúng tay vào quân vụ, tạo nên hậu quả khôn lường, đều phải chết.- Ngươi muốn giết ta?Thần quan trung niên núi Luyện Ngục bình tĩnh cười lạnh, nói:- Ngươi không được quên chức vị thống lĩnh bảy lộ quân Đại Mãng hiện giờ là ai đưa cho ngươi, đại thắng của ngươi ở thành Đoạt Nguyệt do ai ủng hộ. Ta nhắc nhở ngươi không nên quên cả Đại Mãng này, bao gồm chủ nhân của bảy lộ quân, không phải là hoàng cung Đại Mãng, không phải là ngươi, mà là núi Luyện Ngục.- Ngươi...nhiều nhất cũng là chỉ là con chó của núi Luyện Ngục.Sau khi dừng lại, thần quan trung niên núi Luyện Ngục lại bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt, chậm rãi nói:- Nếu như con chó này không hiểu chuyện mà cắn ngươi, vậy con chó đã mất đi tác dụng.- Đáng tiếc.Văn Nhân Thương Nguyệt lắc đầu, lạnh lùng nhìn tên thần quan trung niên núi Luyện Ngục này một cái.Cả người tên thần quan trung niên núi Luyện Ngục này đột nhiên cứng lại, dường như nhớ ra điều gì đó, muốn mở to miệng để nói thêm, đồng thời khí tức trên người bỗng nhiên hùng hồn, tựa như muốn bộc phát. Nhưng hắn ta phát hiện trong miệng của mình có thêm một tầng sương lạnh như băng, sau đấy hắn ta chợt biến rằng đầu lưỡi của mình đã bị phá nát, bên trong đấy có một thanh ma kiếm lạnh lẽo đang cười nhạo đâm sâu vào trong miệng.Ngay sau đó, chuôi kiếm này trực tiếp từ trong miệng của hắn bay ra sau ót, chặt đứt vòm họng mỏng manh, khiến hắn ta nhanh chóng mất hết ý thức và tính mạng.- A!Thi thể của thần quan trung niên núi Luyện Ngục đi tới trước vài bước rồi mới ngã xuống, cái mũ thần quan đang đội trên đầu đụng vào cái đỉnh bằng đồng xanh, rơi xuống bên dưới.- Đáng tiếc ngươi không có tư cach nói những lời này, đáng tiếc ngươi đã tu luyện ma biến, nhưng vẫn quá chậm, thậm chí không thể ngăn cản được một kiếm của ta.Thất diệu ma kiếm bay trở về phía sau Văn Nhân Thương Nguyệt, rơi xuống đống quần áo bên cạnh. Mà Văn Nhân Thương Nguyệt lại lạnh lùng nhìn thi thể trước mặt hắn, cười nhạt nói một tiếng, thậm chí hắn ta còn không đổi tư thế hay đứng lên khi sử dụng phi kiếm để tấn công trong lòng vừa rồi. Dường như đối với hắn, giết chết một tên thần quan núi Luyện Ngục có địa vị quan trọng tựa như giết một con chó hay con mèo gì đó vậy.Bốn người thị nữ dường như đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng máu tanh như vậy, chỉ lặng lẽ cúi thấp đầu, chậm rãi đưa củi khô vào bên trong.- Ngươi...ngươi dám giết chết Hàn thần quan?Tên thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào đỏ còn lại vẫn không thể tin Văn Nhân Thương Nguyệt dám làm chuyện như vậy. Nhìn thi thể bị giết chết bởi vết thương ở ngay sau ót, máu tươi lan tràn ra bên ngoài, cả người hắn ta bắt đầu run rẩy mãnh liệt, sợ hãi lui về phía sau.- Ta sẽ không giết chết ngươi. Nếu như muốn giết, ngươi căn bản không thể sống sót ra khỏi tòa tháp này.Văn Nhân Thương Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nhìn tên thần quan núi Luyện Ngục đang rất khiếp sợ này, lạnh lùng nói:- Ngươi sống, nói cho người khác biết hắn ta đã chết như thế nào.- Ngươi phải biết rằng những người như ngươi không thể đại biểu cho núi Luyện Ngục và chưởng giáo núi Luyện Ngục. Trừ khi học viện Thanh Loan và Vân Tần bị diệt vong, nếu không, những người như các ngươi căn bản không thể đứng trước mặt ta nói chuyện.- Bản thân vô dụng, đã cử nhiều người tu hành như vậy mà không giết nổi một người như Lâm Tịch. Nếu như bọn ngươi vì thế mà tức giận, sau đấy trút xuống đầu ta, vậy đã sai lầm rồi.- Còn nữa, nếu như dám điều động bất kỳ thống lĩnh nào trong bảy lộ quân, nếu bị ta biết, dù là ai trong cá ngươi, ta cũng sẽ không nể tình mà theo quân pháp xử trí, giết chết.- Mang thi thể của hắn đi.Sau khi Văn Nhân Thương Nguyệt dừng lại, tên thần núi núi Luyện Ngục mặc áo bào đỏ này khi nãy còn khinh thường nhìn Lâm Tịch, cả người toát ra khí thế hùng hồn và uy nghiêm này mới dám hành động. Hắn ta run rẩy ôm lấy thi thể trên mặt đất, sau đó nhanh chóng thối lui khỏi ngọn tháp này.Một lần nữa Văn Nhân Thương Nguyệt lại nhắm mắt, phải đến gần một canh giờ sau, hắn ta mới từ từ đứng dậy khỏi nồi nước thuốc đen như mực, bước ra đại đỉnh.Bốn người thị nữ lập tức dùng nước ấm và khăn lông sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước lau thân thể của hắn. Khi đã mặc vào người bộ y phục màu xanh sạch sẽ, Văn Nhân Thương Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi tháp, đi tới nơi cao nhất của quân doanh này.Hít thật sâu vào người những luồng không khí mới mẻ, hắn bắt đầu dùng hồn lực chấn động đến từng cơ quan nhỏ nhất trong người.Nghĩ đến những gì mà tên thần quan họ Hàn kia đã nói, khóe miệng của hắn ta khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười trêu cợt, thầm nghĩ người trên thế gian này thật ngu xuẩn.Trong tình huống hiện giờ, đối mặt với một tướng lĩnh mạnh mẽ như Cố Vân Tĩnh, đối với hắn ta cũng như quân đội Đại Mãng mà nói, chiến lược tốt nhất chính là trầm ổn đợi chờ.Cố Vân Tĩnh lớn tuổi hơn hắn, đế quốc Vân Tần vốn mạnh mẽ hơn Đại Mãng nhiều lần, thời kỳ tệ hại nhất của đế quốc Vân Tần còn chưa tới, tại sao hắn phải gấp gáp?Chiến tranh như vậy, việc phân thắng bại căn bản không phải phụ thuộc vào tiêu diệt quân đội nhiều hay không, giết chết nhiều quân sĩ hay không, mà chính là đại thế.......Trong lúc Văn Nhân Thương Nguyệt vừa giết chết một tên thần quan quan trọng của núi Luyện Ngục, cảm thấy cả người thêm sảng khoái cho việc tu hành của mình, Lâm Tịch và Cao Á Nam đang đi xuyên qua một bãi cỏ xanh bình thường.Khi phát hiện ở bãi cỏ xanh tương đối nhỏ này có một con suối mát chảy qua, hai người lập tức dừng lại nghỉ ngơi.- Khi trước chúng ta nói nhiều như vậy, nhưng dường như toàn nói nhảm tyhif phải.Sau khi kết hợp với nước suối mát lạnh, dùng thuốc chữa trị vết thương bôi lên người bình xong, Cao Á Nam mới nhìn sang Lâm Tịch đang tự săn sóc cho thân thể mình, cau này nói.- Đúng vậy.Lâm Tịch nhìn mi mắt vừa cụp xuống của nàng, chân thành nói:- Khi trước chúng ta đã nói rất vui vẻ, rất hăng say, nhưng nếu như không tìm thấy đoàn xe đó, tất cả đều không tốt.- Không thể xác định đoàn xe đó ở đâu sao?Cao Á Nam nhìn đôi mắt sạch sẽ mà trong veo của Lâm Tịch, nhẹ giọng hỏi.Lâm Tịch lắc đầu:- Trừ khi chuyện đó đã từng xảy ra trong cảm giác của ta, ta mới có thể biết được, nếu không, ta đành chịu thôi...Ta chỉ có thể xác định có một đoàn xe đang tiến vào con đường núi chính, nhưng đoàn xe này đi theo con đường nào, ta lại không biết.Cao Á Nam gật đầu, hơi lo lắng nói:- Như vậy có lo lắng hơn cũng không thể làm gì được.Lâm Tịch đồng ý, nói;- Cho nên, chúng ta cũng không cần phải quá vội vã.Nam tử Đường Tàng vốn tự coi mình là người nghèo khổ kia không biết rằng ông ta đã vốn bỏ lỡ Tướng thần học viện Thanh Loan - Lâm Tịch, càng không biết mặc dù bản thân ông ta đã rất cẩn thận trong lúc đắc ý và kiêu ngạo, không hề đề cập đến việc Thần tượng quân có quan hệ với người nào ở Vân Tần, nhưng vẫn tiết lộ một tin tức hết sức quan trọng đối với Lâm Tịch, mà theo ông ta nghĩ lại là chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể đối với Thần tượng quân - Nơi tập kết của số quân giới tinh nhuệ của Văn Nhân Thương Nguyệt ở lăng Bích Lạc đã tàng trữ nhiều năm qua.Thật ra, tuy nói tên nam tử trung niên Đường Tàng kia đã nói với Lâm Tịch nhiều như vậy, nhưng chỉ tiết lộ đúng một tin này.Nguyên nhân ông ta cho rằng tin tức này không quan trọng, tiết lộ ra cũng không sao rất đơn giản, bởi vì chính Thần tượng quân vốn đã chuẩn bị để cho quân đội hành tỉnh Thiên Lạc phát hiện ra số quân giới này, thậm chí là giao cho quân đội hành tỉnh Thiên Lạc.Mặc dù hiện giờ tin tức Giang gia đang bắt đầu phản công đẫm máu trong thành Trung Châu, sau đấy cả Giang gia từ từ bị diệt vong, bị truy sát khắp đế quốc Vân Tần còn chưa truyền tới lăng Bích Lạc, nhưng Lâm Tịch và Cao Á Nam có thể suy đoán được dụng ý của Thần tượng quân.Bởi vì trận chiến ở biên giới Bàn Nhược, hoàng đế và Giang gia coi như đã đối lập lẫn nhau, đồng thời có chứng cứ xác minh tỉnh đốc hành tỉnh Thiên Lạc Hà Trúc Quỳ là người của Giang gia. Nếu như mâu thuẫn giữa hoàng đế và Giang gia trở nên gay gắt hơn, mà quân đội hành tỉnh Thiên Lạc vốn là người của Giang gia lại nhận được số quân giới này...vậy đó chính là mầm móng đại loạn của lăng Bích Lạc.Ngay lúc đấy, sợ rằng hành tỉnh Thiên Lạc và hành tỉnh Bích Thủy sẽ có đại chiến.Nếu như có thể cướp lấy số quân giới này trước quân đội, đối với Lâm Tịch, đây mới chính là dùng chiêu ăn chiêu, mới thật sự là thiên ý.Về việc làm thế nào để vận chuyển đưa ra ngoài, đây không phải là vấn đề.Chỉ cần kiếm được một bãi cỏ hoang vu có thể che giấu số quân giới này, bảo đảm trong một thời gian nhất định không bị ai phát hiện, sau đấy báo cho Trạm Thai Thiển Đường và Nam Cung Vị Ương biết, với năng lực và tài trí của hai người, tất nhiên có thể giải quyết triệt để số quân giới này.Hiện giờ đám giặc cỏ trên núi Ngao Giác biên quan Long Xà đã được trang bị tận răng, căn bản không thể sử dụng số quân giới đã được Văn Nhân Thương Nguyệt tích lũy nhiều năm này. Vì thế, với số quân giới này, Lâm Tịch hoàn toàn có thể tạo nên một đoàn quân vô cùng mạnh mẽ.Sau khi trốn tránh bị người nghèo khổ Vân Tần đuổi giết, Lâm Tịch và Cao Á Nam lập tức trở về thành Mậu Nhân chuẩn bị một số dược vật chữa trị thương thế, đồng thời mang theo Cát Tường và Thụy Thụy, để lại tin tức cho Trần Phi Dung, tiếp theo không ngừng giục ngựa đuổi theo đoàn xe đó.Nghĩ tới việc đây là số quân giới mà Văn Nhân Thương Nguyệt đã tích lũy nhiều năm, giá trị đến nỗi các đại thế gian và hoàng đế cũng phải tranh giành với nhau, trên đường đuổi theo Lâm Tịch và Cao Á Nam hiển nhiên vô cùng cao hứng, liên tục bàn đến chuyện mình sẽ làm gì sau khi có được số quân giới đấy...Đây là việc làm cho người ta dễ dàng vui vẻ. Nhưng bởi vì giá trị của số quân giới này quá lớn, cuộc nói chuyện giữa hai người cũng quá cao hứng và phẩn khởi, đến nỗi đã quên đi một chuyện: Việc quan trọng nhất là phải tìm cho ra số quân giới đấy đang ở đâu.Mà trải qua một thời gian dài lên đường và tìm tòi như vậy, cơ hội để tìm thấy đoàn xe đó dường như càng ngày càng thấp....Trong lúc Lâm Tịch và Cao Á Nam bắt đầu bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng thấp thoáng trong những đám mây trắng, từ trên bầu trời cao bay tới.