Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 41

Tẩm cung hoàng đế trước kia luôn yên lặng, hôm nay đặc biệt bận rộn, cung nhân liên tục ra vào mọi nơi trong cung, sau khi nghe ngóng mới biết được xảy ra đại sự, so với sự việc ở đâu nhảy ra một ‘đại hoàng tử’, tin tức này còn khiến người ta giật gân hơn. Thần phi nương nương vốn đã bị biếm vào lãnh cung được hoàng thượng tự mình ôm trở về tẩm cung!

Một nam phi, còn là một nam phi bị phế đi nửa năm, tình cảm của hoàng thượng đối với hắn vẫn như trước, còn săn sóc trân trọng như vậy. Phải biết rằng long sàng chỉ có hoàng đế mới có tư cách nằm lên, mà hôm nay lại có người đầu tiên… Như vậy có phải đã nói rõ rồi hay không…

Việc này rất nhanh sôi sùng sục truyền đi, không lâu sau, hậu cung phi tần hầu như đều đã biết, Hiền phi, Thục phi cũng không ngoại lệ.

Hiền phi biết được tin tức rất bình tĩnh, chậm rãi uống một ngụm trà, khóe miệng của nàng vung lên một mạt tiếu ý: Thục phi a Thục phi, người định không bằng trời định, để xem việc này ngươi làm sao đây?



” Ngươi nói cái gì!?”

Thục phi nghe vậy, phản ứng khác Hiền phi một trời một vực, nàng kích động vỗ án nhảy dựng lên, hất đổ chén trà trên bàn, làm tiểu thái giám đến bẩm báo sợ xanh mặt.

” Hồi bẩm, hồi bẩm nương nương… Hoàng, hoàng thượng đem, đem thần phi nương nương đón về…”

” Cái gì gọi là ‘đón về’?” Thục phi nguy hiểm nheo mắt hỏi.

“Là, là … đón về tẩm cung hoàng thượng…”


” Điều này làm sao có thể!?” Thục phi hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Hoàng thượng làm sao đem tội danh của hắn xoá đi?”

“Này… Nô tài chẳng…”

“Cút! Lập tức cút cho khuất mắt bản cung!”

Mắt thấy sắc mặt Thục phi trắng bệch, tiểu thái giám kia cũng là người thức thời, tức khắc lui xuống.

Thục phi suyễn khí ngồi trên ghế, nàng thật sự không ngờ lần này hoàng thượng lại có thể si mê như vậy, vì nam phi này thậm chí không cần biết đến hai chữ ‘ minh quân’, dứt khoát đem nam phi mang trọng tội thả ra, còn mang về tẩm cung.

Đối với Lăng Phượng, đây là chuyện hắn rất kiêu ngạo, song song cũng là nhược điểm lớn nhất của hắn, Thục phi từ lúc mới vào cung đã minh bạch.

Bởi vì hắn là hoàng đế, cho nên đối với ‘mỹ nhân’ từ trước đến nay muốn có dễ như trở bàn tay, nào có cái gì gọi là ‘ tình cảm chân thành’ để nói?

Bởi vì hắn là hoàng đế, cho nên kiêu ngạo tùy hứng, sẽ không cần thông cảm hay lý giải, luôn luôn lấy mình làm trung tâm, bất hạnh của người khác hắn không thể hiểu, mà bất hạnh của chính hắn, sẽ bị hắn cưỡng ép trên người kẻ khác, càng gần hắn, nhận lấy càng nhiều, Bùi Dật Viễn chính là ví dụ tốt nhất.

Thế nhưng cho tới bây giờ nàng tuyệt đối không thể ngờ, qua hơn nửa năm hoàng thượng còn nhớ rõ nam phi bị chính mình phế truất, nàng từng cho rằng, Bùi Dật Viễn sẽ là Trữ quý phi thứ hai, bước vào lãnh cung rồi sớm muộn gì cũng chết ở đó.

Xem ra, Bùi Dật Viễn quả nhiên là một kẻ địch đáng gườm, mấy ngày này, cha nàng lại không ở quý phủ, không thể quyết định thay nàng, nàng cũng chỉ có thể án binh bất động.


Bất quá nàng sẽ không nhận thua, nàng muốn thứ gì đó thì quyết không nhường cho người khác, giống như mẫu thân của nàng, diệt trừ tất cả cản trở xuất hiện trước mắt, cuối cùng cho dù không thể ngồi vào vị trí ‘ phu nhân Thừa tướng’ nhưng vĩnh viễn thắng được một mảnh chân tình của cha nàng.



Bắt đầu vào mùa đông, mấy ngày nay Dương Châu cũng mưa dầm liên miên.

Triệu thừa tướng ngồi trong cỗ kiệu, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, cảnh tượng như vậy thật quen thuộc, hơn hai mươi năm trước, khung cảnh thời tiết cũng như thế này, hắn đã gặp được người con gái mà hắn yêu nhất cuộc đời này – Trầm Tư Dung, cũng là mẫu thân thân sinh của ái nữ hắn.

Mỹ mạo của nữ tử này kẻ khác khó có thể hình dung, khuôn mặt đẹp cũng là độc nhất vô nhị, lúc đó Triệu thừa tướng tuy rằng đã thành thân, nhưng nhịn không được vẫn bị nàng hấp dẫn, thậm chí cùng nàng hứa hẹn chung thân cả đời, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, không lâu sau khi sinh hạ nữ nhi, nữ tử mỹ lệ này đã hương tiêu ngọc vẫn.

Để tưởng niệm nàng, Triệu thừa tướng đặt tên của nàng cho nữ nhi, mong muốn con có thể giống như mẫu thân vậy, thật đáng tiếc, tuy là nữ nhi yêu kiều động nhân, nhưng dáng vẻ lại giống Triệu thừa tướng, còn tên nam phi đáng ghét từ miệng nữ nhi lại giống như đúc ‘Trầm Tư Dung’ của hắn, làm người ta không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Đây là trùng hợp? Hay là có nguyên nhân khác? Để điều tra rõ việc này, Triệu thừa tướng không quan tâm kẻ khác không tán thành, kiên trì đích thân đi tới quê nhà Bùi Dật Viễn tìm tòi đến cùng.

Cỗ kiệu bỗng nhiên dừng lại, người đi theo hầu xốc màn kiệu lên nói: “ Lão gia, chúng ta đến Bùi phủ Dương Châu rồi”.

“Ân.”

Triệu thừa tướng chậm rãi hạ kiệu, người đi theo hầu bên cạnh mở dù, bọn họ đi tới trước cửa kéo then cửa gõ gõ, không bao lâu, một lão quản gia ra trả lời.


“Xin hỏi, ngài là…?”

” Nhĩ hảo, chúng ta từ kinh thành đến, đây là tương gia nhà của chúng ta, chủ nhân nhà ngươi đâu?” Người đi theo hầu hỏi lại.

Lão quản gia vừa nghe tương gia từ kinh thành tới, lập tức liền nghĩ tới nhị công tử nhà bọn họ, thế là hắn vội vàng mang bọn họ đi vào, rồi mới tìm Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân.

Vừa nghe tin tức Bùi Dật Viễn, phu phụ Bùi gia lập tức buông chuyện đang làm, đi tới phòng khách gặp khách, mà khi phu phụ đứng ở trước mặt Triệu thừa tướng, Triệu thừa tướng kinh ngạc phát hiện phu phụ này chỉ là người xa lạ.

Cái này càng quái gở, lẽ nào tất cả đều chỉ là trùng hợp sao?



Trong hoàng cung, Tiểu Lăng cũng nghe được tất cả mọi người đang nói hoàng thượng đón thần phi nương nương quay về, lúc đầu nó còn không biết thần phi nương nương là ai, lúc sau tiểu thái giám tới hầu hạ nó nói cho nó, thần phi nương nương chính là sư phụ của nó.

Nghe được tin tức này, không cần phải nói tiểu gia khỏa có bao nhiêu cao hứng, vội vã sôi nổi đi tìm sư phụ, nó muốn nói cho sư phụ, nó tuyệt không thích cha cùng người ở nơi này, chỉ có sư phụ đối với nó tốt nhất, kiên trì ôn nhu săn sóc, nó muốn ở cùng sư phụ.

Nhưng mới vừa chạy đến cửa cung, bên trong truyền đến tiếng hô của Lăng Phượng làm nó dừng bước…

” Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa cho trẫm?”

Ngự y đứng ở bên cạnh có chút vô thố cúi đầu khom lưng nói: ” Hồi bẩm hoàng thượng, nương, nương nương, đôi mắt của nương nương… Vi thần thật sự là không có cách nào…”


“Bù nhìn, trẫm rốt cuộc nuôi không các ngươi!” Lăng Phượng sẽ không vì sự kém cỏi của họ mà đem toàn thể bọn họ chém chứ?

” Hoàng thượng, vi thần đã tận lực”. Ngự y cả một bó tuổi cũng phải nói, “Đôi mắt của Nương nương là bởi vì lúc trước bị thương nặng gây nên, máu bầm lưu lại trong đầu chèn ép làm cho mắt xảy ra vấn đề, sau đó nương nương không có hảo hảo tĩnh dưỡng, ngược lại càng làm lụng vất vả, dinh dưỡng cũng không đủ, cho đến bây giờ thì… Thì…”

“Khốn kiếp!” Lăng Phượng cắn răng.

“Hoàng thượng thứ tội!”

Ngự y vội vã quỳ xuống, hắn không biết, Lăng Phượng không phải đang mắng hắn, mà là chửi bới mình, đầu sỏ gây nên.

Tiểu Lăng tại cửa nghe thấy lời này, nhất thời rùng cả mình.

Vì sao sư phụ làm lụng vất vả?

Vì sao sư phụ không đủ dinh dưỡng?

Khoảng thời gian đó bọn họ luôn ở cùng nhau, mỗi ngày nó đều cảm thấy mỹ mãn vì sư phụ luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ chỉ bảo cho nó, thế nhưng nó lại không hề phát hiện kỳ thực sư phụ đã mệt chết đi.

“Là lỗi của ta… là lỗi của ta…” Tiểu Lăng thì thào tự nói.

Nó không có dũng khí đi vào, mà chỉ lặng lẽ xoay người một mình chậm rãi trở về phòng.

Để nó rời khỏi sư phụ, để nó nhận cha, những thứ này không phải là lễ vật ông trời ban cho nó mà là nghiêm phạt nó, cũng tại vì nó mà đôi mắt sư phụ không còn nhìn thấy nữa.