Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 23

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng… Nô tì… hoàng nhi… Ô…”

Đứa nhỏ không còn, người thương tâm nhất chính là Hiền phi, mất đi cốt nhục không nói, ngay cả ngôi vị hoàng hậu sắp vào tay cũng trôi đi như không, cho nên sau khi nàng tỉnh lại cứ khóc không ngừng.

Lăng Phượng không thích nhất chính là nhìn thấy người khác khóc thành bộ dạng như vậy, nhưng nghĩ nàng mới vừa mất đi đứa nhỏ mới phải thương tâm, hắn chỉ có thể để mặc nàng phát tiết, chỉ hết sức khuyên giải an ủi mà thôi.

“Hiền phi, đừng khóc.”

” Hoàng Thượng, ngài không phải rất chờ mong tiểu hoàng tử sinh ra sao!?” Hiền phi khóc đến lê hoa đái vũ, “Liền như thế đã không còn, Hoàng Thượng, ngài làm chủ cho nô tì a!”

Nghe những lời này, Lăng Phượng nhíu mày có vẻ tức giận.

“Làm chủ? Làm chủ cái gì?” Đứa nhỏ này bị chính nàng ta làm sảy, hay là nàng cho rằng có người khác hãm hại?

Hiền phi nghe vậy càng thêm thương tâm, “Nô tì ở Lân Chỉ cung mất đi hoàng nhi, Hoàng Thượng chẳng lẽ không cảm thấy có ẩn tình trong đó sao?”

“Vớ vẩn!” Lăng Phượng vừa nghe xong, tức giận đẩy tay Hiền phi ra, “Ý của ngươi đây là lỗi của Dật Viễn? Hắn vừa rồi không hề biết trước các ngươi sẽ đến, làm sao tính chuyện hãm hại các ngươi!?”

Nữ nhân này cho rằng nàng có vài phần nhan sắc liền muốn mở phường nhuộm, các nàng đi tìm Dật Viễn gây chuyện phiền phức hắn còn chưa tìm các nàng tính sổ, nàng còn dám công khai vu cáo Dật Viễn? Thật tức cười!


Thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt, còn có phần tức giận, Hiền phi bị dọa đến nhất thời không dám lên tiếng, một lát sau mới đứt quãng nói: “Hoàng, Hoàng Thượng, thần thiếp, nô tì không có ý đó…”

“Vậy thì là ý tứ gì?” Lăng Phượng hung hăng dọa.

Ban đầu vì nàng vừa mất đứa nhỏ mới nhường nàng vài phần, nhưng nàng lại không biết chừng biết mực, Lăng Phượng bắt đầu cảm thấy may mắn vì đứa bé kia không còn, nếu không sinh hạ có một mẫu thân như thế, tương lai nhất định không thể thành người có ích.

“Thần thiếp, nô tì…” Hiền phi nằm trên giường không dám nói gì nữa, có phần sợ hãi xê dịch thân mình.

Thấy nàng như vậy, Lăng Phượng lại bận tâm tới thân thể không tốt của nàng, bất đắc dĩ thở dài, thận trọng cảnh cáo: “Hiền phi, trẫm biết ngươi thực thương tâm khi mất đi hoàng nhi, nhưng không có nghĩa là ngươi muốn làm gì thì làm, tính nết Dật Viễn trẫm rõ ràng hơn so với ngươi, hắn sẽ không nhàn rỗi đến mức đi hãm hại ngươi, cho nên ngươi không cần lừa mình dối người!”

Giọng nói Lăng Phượng không mất đi uy nghiêm, đủ để trấn áp Hiền phi, chỉ thấy nàng cúi đầu, thanh âm run nhè nhẹ nói: “Vâng.”

Biết nàng đã hiểu, Lăng Phượng cũng không nán lại lâu, xoay người đi đến Lân Chỉ cung.

Bùi Dật Viễn đối với việc hắn đến đã chuẩn bị kỹ càng, còn tưởng rằng sau khi mất đi đứa nhỏ Lăng Phượng sẽ phẫn nộ đến khởi binh vấn tội, nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại còn kéo Bùi Dật Viễn ngồi xuống dùng bữa, thậm chí ngay cả việc này cũng không đề cập, giống như hết thảy trước đó chỉ là giấc mộng chưa từng phát sinh.

“Dật Viễn, sao lại không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Lăng Phượng nhìn thấy Bùi Dật Viễn thân thể cứng ngắc, cảm thấy kỳ quái hỏi.

Bị hỏi như vậy, Bùi Dật Viễn buông bát xuống, thở sâu nói: “Hoàng Thượng, Hiền phi nương nương không có việc gì phải không?”


“Không việc gì.” Lăng Phượng dùng giọng điệu bình thường trả lời.

“Kia…” Bùi Dật Viễn nhìn Lăng Phượng hỏi, “Hoàng Thượng ngươi không sao chứ?”

“Trẫm thì có chuyện gì chứ?”

Lăng Phượng vừa nói vừa mỉm cười với hắn, nhưng trong mắt Bùi Dật Viễn, nụ cười này biến thành “Giả bộ cười”.

Nghe nói trong mấy ngày Hiền phi có thai, không riêng gì Bùi Dật Viễn, tất cả mọi người trong hoàng cung đều nhìn ra Lăng Phượng rất thích đứa nhỏ, cho nên mới chờ mong hoàng tử sinh ra đến vậy, nhưng hiện tại…

“Hoàng Thượng, không cần lo lắng, ngươi còn trẻ.” Tuy rằng Lăng Phượng có đứa nhỏ, trong lòng hắn cảm thấy rất quái gở, nhưng để an ủi Lăng Phượng, hắn vẫn nói, “Tin rằng không bao lâu ngài lại có đứa nhỏ.”

“Nếu như không có nói không chừng lại tốt hơn…” Nhìn vẻ mặt Dật Viễn, Lăng Phượng nhỏ giọng nói một mình.

“Cái gì?” Bùi Dật Viễn nghe không rõ.

Lăng Phượng bỗng nhiên ý thức mình vừa nói ra lời đại nghịch bất đạo, hắn cũng lắp bắp kinh hãi, cuống quít che dấu: “A, không, không có, không có gì…”


Hắn suy nghĩ cái gì vậy chứ? Bất hiếu có ba tội, mà không con là đại tội, hắn thân là vua của một nước sao có thể không có con nối dòng? Phải là càng nhiều càng tốt, vừa rồi nhìn thấy biểu tình mất mác trên mặt Dật Viễn, hắn lại có ý tưởng như vậy!? Ngay cả Lăng Phượng cũng cảm thấy mình quái dị.

Gạt bỏ đề tài này sang một bên, đã lâu Lăng Phượng không cùng Dật Viễn hảo hảo trò chuyện, hiện tại chính là cơ hội, mặc kệ những tin đồn kia, tại Lân chỉ cung chỉ có hai người bọn họ mặc sức tâm tình, vô câu vô thúc.

Lăng Phượng còn phát hiện, cũng chỉ có vào lúc này, Dật Viễn mới có thể lộ ra vẻ mặt thoải mái khôi hài, không giống với những kẻ khác trong cung. Có lẽ đây mới là bản tính của Bùi Dật Viễn, mà trong cung này những thứ hắn cần phải kiêng dè thật sự còn nhiều lắm.

“Thật sự là vất vả cho ngươi.” Lăng Phượng tự tâm nói.

Nếu hắn không phải là hoàng đế, có lẽ cuộc sống của hắn cùng Dật Viễn sẽ không phiền toái như thế.

Nhưng Bùi Dật Viễn lại hiểu sai ý hắn, mang biểu tình nghi hoặc thành thật hồi đáp: “Không, ta cả ngày không có việc gì, một chút cũng không khổ cực.”

Lời nói thành khẩn vừa nghe liền biết ngay xuất phát từ phế phủ, Lăng Phượng không khỏi buồn cười, thân thủ kéo bả vai Bùi Dật Viễn, hôn nhẹ lên mặt của hắn nói: “Dật Viễn, trẫm thích nhất chính là điểm này của ngươi.”

” Điểm này?” Bùi Dật Viễn vẫn không rõ.

“Ha ha… Không biết cũng tốt, như vậy cả đời sẽ không thay đổi.” Lăng Phượng ôm hắn, giờ này khắc này hắn cảm thấy mình là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới.

Những ngày hạnh phúc như vậy cũng không duy trì được bao lâu, bất thình lình bị một âm mưu đánh gảy …

“Hiền phi muội muội muốn hợp tác cùng ta hay không?” Thục phi mượn danh nghĩa thăm viếng tới tẩm cung Hiền phi.

Nhìn thấy Hiền phi vừa mất đi đứa nhỏ còn bị Hoàng thượng vứt sang một bên, trong lòng tự nhiên có cân nhắc, xem ra lần này Hoàng thượng là thật tâm đối với nam phi kia, cho nên nàng cần phải có hành động, phải nhổ cái gai trong thịt này đi, hiện tại Hiền phi chính là đồng minh tốt nhất của nàng không thể nghi ngờ.


Hiền phi biết nàng không có hảo tâm, nằm trên giường trào phúng nói: “Thục phi tỷ tỷ luôn luôn gan dạ sáng suốt hơn người, muội muội so ra kém ngươi, hơn nữa muội muội thật sự nghĩ không ra lý do vì sao phải hợp tác cùng ngươi, khác gì đem hoàng hậu vị hai tay dâng cho ngươi.”

Mục đích của Thục phi là ngôi vị hoàng hậu không thể nghi ngờ, Hiền phi tin tưởng vững chắc điểm ấy, mà nàng cũng không có ý buông tha, cho nên hai người từ trước đến nay đều là đối thủ.

Sớm dự liệu nàng sẽ nói như vậy, Thục phi cũng không tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười châm chọc nói: “Cố chấp của muội muội làm người ta bội phục, nhưng ngươi hiện tại lấy tư cách gì để tranh đoạt vị trí ấy?”

“Ngươi đây là ý tứ gì!?” Tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng Hiền phi vẫn không cam lòng nhận thua phản bác.

Nếu so sánh, Thục phi đích xác chiếm thượng phong, “Muội muội không nên tức giận, tỷ tỷ chính là nói sự thật mà thôi.”

“Hiện giờ ngươi mới vừa mất hoàng nhi, cần tĩnh dưỡng, Hoàng Thượng trong thời gian này nhất định sẽ không chiêu ngươi thị tẩm, trong vòng một năm này muốn lại hoài thượng long loại khó như lên trời.” Càng nói, nàng ý cười càng sâu, “Ta bất đồng với ngươi, ta có cơ hội mang thai, hơn nữa rất có khả năng, cho dù ngươi không giúp, ta cũng có biện pháp đối phó với nam phi kia.”

“Một khi đã như vậy, ngươi cần gì tìm đến ta hỗ trợ!?” Hiền phi cười giễu cợt.

Thục phi từ trên cao nhìn xuống nàng một cái, thở dài nói: “Ai… Ta chỉ là coi trọng một hồi tình nghĩa tỷ muội, muốn thay muội muội phát giận thôi.”

Thục phi rất biết lợi dụng tâm lý yếu đuối của nữ nhân, hiện giờ Hiền phi toi công đánh mất cơ hội tranh đoạt hậu vị nhất định là tức giận không chỗ phát tiết, cho nên đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Bùi Dật Viễn, khôn khéo lợi dụng nhược điểm này của nàng, Thục phi tin chắc phần thắng có thể nhiều thêm một phần.

Quả nhiên, nhắc tới chuyện hoàng nhi, Hiền phi không cam lòng nước mắt lập tức tràn ra, miệng còn không ngừng mắng Bùi Dật Viễn cùng Lân Chỉ cung của hắn.

Xem bộ dáng này của nàng, Thục phi cười thầm, tin tưởng kế hoạch của nàng không lâu sau có thể thực hiện …