Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 22

Chỉ chớp mắt, đã gần một năm kể từ ngày Bùi Dật Viễn tiến cung, Lăng Phượng cũng giống như mọi ngày, có thời gian rảnh là chạy đến Lân Chỉ cung ngồi một chút, thuận tiện mang đến cho Bùi Dật Viễn chút dược liệu.

Không biết có phải là do trời giá rét hay là do nguyên nhân gì khác, chứng đau đầu ngẫu nhiên xuất hiện của Bùi Dật Viễn không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng thường xuyên, nhiều lần Lăng Phượng đến tìm hắn, Tiểu An tử đều hồi báo chủ tử đang nghỉ ngơi. Các ngự y bắt mạch cũng không tìm ra bệnh trạng gì, làm cho Lăng Phượng lo lắng không thôi. Bùi Dật Viễn luôn nói không quan hệ, đừng lo, tự nhiên sẽ tốt, không có gì cần phải lưu ý.

Sự tình tới thực đột nhiên, không có hề có điềm báo trước.

Lúc hai người cùng ngồi ăn ngọ thiện, đột nhiên một tiểu thái giám kích động chạy đến thông báo, “Hoàng Thượng đại hỉ, Hoàng Thượng đại hỉ.”

“Cái gì đại hỉ?” Lăng Phượng không hiểu liếc nhìn Bùi Dật Viễn một cái, hắn cũng lắc đầu, không biết đó là chuyện gì.

Tiểu thái giám cười đến sáng lạn, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, là Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương có thai.”

Sau đó chợt nghe ‘ba’ một tiếng, chiếc đũa trên tay Lăng Phượng rơi trên mặt đất, trong mắt Bùi Dật Viễn cũng hiện lên một tia dị sắc, bất quá rất nhanh liền khôi phục nguyên dạng, hắn ngồi xổm người xuống nhặt chiếc đũa đặt trước mặt Lăng Phượng, thấy Lăng Phượng dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn hắn, dường như muốn nói lại thôi.

“Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì?”

“Dật Viễn, Dật Viễn, ngươi có nghe được những lời vừa rồi không?” Thanh âm của hắn chứa đựng run rẩy kích động.


“Nghe thấy được.” Nghe rất rõ ràng.

“Trẫm có con, trẫm có con!” Cùng tâm trạng của những người sắp làm phụ thân, Lăng Phượng thập phần vui sướng.

Hắn quả thật cần một người thừa kế, hậu cung cũng cần nhiều công chúa, hoàng tử, mà hiện giờ tin tức này không thể nghi ngờ là lễ vật năm mới tốt nhất.

“A, đúng rồi!” Tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, Lăng Phượng đem tiểu thái giám gọi lại, “Mau truyền lệnh trẫm đem dược liệu cho Hiền phi nương nương.”

“Vâng.”

“Còn có, kêu ngự thiện phòng mỗi ngày đều chuẩn bị các thức ăn tẩm bổ cho Hiền phi nương nương.”

“Vâng.”

“Từ từ, còn có, thay trẫm nói cho Hiền phi, buổi chiều trẫm sang thăm nàng.”


“Tuân mệnh.”

Thẳng đến khi tiểu thái giám lĩnh mệnh đi xuống, Lăng Phượng vẫn chìm đắm trong vui sướng của người sắp được làm phụ thân, Bùi Dật Viễn so với hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, thái giám vừa đi hắn lại tiếp tục ăn cơm.

Lăng Phượng hưng phấn trong chốc lát, lại thấy Bùi Dật Viễn mặt không chút thay đổi tiếp tục ăn, liền cảm thấy kỳ quái, mình có đứa nhỏ, hắn mất hứng sao?

“Dật Viễn, trẫm có đứa nhỏ, ngươi không thay trẫm cao hứng sao?”

Trong suy nghĩ của Lăng Phượng, trong cung khó cầu được con nối dòng, chỉ cần phi tử có thai, vô luận là ai cũng phải thấy cao hứng mới đúng.

“Chúc mừng Hoàng Thượng.” Nhưng Bùi Dật Viễn dường như không hiểu, còn thành thành thật thật trả lời, “Ta không có gì phải cao hứng. Đứa nhỏ cũng không phải của ta, ta cao hứng cái gì?”

Nghe lời này của hắn, Lăng Phượng có chút mất hứng, nhưng hắn cũng không nói thẳng, buông bát nói một câu đơn giản ‘ngày mai trẫm lại đến’, liền mang theo cung nhân ly khai Lân Chỉ cung.

Bùi Dật Viễn biết rõ hắn muốn đi đâu, cũng không ngăn cản, mà tiếp tục dùng cơm.


Kiều Dương ở ngoài cửa nghe thấy hết thảy nhịn không được bước vào nhà, thấy chủ tử như vậy, nàng cũng cảm thấy thật sự đau lòng.

Hoàng Thượng thủy chung vẫn là Hoàng Thượng, hắn không có khả năng hiểu được suy nghĩ trong lòng một người bình thường, đây cũng chính là khoảng cách hai người khó có thể vượt qua.

“Chủ tử, ngài nói dối để Hoàng Thượng vui không tốt sao?” Kiều Dương hỏi, “Cho dù hoàng thượng có hoàng tử, ngài vẫn tiếp tục cuộc sống trong cung như trước kia.”

Chủ tử là người thông minh, Kiều Dương không tin hắn không nghĩ tới điểm ấy, nhưng hắn lại trả lời Hoàng Thượng như thế, dụng tâm của hắn đến tột cùng là…?

“Ta… cười không nổi.” Bùi Dật Viễn buông bát, bình tĩnh trả lời.

Hắn cũng rất muốn cười nói với Lăng Phượng “Thật sự là quá tốt “, Nhưng khi hết thảy sự tình phát sinh trước mắt, Bùi Dật Viễn mới biết được hoá ra mình cũng là một nam nhân ích kỷ, biểu tình không chỉ không thể cười, đừng nói đến phải nói ra lời nịnh nọt.

Nam nhân cùng nữ nhân khác biệt như thế, cho nên từ trước đến nay hậu cung mới không lưu nam nhân!

Lăng Phượng y như lời nói, xế chiều mới đến chỗ Hiền phi, còn nghe nói ban cho nàng rất nhiều thứ, thật sự là mẫu dĩ tử quý (aka mẹ quý nhờ con). Ngày hôm sau, Lăng Phượng cũng không đi Lân Chỉ cung, vẫn là đi chỗ Hiền phi, đêm hôm đó trong cung điện của Hiền phi có rất nhiều phi tần được mời đến chúc mừng, đương nhiên Bùi Dật Viễn không có trong danh sách.

Càng về sau, số lần Lăng Phượng tới càng thưa dần, bình thường là buổi sáng đem đến chút dược liệu rồi ngồi một chút, đến buổi chiều buổi tối thì không thấy đâu, tình hình như vậy làm cho cung nhân thi nhau suy đoán: Hoàng Thượng hình như đã chán ghét Thần phi nương nương.

Nhưng sự thật không phải như thế, mà là Lăng Phượng mỗi lần tới đều thấy Bùi Dật Viễn biểu tình bình thản, trong ngực cảm thấy khó chịu, hắn nhìn ra Dật Viễn không vui khi hắn có đứa nhỏ, thậm chí còn có chút chán ghét. Cho nên để cho Dật Viễn cao hứng, trong thời gian nhạy cảm này không tới gần Dật Viễn, có lẽ như vậy sẽ làm hắn phai nhạt chuyện đứa nhỏ.


Thậm chí, Lăng Phượng đã tính toán chỉ cần đứa bé này là nam hài, hắn liền lập làm thái tử, sau đó sẽ không để phi tần có thai làm Dật Viễn thương tâm, mà phần tâm ý này lại bị nhiều người nhiều miệng lưỡi ở hậu cung bóp méo đi.

” Thần phi chịu vắng vẻ ” không được các tần phi khác tôn trọng, còn “Hiền phi được cưng chìu mà kiêu ” thì được các nương nương khác dựa dẫm, nhưng không biết có phải là ý trời hay không, tình huống như vậy rất nhanh liền thay đổi.

Lúc Hiền phi có thai ba tháng, nàng dẫn theo vài phi tần khác tiến đến Lân Chỉ cung muốn thị uy.

Bùi Dật Viễn thấy Hiền phi có thai nên không cùng các nàng so đo, nơi chốn lấy lễ tương đãi, chính là bọn nữ nhân này chanh chua, ngôn ngữ cay độc vô cùng, nghe vào tai thật là khó chịu, đến cuối cùng các nàng thậm chí còn muốn “Thần phi nương nương” hạ thấp thân phận hầu hạ các nàng, Kiều Dương cùng Tiểu An tử nghe không lọt tai, nhưng Bùi Dật Viễn lại nhịn xuống, chiếu theo như lời các nàng đi làm.

Các nàng cứ như vậy giằng co hảo một trận mới rời đi, nhìn bóng dáng đám nữ nhân kia rời xa, Bùi Dật Viễn vừa muốn thở ra một hơi, bỗng nhiên nghe thấy từ cửa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Khi hắn chạy đến xem, chỉ thấy Hiền phi bị cánh cửa phang ngã, lúc này trên chân đã bắt đầu có dấu vết tơ máu, Tiểu An tử biết sự tình không ổn vội vàng đi tìm ngự y cùng Hoàng Thượng, Bùi Dật Viễn sai người đem Hiền phi nâng vào trong điện, không chút tị hiềm.

Khi Lăng Phượng vội vã chạy tới, thấy Bùi Dật Viễn ở cửa thần sắc ngưng trọng, liền mơ hồ biết được kết quả.

Không lâu, ngự y từ trong phòng đi ra, trên mặt mang theo một chút tiếc nuối nói với Lăng Phượng do thai nhi ba tháng còn chưa ổn định, hiện giờ còn sơ suất như thế, khó có thể bảo trụ.

Lăng Phượng nghe vậy cả người ngẩn ra, hắn thực kinh ngạc, thực kinh ngạc, bởi vì sau khi nghe đứa nhỏ đã không còn vốn phải phẫn nộ hoặc sinh khí, nhưng tại sao một chút cảm giác cũng không có, thậm chí… còn cảm thấy thoải mái không ít, bởi vì hắn cuối cùng sẽ không còn thấy biểu tình đau thương của Dật Viễn nữa.

Hắn có phải có chỗ nào không bình thường hay không!?