Tiến Công Sủng Phi

Chương 215: Hoàng hậu về cung (2)

Edit: Cảnh Phi.
Beta: Rine Hiền phi.


Tiếng của Hoàng thượng vừa dứt, các triều thần đang quỳ không có một ai mở miệng nói chuyện. Thậm chí có mấy người lớn tuổi, trái tim không chịu nổi, làm gì từng gặp qua cảnh như vậy cho nên không tự chủ được run lên. Trong lòng của Thẩm Vương gia thì lại hoan hô nhảy nhót, không ngờ Thẩm gia có khả năng trở thành đệ nhất thế gia! Bởi vì hưng phấn, cơ bắp trên mặt hắn đều thay đổi, thậm chí khóe miệng không kiềm chế được mà giương cao lên.


Đương nhiên cũng có vài gương mặt lộ vẻ không tốt, hàm răng cắn chặt lại, thật sự không ngờ Hoàng thượng lại sử dụng chiêu này. Không đồng ý lập Thái tử, thì muốn cho người giết chết bọn họ! So với thổ phỉ còn thổ phỉ hơn! So với lưu manh còn lưu manh hơn!


“Những người đang quỳ thật ra đều là nam nhân, sẽ không chờ lúc trẫm cho các tướng sĩ lui xuống thì chư vị ái khanh lập tức đổi ý đó chứ? Hiện tại trẫm ở ngay chỗ này nói rõ một lần luôn, chuyện của Hoàng hậu và Thái tử, các ngươi chỉ có một cơ hội này để nói ra mà thôi, qua rồi thì không còn nữa! Có ai muốn dị nghị gì đối với thánh chỉ của trẫm thì nói nhanh đi!” Biểu tình trên mặt Tề Ngọc càng trở nên lạnh lùng cứng rắn, hiển nhiên đối với chuyện sắc phong Hoàng hậu và Thái tử, hắn chuẩn bị dùng bạo lực trấn áp.


Giờ phút này bốn phía đều là kiến trúc tường đỏ ngói vàng cao lớn, xa xa đối diện là Tuyên Võ môn, Hoàng thượng xuất động tướng sĩ Đại Tần, những người chém giết địch nhân dùng cung tiễn, giáo nhọn và tấm khiên đối mặt với các triều thần, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bắn chết người nào đó. Chỉ vì hắn đã từng đồng ý với nữ nhân kia sẽ để nàng bước lên ngôi vị Hoàng hậu, đồng thời lại để cho con của bọn họ trở thành Thái tử.


Quy cũ tổ chế mấy trăm năm, trước đây những người này sớm đã hình thành thói quen mẫu thân của Thái tử không thể lên ngôi Hoàng hậu. Hiện giờ lập tức muốn thay đổi, hiển nhiên có chút khó khăn. Hoàng thượng bèn dùng tính mạng người thân bọn họ làm lợi thế, cưỡng bức bọn họ không thể phản bác.


“Hoàng thượng, trăm ngàn lần không thể được! Quy củ của lão tổ tông, Đại Tần ta đã dùng mấy trăm năm qua. Đại Tần có thể trường thịnh không suy, còn phải dựa vào quy củ này. Một khi sửa đổi, chính là thay đổi số mệnh của Đại Tần, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.” Ngự sử đại nhân già từ từ đi ra, hiển nhiên ông ta không dễ dàng tiếp nhận chuyện này như vậy, càng không có dễ bị đe dọa.


Thậm chí Hoàng thượng sử dụng thủ đoạn cực đoan như vậy, khiến cho trong lòng vị lão thần này có thêm không ít bóng ma. Hoàng thượng thật sự vì Thẩm Vũ mà không hề cố kỵ chỗ nào, chẳng lẽ thật sự là ma chướng? Ở trong mắt ông ta, Thẩm Vũ đã biến thành hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, nếu Hoàng thượng cứ một mực tự ý, hiển nhiên cũng sẽ nhanh chóng trở thành một hôn quân.


Vì một nữ nhân và con của nàng, thế mà để một đội quân kéo cung bắn tên nhắm vào toàn bộ triều thần, Hoàng thượng đi bước này là chiêu hiểm. Hắn đánh cuộc rằng những thần tử này đều vô cùng coi trọng tính mạng của bản thân, sẽ không nhảy ra phá hư chuyện tốt này. Nhưng cố tình có người không sợ chết, thậm chí còn cầu cho chết nhanh hơn, có lẽ còn có thể thành toàn một đời danh tiếng của chính mình.


Một khi có người thật sự không sợ chết đứng dậy, sĩ khí này chắc chắn suy kiệt. Tề Ngọc có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, nếu như hắn phất tay một cái, những lão thần không biết xấu hổ này có thể lập tức quy thiên, nhưng khi bắn chết những thần tử chỉ sợ hắn sẽ bị chụp mũ sát hại trung lương. Hơn nữa những tướng sĩ này là giết địch, cũng không phải huấn luyện tới để săn giết thần tử của Đại Tần, như vậy là vũ nhục cung tiễn đã bắn ra ngoài.


Tề Ngọc không lên tiếng, dừng ở trong mắt người khác rõ ràng là có ý khác. Hoàng thượng điều quân đội tới chỉ vì muốn hù dọa bọn họ, căn bản không có ý bắn về phía bọn họ. Tức khắc có không ít người dưới đáy lòng có suy tính, mấy người có người nhà bị đe dọa liền nghĩ cùng nhau mở miệng ủng hộ Ngự sử đại nhân, cũng không tin Hoàng thượng thật sự sẽ cho người bắn tên.


“Hoàng thượng, thần thϊế͙p͙ có chuyện muốn nói.” Nhận ra cảm xúc của mấy người này, Thẩm Vũ đã mở miệng trước.


Tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhu truyền đến, cơ hồ hấp dẫn hơn phân nửa lực chú ý của mọi người. Thẩm Vũ vừa nói vừa hành lễ với Hoàng thượng, không ít thần tử có biểu tình khó coi. Hiện tại là đang thảo luận vị trí Thái tử, thời điểm quyết định tương lai Đại Tần sẽ đi đến đâu, một nữ nhân tới lắm miệng gì đây.


“Hoàng hậu nương nương, hậu cung không được tham gia vào chính sự là chuyện hệ trọng, chẳng lẽ người đi Lãng Nguyệt am quá lâu cho nên đã quên quy củ trong cung?” Hứa lão Hầu gia cuối cùng cũng bắt được cơ hội mở miệng, sắc mặt của ông ta âm trầm, ánh mắt sắc bén, lúc nhìn về phía Thẩm Vũ, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm như muốn nhìn ra một cái lỗ trên người nàng.


“Hứa lão Hầu gia nói đúng, bổn cung chưa bao giờ dám quên quy củ trong cung, chẳng lẽ chư vị đã quên? Mới vừa rồi Hoàng thượng chỉ truyền chỉ thôi, cũng không phải bàn bạc cùng chư vị. Tìm các tướng sĩ này, cũng chẳng qua muốn ở trước mặt mọi người trình diễn một chút uy mãnh của tướng sĩ Đại Tần. Nhưng trong đó lại có người không ngừng phản đối ý chỉ của Hoàng thượng, thậm chí có người chán sống tìm cái chết, các vị muốn kháng chỉ sao?” Giọng nói của Thẩm Vũ vẫn cực kì nhu hòa, ý cười trên mặt không giảm chút nào, rõ ràng theo như lời nàng nói chính là đang chỉ trích cái gọi là trung thần lương tướng, nhưng nàng lại không hề khẩn trương chút nào.


Thái độ của Thẩm Vũ rõ ràng là vô cùng ôn hòa, nhưng từ lúc nàng nói xong, mọi người đều lâm vào trầm mặc. Như là có hai bàn tay hung hăng vả lên mặt những người này vậy, cả ngày đều đem tâm tư trung với nước treo bên miệng, kết quả cuối cùng lại thành vi phạm thánh chỉ.


“Ngự sử đại nhân tuổi tác đã cao, có vẻ như trí nhớ trở nên kém đi, lại làm ra loại chuyện kháng chỉ này. Trẫm niệm tình ngươi tuổi già, không dùng côn bổng trách phạt, chỉ tước đi chức quan này, về quê dưỡng lão đi!” Sự không kiên nhẫn trên mặt Hoàng thượng càng thêm rõ ràng, hắn phất phất tay, lập tức có hai thái giám bước lên phía trước, giữ lấy Ngự sử đại nhân, kéo ông ta đi ra.


“Bộp bộp!” Hoàng thượng vỗ tay hai cái, binh lính vây quanh ở ngoài lập tức đứng dậy, đều đồng thời dãn ra bốn hướng, trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng người đâu, hiển nhiên đều ẩn ở phía sau của cung điện.


Sau khi Ngự sử đại nhân bị tước chức quan, rõ ràng thần tử phía dưới thành thật hơn không ít, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Mới vừa rồi Thẩm Vũ nói ra mấy câu kia, cũng đã thay Hoàng thượng nghĩ đến việc định tội danh gì cho bọn họ, tội danh kháng chỉ này nói lớn không lớn nói nhỏ lại không nhỏ, kết quả thế nào đều phải dựa vào tâm tình của Hoàng thượng. Lúc này Tề Ngọc chau mày, ánh mắt âm lãnh, vừa nhìn đã biết đang chuẩn bị phát tác tức giận.


Hắn đã kiềm chế tính tình, cùng những người này nói tới nói lui hồi lâu, mới vừa rồi lúc Ngự sử đại nhân quỳ trên mặt đất phản bác, hắn đang suy xét xem có nên trực tiếp giết hay không, cũng coi như giáo huấn một số đại thần ở đây. Chẳng qua nếu hắn làm như thế, đoán chừng đến lúc đó những thần tử này sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu Thẩm Vũ và Nhị Hoàng tử.


“Trẫm mệt rồi, lui hết đi. Nếu còn có người không phục thì đi đến Lại Bộ thông báo một tiếng, giao quan ấn và quan phục ra, rồi cút đi cho trẫm! Trẫm chưa bao giờ nuôi phế vật khiến trẫm ngột ngạt như thế!” Giọng Tề Ngọc lộ ra mấy phần mệt mỏi, nét mặt hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.


Hắn trực tiếp kéo tay Thẩm Vũ đi về hướng Long Càn cung, đối với những triều thần còn đang quỳ ở trên mặt đất, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn qua!


Hai bà ɖú ôm tiểu Hoàng tử cũng theo sát sau đó, cách xa nhau đã hơn một năm, lại lần nữa tiến vào Long Càn cung, tuy rằng cách bài trí không thay đổi chút nào, nhưng luôn có một loại cảm giác hơi không chân thật. Tay nàng chạm lên bàn, bàn tay cảm nhận được xúc giác lạnh lẽo, đáy lòng lại là một mảnh mềm mại.


Nơi này mới là chỗ mà nàng quen thuộc, càng là nơi để nàng được thi triển quyền cước, là địa bàn thuộc về nàng.


“Những lão gia hỏa đó làm cho trẫm cảm thấy phiền phức chết đi được.” Tề Ngọc vừa nói vừa dùng sức kéo vạt áo, thần sắc không kiên nhẫn vẫn còn rõ ràng ở trên mặt như vậy, lửa giận trong lòng hắn còn chưa tiêu tan hết, nhìn dáng vẻ giống như bị dày vò.


Theo một cách nói nào đó, thì Tề Ngọc coi như là người tính tình ngay thẳng bộc trực, hắn tôn trọng bạo lực để giải quyết vấn đề, chứ không phải là tận tình khuyên bảo gì đó. Có nhiều lúc ngay cả giảng đạo lý hắn cũng lười, không muốn nói, lần này lại nói lâu như vậy, hiển nhiên đã sắp đến cực hạn rồi.


Thẩm Vũ vội vàng dời lực chú ý từ bên đồ trang trí lại đây, hiện tại chính là thời điểm Hoàng thượng cần được người an ủi, nếu không rất dễ thất bại trong gang tấc.


Nàng đi nhanh hơn vài bước, khoảng cách chỉ còn cách hắn một bước, chậm rãi đi theo hắn vào trong nội điện. Có lẽ đã nhận ra là nàng cố tình lấy lòng, vẻ mặt Tề Ngọc hơi dịu lại. Hai người ngồi xuống đối diện nhau, bà ɖú ôm hai vị Hoàng tử đi thiên điện, mấy cung nhân hầu hạ cũng vô cùng thức thời lui xuống.


“Nếu mọi chuyện làm cùng lúc thì dễ bị rối, đáng lẽ nên để nàng mặc triều phục Hoàng hậu hồi cung! Cũng làm cho những lão thần mù mắt chó kia nhìn một cái!” Lửa giận của Tề Ngọc dường như đã mất, hắn như nhớ tới cái gì đó, nở nụ cười nhàn nhạt.


Khẩu khí của nam nhân chứa mấy phần trêu chọc, trong đầu chợt lóe qua cảnh tượng như vậy, ý cười trên mặt càng thêm thỏa mãn.


Thẩm Vũ khẽ cười ra tiếng, nàng mở nắp bình trà ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng không ngừng khẩy những lá trà chìm nổi, khiến cho móng tay hiện lên sắc thái trong suốt không rõ. Từ sau khi mang thai Nhị Hoàng tử, nàng rất ít khi động đến mấy thứ này.


“Thần thϊế͙p͙ chỉ sợ ngày mai Hoàng thượng thượng triều, sẽ còn bị lải nhải thôi!” Thẩm Vũ thấp giọng nói một câu, trên mặt lộ ra lo lắng.


Tề Ngọc phất phất tay, vừa nhớ tới việc trong triều, cảm xúc của hắn đã dễ dàng trở nên nóng nảy lên, dường như nhớ tới cái gì đó, duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Vũ, ý bảo nàng ngồi yên ở chỗ này, tự hắn đứng dậy đi về phía án thư bên kia.


Thẩm Vũ xoay người, tầm mắt chuyển động theo thân ảnh của hắn, nhìn thấy Tề Ngọc lấy một đồ vật giống như phong thư trên bàn sách. Nàng hơi chau mày lại, gương mặt lộ ra vài phần tò mò.


“Hoàng thượng viết thư gì cho thần thϊế͙p͙ sao?” Thẩm Vũ nhìn nam nhân càng đi càng gần, vô thức muốn nâng tay lên đoạt giấy Tuyên Thành trong tay hắn, nào ngờ lại bị Hoàng thượng dễ dàng né tránh.


“Đừng nhúc nhích, đây chính là thánh chỉ trẫm tự mình đọc cho nàng.” Tề Ngọc nhẹ nhàng đẩy tay nàng, liếc mắt một cái tượng trưng, rồi chậm rãi mở giấy ra, ho nhẹ một tiếng.


Dường như hắn có chút khẩn trương, không ngừng vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ môi, lại nâng mí mắt lên nhìn Thẩm Vũ mấy cái, mới xem như ổn định cảm xúc lại cho tốt.


“Thẩm thị A Vũ từ lúc vào cung cho tới nay, khí thế kiêu ngạo, quỷ kế đa đoan, đầu tiên là âm mưu vị trí Uyển nghi, sau này trở thành Tu nghi tốt nhất trong lòng trẫm. Sau khi vào cung sáu tháng hai mươi mốt ngày, đã thăng vị thành Thục phi. Trẫm là quân tử, còn nàng chính là yểu điệu thục nữ! Sau lại thăng cho nàng thành Hoàng Quý phi phong hoa tuyệt đại. Hiện giờ trẫm là Hoàng thượng, nàng là Hoàng hậu. Nhi tử của chúng ta đã trở thành Thái tử, chúng ta là phu thê, sau này hoạn nạn đều có nhau!”


Giọng nói của Hoàng thượng vô cùng mềm nhẹ, hắn cố ép xuống hơi trầm thấp, giống như nghe người khác kể chuyện xưa khi còn nhỏ vậy.