Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Phi.
Hoàng thượng dắt Thẩm Vũ chầm chậm đi tới trước mặt các triều thần, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Lý Hoài Ân bên cạnh cũng đã hiểu ý, lại lần nữa lấy thánh chỉ từ trong ngực ra, ho nhẹ một tiếng.
Những triều thần quỳ trên mặt đất đều lặng lẽ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, sao còn một đạo thánh chỉ nữa? Lại muốn tuyên bố chuyện xui xẻo gì sao? Mấy vị lão thần đa mưu túc trí, trong lòng không ngừng cảnh giác. Nghiêng đầu qua một bên là có thể nhìn thấy cục thịt nằm trong ngực bà vú, trong miệng không ngừng chảy nước miếng, thậm chí không coi ai ra gì mà nhét tay trái vào trong miệng gặm, một đôi mắt to sáng ngời vô định không có mục tiêu nhìn những đại thần đó.
“Phụng thiên thừa vận ——” Lý Hoài Ân lại khẽ ho một tiếng, dương cao giọng nói chuẩn bị đọc thánh chỉ, chỉ là hắn vừa mới nói bốn chữ liền tạm dừng một chút.
Nhị Hoàng tử hiển nhiên vô cùng hưng phấn với thanh âm của Lý Hoài Ân, Lý Hoài Ân mới vừa mở miệng, nó đã khẽ “A” một tiếng.
“Hoàng đế chiếu rằng!” Lý Hoài Ân cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, lại vội vàng tập trung lực chú ý đến thánh chỉ, tiếp tục đọc.
Nào ngờ hắn vừa mới nói bốn chữ này, Nhị Hoàng tử lại “A” một tiếng.
“Nhị Hoàng tử Tề Kính Thần chính là đích tử của trẫm và Hoàng hậu, sinh vào mùng một đầu năm, vô cùng may mắn. Hơn nữa thông tuệ có thừa, rất được lòng trẫm. Nay sắc phong làm Thái tử Đại Tần, lập tức ghi nhớ thân phận của Hoàng hậu và Thái tử vào trong Ngọc Điệp. Khâm thử.” Giọng đọc của Lý Hoài Ân cũng không dám suy yếu, gần như đọc một mạch không tạm dừng, sợ lại cho Nhị Hoàng tử thời gian chen vào.
Thằng nhỏ ở trong lòng bá vú, không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hoài Ân, thấy người khác không có phản ứng đặc biệt gì, lá gan lập tức lớn hơn rất nhiều, trực tiếp dang hai tay dường như muốn nhào qua, bà ɖú vội vàng ôm chặt nó lại.
“Ư —— Ư ——” Nhị Hoàng tử bị ngăn lại, không ngừng vặn vẹo.
Các triều thần quỳ trên mặt đất đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, Hoàng thượng mới vừa tuyên bố thánh chỉ lập Thái tử! Hơn nữa còn đem vị trí Thái tử cho đứa trẻ sơ sinh đang chảy nước miếng này! Quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Ai biết Nhị Hoàng tử này từ đâu nhảy ra chứ! Không phải Thẩm Vũ đi Lãng Nguyệt am dốc lòng cầu phúc cho Đại Tần sao? Tại sao lại mang theo đứa nhỏ này trở về nói là con của nàng và Hoàng thượng sinh ra, ai tin nổi! Sinh đứa nhỏ thì cầu phúc như thế nào? Hai đạo thánh chỉ trước sau rõ ràng tự mâu thuẫn nhau, không có chút hợp lý nào!
“Hoàng thượng, chuyện lập Thái tử quan trọng, không thể hấp tấp định đoạt. Lão thần xin hỏi một câu, thân mẫu của Nhị Hoàng tử là vị nào?” Lão Hầu gia họ Hứa rốt cuộc vẫn không nhịn được, không thể để chuyện tốt gì cũng đều bị Thẩm gia chiếm đi, trước tiên phải bắt đầu từ thân thế của đứa bé này.
Hiển nhiên Tề Ngọc đã sớm dự đoán được ông ta sẽ có câu hỏi này, ý cười trên mặt gia tăng, mang theo vài phần trào phúng.
“Thân mẫu đương nhiên là Hoàng hậu, trẫm đã nói Nhị Hoàng tử là đích tử của trẫm và Hoàng hậu. Hứa lão Hầu gia là bởi vì tuổi tác quá cao, lỗ tai không tốt sao?” Tề Ngọc căn bản không vòng vo, nói thẳng đáp án, hơn nữa còn hứng thú dạt dào trêu chọc vài câu.
Sắc mặt Hứa lão Hầu gia lập tức trở nên tái nhợt, ông ta không nhịn được ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với đôi mắt cười như không cười của Hoàng thượng, nháy mắt suy nghĩ của ông ta trở nên rõ ràng. Lúc trước Thẩm Vũ rời cung rất đột ngột, hơn nữa còn lấy lý do tu thân dưỡng tính đường hoàng.
Chẳng qua sau khi nàng ta rời cung liền truyền ra tin tức Thẩm Uyển có thai, cho nên thành công dời lực chú ý của mọi người. Thẩm Vũ rời cung đã hơn một năm, Nhị hoàng tử đã đầy sáu tháng, chứng tỏ nàng ta ở trong cung đến khi thai nhi ổn định mới đi Lãng Nguyệt am.
Ông ta càng nghĩ càng kinh hãi, từ một năm rưỡi trước, Hoàng thượng và Thẩm Vũ đã tỉ mỉ lên kế hoạch cho trò hay này, muốn thu cả vị trí Hoàng hậu và Thái tử vào trong túi, xoay toàn bộ người Đại Tần như chong chóng. Hiện giờ trở về, Hoàng thượng hạ liên tục hai thánh chỉ, quả thực chính là không để cấp dưới đắc lực bọn họ vào mắt!
“Hoàng Thượng, theo quy củ của tổ tông Đại Tần truyền lại, con của Hoàng hậu không thể lập làm Thái tử, mẫu thân của Thái tử không thể làm Hậu! Chính là vì phòng ngừa ngoại thích nắm giữ triều chính, quy củ này nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi, kiềm chế cân bằng lẫn nhau, vô cùng vừa vặn. Nếu Hoàng thượng tùy ý phá vỡ quy củ, Đại Tần nguy mất!” Ngự sử đại phu run rẩy quỳ xuống, hắn không ngừng dùng đầu đập lên mặt đất, thanh âm “Thình thịch” trầm đục truyền đến làm lòng người hốt hoảng.
Tề Ngọc hơi nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Chẳng qua chỉ vừa hạ thánh chỉ mà thôi, những người này đã bắt đầu ngồi không yên!
“Nếu kiên trì tổ chế thì Đại Tần mới mất nước đó! Thế lực ba bên cắn xé lẫn nhau, thuộc hạ kết bè kết đảng đâu đâu cũng thấy, thu nhận hối lộ nhiều lần cấm không ngừng. Khi xử lý việc triều chính đã mất đi lý trí và năng lực phán đoán, chỉ có một niềm tin, bên ta là đúng, đối phương là sai! Mấy năm nay tấu chương trình đến trẫm trước mặt, có bao nhiêu cái là chửi bới hãm hại lẫn nhau, cuối cùng loạn đến không thu dọn được cục diện, trở thành tai họa! Ở kinh đô tùy ý có thể thấy được các ngươi ăn chơi trác táng, đánh nhau ẩu đả, ngu xuẩn đến cực điểm!” Tề Ngọc đột nhiên dương cao thanh âm mở miệng nói, vô cùng có lực, ngữ khí kiên định rất có khí phách.
Hoàng thượng vẫn luôn nắm tay Thẩm Vũ, lúc hắn nói lời này, bởi vì quá kích động, cầm lòng không được mà nắm chặt bàn tay mềm mại của Thẩm Vũ.
Lời hắn vừa nói ra, những thần tử cãi cọ ầm ĩ đó đều ngậm miệng lại, không ai dám mở miệng. Khi một chế độ nào đó thi hành lâu quá thì không thể tránh được xuất hiện những điểm bất ổn, chỉ cần người có dục vọng thì sẽ làm mọi cách tìm ra lỗ hổng của chế độ đó, dùng nó kiếm vô số chỗ tốt.
“A —— A ——” Nhị Hoàng tử mới vừa ngừng nghỉ một lát, lại ngọ ngoạy lần nữa, hiển nhiên vẫn luôn nhòm ngó đến cuộn thánh chỉ trong tay Lý Hoài Ân.
Từng thanh âm non nớt này như là một điểm đột phá, lại lần nữa làm những triều thần chột dạ đó tìm được lý do phản bác.
“Hoàng thượng, những thành phần như lời người nói cũng chỉ là một bộ phận số ít, huống hồ Nhị Hoàng tử còn nhỏ như vậy, căn bản chưa hiểu chuyện gì. Người lại là đang lúc tuổi trẻ sung mãn, trong cung có rất nhiều phi tần, ngày sau sẽ có Hoàng tử khác, không bằng ba bốn năm sau cẩn thận quan sát rồi hẵng quyết định!” Lại bộ Thượng thư cũng đi ra khỏi hàng ngũ, hắn ngẩng đầu, trên mặt mang theo vài phần khẩn thiết.
Lý Hoài Ân cầm thánh chỉ trong tay mà giống như đang cầm củ khoai lang nướng phỏng tay, cục thịt nhỏ Nhị Hoàng tử kia đã sớm kêu oai oái muốn lại đây đoạt. Nếu không có bà ɖú che chắn, phỏng chừng thằng nhỏ này cũng đã bổ nhào đến trên người Lý Hoài Ân rồi.
“E hèm!” Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hướng về phía Lý Hoài Ân ra hiệu, ý tứ vô cùng rõ ràng, muốn hắn đưa thánh chỉ cho Nhị Hoàng tử.
Mặt Lý Hoài Ân trở nên đau khổ, run rẩy nâng thánh chỉ đến trước mặt Nhị Hoàng tử, nhìn cuộn màu vàng gần ngay trước mắt, cục thịt nhỏ lập tức cười “khanh khách” thành tiếng, hai tay nhào tới đoạt lấy, hai mắt cẩn thận nhìn, rồi kéo lên lau nước miếng, sau đó lại là một trận tiếng cười “khanh khách” ngây ngô.
“Làm loạn, Lý Tổng quản, thánh chỉ là đồ vật quan trọng như vậy há có thể trở thành đồ vật cho trẻ con chơi đùa!” Lễ bộ Thị lang lập tức đứng dậy, giọng nói nghiêm túc trách cứ Lý Hoài Ân, ra vẻ muốn trình tấu sớ buộc tội hắn.
“Đó vốn dĩ chính là ý chỉ cho Nhị Hoàng tử, đưa cho nó cầm là điều hiển nhiên. Chư vị ái khanh coi trọng vị trí Thái tử như vậy, sợ trẫm chọn sai người. Thật sự trong lòng trẫm không biết nên vui mừng hay khổ sở đây, có phải vị trí này của trẫm cũng phải để chư vị suy tính hay không?” Tề Ngọc lạnh giọng mở miệng nói, sắc mặt của hắn dần dần âm trầm, rõ ràng là không vui, giọng nói chứa ý cảnh cáo.
Câu này của Hoàng thượng nói ra vô cùng nghiêm trọng, thậm chí mơ hồ lộ ra suy đoán các triều thần có ý muốn tạo phản. Những thần tử vốn còn chuẩn bị phụ họa, lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm câu nào nữa. Một khi dính đến chuyện mưu phản, tính mạng cả nhà đều liên lụy vào.
“Chúng thần không dám!” Đám thần tử đều dán trán trên mặt đất, cúi đầu hành đại lễ, vẻ mặt kinh sợ.
“Không dám? Trẫm đã hạ ý chỉ, các ngươi lại ở chỗ này ra sức khước từ, tìm ra các loại lý do tới phản bác trẫm, còn không phải là muốn làm phản sao?” Tề Ngọc lại không buông tha bọn họ, ý cười lạnh trên mặt càng thêm rõ ràng, giọng điệu cũng rất hùng hổ doạ người.
Lúc này Tề Ngọc không chờ những triều thần này nói chuyện, trực tiếp giơ tay lên vỗ hai cái thật lớn. Tức khắc như là nhận được tín hiệu, từ bốn phương tám hướng, binh lính người mặc áo giáp, tay cầm ngọn giáo và khiên giáp, đội ngũ chỉnh tề, chân bước đồng đều, nhanh chóng bao vây những người này lại.
Binh lính cầm khiên giáp ở đằng trước, sau khi đứng vào vị trí, lập tức liên kết tạo thành tấm lá chắn chặt chẽ. Những tấm khiên giáp làm thành một vòng lớn, vây toàn bộ những người đó ở bên trong.
Đợi khi vòng vây này đã hình thành, những binh lính tay cầm giáo theo phía sau, ngọn giáo bén nhọn vươn ra từ khe hở giữa tấm chắn. Ngoại trừ sau lưng Hoàng thượng cùng Thẩm Vũ, khắp vòng vây đều lập lòe ánh sáng trắng bạc của mũi giáo, rất chói mắt.
Cái này còn chưa coi là xong, ngay sau đó tốp binh lính thứ ba cũng vọt ra, trong tay mỗi người đều cầm cung tên, dây cung đã được kéo căng, phương hướng của mũi tên nhắm ngay các triều thần còn quỳ trên mặt đất, ánh mắt sắc bén.
Đội ngũ này hiển nhiên đã được huấn luyện bài bản, Hoàng thượng điều lại đây để trấn áp đám triều thần này. Những binh lính này vốn chính là ra trận giết địch, đối mặt với thiên quân vạn mã. Họ đều là hảo hán đầu đao nhuốm máu, hiện giờ trên người toát ra sát khí không thể nào che lấp. Nhiều người như vậy đứng chung một chỗ, loại hơi thở lạnh lẽo mà mãnh liệt lập tức xâm nhập đến, làm thần kinh người ta không khỏi căng lên.
Ngay cả Nhị Hoàng tử đang quẹt nước miếng lên thánh chỉ dường như cũng phát hiện không khí chung quanh thay đổi, tò mò nhìn xung quanh. Ánh mắt lập tức ngắm nhìn tới mũi giáo lấp lánh ánh bạc, thân thể bắt đầu vặn vẹo, thánh chỉ trong tay cũng không cần, ném thẳng trên mặt đất, lại vươn tay hướng về phía ngọn giáo, hiển nhiên muốn đi qua.
“Từ hôm nay trở đi Nhị Hoàng tử chính là Thái tử, còn vị ái khanh nào muốn phản bác không? Cứ việc đứng ra! Cung tên bên kia không có mắt, lỡ như có tiểu binh lính nào trượt tay trực tiếp bắn vào tim, trẫm cũng không quản được nhiều như vậy đâu!” Tề Ngọc khẽ hừ một tiếng, gương mặt cười như không cười, giọng nói lại lạnh lẽo vô cùng, rõ ràng đây là lời cảnh cáo chính thức.