Tiên Cô Bảo Kiếm

Chương 1

Tả lưu Điền Thủy, hữu lưu Tứ Thủy, hai dòng sông này cứ chảy mãi về phía hướng Đông rồi hợp nhất lại làm một, con sông mở rộng ra tại Qua Châu Cổ Đồ, đối diện là Ngô Sơn lặng lẽ cô độc như nỗi sầu nghìn năm.

Trung Thu đã qua, thu phong có mang chút hàn khí, thái dương lúc này cũng gác về non Tây sớm hơn những ngày hạ. Lúc bây giờ, vừa qua giờ Thân đầu giờ Dậu, sắc trời rán đỏ chẳng mấy chốc màn đêm sẽ phủ xuống.

Qua Châu đây là một bến thuyền lâu đời mang đầy thi ý, trong màn chiều nhờ nhợ, đây đó đã không ít nhà lên đèn.

Cuối con đường đất chạy đến bến thuyền là một tửu điếm nhỏ, chỉ thấy trước cửa treo một chiếc đèn bão leo lét như muốn tắt, cứ đong đưa trong gió, cánh cửa gỗ khép hờ.

Tửu điếm không mấy lớn, tất thấy bên trong chỉ có năm chiếc bàn nhỏ, thế nhưng lúc này đều đã có người ngồi chật, thoạt nhìn cũng biết ngay những người này là khách qua sông đang chờ thuyền, bởi vì chẳng có ai hứng thú ngồi uống rượu hóng gió bên bến sông thế này.

Đám tửu khách trong quán ăn mặc không giống nhau, ngồi ở trước bàn kê ngay phía bên trái cửa ra vào là ba gã đại hán thân hình thô tháp, mỗi ngưới đều có cái bọc vải dài, thoạt nhìn cũng biết được bên trong tất nhiên chứa binh khí, cứ nhìn thần thái hung dử, cũng hiểu là loại người không mấy lương thiện. Ngược lại chiếc bàn kê bên phải là hai người trung niên tuổi khoảng bốn mươi, trên bàn đặt những chồng vải lớn nhiều màu, rõ ràng là bọn buôn vải.

Vào sâu hơn một chút, ngồi ở bàn bên trái lại là một vị thanh niên vận thanh y, tuổi ngoài hai mươi, mắt có mày kiếm, răng trắng môi hồng, tướng mạo không chỉ là anh tuấn mà còn toát ra một nét nho nhã, nhìn vào ai cũng đoán được là một vị thư sinh quân tử.

Đối diện chiếc bàn bên kia là một thiếu nữ tuổi ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, trên người vận bộ y phục màu xanh da trời, chiếc khăn quấn đầu bó gọn mái tóc buông xõa về sau, dáng người nhỏ nhắn, chỉ có điều nước da ngăm đen.

Chiếc bàn cuối cùng nằm ngay bên cạnh cửa thông vào bếp, bây giờ cũng chỉ duy nhất một tiểu tử mắt đen mày rậm, áo quần lếch thếch, gã ngồi chẳng để mắt đến ai, cứ cắm cúi xuống ăn bát phở của mình.

Chủ nhân của quán rượu nhỏ này là một lão già lưng đã thấy hơi còng theo thời gian, trên đầu chiếc mũ lông lớn tựa hồ như đè nặng khiến cho đầu lão càng cúi thấp xuống hơn, lão bận một bộ áo quần màu lam xem ra như đã bóng nước lên theo khói bếp.

Quán duy nhất có một mình lão, vừa là chủ quán vừa kiêm luôn đầu bếp và tiểu nhị, tất cả mọi việc từ thái rau, nhúng phở, đong rượu, chế trà, nhất nhất đều do tay lão làm, đương nhiên với cả năm bàn đầy khách thế này thì lão phải làm quýnh tay quýnh chân lên mà vẫn không kịp.

Đột nhiên..."Ầm".

Một tiếng vỗ bàn vang lên, tiếp đó là một giọng ồm ồm như chuông vỡ vang lên:

- Ê, lão chủ quán, ta gọi ngươi mang thêm ba cân rượu, ngươi điếc hay sao hử? Bọn đại gia ăn no uống say còn làm một phi vụ lớn, ngươi nhanh lên một chút.

Tiếng quát này là do một trong ba tên đại hán ngồi ở chiếc bàn bên trái cửa.

Chiếc bàn đầy bát đĩa bị một gã đại hán đấm mạnh rung rinh kêu loảng xoảng tựa hồ như muốn sụp đổ.

Từ đầu đến giờ ba gã đại hán ăn uống như hùm như hổ, từng bát rượu đầy cứ đổ vào mồm bọn chúng, bây giờ đã thấy những khuôn mặt đầy thịt đỏ rần lên, xem ra bọn họ đã ngà ngà.

Tửu khách trong quán bất giác phải nhìn về phía bọn họ, chỉ thấy cả ba tên áo trệch ra để lộ một vùng ngực đầy lông lá, khiến cho tướng mạo của chúng càng thêm hung dữ.

Lão chủ từ đầu đến giờ đã cảm thấy bất an với ba tên khách tướng mạo hững hờ này, lúc ấy vội vàng la lớn:

- Đến ngay, đến ngay...

Miệng nói, tay bưng, chân tất tả mang một vò rượu lớn đặt lên trên bàn bọn họ, bồi thêm một nụ cười cố hữu nói:

- Ba vị khách quan, thành thật xin lỗi, hôm nay chẳng ngờ quí vị chiếu cố đến tửu điếm, tiểu lão trong quán chỉ có một mình làm đủ mọi việc, thật là quýnh tay quýnh chân chậm trễ tửu hứng của ba vị...

Cái đấm bàn và tiếng quát vừa rồi chính là của gã đại hán ngồi ngoài cùng, lúc ấy liền giơ tay giật mạnh hũ rượu, giọng không kiên nhẫn quát:

- Chớ lộn xộn, lui đi.

Lão chủ quán không dám nhiều lời, liền vội vàng gật đầu dạ dạ liền mấy tiếng rồi quay gót lui ra ngoài.

Gã đại hán nắm vò rượu trong tay rót liền ba chén, đoạn cùng với hai gã đồng bọn tiếp tục uống.

Chỉ nghe những tiếng ừng ực như rượu đổ vô, nháy mắt cả bọn ba tên đã uống gần sạch hũ rượu.

Trong bàn gã ngồi dựa sát tường chính là tên đứng đầu bọn, lúc bây giờ tựa hồ như đến lúc hành sự, chỉ thấy gã đánh mắt nhìn tên đối diện rồi gật đầu.

Gã vừa rồi đập bàn nhận được thị ý của thủ lĩnh liền xô ghế đứng dậy, ánh mắt hung hăng quét nhìn lên hai gã thương gia buôn vải, rồi giọng lạnh lùng nói:

- Hai vị từ Tây Bá đến phải không?

Hai gã buôn vải nghe hỏi đến mình thì phát run lên, vội vàng đứng dậy chỉ thấy gã mập cúi người thi lễ, rồi hiện nụ cười trên mặt nói:

- Vâng, vâng... Các vị anh hùng...

Gã đại hán gạt tay cắt ngang, nói:

- Đại gia là Bách Tý Lang Bách Thắng, chẳng phải anh hùng hảo hán gì đâu.

- Vâng, vâng...

Gã buôn vải béo mập đáp liền mấy tiếng rồi cúi đầu ấp úng nói:

- Lão đại gia không phải là anh hùng, không phải...

Gã đại hán tự xưng là Bách Tý Lang quát lớn:

- Hai ngươi từ Hoài Bắc đến đây dọc đường không hề có kẻ nào động đến cọng lông của các ngươi, các ngươi có biết nguyên nhân vì sao không?

Gã buôn vải béo mập bị hỏi thì tròn mắt ngơ ngác cứ ấp a ấp úng nói:

- Tiểu nhân không biết... Không biết...

Bách Tý Lang ngửa cổ cười khan mấy tiếng, giọng lạnh lùng nói:

- Các ngươi cần phải biết rõ ràng suốt cả một vùng Hoài Giang này đâu phải bình địa để cho hai con dê béo có thể đi suốt cả mấy trăm dặm dễ dàng, ngươi nghĩ có đúng không?

Lão buôn vải béo mập gật đầu đáp cho qua:

- Vâng, vâng...

Bách Tý Lang bây giờ mới chỉ tay vào gã ngồi sát tường rồi cười lên ha hả nói:

- Vị này là đại ca của chúng ta, Ma Diện Lang Trầm lão đại.

Rồi chỉ tay vào tên cuối cùng nói:

- Đây là lão tam Đoàn Vĩ Lang Trương Chiêu, huynh đệ chúng ta ngầm trông đi theo bảo vệ các vị đấy.

Gã buôn vải béo mập nghe thế thì thầm cảm kích, vội vàng chấp tay nói:

- Thữa mong ba vị anh hùng theo bảo vệ, bọn tại hạ vạn phần cảm kích.

Bách Tý Lang hừ một tiếng lạnh lùng, nói:

- Vừa rồi ta đã nói, bọn chúng ta chẳng phải là anh hùng hào kiệt quái gì cả. Chúng ta là Hoài Bắc tam lang.

Gã buôn vải béo mập nghe vậy thì càng hoảng kinh hồn, nhưng vẫn gượng nở nụ cười, nói:

- Biết, biết, bọn huynh đệ tiểu nhân thường ngày bôn ba đại giang Nam Bắc buôn bán vải, đại danh Hoài Bắc tam lang vốn đã nghe như sấm bên tai.

Nói câu cuối gã đánh mắt cho gã bán vải người ốm, cả hai lập tức mở đảy lấy ra từ trong túi tiền một bọc tiền khá lớn cùng đặt lên bàn.

Vẫn là gã béo mập cười nói:

- Huynh đệ tiểu nhân thừa mong ba vị ngầm trông tương trợ cho nên mới được đến đây bình an vô sự, thịnh tình này thực sự huynh đệ tiểu nhân không có gì báo đáp, chỉ có ba trăm lạng bạc này gọi là chút lễ mọn, thành kính dâng ba vị uống rượu...

Đoàn Vĩ Lang đôi mắt ngầu đỏ nhìn chầm bọn họ, im lặng không lên tiếng, gã buôn vải cảm thấy lúng túng, những thớ thịt bóng mướt trên mặt tựa hồ như đọng lại, đến cười cũng không cười nổi, cúi người rất thấp nói:

- Thực ra một chút lễ mọn này không đáng vào đâu chỉ mong ba vị...

Bách Tý Lang bỗng cầm lấy chén rượu còn nguyên trên bàn nốc cạn rồi đặt mạnh lên bàn, gã đưa tay lên chùi mép, rồi ngửa cổ lên cười một tràng dài quái dị.

Hai gã bán vải bị tràng cười của Bách Tý Lang làm rung động cả người, bất giác run lên bần bật, mắt cứ chăm nhìn đối phương không biết chuyện gì sắp áp lên đầu mình, đến lúc này cả hai đến thở cũng không dám thở mạnh.

Bách Ty Lang cười một hồi mới thôi, sắc lạnh như dao quét ngang trên mặt gã bán vải béo mập, giọng lạnh lùng chưa từng có:

- Hoài Bắc tam lang dọc đường hộ tống các ngươi đến được Qua Châu này, mà thù lao chỉ vỏn vẹn ba trăm lặng bạc trắng thôi ư?

Gã buôn vải béo mập vội vàng cúi sát người nói:

- Đương nhiên là không, đương nhiên là không...

Đến lúc này trên trán lão mồ hôi rậm rặc, rõ ràng là lão vô cùng sợ hãi.

Đoàn Vĩ Lang đưa tay vuốt chòm râu lưa thưa dưới cằm, gật gù cười nhạt nói:

- Vậy thì tốt, chúng ta cũng chẳng cần nói quanh co, bọn đại gia suốt từ Hoài Bắc hộ tống các ngươi lên đây đương nhiên là vì hồng bảo trên người các ngươi, các ngươi hiểu rõ rồi chứ?

Lão bán vải béo mập mặt vàng như dát, vội vàng chắp tay nói:

- Bọn tiểu nhân chỉ là hạng buôn bán nhỏ...

"Soát" một tiếng vang lên, chỉ thấy Bách Tý Lang lôi chiếc túi vải trong người ra một thanh cương đao bản lớn, dằn mạnh lên bàn vẻ thị uy, trên mặt phớt một cổ sát khí, trầm giọng quát:

- Bọn đại gia không có thời gian để các ngươi lôi thôi, các ngươi cứ nói một câu, cần người hãy cần của?

Gã buôn vải béo mập bôn tẩu đây đó tất nhiên thừa hiểu chuyện sẽ xảy ra, bất giác mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, cứ nhìn Đoàn Vĩ Lang lắp ba lắp bắp:

- Ngươi... Ngươi định cướp... Cướp của giết người...

Nhưng đúng lúc ấy, gã buôn vải gầy ốm vội vàng kéo áo hắn, rồi thấp giọng nói:

- Lão nhị chớ nói bậy. Ba vị anh hùng này đã ngầm theo chúng ta mấy trăm dặm đường đương nhiên đã hiểu rõ hết chúng ta. May mà lần này hàng hoá giá trị không lớn, cả thảy tổng cộng chỉ có một vạn lạng, cả một vùng Hoài Lang này, chúng ta thường bôn ba làm ăn, lần này cứ coi như là đem hết làm đại lễ ra mắt bọn họ. Bôn tẩu khắp nơi kết giao thêm vài bằng hữu xem như là chuyện tốt, cứ coi như là của đi thay người vậy.

Hoài Bắc tam lang theo chân gã buôn vải vốn nghĩ cũng chỉ muốn kiếm năm ba nghìn lạng, không ngờ lúc này nghe nói trên người chúng cả vạn lạng thì trở mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Gã buôn vải béo mập nghe nói cũng đành gật đầu nói:

- Lão đại đã nói vậy, lão đệ còn biết làm gì hơn. Chuyến này đến Hoài Bắc chúng ta cứ xem như phủi tay vậy.

Gã bán vải gầy ốm nói:

- Cũng chẳng đáng gì, cổ ngữ có câu: "Chỉ cần còn núi xanh, không lo thiếu củi đốt", cho nên chỉ cần ba vị anh hùng lần này nhơn tay làm phúc, chúng ta không bỏ mạng ở Qua Châu này đã là phúc lớn lắm rồi.

Bách Tý Lang nghe nói vậy thì cười ha hả đắc chí nói:

- Không sai, Hoài Bắc tam lang chúng ta xưa này chưa từng nhẹ tay để của đi bao giờ. Thế nhưng coi như là các ngươi biết điều, nên ta tha cho các ngươi sống mà trở về bù khú với thê tử của các ngươi. Ha ha...

Hai gã buôn vải nghe nói như hoàng ân đại xá, không ngớt lời cảm tạ. Thế rồi, chẳng dám chậm trễ, mọi người tự vén áo lên lần trong đảy tiền của mình lôi hết ra, trên cánh tay run run là những xâu châu báu, giá trị của nó thì không cần phải nói cũng biết.

Bách Tý Lang là tay lão luyện giang hồ thảo khấu, đôi mắt sắc bén như dao chăm chú theo dõi từng hành động của bọn buôn vải. Thoạt nhìn cũng đủ nhận ra đống châu báu mà hai gã buôn vải vừa lòi ra chỉ mới là từ hai ngăn túi ngoài, thế nhưng còn ngăn túi ngầm ở giữa, rõ ràng là bọn chúng chưa chịu đưa ra. Bây giờ khi hai gã buôn vải đã rũ túi tỏ ý là đã vét sạch tiền của.

Đoàn Vĩ Lang gật gù hỏi:

- Châu báu trên ngươi các ngươi chỉ có vậy thôi sao?

Gã buôn vải béo mập vội vàng gật đầu nói:

- Vâng, vâng, toàn bộ là đấy.

Bách Tý Lang hếch chiếc mũi trắng phêu của mình lên cao, hừ một tiếng lạnh lùng rồi đưa tay chỉ vào bên trong chiếc túi nói:

- Vậy ngăn trong cùng là gì?

Gã buôn vải béo mập sắc mặt đột biến, cúi người bồi thêm nụ cười nói:

- Chẳng dấu gì đại anh hùng, ngăn trong cùng này là vốn chết của bọn tiểu nhân.

Bách Tý Lang cười gằn một tiếng, quát lớn:

- Quả là các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn chưa chịu rời vốn sống vốn chết ra sao?

Gã buôn vải béo mập liền nhìn gã ốm lúng túng nói:

- Lão đại, chúng ta... chúng ta xem ra hết đường thoát mạng.

Gã buôn vải gầy ốm chép miệng nói:

- Biết cách nào hơn, ba vị anh hùng đã muốn như thế thì chúng ta cũng đành lôi hết ra thôi.

Gã buôn vải béo mập mặt mày nhăn nhó, khở sở nói:

- Thế nhưng... Thế nhưng đem ra thì mất mạng...

Bách Tý Lang cười lên ha hả ngắt lời:

- Nhưng không đem ra thì mạng cũng chẳng toàn mạng.

- Vâng, vâng...

Gã béo mập vừa vâng dạ vừa lời ra từ trong túi ngầm của đảy tiền ra, thế nhưng như chợt nghĩ lại điều gì, đưa mắt nhìn đảy tiền của gã gầy ốm nói:

- Lão đại hay là huynh đem ra trước đi.

Gã buôn vải gầy ốm thấy đồng bọn mình đun đẩy cho mình thì cũng chẳng nói gì, nhanh nhẹn lôi từ trong đảy ra một túi tiền khác, xem ra khá nặng rồi gã bước nhanh tới.

"Cộp" một tiếng khô khan vang lên, gã tỳ tay đặt hết lên bàn cười nói:

- Trong người tiểu nhân chỉ còn một cặp này.

Bây giờ mọi người mới nhìn rõ trong chiếc đảy tiền vừa lôi ra, chẳng phải là vật gì ghê gớm quí báu, mà chỉ là đôi bút sắt đen sì dài chừng tám thốn.

Bách Tý Lang chiếc mũi càng trắng hơn, sắc mặt theo đó cũng trắng ra, kinh ngạc la lên:

- Một cặp thiết bút...

Quả nhiên lão buôn vải gầy ốm vừa đặt lên bàn chính là một đôi thiết bút đen sì.

Lúc này gã buôn vải béo mập cũng từ từ lôi tay từ trong túi mình ra, đưa đến trước mặt Đoàn Vĩ Lang, mắt ti hí nheo lại cười nhạt nói:

- Năm chiếc móng sắt này của tiểu nhân, đại anh hùng có cần không?

Gã không nói thì Bách Tý Lang lúc này cũng đã nhìn quá rõ, trên bàn tay phải của gã buôn vải béo mập từ lúc nào đã ghim lên năm chiếc móng sắt cong nhọn. Trên đầu năm chiếc móng nhọn ấy thấy sóng sánh ánh lam bạc, rõ ràng là có tẩm độc.

Nói thì chậm, nhưng lúc ấy lại nhanh, chỉ thấy năm chiếc móng sắt vồ tới trước ngực Bách Tý Lang, Đoàn Vĩ Lang.

Đoàn Vĩ Lang là tay giang hồ lão luyện, tự nhiên phản ứng rất nhanh nhảy người né tránh ngũ trảo của đối phương. Gã tuy chưa từng kiến diện nhưng cũng đã nghe nói qua trên giang hồ hai nhân vật dùng cương trảo và cặp thiết bút, bất giác mặt biến sắc, mồ hôi rịn ra như tắm, kêu lớn:

- Thiết Bút, Cương Trảo...

Lão đại đứng đầu trong Hoài Bắc tam lang là Ma Diện Lang Trầm Cửu, vốn từ đầu đến giờ chỉ ngồi lim dim mắt uống rượu, mặc kệ cho lão đệ ra tay.

Lúc này gã vừa kẹp đủa gắp một miếng thịt vào mồm nhưng chưa kịp nhai thì nghe lão nhị la lên, lão liền nhả vội miếng thịt ra rồi đứng bật dậy, quay mặt về hai gã buôn vải, chấp tay thi lễ nói:

- Huynh đệ tại hạ có mắt không tròng, chẳng biết nhị vị đại hiệp quang lâm. Vừa rồi có nhiều điều cơ phạm mong nhị vị đại hiệp thứ tội.

Gã buôn vải béo mập híp đôi mắt ti hí nhìn đối phương lắc tay cười đáp:

- Cửu lão, ngươi nói thật là khách sáo. Huynh đệ chúng ta chẳng phải là đại hiệp thiếu hiệp cái quái gì, chỉ là kẻ tiểu thương tầm thường.

Ma Diện Lang lúc này vừa nghe khẩu khí của đối phương không mấy hảo ý thì người đã toát mồ hôi. Gã thầm biết bọn Thiết Bút Cương Trảo Yểu Mệnh Thương Tẩu đương nhiên chẳng phải là đại hiệp quái gì. Thế nhưng bọn chúng cả hai xưa nay làm ăn phía Bắc, tâm độc, thủ hiểm, đừng nói là thương gia, mà đến cả giang hồ nghe tiếng cũng phải rùng mình.

Nếu lấy Hoài Bắc tam lang mà so sánh với bọn chúng thì khác nào con kiến dưới chân voi. Bọn chúng chỉ gảy nhẹ móng tay cũng có thể lấy được cả ba mạng Hoài Bắc tam lang.

Ma Diện Lang Trầm Cửu là tên đứng đầu trong Hoài Bắc tam lang, bọn chúng vốn cũng chẳng có danh tiếng gì lớn, thế nhưng thường ngày cũng coi như là bọn đầu gấu hùng cứ một phương.

Lúc này hắn cũng tự nhiên không thể không tự lượng sức mình, bỗng dưng đôi chân nhũn xuống, rồi quỳ sụp, giọng cầu khẩn nói:

- Nhị vị đại hiệp xin nhơn tay làm phúc, bọn huynh đệ có mắt mà không thấy núi Thái sơn, xin đại hiệp tha mạng cho huynh đệ tiểu nhân lần này.

Gã buôn vải béo mập ngửa cổ cười một tràng dài sắc lạnh rồi nói:

- Ba vị anh hùng nói vậy thì chẳng phải tí nào. Vừa rồi họ Hà ta chẳng đã từng nói rõ đó sao? Vốn này là vốn chết của chúng ta, lôi ra thì mất mạng. Thế nhưng ba vị anh hùng vẫn một mực muốn huynh đệ chúng ta lôi ra. Thiết Bút Cương Trảo hễ đã lôi ra là phải thấy máu, hiện tại biết làm sao đây?

Vừa nghe thế thì cả Ma Diện Lang, Bách Tý Lang và cả Đoàn Vĩ Lang đều đồng thanh la lên:

- Xin đại hiệp tha mạng, xin đại hiệp tha mạng.

Bọn chúng vừa sụp lạy vừa cầu xin, lão buôn vải gầy ốm liền chỉ tay vào đống châu báu trên bàn cười lớn nói:

- Xem ra thì ba vị anh hùng cần người chứ không cần của, Hà lão nhị, thôi thì ngươi khách khí làm gì, cứ cất hết vào đã rồi nói chuyện.

Gã buôn vải béo mập liền gật đầu cười hênh hếch, rồi đưa tay lùa hết đống châu báu vào trong đảy tiền.

Gã buôn vải gầy ốm bây giờ mới thay đổi mắt đanh lại, hiện sát cơ quay mặt cười nhạt nói:

- Lão nhị, thôi thì thế này. Chỉ ba con chuột nhắt này mà cũng làm hoen ố đến binh khí của chúng ta. Ta thấy hay là để bọn chúng tự phạt bằng cách chặt đứt một cánh tay, rồi tha chúng đi.

Gã buôn vải béo mập vừa cười vừa nói:

- Lời của đại ca xưa nay nói ra Hà lão nhị ta nào dám không theo, thế nhưng như vậy xem ra cũng nhẹ với chúng lắm.

Gã buôn vải gầy ốm quay mắt nhìn Hoài Bắc tam lang gằn từng tiếng:

- Hoài Bắc tam lang các ngươi nghe đây. Xưa nay người đụng phải Yểu Mệnh Thương Tẩu chúng ta thì chưa ai sống sót, Lý đại gia chỉ vì vừa rồi ngươi từng nói là vì phá lệ mà tha cho các ngươi một lần. Thế nhưng mỗi tên tự để lại đây một cánh tay, lời này các ngươi hiểu rõ chứ?

Quả thực đụng đến Yểu Mệnh Thương Tẩu mà còn mạng xem ra cũng đã là phước lắm rồi.

Ma Diên Lang chấp tay bái lạy lia lia, nói:

- Đa tạ nhị vị đại hiệp, đa tạ nhị vị đại hiệp.

Nói rồi hắn đứng lên, tay trái chụp nhanh thanh đao trên bàn, chuẩn bị chém dứt cánh tay phải của mình...

Đúng lúc ấy bỗng thấy lão chủ quán từ dưới hớt hải chạy lên, vừa xua tay vừa nói:

- Không được, không được, ở đây không được.

Ma Diện Lang thế đao đã thấy từ từ chém xuống, nhưng bỗng khựng tay dừng lại.

Lão chủ quán vừa đi đến vừa cười nói:

- Quí vị khách quan xin lượng thứ, tiểu lão vốn xưa nay đi chùa từng nguyện trước Phật tổ không hề sát sinh, không hề để nhuộm máu trong tửu điếm. Đến như gà vịt cũng làm sẵn ở chỗ sạch sẽ rồi mới mang về nấu nướng. Giờ vị khách này muốn tự chặt tay mình tất sẽ nhuộm máu trong tửu điếm. Cho nên tiểu lão bạo gan xin mời quí khách ra khỏi tửu điếm rồi muốn làm gì thì làm, có thế tửu điếm mới không bị nhuộm máu tanh.

Gã buôn vải gầy ốm nét mặt sa sầm, quát hỏi:

- Lão chủ, ai quyết định chuyện này chứ?

Lão chủ vừa lắc đầu vừa đáp:

- Quy định của tửu điếm dĩ nhiên là do tiểu lão đặt ra mà thôi.

Gã buôn vải gầy ốm trong ánh mắt đã hiện sát cơ, không nén nổi, quát hỏi:

- Giả sử khách không tuân theo quy định của ngươi thì sao?

Lão chủ quán nhếch mép cười nói:

- Làm sao mà thế được chứ? Tục ngữ có câu: "Nhập gia tùy tục, vuốt mặt cũng phải nể mũi". Khách quan nếu như không nể mặt tiểu lão, thì cũng nên nể có thần bề trên.

Lão vừa nói vừa đưa tay chỉ lên phía bức tường ở đầu quày rượu.

Ở trên bức tường chỉ thấy treo một bức tranh thần đã bị ám khói lâu ngày. Đó là một vị thần đen, tướng mạo oai nghi xen chút dữ dằn, ngồi trên lưng một con hổ đen.

Ngay dưới bức tranh thần là một bộ lư đen bằng đồng đã rỉ đen, trên chiếc lư, những chân nhang dày đặc, rõ ràng chủ nhân thường ngày vẫn nhang khói để thờ cúng vị thần này.

Thế nhưng, một vị thần hộ mệnh này há có thể đủ để cho lão chủ quán to gan bạo phổi mà thốt lên những lời này trước mặt bọn lục lâm thảo khấu giang hồ thế này sao?

Gã bán vải gầy ốm đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn lên tranh thần trên tường, chỉ cười nhạt nói:

- Chẳng lẽ chúng ta làm loạn trong quán này mà thần thánh cũng xen vào được sao?

Chẳng ngờ lão chủ quán gật đầu cười đáp:

- Khách quan nếu như đang ở trong tửu điếm thì vị thần này đương nhiên là xen vào được.

Lão vừa nói đến đó bỗng mọi người lại nghe một tiếng cười khúc khích vang lên.

Chỉ nghe tiếng cuối cùng đủ biết là tiếng cười của nữ nhân. Thế nhưng trong quán này lúc bây giờ duy nhất chỉ có một thiếu nữ ngồi ở bàn gần trong đương nhiên phải là phải là phát ra từ miệng cô ta.

Mọi người chưa kịp quay đầu nhìn thì đã nghe giọng nói trong trẻo vang lên:

- Thiết Bút, Cương Trảo nhị vị đại hiệp danh tiếng lớn như vậy đương nhiên kiến thức quảng bác, làm sao vị thần này mà cũng không nhận ra được chứ?

Chớ thấy vị thiếu nữ này ăn vận giống như một hương thôn thiếu nữ tầm thường thế nhưng dám mở miệng ra xen vào chuyện giang hồ, rõ ràng không phải là tầm thường.

Lão bán vải gầy ốm có ngoại hiệu là Thiết Bút Lý Bạch Khôi, bây giờ nghe thế thì ngẩng mạnh đầu lên, đôi mắt quét nhìn thiếu nữ rồi lại quét nhìn lên bức tranh thần ở trên tường.

Gã vốn là một tay bôn tẩu giang hồ, tự nhiên nghe một câu có gì khác lạ là để tâm suy nghĩ. Bây giờ vừa nhìn thấy bức tượng thần, chợt nhớ lại một nhân vật nổi tiếng giang hồ năm xưa là Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu.

Trong đầu chấn động vô cùng, vội vàng hướng về phía lão chủ quán vừa xá dài vừa nói:

- Huynh đệ tại hạ thất có mắt như mù, không nhận ra lão nhân chính là Hắc Hổ Thần Triệu lão tiền bối, vừa rồi ngôn ngữ có lời mạo phạm, hằng mong lão tiền bối thứ tội.

Lao chủ quán nghe vậy thì ngớ người, vội chấp tay xá lễ nói:

- Khách quan chớ làm thế, tiểu lão ở đây chỉ thờ thần tài, bức tranh tượng thần này vốn là đầu năm nay, vào ngày mồng một có một người bằng hữu đem đến chúc tết tặng cho gọi là tấn tài tấn lộc. Tiểu lão bèn dán nó lên tường rồi thờ phụng. Hàng tháng vào ngày rằm mùng một, tiểu lão đều dâng hương hoa quả phẩm, chẳng ngờ vị thần này mới linh hiển làm sao, suốt cả năm nay tiểu lão buôn bán xem ra khắm khá hơn nhiều đấy.

Nói đến độ, lão búng một búng nước bọt, cười rồi lại tiến lên một bước nói:

- Quan gia cho nghe vị tiểu cô nương này nói đùa, tiểu lão làm sao chẳng phải là Hắc Hổ Thần...

Thiết Bút Lý Bạch Khôi nào có chịu tin, bây giờ liền quay đầu nhìn bọn Hoài Bắc tam lang quát lớn:

- Nếu đã là tửu điếm của Triệu lão tiền bối, tội chặt tay của các người coi như được đại xá, mau nhanh cút đi.

Bọn Hoài Bắc tam lang nghe vậy thì vội cúi đầu dạ lia dạ lịa, rồi hướng về lão chủ quán chấp tay xá dài vừa run giọng vừa nói:

- Đa tạ Triệu lão gia, đa tạ Triệu lão gia.

Nói đến câu cuối thì cả bọn lách người chuồn nhanh ra cửa biến mất.

Gã tiểu tử, ăn mặc lếch thếch ngồi ở bàn trong sau từ đầu đến giờ vẫn cứ cắm cúi ăn tô phở của mình, lúc ấy chẳng hiểu nguyên nhân nào cũng vội móc tiền ra đặt lên bàn mấy đồng bạc lẻ, đoạn vội vội vàng vàng theo chân bọn Hoài Bắc tam lang rời quán.

Gã chủ quán nhìn gã một cái, lắc đầu nhún vai quay người lại, một tay thu dọn bát đĩa, một tay nhanh nhẹn lôi chiếc khăn vắt trên vai xuống chùi bàn.

Cứ nhìn một lão gia làm việc thì thật là chậm chạp.

Thiết Bút Lý Bạch Khôi từ đầu đến giờ cố theo dõi, thế nhưng không thể phát hiện ra được ở lão già này có võ công, chẳng lẽ dúng là nhân vật giang hồ thành danh năm xưa Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu hay sao?

Quả thật là chuyện đáng hổ thẹn, vừa rồi chỉ nhân bức thần mà nhìn bức thần tài lại hóa thành Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu. Thiết Bút Cương Trảo, hai tay giang hồ lão luyện cứ xem như lần này lầm to. Chuyện này nếu để lọt ra ngoài giang hồ chẳng phải là chuyện nực cười lắm thay.

Giờ chuyện sai cũng đã lỡ sai rồi, có muốn lấy lại thể diện xem ra cũng khó, cho nên Lý Bạch Khôi trong lòng vừa ấm ức vừa áy náy, chưa biết nên xử trí ra sao.

Bây giờ thấy lão chủ quán quay lưng về phía mình lom khom chùi bàn, trong đầu gã bỗng lóe lên một ý, liền vói tay nắm chiếc xương gà trên bàn rồi ngầm vận kình lực bắn nhanh về phía lão già.

Một chiêu này chỉ là để thăm dò đối phương thế nào mà thôi, cho nên xuất thủ không phải là nguy hiểm. Nhưng chiếc xương gà lại bay rất nhanh. Chẳng ngờ lão chủ quán cúi người chùi bàn thì chùi vội qua loa mấy cái rồi ưỡn ngực đứng dậy uể oải quay người bước đi.

Chính lúc lão già vừa quay người thì chiếc xương gà cũng vừa bay qua xướt bả vai lão rồi rơi xuống đất không gây một tiếng động.

Lão chủ quán như không hề hay biết gì, thân hình cứ lắc lư rồi đủng đỉnh đi vào bếp.

Xem như lần này xuất chiêu thăm dò đối phương chẳng có kết quả, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn, bất giác nhíu mày lại nhìn lão nhị là Cương Trảo Hà Bá Thông một cái.

Hà Bá Thông đối với tính tình lão đại thì quá rõ, thấy lão chủ quán một mực không thừa nhận là Hắc Hổ Thần, thế nhưng chuyện này còn có thể hỏi ở thiếu nữ kia, ít nhiều cũng biết.

Bây giờ gã nhận được ánh mắt, liền đứng lên bước đến bàn thiếu nữ, đôi mắt ti hí nheo nheo vừa cười vừa chấp tay nói:

- Tiểu cô nương mạnh khỏe?

Thanh y thiếu nữ nước da ngăm đen bất giác ửng hồng lên, vội vàng nhún người hoàn lễ, nói:

- Không dám, Hà đại gia hỏi đến nương gia không biết có điều gì dậy bảo?

Hà Bá Thông thần thái đúng là của một lão thương gia, trên mặt bị thịt tràn ngập nụ cười, giọng đầy hòa khí cầu tài chấp tay nói:

- Huynh đệ tại hạ từ phương Bắc đây là lần đầu đến Giang Nam, vừa rồi thửa mong cô nương chỉ điểm.

Thanh y thiếu nữ nhướng mày cười đáp:

- Tôi cũng từ phương Bắc xuống đây, cho nên vừa rồi nghe đến danh hiệu nhị vị, thì rất quen. Hai chữ chỉ điểm này thật nương gia không dám nhận. Chỉ nhân vừa rồi lão chủ quán chỉ tay lên vị Thần Hắc Hổ Triệu Quang Đẩu, nương gia vốn biết đây là thần tài cho nên mới dám lên tiếng.

Lúc cô ta cười để lộ hai hàm răng trắng đều, hiện rõ trên làn da ngăm đen, cảm thấy xinh xắn có duyên hơn, từ đó thoát lên một vẻ đẹp hấp dẫn người khác giới.

Hà Bá Thông nghe vậy thì phấn chấn lên, thấp giọng hỏi:

- Thế chẳng phải tiểu cô nương quen biết với vị thần Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu tiền bối cho nên cô nương mới nói lão ta chủ quán ở đây chứ?

Thanh y thiếu nữ nhíu mày suy nghĩ rồi chợt bật cười thành tiếng nói:

- Hà đại gia cớ sao lại nói vậy? Tiểu nữ đã từng nói là quen biết Hắc Hổ Thần nào đâu chứ?

Nói đến cuối câu, mắt lộ lưu ba ngước nhìn đối phương một cái rồi nói tiếp:

- Nương gia chỉ vừa rồi nhận thấy nhị vị đại gia không nhìn rõ bức tranh tượng võ thần tài trên tường cho nên mới lên tiếng nhắc nhở một câu. Thế nhưng không biết trên giang hồ cũng còn một vị võ thần tài ngoại hiệu là Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu, tiểu nữ vì không phải là người trên giang hồ cho nên không biết trước điều này.

Hà Bá Thông tuy nghe thế, nhưng gã chẳng bao giờ dám tin rằng nữ nhân này chẳng phải là người trong giang hồ, bây giờ híp mắt hỏi:

- Tiểu cô nương từ phương Bắc đến không biết nghe được phỉ hiệu của huynh đệ tại hạ ở đâu nhĩ?

Thanh y thiếu nữ cười cười chỉ tay lên chiếc lẵng trúc đặt ở trên bàn mình nói:

- Nô gia xưa nay vốn bán hoa trong các hẻm lớn nhỏ kinh thành.

Quả đúng vậy, nếu người buôn bán nhỏ ở trong những hẻm kinh thành tự nhiên không ai là không biết được đại danh của Thiết Bút Cương Trảo, cho nên đây cũng chẳng có chuyện gì là đáng ngạc nhiên.

Hà Bá Thông lại hỏi:

- Tiểu cô nương giờ định đi đâu?

Thiếu nữ bán hoa nguýt dài gã một cái rồi cúi đầu đáp:

- Hà đại gia sao lai hỏi đáo để, chẳng lẽ hoài nghi gì nô gia hay sao? Nô gia quê vốn ở Diên Châu, lần này chính là muốn về thăm cha mẹ.

Hà Bá Thông chợt cười lên ha hả nói:

- Tiểu cô nương nhà ở Diên Châu, hà tất phải đi ngang qua đây đúng không chứ?

Thiếu nữ bán hoa nhác cười biến mất, hừ một tiếng nhẹ bất mãn nói:

- Hà đại gia quả nhiên là hoài nghi nô gia rồi. Nô gia nhà thì ở Diên Châu, thế nhưng có một người cậu ở Trấn Giang, nô gia định đến thăm người ấy rồi mới về nhà, có gì là không chính đáng cơ chứ?

Hà Bá Thông trong bụng thầm chửi:

- Con nha đầu nay lanh lợi thật, xem ra cũng không vừa vặn đâu.

Trong đầu vừa thoáng nghĩ vậy thế nhưng chưa kịp mở miệng thì đột nhiên có một bóng người loáng lên, rồi lảo đảo phóng nhanh vào quán, bóng người này tuy lảo đảo phi thân nhưng thân pháp rất nhanh, thoạt nhìn cũng biết là kẻ đã từng luyện võ công.

Bây giờ thì thấy trên vai và chân gã có nhiều vết chém máu tươi ra đỏ cả người. Thì ra gã vừa đánh nhau với ai. Người bị nhiều vết thương, gã ngồi xuống chẳng nói một tiếng nào, vội lấy từ trong người ra một thứ thuốc bột gì đó vừa rắc lên vết thương vừa băng bó lại.

Thiếu nữ bán hoa nhíu mày vội bước đến thất thanh hỏi:

- Tiểu huynh đệ, sao ngươi quay trở lại?

Gã tiểu tử chẳng ngước mặt lên, chỉ trỏ tay ra ngoài quán nói:

- Đi mà hỏi bọn chúng ấy.

Nói rồi từ từ nhắm mắt lại, rõ ràng là gã đang tịnh dưỡng thần khí.

Lúc này moi người nghe gã nói câu: "Đi mà hỏi bọn chúng ấy" thì chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Chính tại lúc mà mọi người còn đang phân vân thì bên ngoài cửa lại vang lên tiếng chân lộp cộp. Ba bóng người dìu nhau chạy vào. Bọn chúng chính là Hoài Bắc tam lang.

Bọn chúng chẳng những ba thanh đao không còn trong tay mà đến trên người thì áo quần rách tả tơi. Từ đó thấy những vết đao ăn sâu, tên nào tên nấy nhận ít nhất cũng mười nhát đao, máu me tuôn xối xả, xem ra thương tích còn nặng hơn gã tiểu tử kia.

Cứ tình hình này thôi không cần nói, người ta cũng nghĩ đến vừa rồi gã tiểu tử vội vội vàng vàng theo chân bọn Hoài Bắc tam lang là để trả thù báo hận. Ở bên ngoài bọn chúng đã đánh với nhau một trận chí tử, kết quả là lưỡng bại câu thương.