“Halloween Battle Royale bắt đầu”
…
Vốn dĩ búp bê Nghệ thuật gia muốn nổi giận, nhưng dòm bức tranh trước mặt lại không thốt nổi lời nào.
Người tóc vàng chẳng biết nhảy từ đâu ra này trên cơ nó về vẽ chân dung, kỹ năng điêu luyện đến lạ thường, thậm chí cách sử dụng màu sắc cũng táo bạo hơn, từng nét vẽ đều khiến Nghệ thuật gia nhận được thu hoạch không nhỏ, vô thức quan sát chăm chú, không nỡ nhìn sang chỗ khác.
Rõ ràng nó là quỷ đã chết nhiều năm nhưng tính tình không tệ, vẫn chấp nhận sự thật rằng người khác giỏi hơn mình.
Chỉ là không được phép động vào tranh nó thôi, nếu không cho nó thể hiện kỹ năng chắc nó sẽ bùng nổ tại đây mất.
Messiah vẽ xong thì ném cọ, giọng hơi mất hứng, “Không, vẫn kém xa.”
Anh ta quay đầu dứt khoát rời đi, khiến Nghệ thuật gia còn đang định học hỏi sững cả người.
Thôi, người làm nghệ thuật ai mà chẳng có cái nết kỳ cục chứ? Đầy người kỹ năng càng cao, tính tình càng quái gở kia kìa.
Nghệ thuật gia lắc đầu tiếc nuối, trở lại chỗ ngồi tiếp tục thưởng thức bức tranh.
Nhìn thật kỹ, dường như nó đã hiểu ra ý của câu “kém xa” vừa rồi mà người nọ nói.
Dù sử dụng bao nhiêu màu sắc, kỹ xảo phức tạp ảo diệu đến đâu cũng không thể lột tả hết một phần nghìn sức hút của chàng trai tóc trắng kia.
Khán giả trong phòng livestream cũng sững sờ nhưng nhìn Messiah nở nụ cười thánh thiện ưu nhã cúi đầu vẽ tranh, không thể tìm ra sơ hở nào.
Tiếc rằng dù bọn họ moi được sơ hở thì hệ thống chủ đã cấm hai bên trao đổi rồi, khán giả trong phòng livestream không thể liên hệ với các thực tập sinh kinh dị đang tham gia cuộc thi nên đành phải bỏ cuộc thôi.
…
Trong những ngày trước sự kiện Halloween, tất cả các thực tập sinh đều vô cùng bận rộn.
Thực tập sinh cấp cao bận điều tra nghiên cứu địa hình, thăm dò xem lũ búp bê có gì bất thường không, đi ngược về xuôi xác định vị trí các trò chơi trong công viên.
Thực tập sinh cấp thấp thì bận thu thập thẻ trải nghiệm trò chơi, tham gia đủ thì đi đổi hộp mù cấp C.
Tông Cửu cũng bận.
11 đội, mỗi đội phụ trách một khu vực xong còn phải đổi cho nhau, bản vẽ thì giao cho Tông Cửu, để cậu chạy lên khinh khí cầu kiểm tra đối chiếu kỹ càng.
Cuối cùng Tông Cửu không thể ngồi xổm trên khinh khí cầu làm chuyện này cả ngày được, cậu còn phải đi liên lạc tình cảm với đám quỷ tốt, xem con quỷ nào có thể giúp sức trong sự kiện Halloween Battle Royale.
Chẳng hạn như Chú hề khắp mặt toàn là “Đến tìm tui chơi lẹ đi”, và Gã bán mũ điên đang vui vẻ nhảy nhót trên đường.
Tuy cậu đã đồng ý đến tìm Chú hề chơi, nhưng vì hai ngày nay có quá nhiều việc nên Tông Cửu đã vui vẻ cho người ta leo cây, đến hôm nay mới dạo qua khu này một chuyến.
Lúc Tông Cửu đến, Chú hề đang ngồi xổm trên mặt đất đếm nấm không chớp mắt, lẩm bẩm một mình.
“Sao cậu ấy vẫn chưa tới chơi với tui ~ chẳng lẽ cậu ấy đã quên tui rồi ư ~~ có nhiều búp bê thú vị trong công viên vậy mừ ~~~”
“Quả nhiên con người đều là những kẻ nói không giữ lời ~~~ Được rồi, cứ giết thôi ~~~~”
Tông Cửu: “…”
Cậu giả vờ như không nghe thấy mấy câu sau, vỗ vai Chú hề.
“Ê!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sống lưng Chú hề cứng đờ, bật dậy ngay tắp lực, vẻ mặt suy sụp khi ngồi xổm trên mặt đất hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười thật tươi.
“Cậu đến tìm tôi chơi à?!”
“Ừ đấy!”
Chàng trai tóc trắng nheo mắt, bắt đầu âm thầm lồng tin tức, “Ngày nào cậu cũng bán bóng bay ở một chỗ, không chán hở?”
“Không đâu ~ chỉ cần cậu đến chơi với tôi, tôi sẽ không thấy cô đơn ~”
Có lẽ thật sự vui quá, vui đến mức Chú hề không tự chủ được muốn nhún nhảy đôi chân, gật gù đắc ý.
Kết hợp với chùm bóng bay lớn trong tay nó, Tông Cửu nghĩ nếu sức chú hề hơi yếu một chút hoặc trọng lượng không đủ, khéo nó sẽ bị chùm bóng bay này kéo lên không trung mất.
Lần này, cậu lấy một quả bóng khóc rồi rời đi dưới cái nhìn của Chú hề.
Thấy Chú hề chán như vậy, Tông Cửu quyết định làm Lôi Phong sống một lần, tìm bạn cho nó.
Lựa chọn số một tất nhiên là Gã bán mũ điên có cùng thuộc tính với nó.
Gã bán mũ điên luôn tung tăng trên đường phố khu Ba, hát những khúc aria* mà không ai có thể hiểu được.
*Aria là các khúc hát được trính từ các vở nhạc kịch, gắn với nhân vật cụ thể trong các vở opera.
Người đi đường thấy nó đều lách đường vòng, vì mức độ thuốc màu trên mặt thằng cha này hoàn toàn có thể cạnh tranh với Chú hề, chưa kể chuỗi vết máu chói mắt trên quần áo nó, kết quả Gã bán mũ điên lại nói ngược, đi đâu cũng bảo với mọi người đây là nước cà chua nó làm đổ trong bữa tiệc Alice.
Những người khác nhìn vết máu đã biến thành màu đen: Ừ ok mày xem tụi tao là lũ ngốc chứ gì, tụi tao thấy mày đi đường vòng là được.
Họ không hiểu rốt cuộc Gã bán mũ điên đang hát gì, nhưng Tông Cửu lại có thể dịch từng câu hát của nó mà không gặp chút trở ngại nào.
“Ôi, chim trắng nhỏ của tôi, sao nhìn bạn buồn bã thế, lửa tình của tôi không đủ đốt cháy bạn sao?”
Hiển nhiên Gã bán mũ điên cũng nghiên cứu nhiều về ca kịch, ví dụ câu này là mượn âm điệu trong Romeo và Juliet, thêm vào một số câu từ được nó cải biên, nghe ổn phết.
“Đây là bóng bay của Chú hề ở khu Một.” Tông Cửu bình tĩnh trả lời.
“Ồ! Chú hề! Thật là một cái tên khiến người ta căm hận, nhưng lại khiến trái tim tôi trào dâng!”
Gã bán mũ điên ngạc nhiên thốt lên, “Tôi từng nghe cái tên khiến người ta vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật này, chim trắng nhỏ thân yêu của tôi, có thể nói cho tôi biết, cậu ta có thực sự ngắt đầu làm bóng đá không?”
“Cậu ta đang ở bên cạnh nhà máy khu Một, cậu có thể tự đi hỏi cậu ta câu này.”
Tông Cửu chớp mắt, “Tôi có linh cảm, các cậu sẽ rất có rất nhiều chủ đề để nói.”
Đâu chỉ có chủ đề, hai thằng điên gặp nhau, chính là kiểu có thể kề vai sát cánh làm hại nhân gian.
“Oh, được thôi được thôi.”
Gã bán mũ điên đứng đó suy tư một lúc, đôi giày mũi nhọn đá lẹt xẹt.
Có lẽ nó cũng thấy đứng đây một mình hát kịch quá nhàm chán, sau khi nhảy vài nửa nhịp vũ đạo không biết tên, nó dứt khoát nghe theo đề nghị của chim trắng nhỏ chạy tới khu Một tìm Chú hề.
Tông Cửu nhìn theo bóng lưng nó, bình tĩnh đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của thực tập sinh từ bốn phương tám hướng, không khoe tài nữa.
…
Hai mươi ngày cứ thể trôi qua lúc nào không biết.
Chẳng mấy chốc, chín giờ hôm nay sẽ chào đón sự kiện Halloween Battle Royale vừa căng thẳng lại hấp dẫn.
Tất cả thành viên của tiểu phân đội lớp 9 tập trung trong căn phòng yên tĩnh của quán bar trên sân thượng, ai nấy đều nghiêm túc sẵn sàng.
Một tấm bản đồ Công viên trò chơi nhiều màu được trải ra trước mặt họ.
Tấm bản đồ này rất lớn, tất cả công trình trò chơi và kiến trúc ở các khu vực khác nhau được ghi chú bằng chữ nhỏ, trên tay mỗi người cũng cầm một tấm phiên bản in màu.
Tông Cửu chỉ vào 11 khu vực trong công viên.
“Có một số trò chơi xuất hiện ở nhiều khu vực, ví dụ như nhà ma và tàu lượn siêu tốc.
Công viên rất rộng, chắc hẳn hệ thống chủ sẽ không chỉ định nhà an toàn là một trò chơi ở riêng khu vực nào đó mà triển khai luôn ở các khu vực khác nhau.
Ví dụ như nếu chọn nhà ma là nhà an toàn, thì tất cả nhà ma trong công viên đều sẽ trở thành nhà an toàn.”
Mọi người vừa nghe vừa gật gù.
“Ban đêm tổng cộng có mười tiếng, đồng nghĩa chúng ta sẽ trải qua mười lần đổi nhà an toàn.”
Ảo thuật gia rút đại một lá bài, chỉ vào khu vực có màu sắc khác trên bản đồ, “Lúc vào đó, trước tiên chúng ta sẽ hoạt động theo nhóm, dù có bị tách ra cũng phải lao đến vị trí nhà an toàn tiếp theo theo hình thức tiểu đội.”
“Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, nhà an toàn có thể sẽ giới hạn số người.”
Sắc mặt các thực tập sinh trở nên nghiêm túc.
Mọi người đều hiểu ý nghĩa của việc giới hạn số người trong nhà an toàn.
Nếu một tháp rơi được chỉ định là nhà an toàn, vậy chỉ có mười người được ngồi vào đó.
Nếu khinh khí cầu bên bờ biển được chỉ định là nhà an toàn, số người có thể chứa càng ít.
Về điểm này, hệ thống chủ đã nới lỏng điều kiện cho bọn họ, hứa hẹn mỗi lượt nhà an toàn sẽ gia tăng sức chứa thực tập sinh tham gia sự kiện.
Vì vậy để đối phó với tình huống đó, toàn bộ tiểu phân đội lớp 9 không thể hành động theo nhóm, mà phải phân thành từng đội nhỏ.
Tông Cửu khép bản đồ, khích lệ, “Đó là những gì tôi muốn nói.
Sắp tới mọi người phải cố gắng, tôi hy vọng sẽ nhìn thấy đủ 110 người khi công viên đóng cửa.”
“Được!”
Tiếng trả lời của cả lớp suýt lật tung nóc nhà.
Mọi người kết nhóm đi đến cổng công viên.
Halloween tới rồi, trang trí trong công viên trò chơi cũng rực rỡ hẳn lên.
Những chiếc đèn lồng treo trên không được thay thế bằng những chiếc đèn bí đỏ có đốt lửa, ven đường còn giội sơn tung tóe trên mặt đất.
Chưa kể những bộ xương khô treo trên mái hiên, những con bù nhìn được trang trí bằng vải bố, cỗ quan tài khổng lồ nằm ở góc phố, quan trọng nhất là hàng trăm con quỷ hàng real.
Màu vàng sẫm xen kẽ màu trắng, màu tím và màu đỏ tươi tương phản nhau, tràn đầy không khí Halloween.
Thực tập sinh đến công viên vào lúc này đều chuẩn bị tham gia sự kiện Halloween.
Trong hơn năm nghìn thực tập sinh, đa số đều bỏ cuộc trước hoạt động nguy hiểm này, thực tập sinh cấp cao đều tới đủ nhưng không ít thực tập sinh cấp thấp đã rút lui rồi, bởi vậy chỉ có gần hai nghìn người tham gia sự kiện, chưa tới được một nửa.
Mọi người cầm bản đồ đặc chế trên tay, trong vô thức đã chia thành các tổ chức khác nhau.
Tông Cửu và Gia Cát Ám liếc nhau từ xa rồi lặng lẽ nhìn chỗ khác, lia mắt về phía các cấp S khác.
Hai mươi ngày qua đã đủ cho Tông Cửu kiểm tra các cấp S một lượt.
Kết quả rất thú vị, không kiểm tra thì không biết, kiểm tra cái giật mình té ngửa.
Ngoài mấy cấp S mà Gia Cát Ám đã kéo vào nhóm trước đó, những người còn lại hầu như đều bị tỉa sạch, thậm chí ngay cả ông anh Phạm Trác của cậu cũng dính, đây là điều Tông Cửu không ngờ đến.
Cậu rút ra mấy lá bài The Devil nằm ngược, định nhân sự kiện Halloween, trước tiên cứu từng người đã rồi nói.
Gia Cát Ám hiếm khi nhíu mày, “Chúng ta còn chưa hiểu rõ rốt cuộc nguồn gốc năng lực của hắn, phải thận trọng trong mọi việc.”
Tông Cửu thở dài, “Tiếc quá.”
Hai ngày qua Ác ma cũng không xuất hiện trước mặt cậu, chỉ có mấy con rối lởn vởn xung quanh, đầy ý ám chỉ.
Thẻ phòng của No.1 nằm trong tay Tông Cửu, nếu cậu đồng ý hợp tác thì có thể đến phòng hắn bất cứ lúc nào.
Ban đầu Tông Cửu cũng có ý tưởng này, nhưng tiếc là tình hình bây giờ đã thay đổi, một khi cậu hành động, đó chính là câu trả lời tốt nhất.
Đương nhiên Tông Cửu rất tiếc vì không thể chơi trò giả bộ hợp tác đâm dao sau lưng.
Thời gian dần trôi.
Lúc gần đến chín giờ, âm thanh máy móc của hệ thống chủ vang lên.
[Sự kiện đặc biệt: Halloween Battle Royale, sắp bắt đầu.]
[Công viên sẽ đóng cửa sau năm phút nữa, và sẽ mở cửa trở lại vào lúc sáu giờ ngày mai.].