Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 123: Chương 123

“Đẹp ha, đây mới là dáng vẻ vốn có của cậu ấy!”

Khán giả dòm cảnh này mà hú hồn.
[Đù, vừa rồi Chú hề chỉ nói mình bán bóng bay ở đây thôi mà? Sao Ảo thuật gia bắt sóng lẹ vậy, hãi vl.]
[Hừm… Có thể là cảm ứng kỳ diệu giữa Ảo thuật gia và Chú hề chăng?]


[Mà nói đi cũng phải nói lại, tuy Chú hề này xấu xí nhưng… nhưng mà vẫn đáng iu nhắm (thì thà thì thầm.jpg)]


[Tui… tui cũng tính nói vậy á, có cảm giác dễ thương kỳ quái orz.
Với cả Chú hề mới nhá đèn mà ảo thuật gia đã hiểu ngay, đúng là không phải dạng vừa.]

Chào tạm biệt Chú hề quỷ tốt duy nhất mà mình tìm được trong công viên trò chơi, Tông Cửu cầm quả bóng mặt cười đi tiếp.


Nhìn khuôn mặt cười bự chảng trên bóng bay, Tông Cửu dừng chân, cúi đầu cẩn thận buộc sợi dây trắng vào cúc áo trước ngực rồi ung dung rảo bước.
Nhắc cũng khéo, từ khi gặp được con quỷ tốt thì những con quỷ sau Tông Cửu gặp đều có xấu lẫn tốt, không còn kiểu ác ý dày đặc khắp nơi nữa.


Dần dần lượn hết quãng đường, Tông Cửu phát hiện ra quy luật.
Những con búp bê có vỏ bọc dễ thương, chẳng hạn như Cô bé quàng khăn đỏ với giỏ dâu, hay Alice mặc váy bài poker, Thỏ trắng bự cầm củ cải trên tay… Tất cả đều là quỷ xấu, không có ngoại lệ.


Lũ này luôn tỏ ra thân thiết với thực tập sinh, dưới quy tắc NPC không được tổn thương thực tập sinh khi chưa tới thời gian hoạt động, đa số thực tập sinh cấp thấp đều buông lỏng cảnh giác.


Ngược lại, Chú hề với lớp thuốc màu tươi đẹp mà kinh dị trên mặt, Gã bán mũ điên ăn mặc dị hợm, và cả người phụ nữ quái gở mặc váy đỏ đội khăn trùm đầu bay lơ lửng trên không trung, ác ý trên người đám búp bê này thấp đến mức khó lòng nhận ra.


Nhưng ngộ ở chỗ là tụi nó không bình thường cho lắm, Chú hề bán bóng bay, Gã bán mũ điên nhảy múa bên đường, người phụ nữ quái gở treo trên cây hát nghêu ngao, hễ là người bình thường đều bị dọa sợ, chứ nói chi lại gần bắt chuyện với chúng.


Các cụ đã dạy không thể trông mặt mà bắt hình dong, bây giờ cũng không thể nhìn bề ngoài để phán xét lũ quỷ này.
Ai biết dưới lớp vỏ búp bê là quỷ tốt hay xấu.
Ánh đèn trong công viên rất chói, mọi con đường như phát sáng khiến người ta không biết nên đi lối nào.


Vô số bóng người lướt qua cậu, lấp lóe thành những bóng đen mờ ảo dưới bầu trời đêm.
Chỉ có mỗi Tông Cửu là đi một mình.


Chàng trai bước trên phố, ngang qua cột đèn đường phong cách cổ điển đang rực lên ngọn lửa đỏ vàng, áo gió kaki dài quá gối làm nổi bật vóc dáng cao ráo khiến mái tóc trắng lạnh như băng tuyết thường ngày được quết thêm chút màu ấm áp, sườn mặt xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật yêu thích của tạo hóa, không giống người thường.


Ở nơi xa, búp bê Nghệ thuật gia đang vẽ tranh tình cờ bắt gặp cảnh tượng này, cọ vẽ tranh đang múa may bị đóng băng tại chỗ.


Lúc lâu sau, con búp bê run lên như được tiếp thêm nguồn cảm hứng lớn lao, ngòi bút quệt vội vào lọ thuốc màu, nhanh chóng gỡ bức tranh Chúa Jesus bị đóng đinh vào Thập tự giá rồi ném sang một bên, đặt bảng vẽ mới trên giá vẽ rồi tập trung bắt đầu vẽ lại.


Tông Cửu không hề phát hiện khúc nhạc dạo ngắn ngủi này.
Cậu đứng đó một lúc, ngạc nhiên nhận ra không tìm được con búp bê nào có thể thăm dò tin tức trong khu 1, thậm chí xung quanh cũng ít thực tập sinh.


Vì mang theo quả bóng bay nên Tông Cửu không tham gia những trò chơi kích thích, lượn hai vòng xong thì không biết làm gì.
Phải chơi hết tất cả trò chơi trong công viên mới đổi được hộp mù cấp C, với thực tập sinh cấp thấp phần thưởng này là cứu cánh nhưng với thực tập sinh cấp cao thì hơi vặt vãnh.


Lấy một hộp mù cấp C mà phải tốn gần 20 ngày cày trò chơi, chẳng bằng dùng thời gian đó đi thu thập tin tức.
Cho nên thực tập sinh cấp thấp nhào đầu vào các trò chơi như ong vỡ tổ, còn thực tập sinh cấp cao theo tổ chức đi vẽ bản đồ và tìm hiểu tin tức, chuẩn bị cho sự kiện Halloween hai mươi ngày sau.


Ảo thuật gia lặng lẽ đến lối vào của đu quay ngựa.
Đu quay ngựa nằm ngay cạnh lâu đài, có tất cả 3 tầng, nhìn từ xa trông như một chiếc bánh kem trong mơ được trang trí bằng những chiếc nơ kem, tầng nào cũng tỏa ra màu sắc ấm áp.


Khán giả ngoác mồm nhìn Ảo thuật gia tóc trắng chọn con ngựa gỗ màu trắng, ngồi lên đó lượn một vòng tròn theo điệu nhạc.
Bóng bay mặt cười bay phấp phới bên cạnh cậu, hoàn toàn không ăn khớp với khuôn mặt im lặng của cậu lúc này.


[Chả hiểu sao khi dòm cảnh này, bình thường tui nói chuyện xoen xoét mà giờ mất khả năng ngôn ngữ rồi.]
[Ủa trùng hợp ghê, tui cũng zị nè!]
[Này hả, ai mà ngờ người đẹp tóc trắng lại thích chơi đu quay ngựa, cơ mà shhhh, tương phản quá mấy chế ơi!]


[Cả cái đu quay ngựa ba tầng bự tổ chảng vầy… có mỗi Ảo thuật gia chơi, chẳng lẽ cậu ta không thấy có gì đó sai sai hở?]
Ngay sau đó, tâm trạng nhóm khán giả càng phức tạp hơn nữa.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy một người khác trên chiếc đu quay ngựa trống không này.


Người đó đang ngồi trên xe kéo dưới vòng đu quay ngựa, không lên ngựa.
Chiếc áo choàng trắng với những sợi tơ vàng của người đàn ông sạch sẽ không một hạt bụi, như bức bích hoạ Raffaello được vẽ trên mặt tường hình cung ở Vatican vào thế kỷ 15, thần thánh không gì sánh được.


Những ngọn đèn đầy màu sắc trên trần vòng quay ngựa gỗ rọi lên mái tóc vàng của người kia, càng tô thêm màu sắc thánh khiết trên khuôn mặt tươi cười của anh ta.
Cảm nhận được ánh mắt theo dõi, Tông Cửu quay phắt đầu, ánh mắt trở nên sắc bén.


Messiah chào cậu rất thân thiện: “Ảo thuật gia, trùng hợp quá, cậu cũng đang chơi đu quay ngựa?”
Trùng đũy mẹ mày, chắc chắn là cố ý!
Tông Cửu biết Messiah đã bị Ác ma thao túng từ lâu, khả năng là trước khi Messiah vào vòng lặp vô hạn anh ta đã là con rối bị khống chế mức sâu đầu tiên của No.1 rồi.


Ánh mắt cậu trong tích tắc đã bình tĩnh.
Thanh niên tóc trắng hờ hững gật đầu, “Thì ra là Thánh Tử các hạ, thật trùng hợp.”
Trong tất cả con rối bị No.1 điều khiển, Messiah tuyệt đối là con rối khó đối phó nhất.


Anh ta là buff di động quý giá, thế lực cao, chẳng những tiếng tăm tốt mà còn được nhiều người ủng hộ.
Không ít người dù không liên quan tới anh ta nhưng đã từng nhận ân huệ từ anh ta, nếu có chuyện thì đều sẵn sàng giúp một tay.


Thánh Tử tóc vàng hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng của cậu, thái độ vẫn như thường, “Từ sau phó bản thứ nhất, quả nhiên anh bạn đã bay thẳng tới mây xanh, tương lai vô hạn.”
Tới rồi tới rồi, cái xưng hô anh bạn này lại xuất hiện.


Tông Cửu thấy hơi ê răng, “Quá khen rồi, không dám nhận.”
Bây giờ đông người lộn xộn, sắp tới Tông Cửu còn định giả vờ hợp tác rồi đâm dao sau lưng, vả lại No.1 cũng chưa chủ động để lộ thân phận clone này trước mặt cậu.


Thế là Tông Cửu xem như chẳng biết gì mà chào hỏi, chờ đu quay ngựa dừng thì mượn cớ rời đi.
Cũng may Messiah không có ý định đi theo, mỉm cười nhìn Ảo thuật gia tóc trắng rời khỏi tầm mắt mình, bấy giờ mới không nhanh không chậm bước xuống từ đu quay ngựa, chậm rãi đi đến gốc cây bên cạnh.


Ở góc đường, con búp bê Nghệ thuật gia với chiếc bảng vẽ vẫn đang tô vẽ sửa lại vì linh cảm chợt lóe vừa nãy.
Cơ thể nó bị bộ đồ búp bê rộng thùng thình che khuất, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ vẽ.
Cây cọ mảnh mai bị nắm lấy, múa vèo vèo mấy đường trên bảng vẽ.


Lũ quỷ quái được hệ thống chủ đưa vào công viên đều rất kỳ lạ, đủ mọi loại hình, nghề nghiệp gì cũng có.
Ví dụ như Nghệ thuật gia này, chẳng quan tâm chuyện gì, một lòng chỉ muốn vẽ tranh.


Nghệ thuật gia là boss nhỏ của phó bản cấp F, chưa hẳn là ác quỷ, mục đích tồn tại để những tay mơ mới vào vòng lặp vô hạn lần đầu rèn luyện lòng can đảm.


Bản tính nó hòa nhã, không lạm sát kẻ vô tội, chỉ cần nhìn ra những gì nó vẽ là có thể qua cửa một cách an toàn và không làm khó các thực tập sinh nữa.
Đôi lúc gặp trúng thực tập sinh hợp gu mình, Nghệ thuật gia còn tặng đạo cụ đặc biệt như cọ vẽ cũ của mình, tính tình rất tốt.


Nên lúc bị hệ thống chủ kéo vào đặc khu mới, Nghệ thuật gia thuần thục ngó cảnh tượng xung quanh, nhàn nhã mở hòm tranh ra, tìm được chỗ ngồi thì đặt mông xuống bắt đầu vẽ tranh.
Không ngờ, nó tình cờ nhìn thấy cảnh tượng kia.


Nghệ thuật gia giỏi vẽ tranh phong cảnh, hiếm khi vẽ chân dung, nhưng đã biến thành quỷ, tận hưởng sinh mệnh vô tận, đương nhiên có thể học thêm chút nào thì học.


Vừa nãy cảnh tượng thanh niên tóc trắng với khí chất phi thường đứng dưới tàng cây, ngắm nhìn bầu trời đầy sao đã mang lại nguồn cảm hứng vô hạn cho Nghệ thuật gia, nó mở tấm vải ra bắt đầu vẽ không nghỉ.


Tốc độ vẽ của nó rất nhanh, vì là nhà nghệ thuật lớn nên quẹt mấy cái đã xong sketch, chấm thuốc màu tô rồi lại chỉnh, khung cảnh và bầu không khí được khắc họa vô cùng nổi bật.
Nghệ thuật gia càng vẽ càng kích động.


Nó có dự cảm rằng bức tranh này sẽ trở thành bức chân dung ưng ý nhất trong số ít những bức chân dung của mình, thậm chí còn trở thành một kiệt tác được lưu truyền! Điều này sao không khiến người ta vui mừng được chứ?
Thế là tốc độ múa bút của nó càng nhanh hơn.


Người ta thường bảo, một khi con người tập trung sẽ quên những thứ khác, quỷ cũng vậy.
Sau khi Nghệ thuật gia cẩn thận phác thảo một đôi mắt hẹp dài cho người trong tranh, trộn mau đỏ và màu trắng trong khay màu, vẽ màu hồng nhạt lên con ngươi, lúc này mới thở phào, chậm rãi dừng bút.


Nét sinh động và quan trọng nhất trong tranh chân dung là đôi mắt, đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn của con người.
Cũng may đôi mắt này không mắc sai lầm, thậm chí còn phát huy tốt hơn, thật sự khiến chàng trai tóc trắng như “sống” trên trang giấy.


Nghệ thuật gia đặt bút xuống, chuẩn bị nâng bức kiệt tác này lên, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.
“Vẽ xong rồi à?”


Thánh Tử tóc vàng đứng bên giá vẽ, trung tâm đôi mắt màu xanh từ lâu đã nhuốm màu vàng sẫm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bức tranh đặt trước mặt Nghệ thuật gia.
Vẽ rất đẹp.


Bối cảnh là bầu trời đêm đầy sao, dưới bầu trời đêm là ánh đèn màu đỏ vàng ấm áp chói lọi.
Dưới ánh đèn, thanh niên tóc trắng mím môi ngước mắt ngắm nhìn trời sao, quả bóng mặt cười lơ lửng bên cạnh cậu.


Nghệ thuật gia dùng thủ pháp tạo hình rất hiệu quả, sử dụng các hình thức biểu đạt màu trắng khác nhau, tô màu xung quanh thanh niên làm nổi bật khuôn mặt đẹp như tranh vẽ nhưng thờ ơ xa cách của cậu, thể hiện sự lạnh lùng cao thượng trong khí chất của thanh niên một cách vô cùng sống động.


Nhưng Messiah nhìn bức tranh này, vẻ mặt lại hơi khó lường.
“Thế nào?”
Nghệ thuật gia cứ tưởng anh ta muốn khen tác phẩm vĩ đại này, tự hào tránh sang một bên hai bước để tiện cho người kia thưởng thức.
“Kém xa.”


Thánh Tử tóc vàng cười khẽ, đột nhiên lấy một cây cọ vẽ trong thùng nước, nhúng thuốc màu rồi vẽ lên.
Động tác của Messiah quá nhanh, đến mức Nghệ thuật gia còn chưa kịp phản ứng thì người trong tranh đã bị nhuộm một màu đen đậm.


Nghệ thuật gia đang định đánh rớt cây cọ trong cơn giận dữ, lại hoảng sợ nhận ra không chỉ cách đặt bút mà kỹ thuật đi nét của người kia đều cho thấy rõ trình độ nghệ thuật của anh ta không hề thua kém mình, thậm chí còn xuất sắc hơn.


Nhìn một hồi, Nghệ thuật gia cũng bị hấp dẫn, quên mất mình định làm gì mà chăm chú nhìn Messiah vẽ tranh.
Lát sau, bức tranh đã thay đổi chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trở nên khác hẳn.
Màu trắng xung quanh thanh niên đã biến mất, trở thành một mảng màu đen thâm trầm dính nhớp.


Màu đen giương nanh múa vuốt vây chặt chàng trai, chìm sâu trong lòng bàn tay ma quỷ như kéo bảo vật hãm xuống.
Màu đen đen ấy được sử dụng rất tuyệt diệu, tuyệt ở chỗ tạo cảm giác đối lập và tương phản, thay đổi phong cách toàn bộ bức vẽ, tạo ra một quan niệm nghệ thuật khác.


Thánh Tử tóc vàng xoa cằm, thưởng thức một lúc mới thỏa mãn gật đầu.
“Đẹp ha, đây mới là dáng vẻ vốn của cậu ấy.”.