Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 284: Long diệp yêu mạc tuyết đồng

“Anh Long Diệp.”
“Hả?”
“Anh không thích Mạc tiểu thư sao? Tại sao phải qua lại với người phụ nữ khác?” 
“…” Long Diệp không nghĩ tới Dao Dao đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này, theo bản năng hắn đưa mắt nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên.


Ngự Ngạo Thiên cũng không nghĩ Dao Dao sẽ hỏi như vậy, tầm mắt vội vàng nhìn Long Diệp, nghiêng đầu sang một bên, bày ra một bộ dạng… Chuyện này không liên quan tới tôi.
“A, ha ha… Dao Dao, thích thì thích nhưng chúng tôi không cùng vị trí, tôi là một người đàn ông bình thường, em hiểu không?” 


Hình như… Hiểu rồi…
Nói cách khác Long Diệp yêu đơn phương Mạc tiểu thư nhưng mà bởi vì nhu cầu sinh lý, hắn mới qua lại với người phụ nữ khác phải không?


A, nhớ cách đây không lâu lúc Ly Nặc Đình trách cứ mình, mơ hồ cũng biểu lộ ra tín hiệu này, đó chính là nguyên do Phong Thần Dật vượt quá giới hạn là bởi vì bản thân chưa đủ làm hài lòng hắn. Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? 


“Ngự Ngạo Thiên kia? Không có Ly Mỹ Vân, bây giờ lại không có Thương Vân Nhân mà mình cũng không có khả năng cho hắn bất kỳ thứ gì, hắn hẳn sẽ có người phụ nữ khác chứ?”


Nghĩ đến đây, trong mắt Dao Dao hiện lên sự hoảng hốt. Chỉ vì, mới vừa gặp bạn gái kia của Long Diệp, đã để lại cho cô một cái bóng không nhỏ, cô rất sợ ngày nào đó bạn gái của Ngự Ngạo Thiên tìm đến cửa, kết cục đó không thể tưởng tượng nổi.


“Được rồi, không quấy rầy thế giới của hai người, tôi đi trước.” Vừa nói xong, Long Diệp liền phủi mông rời đi. 


Nhưng lời nói lúc sắp rời đi của hắn thật không có trách nhiệm, hoàn toàn đem bầu không khí giữa cô và Ngự Ngạo Thiên đẩy vào lúng túng, làm cho trái tim nhỏ bé của cô đập thật nhanh.
“Em có phải còn rất tức giận người phụ nữ kia đánh em chứ?”


A? Câu nói này của Ngự Ngạo Thiên làm cho đầu óc của cô mơ hồ, ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn, cô không khỏi rùng mình. 
Thật là ánh mắt đáng sợ, nếu như mình trả lời hắn là “phải”, vậy hắn sẽ không…


Dao Dao hiểu rõ tính nết của Ngự Ngạo Thiên, chỉ sợ hôm nay cô gật đầu, ngày mai người phụ nữ kia chắc chắn sẽ phơi thây đầu đường.
“Cái đó, anh tại sao lại hỏi như vậy?” 
“Vừa rồi lúc người phụ nữ kia nói xin lỗi, vẻ mặt của em có chút không vừa ý.”


A a, Ngự Ngạo Thiên quan sát thật tốt, trong lòng của cô chẳng qua là có chút gợn sóng liền bị hắn nhận ra. Quả thật…
Mặc dù hắn cảm giác được nhưng lần này đoán sai nguyên nhân rồi. “Em quả thật không có giận cô ta mà là… Từ… Nguyên nhân của bản thân.” 
“Hử?”


“Thật ra…” Giọng nói cô nghẹn ngào, nghĩ tới màn vừa rồi ở công ty trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Anh suy nghĩ kỹ một chút, nếu như người phụ nữ kia không phải là bạn gái của Long Diệp mà là… Bạn gái anh, hôm nay cô ta chạy tới công ty đánh em, kết cuộc không phải là cô ta chạy tới công ty xin lỗi em đơn giản như vậy chứ?”


Nói đến đây, Dao Dao rủ mắt xuống, con ngươi không kìm được phủ một tầng hơi nước: “Lúc đầu cô ta xuất hiện trước mặt em, lúc đánh em, em rất tức giận, rất tức giận, cảm thấy người phụ nữ kia quả thật là một người phụ nữ đanh đá. Nhưng lúc cô ta mắng em là tiểu tam, em cho rằng cô ta là bạn gái của anh. Lập tức cảm thấy mình rất đuối lý, hơn nữa rất sợ, rất sợ…” 


Không phải người trong cuộc vĩnh viễn sẽ không hiểu cô khi đó trong lòng không có sự trợ giúp, những ánh mắt châm chọc xung quanh, phụ nữ ầm ĩ, cô hận không tìm được một cây cột để đập đầu tự tử, thật rất khó chịu, rất khó chịu, chung quy xã hội này vẫn không có chỗ cho tình nhân và tiểu tam lưu lại.


Ngư Ngạo Thiên ngồi ở mép giường chăm chú nhìn cô con ngươi lóe sáng, lúc đó hắn không có ở hiện trường, cũng không cảm nhận được tâm tình của cô nhưng lúc này, dường như trong mắt cô thấy được dáng vẻ sợ hãi khi đó của cô.


Con ngươi thâm thúy nhìn gò má của cô, vết thương trên người, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi đưa tay, chạm vào vết bầm ở khóe mắt của cô… 
“A…” Dao Dao không khỏi hít một hơi lạnh.


Nhìn biểu cảm đau khổ của cô, những vết thương này hẳn là không chỉ có ở trên mặt của cô mà còn khắc ở trong lòng cô. “Em, để ý thân phận đó như vậy sao?”


“Ha ha.” Cô cười bất đắc dĩ, hai chân cuộn tròn, hai tay ôm thật chặc, cằm tựa vào đầu gối, chậm rãi nói: “Nếu em không thèm để ý, cũng không phải không dám đến trường, cũng sẽ không phát sinh sự việc trốn tránh ở đây.” 


Từ Bác Sâm đi ra, ở trên đường quốc lộ, cô luôn cảm thấy ánh mắt chế giễu của những người chung quanh, dường như mỗi một người đều nhìn ra thân phận tình nhân của cô, khinh bỉ cô, xem thường cô, có tật thì giật mình, cô đã chịu đựng quá lâu, quá lâu rồi…


“Ai.” Ngự Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ ủy khuất của cô, không khỏi thở dài, sau đó lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Tuyết Đồng, đến két sắt của tôi đem phần văn kiện thứ ba đưa đến phòng số 403 của quán rượu Thụy Sâm bên cạnh công ty.”


Dao Dao mơ hồ nhìn vào mắt của hắn, Ngự Ngạo Thiên đây là… muốn làm gì? 
*Cửa quán rượu Thụy Sâm*
Mạc Tuyết Đồng lấy văn kiện chạy đến phòng của quán rượu mà Ngự Ngạo Thiên nói nhưng vừa mới đến cửa, đúng lúc Long Diệp từ bên trong đi ra.


Ánh mắt của hai người giao nhau, Mạc Tuyết Đồng ôm chặt văn kiện trong ngực, vội vàng thoát khỏi ánh mắt của hắn lựa chọn coi thường. 
Lúc hai người đi lướt qua nhau, Long Diệp giật mạnh cánh tay của cô: “Em định dùng thái độ này đối xử với tôi cả đời sao?”


Mạc Tuyết Đồng nhìn về phía xa mặt không cảm xúc, hồi lâu, con ngươi lạnh lùng chậm rãi nhìn về phía hắn: “Đây là anh tự chuốc lấy!”


“Đúng, tôi tự chuốc lấy, tôi tự chuốc lấy…” Long Diệp cười chế giễu, giây tiếp theo, gương mặt tuấn mỹ của hắn trầm xuống, gầm nhẹ nói: “Nhưng ai đã làm cho tôi thành ra như vậy?” 
Đối với lời nói của hắn, Mạc Tuyết Đồng tỏ ra rất coi thường: “Đây là chuyện của anh!”


“Chuyện của tôi? Mạc Tuyết Đồng, cô đây là muốn bức tôi sao?” Long Diệp mười mấy tuổi đã ra ngoài lăn lộn cũng chưa có người nào mà hắn không giải quyết được. Tính cách của hắn khôn khéo, gặp người nói người, gặp quỷ nói quỷ, cho nên ở Ngự Long xã, hắn là “quan ngoại giao” nổi tiếng.


Nhưng Mạc Tuyết Đồng là người duy nhất hắn không đối phó nổi, bất kể hắn dùng thái độ gì với cô, cô đều đáp lại hắn một dáng vẻ lạnh lùng như băng! 


“Long Diệp, anh nên nhìn dáng vẻ bây giờ của anh có bao nhiêu là thất bại! Ngay cả phụ nữ của mình cũng không quản được, chạy đến công ty làm ra chuyện mất mặt như vậy. Tôi thấy, anh cùng tôi không liên quan mới đúng.”


Nhìn cặp mắt lạnh lùng tràn đầy khinh bỉ, từ lúc hắn quen biết người phụ nữ kia, cô luôn đối xử với hắn như vậy.


Đúng, so với Ngự Ngạo Thiên về năng lực nắm đại cục trong tay, hắn tỏ ra rất vụng về, so với Hàn Ly Thương về trình độ học vấn, hắn cùng lắm là một học sinh tự học. Mà cùng bọn họ so sánh về xuất thân, hắn chính là một tên côn đồ không hơn không kém.