Trên tin tức, đang đưa tin một hình ảnh, điểm mấu chốt của nhân vật chính nam nữ này mặc dù đều bị che khuất đi nhưng về chỗ ở thì Dao Dao chỉ cần liếc mắt một cái là biết được là nơi mà Thương Vân Nhân và Ngự Ngạo Thiên cho thuê phòng.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, nhanh chóng nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên: “Người đàn ông kia là anh sao?”
“...” Nghe được câu này, chiếc điều khiển trong tay Ngự Ngạo Thiên suýt chút nữa rơi xuống, cô gái này có bao nhiêu sự nhạy bén vậy? “A, bảo bối em nghĩ anh không biết xấu hổ sao? Bản thân là đàn ông mà lại làm những thứ này rồi ghi âm lại, còn tự mình đưa tới đài truyền hình cho mọi người xem? Bây giờ còn rủ em xem cùng sao?”
“Anh bị người khác hãm hại thì sao?”
“...” Bây giờ tại sao hắn lại muốn cho tên tiểu tử đó một bạt tai? “Cô gái nhỏ, thời gian chúng ta đã ở nhau cũng không ngắn, bây giờ em hãy nhìn cho rõ, vóc dáng của người đàn ông và tôi giống nhau sao?”
“Ý của anh là gì?” Cô chớp mắt nghi ngờ.
Sắc mặt Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, chợt áp cô ngã xuống: “Xem ra bây giờ thật tốt vì khiến trí nhớ của em ở dưới cơ thể tôi rồi!”
“Không... không phải! Đợi đã!” Đợi đã, đợi đã... Dao Dao khẩn trương sắp xếp lại suy nghĩ rối loạn của mình, hoặc là chuyện này tới quá nhanh, vốn dĩ cô không nghĩ nhiều để làm gì.
Có thể bản lĩnh trong chốc lát, cô dường như phản ứng kịp: “Em muốn nói, người đàn ông này không phải là anh mà là người đàn ông khác? Thương Vân Nhân có mối quan hệ gì đó với người đàn ông khác... Mà anh ghi lại đoạn video này để sau đó... đưa cho... đài truyền hình?” Nói như vậy, ngày đó Thương Vân Nhân và Ngự Ngạo Thiên không có quan hệ gì sao? “Tại sao anh lại muốn làm như vậy?”
“Em nói xem?”
Ánh mắt Ngự Ngạo Thiên sâu thẳm, cô nháy mắt, một giây tiếp theo... “Người đã chửi mắng em ở trường học là... Thương Vân Nhân?”
Phỏng đoán như vậy có phải là cô đã quá tự luyến?
Nhưng mà... Ngày hôm qua Ngự Ngạo Thiên vừa mới hỏi cô tại sao lại không đi học, sau đó cô nhận được tin nhắn của Thương Vân Nhân, hôm nay video hình khiêu ɖâʍ của Thương Vân Nhân lại bị phát ở trên truyền thông.
Ngự Ngạo Thiên bởi vì làm cho cô nguôi giận nên mới dạy dỗ cho Thương Vân Nhân một bài học?
Dao Dao kiên nhẫn đợi câu trả lời của hắn.
Lát sau, Ngự Ngạo Thiên hít một hơi sâu, chậm rãi đứng dậy từ trên người cô, đưa lưng về phía cô gật đầu: “Đúng.”
“Vậy tại sao hôm qua anh không...” Lời đến khóe miệng, Dao Dao lại nuốt xuống, cô chợt nghĩ tới, trời sinh người đàn ông đáng ghét này chính là không thích những lời nói vô dụng của nữ nhân, càng đừng nhắc tới một lời giải thích!
Có vấn đề, hắn không giải thích, người khác làm sao biết được chân tướng? Kết quả sự việc thì biến thành như vậy!
“Cô gái nhỏ, em nên tin tưởng anh!” chợt, Ngự Ngạo Thiên quay đầu lại với vẻ mặt chân thành, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cô thấy được hào quang trong suốt trong mắt Ngự Ngạo Thiên là cô hoa mắt sao? Cái người đàn ông sâu sắc này bất luận là lúc nào cũng đều có ánh mắt sâu thẳm đó, khiến người khác không biết được hắn đang nghĩ cái gì. Nhưng bây giờ, trong đôi mắt này lại lóe lên ánh sáng chân thành yếu ớt.
“Không phải em không tin anh là anh chưa từng... cho em bất kỳ cơ hội để tin tưởng anh! Mà anh... cũng chưa từng tin tưởng em, không phải sao?”
Giữa bọn họ, từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm, không có cảm xúc với nhau, cơ bản không thể xây dựng bất kỳ sự tin tưởng nào!
“Được. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu!”
Từ đầu... tới? Là ý... gì?
Không hiểu, tim Dao Dao bất ngờ nhóm lên một chút cảm giác rung động bất an, cô dường như rất sợ khi biết ý nghĩa câu nói này của Ngự Ngạo Thiên, rồi lại hy vọng muốn biết được chân tướng sự thật, rất là mâu thuẫn.
Đừng đào! Đừng đào sâu vào ý nghĩa của câu nói này, Ngự Ngạo Thiên không phải là người đàn ông cô có thể dính dáng đến, không phải! Không phải! Không phải!, giác quan thứ sáu nói cho Dao Dao biết, một khi phá vỡ sự mơ hồ này, kết quả nhất định sẽ không ngăn cản được, cô thực sự rất sợ, rất sợ sẽ có cảm tình... đối với Ngự Ngạo Thiên...
“Cốc cốc cốc…”
Lúc bầu không khí ngưng lại, tiếng gõ cửa bỗng nhiên phá vỡ sự yên tĩnh này, Long Diệp đẩy cửa phòng ra: “Ngạo Thiên, cậu còn muốn phạt tôi đứng ở ngoài bao lâu nữa đây?”
Ngự Ngạo Thiên liếc nhìn Dao Dao bên cạnh, cười kỳ lạ: “Vậy cậu hỏi cô ấy đi.”
Ánh mắt long lanh nước liếc trộm vẻ mặt của Ngự Ngạo Thiên, xem ra câu nói vừa rồi của hắn chỉ là tùy tiện nói, có lẽ không hàm chứa bất kỳ ý nghĩa nào khác?
May mắn tổng giám đốc Long xuất hiện đúng lúc để phá vỡ bầu không khí này, bằng không cô thật sự không biết nên làm gì tiếp theo.
“Tiểu Tổ Tông, sự việc lúc trưa... thật sự xin lỗi.” Long Diệp áy náy thốt lên lời, cúi người, đứng ở bên cạnh giường, nhìn cô.
“Tổng giám đốc Long, anh không cần xin lỗi, tôi biết việc lúc trưa quả thực không liên quan gì đến anh.”
“Đúng! Vẫn là cô sáng suốt hơn!” Long Diệp như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy vỗ tay một cái...
Một giây tiếp theo, hai người mặc áo đen ép một cô gái người đầy vết máu đi tới: “Quỳ xuống!”
Mặc dù, cô gái đó bị đánh đến nỗi gương mặt sưng vù lên nhưng nhìn thấy từ áo quần, Dao Dao vẫn lập tức nhận ra cô gái đó chính là bạn gái của Long Diệp. “Tổng giám đốc Long, cô ấy là?”
“Còn không mau xin lỗi đi!” Lúc này không có nhiều ánh mắt nhìn, Long Diệp cũng không cần kiêng nể về vấn đề hình tượng, hung tợn gào thét với cô gái đang quỳ dưới đất.
“Xin lỗi, xin lỗi, Lạc tiểu thư, tôi mới vừa biết cô là bạn gái của Ngự tổng là tôi sai rồi, thực sự xin lỗi cô.” Cô gái này là đối tượng Long Diệp vừa mới gặp gỡ không lâu, cô ấy đơn giản nghĩ rằng Long Diệp chính là tổng giám đốc của Bác Sâm, bây giờ mới biết bọ mặt đáng sợ của hắn!
“Bỏ đi, không có gì.” Dao Dao cười miễn cưỡng.
Ngự Ngạo Thiên đứng bên cạnh lại nhìn thấy vẻ mặt của cô lại thấy thương cô.
“Bảo cô ta cút đi!” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nói.
Hai người mang áo đen một mực cung kính mang cô ấy rời đi.
“Dao Dao, tôi đã chia tay với cô ta rồi, nếu như cô cảm thấy trong lòng không thoải mái, cứ nói với Long Diệp ca ca, Long Diệp ca ca nhất định sẽ xả giận cho cô.” Long Diệp điềm đạm nói.
Ngự Ngạo Thiên ngồi bên cạnh chế nhạo trừng hắn một cái: “Lôi kéo làm quen?”
“Nhìn Ngự Ngạo Thiên nói, tôi đã sớm nhận Tiểu La Li làm muội muội. Phải không? Dao Dao.”
“Ha ha.” Dao Dao cười, quả thực từ trước tới nay đây là lần đầu tiên gặp mặt tổng giám đốc Long trêu đùa cô như vậy, vẫn luôn đối tốt với cô, huống hồ theo như tuổi tác thì hắn quả thực có phúc mới được làm ca ca của cô. “Tổng giám đốc Long...”
“Vẫn gọi là tổng giám đốc Long sao?” Long Diệp giả bộ làm ra vẻ không vui.
Đôi mắt Ngự Ngạo Thiên quay lại, đưa tay khoác lên vai cô, cười đểu: “Gọi Long Diệp là anh được rồi.”
“Ngạo Thiên! Cái tên này!”
Nhìn thấy dáng vẻ cãi nhau của hai người đàn ông, cô lần nữa lại cảm nhận được cái sự hòa thuận giữa bọn họ là một bầu không khí ấm áp. Mà có ai biết được, thường ngày hai người đàn ông cao quý này, lúc không có ai cũng sẽ có một mặt bình thường như bao người? Nhưng mặt này, lại càng khiến cho bọn họ càng tăng thêm sự hấp dẫn.