Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 197: Sự quyến rũ của thầy giáo tiếng anh

“Ngự tổng, chúc mừng ngài lại thành công trong việc thu mua “Vua ăn vặt” của tập đoàn Giang Thành rồi, xem ra cũng không lâu nữa Bác Sâm sẽ làm được việc phát triển toàn diện nhỉ?” Khi Ngự Ngạo Thiên đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Bác Sâm, rất nhiều phóng viên đang bao vây phía trước.


Mạc Tuyết Đồng và Long Kỳ đợi nhiều giờ ở bên ngoài, thấy vậy vội lên phía trước cùng với Long Diệp che chắn phía trước người Ngự Ngạo Thiên, giúp hắn không phải chịu bất cứ sự quấy rầy nào từ những nhà báo kia.
“Ngự tổng, trong thời gian ngắn trước mắt, phải chăng ngài còn kế hoạch thu mua chứ?”


“Phải đấy Ngự tổng, có thể tiết lộ cho chúng tôi một chút chứ?”
Đối mặt với các nhà báo hỏi hết câu này đến câu khác, Ngự Ngạo Thiên tuy không trả lời nhưng cả quá trình đều giữ dáng vẻ tươi cười, nho nhã đầy quyến rũ, khiến cho các nhà báo nữ kia mê mẩn ngắm nhìn.


Hắn đột nhiên giơ tay xem đồng hồ, một luồn sáng lóe lên trong đáy mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hiểm ác.
Một giây sau... bịch! Bịch! Hai tiếng, đỉnh của tập đoàn Giang Thành nhảy xuống hai người.


“Á!” Lập tức hiện trường rơi vào cảnh hỗn loạn, những nhà báo đó vội vàng chuyển mục tiêu, vây kín hai cơ thể đã chết đó.
Ngự Ngạo Thiên lúc này mới đắt chí rút ra, bước nhanh vào chiếc xe của mình.
Khoảng hai phút sau, Hàn Ly Thương chầm chậm đuổi theo, cuối cùng cũng về đến trong xe.


Ngự Ngạo Thiên ngồi ghế sau mỉm cười: “Rất tốt, Ly Thương, thời gian khớp với dự tính của tôi.”
Chiếc xe chầm chậm nổ máy, lúc đi qua thi thể của hai người đàn ông nhảy lầu đó Ngự Ngạo Thiên nhìn một cách khinh thường.


Mà hai người chết đó kì lạ lại chính là hai nam nhân viên vừa mới nói xấu anh trong thanh máy.
Chiếc xe đến biệt thự của Ngự Ngạo Thiên ở phía đông, Ngự Ngạo Thiên một mình xuống xe, đẩy cánh cửa lớn của biệt thự...


“Anh Ngạo Thiên, người ta nhớ anh muốn chết nè.” Một người phụ nữ chạy vội đến đón.
Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn cô ta: “Em sao lại đến đây?”
“Ơ, anh Ngạo Thiên, anh quên rồi à? Là chính anh bảo em đấy đây chờ mà?”


Ừ, hắn dạo này bận quá, chả có một chút ấn tưởng nào cả. “Thế cũng tốt, anh bây giờ đang rất cần em!” Nói xong, từ sâu trong mắt hắn lóe lên, hắn ôm ngang cô ta vào trong phòng ngủ.
“Anh Ngạo Thiên, đau... đau quá...” Người phụ nữ không tấm vải che thân đang rên rỉ đau đớn.


Ngự Ngạo Thiên không có một chút thương hoa tiếc ngọc, đè lên người phụ nữ không ngừng hùng hục lao tới, vết máu loang lổ đó đã đủ chứng minh trinh tiết của người phụ nữ này đã bị hắn vô tình cướp mất.


Gò má người phụ nữ méo mó vì đau, dần dần có sự thay đổi, tiếng rên rỉ đau đớn cũng dần được thay thế bởi sự hoan lạc.
“Ư... ư... anh Ngạo Thiên, em rất yêu...”


Ngự Ngạo Thiên đưa tay bịt miệng cô ta lại, cùng với bộ mặt thờ ơ vô tình nói: “Đừng nói yêu với tôi, cô không xứng!” Hắn chỉ dựa vào thân thể người phụ nữ để trút bỏ áp lực tích tụ trong người mà thôi... có lẽ...
Tất cả phụ nữ đều là công cụ để hắn thỏa mãn dục vọng.


Phụ nữ rất ngờ vực, không hiểu bản thân lần đầu đem cái quý giá nhất trao cho Ngự Ngạo Thiên, vì sao đến cả tư cách nói yêu cũng không có? Nước mắt chầm chậm lăn tren gò má cô ta.


Khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt đó, hiện lên trong đầu Ngự Ngạo Thiên lại là hình ảnh của Lạc Dao Dao. “Dao Dao!” Chết tiệt! Sao hắn lại đột nhiên gọi tên cô nhóc đáng ghét đó chứ?


Khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn đã từng vạch ra một cái bóng không thể lý giải nổi, hắn từ từ nhắm mắt lại nhưng trái lại hình ảnh của Lạc Dao Dao lại càng lớn càng sâu đậm trong đầu hắn.
Tốc độ xuất hiện càng dần càng tăng.


“Gừ…” Một tiếng gầm nhỏ vang lên, ngọn lửa dục vọng của hắn tất cả đều đắm mình trong cơ thể của người phụ nữ, nhưng... lại không đạt được bất cứa cảm giác thỏa mãn nào.


Khoảng thời gian này hắn cùng với Ly Mỹ Vân gắn cái mác bạn tình nhưng lại không ngừng cùng với những người phụ nữ khác xảy ra quan hệ nhưng cho dù đã trút ra rất nhiều lần nhưng hắn đều không có cách nào đạt được sự thỏa mãn.


Tất cả phụ nữ trong mắt hắn đều là công cụ cho hắn xả, công cụ làm ấm giường, ngay cả lúc làʍ ȶìиɦ đến hôn hắn còn cảm thấy thừa thãi, nhưng... chỉ khi hôn Dao Dao, hắn lại bất ngờ có thể tìm được một loại thỏa mãn kỳ lạ.


“Anh Ngạo Thiên, Dao Dao là người phụ nữ anh yêu sâu sắc phải không?” Người phụ nữ nhìn hắn một cách khó hiểu.
Yêu? Hình như có rất nhiều người đã hỏi hắn câu hỏi này rồi nhưng câu nói đó, hắn không hiểu... thế nào là yêu!


Vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn dần dần u ám, hắn nhanh chóng sửa sang lại quần áo rút điện thoại ra gọi: “Ly Thương, tôi muốn xin nghỉ phép ba ngày, ba ngày này công ty tạm thời do cậu quản lý.”
“Ngạo Thiên, anh nên biết bây giờ công ty...”


Không đợi Hàn Ly Thương nói hết, hắn liền tắt máy. Sau đó rút ra một tờ chi phiếu từ trong túi áo viết hai nét rồi vứt bên cạnh người phụ nữ.
“Cảm ơn anh, anh Ngạo Thiên”. Người phụ nữ hưng phấn nhìn tờ chi phiếu, khi ngẩng đầu lên hắn đã đi ra khỏi biệt thự...


Phòng học đại học, các sinh viên lần lượt đến phòng học tiếng Anh, chờ đợi giờ học.
“Dao Dao, mấy ngày đi cùng hội sinh viên khảo sát, đến giờ phút này Ngự Ngạo Thiên vẫn chưa liên lạc với bạn à?” Cung Tiểu Mạn và Dao Dao ngồi ở vị trí hàng đầu tiên của phòng học.


Cô lắc đầu: “Không có”. Tính ra đã hơn mười ngày không liên lạc với Ngự Ngạo Thiên rồi, ngoài lần từ chối cuộc điện thoại đó ra, anh đã không một lần nào gọi cho cô nữa.
“Xì, thật là một người đàn ông bạc tình.”


Kỳ thực đây cũng là việc nằm trong sự dự đoán của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên xưa nay không có một chút nhẫn nại nào trong việc chiều chuộng phụ nữ, lại thêm bản thân họ lại không có một chút tình cảm nào, anh có lý do gì mà tìm đến mình chứ? “Tiểu Mạn, thế này rất tốt mà, tớ với anh ta đã ký khế ước ba năm, nếu như chúng tớ không liên hệ nữa, đủ thời gian ba năm khế ước sẽ hoàn toàn chấm dứt, tớ và anh ấy không ai nợ ai nữa.”


“Ừ, bạn có thể nghĩ vậy thì tốt quá rồi, dù sao thì từ lần đầu tiên gặp Ngự Ngạo Thiên tớ liền cảm thấy người đàn ông như thế không thích hợp với bạn.”
“Ái chà!”
“Reng...”


Tiếng chuông vào lớp reo lên, trong phòng học bỗng chốc chìm vào sự yên tĩnh, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần đen chậm rãi bước vài.


Vóc dáng hắn cao lớn, mái tóc màu vàng tôn thêm làn da trắng trẻo cực kỳ rực rỡ. Mà điều càng làm hấp dẫn người ta là ánh mắt sâu xanh thẳm không thấy đáy kia, chỉ đáng tiếc anh đeo một cặp kính to đen không thể quê mùa hơn được nữa, làm cho vẻ đẹp trên người anh ta hoàn toàn bị che lấp hết đi. Điều duy nhất xót lại chính là khí chất nho nhã, cao quý của anh.


“Này, này các bạn đoán xem thầy giáo này có phải con lai không nhỉ?”
“Nhìn giống đấy, thật có khí chất.” Các sinh viên ở dưới bục xì sầm bàn tán.


Thầy giáo này cứ như không nghe thấy gì hết đi lên bục giảng nói: “Chào các em, tôi là thầy giáo dạy thay môn tiếng Anh của các bạn, mọi người có thể gọi tôi là thầy Kỳ.”


Cảm giác thầy giáo này thật dịu hiền, Dao Dao là người có khoảng cách với thầy gần nhất, đôi mắt đẹp của cô chăm chú nhìn anh, luôn cảm thấy người thầy giáo nước ngoài dạy thay này đem theo một cảm giác gần gũi và quen thuộc đến lạ.