Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 196: Xa cách hai năm nhưng có vẻ như chưa bao giờ chia tay

“Này! Phong Thần Dật đã lâu không gặp!”
Cung Tiểu Mạn khoanh hai tay trước mặt, ánh mắt thù địch hướng về phái anh chào hỏi.
“Đã lâu không gặp!” Ánh mắt lạnh lùng lại hướng về Dao Dao.
“Là em nhân tiện cùng hội học sinh đi khảo sát.”


“Ừ? Em một người vạn năm bị từ chối cuối cùng cũng gia nhập hội học sinh rồi sao? Có phải anh nên mời em ăn cơm?”
Phong Thần Dật nói như vậy sao? Đúng, cô chẳng qua là đang học trung học cơ sở, những lối vào hội học sinh của trường trung học bị từ chối, hắn còn nhớ sao?
“Ôi! Em lại bị từ chối rồi!”


“Khóc cái gì? Cái nơi rác rưởi đó mời anh làm hội trưởng anh cũng không đi, nếu em đã thích đi như vậy, anh đi chào hỏi hội trưởng một tiếng được rồi!”
“Không cần, em muốn vào dựa trên thực lực của mình.”


“He, nơi đó vốn dĩ không xem vào thực lực, chỉ xem vào tiền thôi, vậy nên anh mới nói nơi đó là rác rưởi.”
“Anh mới không hy vọng gì nhiều vào bữa ăn đó của em.”
“Thế em mời anh ăn cơm nhé.”
Phong Thần Dật nói xong bỏ hai tay vào túi nhoẻn miệng cười:


“Dựa vào cái gì mà em phải mời anh ăn cơm?”
“Lần này là em nợ anh, lẽ nào quên rồi sao?”
“Thần Dật! Nếu có một ngày em gia nhập vào hội học sinh, em sẽ mời anh ăn một bữa, có được không?”
“Ai da! Thật không biết cuộc đời này của anh còn có thể đợi đến ngày này!”


“Anh nói cái gì thế? Yên tâm, trước khi anh chết chắc chắn đợi được!”
Đầu óc đang mông lung nghĩ về quá khứ đã qua, trong lòng Dao Dao bỗng mỉm cười.


Thế ngày nghĩa là sao? Vừa mới gặp lại Phong Thần Dật thì đã khơi dậy lại chuyện cũ, chính là ký ức đứt đoạn đã qua. Những cuộc trò chuyện của họ, anh ấy tại sao vẫn nhớ rõ ràng như vậy? Cô tưởng rằng lúc đó Phong Thần Dật căn bản chả để tâm gì đến những lời nói đó cả nhưng đã qua rất nhiều năm chứng tỏ quan điểm của cô là sai lầm…


“Em gầy quá! Mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Sắc mặt Phong Thần Dật bỗng nhiên nghiêm túc lại, cô thậm chí gầy mất một cân hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng, đưa tay ra định chạm vào má của cô…
Dao Dao căng thẳng lùi về sau một bước, tránh bàn tay của anh…


Không khí trở nên có chút bối rối.
“Nói đúng! Nói đúng! Em đang giảm cân, đương nhiên phải gầy đi rồi!”
Ở trước mặt Phong Thần Dật cô không dám tỏ ra thoải mái, bởi vì chỉ cần lộ ra một chút biểu cảm quá mức đều bị Phong Thần Dật đoán ra.


Kết quả cuối cùng không phải là cô giảm cân mà là cô gầy thật.
“Không phải trước đã nói với em không có gì thì đừng giảm cân rồi sao, không cẩn thận lại bị thiếu máu!”
Nói xong Phong Thần Dật lo lắng nhìn đồng hồ:
“Anh có việc gấp cần làm, về rồi hẵng nói.”


Hắn lịch sự đứng bên cạnh Cung Tiểu Mạn gật đầu ra lệnh cho những vệ sĩ rời đi.
“Tớ… Có phải là nhớ sai chuyện gì rồi không?”
Sau khi Phong Thần Dật đi, Cung Tiểu Mạn gãi đầu bối rối.
“Tiểu Mạn, cậu có ý gì?”
“Ôi…”


Cảm giác này không thể sai, không thể sai, Cung Tiểu Mạn và Dao Dao quen nhau lúc ở trung học, thời gian đó cô gần như không tách rời như bóng đèn của hai người vậy.
Tuy nhiên cảm giác duy nhất của cô là…


Hai người này chỉ cần gặp nhau là rất ồn ào và ngọt ngào, hoặc giống như một cặp vợ chồng nhưng cô biết rõ thế giới của họ không thể có người khác xen vào.
May quá khoảnh khắc vừa rồi, Cung Tiểu Mạn hình như muốn nói đều gì đó nhưng hoàn toàn không thể chen và thế giới của hai người họ.


Không phải đã chia tay hai năm rồi sao? Sao cô cứ thấy dường như Dao Dao và Phong Thần Dật… chưa bao giờ chia tay? Cảm giác trước đây của hai người không thay đổi tí nào.


“Không, không có.” Cung Tiểu Mạn đứng hình cười cười, ánh mắt mơ hồ hướng về phía Phong Thần Dật đang đi xa dần, lại nhìn Dao Dao ở bên cạnh…
Hay là họ vẫn còn yêu nhau? Vậy tại sao không bỏ qua tất cả để đến bên nhau?
Ít nhất, theo Cung Tiểu Mạn Phong Thần Dật thích hợp với Dao Dao hơn là Ngự Ngạo Thiên.


Xem ra hai tháng này với Dao Dao đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện…

Tập đoàn Hồng Thành.
Ngự Ngạo Thiên mang nụ cười xảo quyệt ra khỏi văn phòng CEO, phía sau Long Diệp tay cầm một số giấy tờ mới thu mua được mỉm cười:


“Ngạo Thiên, lại giải quyết thành công một con chó chạy quanh Tăng Khải Thụy rồi, đáng chúc mừng nhỉ!”
“Đợi mọi chuyện giải quyết xong hãy nói nhé!”
Với bộ mặt không cảm xúc mang theo Long Diệp bước vào thang máy.


Lúc thang máy dừng ở tầng mười ba, hai nhân viên tay cầm giấy tờ bước vào, họ nhìn trong thang máy có ba người, tuyệt nhiên không nhận ra thân phận thực sự của họ.
Thời gian này một nhân viên trong số họ thần bí quàng tay một đồng nghiệp bên cạnh:


“Này anh có biết không, Ngự Ngạo Thiên người thu mua tập đoàn Hồng Thành trước đây xuất thân từ ông trùm xã hội đen ở Nhật Bản.”
“A! Thật hay giả vậy?”


“Tôi cũng không tin nhưng tôi nghe nói tin tức này hoàn toàn là sự thật, hơn nữa người ta nói xuất thân của anh ta chỉ là một tên nhãi du côn.”


“Ô! Không phải chứ? Hai năm trước anh ta thu mua Bác An, trong thời gian ngắn hai năm anh ta đưa Bác An lên vị trí cao như vậy, sau đó lại tiếp tục thu mua rất nhiều công ty, còn có thể mua được Hồng Thành của chúng ta thì ra chỉ là một tên nhãi tạp nham? Có lẽ nào anh ta đều dùng những thủ đoạn phi pháp?”


“Vậy thì ai mà biết?”
Nghe được những lời nói tầm phào của hai nhân viên, Long Diệp cảm thấy bức bối đến nghẹt thở, họ ghét nhất là bị người khác nói về khoảng thời gian của Ngự Ngạo Thiên ở Nhật Bản, bởi vì chỉ có họ biết, Ngự Ngạo Thiên dựa vào thực lực mới có được ngày hôm nay.


Chủ yếu nhất là Ngự Ngạo Thiên căn bản không phải xuất thân từ một tên du côn, những tin tức giả mạo đó chẳng qua là do anh ta tự mình thêu dệt, cũng đồng nghĩa với việc anh ta che dấu sự thật mình có chỉ số IQ siêu cao vậy.


“Vù, vù.” Âm thanh của nắm đấm lạnh sượt qua, đang lúc muốn dạy cho hai nhân viên nhỏ kia một bài học.
Ngự Ngạo Thiên đứng giữa đưa hai tay ngăn họ lại, anh bước lên trước với một nụ cười, đi vào giữa hai nhân viên nhỏ, một bên trái, một bên phải quàng tay qua vai họ từ tốn hỏi:


“Các anh… Là đang nói tôi sao?”
“Ngự… Ngự… Ngự tổng?”


Hai nhân viên nhỏ kia như chết lặng, Ngự Ngạo Thiên điều chỉnh hành động thấp hơn, bây giờ xuất hiện trên truyền hình, họ đâu có ngờ rằng ông trùm xã hội đen Ngự Ngạo Thiên như lời đồn có thân phận hết sức cao quý, chỉ cái dơ tay lên nó cũng rất tao nhã.


Hai nhân viên lo lắng nhìn nhau, liền nhanh chóng quỳ gối xuống:
“Xin lỗi Ngự tổng, xin lỗi Ngự tổng là chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, những lời nói vừa nãy xin ngài đừng để ý, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”
“Đinh đong! Ngay sau đó thang máy đến lầu một, Ngự Ngạo Thiên nở một nụ cười:


“Không sao.” Lắc đầu không để ý và quay người rời khỏi thang máy.
Hai người nhân viên đều đứng lại nhìn, không ngờ Ngự Ngạo Thiên không độc ác như những tin đồn mà còn rất rộng lượng?


Sau khi Ngự Ngạo Thiên ra khỏi thang máy không lâu, biểu hiện của anh lập tức chùng xuống, bên trong thấp thoáng một ý nghĩ chết chóc.
Hai tay lạnh lùng vắt ra phía sau rời đi.