Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 114: Ngự ngạo thiên muốn giết cô

Cha?” Phong Thần Duệ một bên thấy cha đang thỏa hiệp liền hiện rõ vẻ bất mãn, Phong Thần Dật thấy vậy khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cha đã tin tưởng con.” Trong mắt hắn hiện rõ vẻ khiêu khích không nhịn được mà liếc nhìn anh trai mình.


“Được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện nhà, Thần Dật bao giờ thì con mới trở về nhà?”
“Cha, con gần đây có việc cần phải giải quyết nên rất bận, có thể một thời gian nữa sẽ không về nhà.”
“Con không thể dành cho cha con một chút thời gian được sao?”
“Ha ha... Con sẽ cố gắng.”


“Thần Dật, em bận rộn như vậy sao?” Thần Duệ cách đó không xa liền lên tiếng.
Phong Thần Duệ nghiêng đầu nhìn Thần Duệ đang đứng ở mép giường: “Anh...”
Phong Thần Duệ nắm lấy chiếc chăn trắng như tuyết kéo ra, Dao Dao nằm ở phía dưới thất kinh: “ Á...” Theo bản năng cô kéo chiếc chăn lại che người mình.


Mắt Phong Thần Duệ chợt lóe lên, hắn và Phong Thần Dật giống nhau như vậy, ngũ quan trên mặt đều vô cùng hoàn mỹ, tuổi tác so với Ngự Ngạo Thiên cũng không chênh lệch, những không có khí chất ngang ngược, chín chắn như Ngự Ngạo Thiên, lại không có khí chất quân vương, lạnh lùng như Phong Thần Dật.


“Thần Dật, em có thời gian chơi đùa phụ nữ mà không có thời gian về nhà sao?” Phong Thần Duệ nhìn em trai mình trong phòng khách với vẻ khiêu khích.
Dao Dao cũng khẩn trương nhìn về phía phòng khách, người đàn ông đứng tuổi sắc mặt đang xanh xám kia là cha của Phong Thần Dật sao?


Một lát sau, Phong Thần Dật trên mặt không chút thay đổi đi đến bên cạnh giường nói: “Anh, anh đừng nói với em anh chưa từng chơi đùa với phụ nữ bao giờ? Huống hồ người phụ nữ này là ai, em cũng không biết.” Trong lòng Dao Dao chợt run lên, Phong Thần Dật đây là có ý gì?


“Em không biết cô ta là ai? Cô ta làm sao lại không một mảnh vải chạy đến chỗ em?”


“Những người mang mộng tưởng leo lên vị trí làm người của Phong gia chúng ta nhiều không kể xiết. Hôm qua, em đi tiếp khách hàng, không cẩn thận uống say, tỉnh lại liền thấy người phụ nữ này.” Lời nói của Phong Thần Dật mang theo ngữ điệu khinh rẻ.


Phong Tiêu ngồi trong phòng khách ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, Thần Duệ đừng làm khó em con nữa. Sau này bẻo Thần Dật cẩn thận một chút là được, bảo người phụ nữ kia đi trước đi ta còn có việc cần nói.”
“Cô không nghe thấy lời cha tôi nói sao?” Thần Duệ nhìn về phía Dao Dao mỉm cười.


Khuôn mặt cô đỏ bừng, chưa bao giờ cô bị lăng nhục nư vậy liền quấn chăn cầm theo quần áo chạy vào nhà vệ sinh, thay quần áo xong cô không nói lời nào mà chạy ra khỏi nhà của Phong Thần Dật.
Dao Dao đi khỏi, Phong Tiêu nói vài câu về chuyện nhà. “Được rồi, Thần Dật ta đi đây.”
“Cha đi thong thả.”


“Thần Duệ con còn chưa đi sao?”
“Cha, con có chuyện muốn nói với Thần Dật cha ra ngoài trước đi.”
“Được.”
Sau khi tiễn cha, Phong Thần Duệ đứng ở cửa cười quỷ dị: “Thần Dật, em sợ anh sẽ làm gì cô gái kia sao? Nên em mới giới thiệu cô ta như vậy?”
“Anh đang nói gì vậy?”


“Vừa nãy lúc em nói cô ta chủ động leo lên giường em anh nhìn thấy cô ta hình như sắp khóc, nhìn dáng vẻ ủy khuất như vậy của cô ta có vẻ cô ta rất yêu em?”


Chậm rãi cho tay vào túi quần, hắn nắm chặt nắm đấm, Phong Thần Dật cười một tiếng: “Đó là việc của cô ta, em đối với loại phụ nữ chủ động như vậy không có hứng thú.”


“Thật không? Không nhìn ra cô gái kia lại có lòng như vậy? Chà chà em cũng đừng vì đề phòng anh là làm tổn thương người ta, như vậy không phải rất quá đáng sao? Cho dù em nói cô ta là bạn gái của em cùng lắm anh chỉ ngủ một đêm với cô ta mà thôi, dù sao chúng ta cũng là anh em ruột cũng nên chia sẻ mọi việc cho nhau chứ, đúng không?” Nói xong Phong Thần Dật mỉm cười quay người rời đi.


Đứng ở cửa sắc mặt Thần Dật ngày càng u ám, trong túi quần tay hắn nắm chặt khiến gân xanh nổi lên: “Phong Thần Duệ.” Hắn dùng sức đấm mạnh vào cửa phòng.
Sau này bảo Thần Dật cẩn thận một chút là được.


Cẩn thận một chút là được. Câu nói này của cha Phong Thần Dật mang theo sự chế nhạo, lời nói đó không ngừng vang lên trong đầu Dao Dao.
Cô không để tâm đến những lời nói dơ bẩn của Phong Thần Dật nói với mình, hắn giới thiệu cô bình thường một chút khó khăn lắm sao?


Quên đi, thế nào đi nữa thì cũng không có quan hệ, sau này dù thế nào cũng không có khả năng có quan hệ, cần gì phải lưu tâm đến ánh mắt của người nhà hắn đối với mình!


Trở về biệt thự, cầm chìa khóa mở của, cô nhìn về phía phòng khách cô gắng bước qua nhanh, nhưng vừa bước tới của phòng khách: “Ngự... Ngự Ngạo Thiên!”
Chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Ngự Ngạo Thiên chưa hề thay đổi, ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nhìn cô.


“Cạch...” Chiếc chìa khóa trong tay cô rơi xuống sàn nhà, toàn thân cô đột nhiên run lên, cô không dán có cử động nhỏ nào, ánh mắt cô như lảng tránh.


Hắn đến đây từ lúc nào? Nên nói thế nào về việc mình đi cả đêm không về nhà, tim cô đập nhanh, cô gượng cười: “Anh, Anh đến rồi à?”


“Ừm, bảo bối, thấy anh đến em sao lại khẩn trương như vậy?” Ngự Ngạo Thiên đứng lên, chậm dãi đi tới trước mặt cô khom người nhặt chiếc chìa khóa lên: “Nhìn xem, chìa khóa rơi xuống đất em cũng không nhặn lên, còn muốn người khác nhặt giúp em?”


“Làm phiền anh” Cô vội vàng cầm chìa khóa trong tay của Ngự Ngạo Thiên, cô căng thẳng cắn môi: “Anh đến từ lúc nào vậy?”
“Tối qua!”
“Tối qua?” Khóe miệng cô khẽ run.
Dao Dao không khỏi thở một hơi lạnh lẽo: “Anh ngồi đây... cả một đêm?”


“Đúng, anh muốn chờ em quay về, em cả đêm không quay về... Đã đi đâu?”
“Thịch... Thịch...” Nhịp tim đập loạn của cô bỗng nhiên ngưng lại, máu trong người cô dường như đông cứng lại: “Em, em, em hôm qua đến chỗ mẹ, xin lỗi đã để anh phải chờ cả một đêm.”


“Ha ha, em nên về nhà mẹ nhiều hơn, em không cần phải xin lỗi tôi.”


Ngẩng đầu lên, giờ khắc này, cô cảm thấy có lỗi với Ngự Ngạo Thiên, thật xin lỗi, rõ ràng cả đêm qua cô ở chỗ của Phong Thần Dật, bây giờ lại nói dối lừa gạt Ngự Ngạo Thiên. Nhưng cô... Thật không biết phải phải mở miệng như nào về chuyện tối hôm qua.


“Bảo bối, đến đây.” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười kéo tay cô bước tới bể bơi gần vườn hoa, cúi đầu hắn nói nhỏ với cô: “Anh nhớ em hình như không biết bơi đúng không?”
“Dạ.”


Mắt hắn thoáng một tia lạnh lẽo, hắn lãnh đạm hé mắt âm trầm nói: “Hy vọng kiếp sau em có thể học bơi.” Nói xong, không đợi cô kịp phản ứng, Ngự Ngạo Thiên hai tay ôm lấy cơ thể cô ném về phía giữa bể bơi.