Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 113: Cô và phong thần dật cãi vã

“Tôi đến với Nặc Đình là bởi vì...”
Tiếng gầm nhỏ chợt dừng lại, đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên một tia lạnh lẽo:
“Em yêu tên kia sao?”


Không yêu, giữa cô và Ngự Ngạo Thiên chẳng qua chỉ vì sự ràng buộc của một bản hợp đồng nhưng cô lại không thể thẳng thắn nói ra hết mọi chuyện với hắn. Thà để hắn cho rằng cô thật sự thích người kia, cũng không để hắn biết cô và người kia vì sao lại ở cùng một chỗ.


“Dao Dao, anh hỏi em một lần nữa, em thật sự yêu hắn?” Cánh tay của hắn giữ lấy cổ cô.
Dao Dao rõ ràng cảm nhận được trong mắt Phong Thần Dật lúc này có bao nhiêu lạnh lẽo:
“Đúng, em yêu anh ấy, cho dù anh có hỏi một trăm lần thì em đều sẽ trả lời như vậy.”
Là hắn sai sao?


“Thần Dật em yêu anh, Thần Dật em yêu anh,” đêm qua lúc tâm trí cô mơ hồ cô lại nói yêu hắn.
Đã phóng lao thì phải theo lao, hắn lựa chọn kìm cương ngựa trước bờ vực thẳm, hai năm trước những tình cảm lúc cô và hắn ở bên nhau, hắn không nỡ phá hỏng thời gian tươi đẹp đó.


Mà giờ phút này...
“Em nếu đã yêu hắn như vậy...”
Phong Thần Dật một tay giữ cổ cô, một tay với lên đầu giường lấy điện thoại, mở điện thoại chọn chức năng chụp ảnh.
“Phong Thần Dật anh định làm gì?” Dao Dao kháng cự cố giật chiếc điện thoại trong tay của hắn.


Phong Thần Dật ngồi dậy, một tay có thể dễ dàng khống chế cô:
“Em đoán xem nếu anh đem những bức ảnh này đăng lên trên mạng, em nghĩ tên kia sẽ còn muốn yêu em nữa không?”


Không thể... Không thể, Phong Thần Dật, hắn căn bản không biết hắn đang liều lĩnh như thế nào đâu. Một khi những tấm hình này được đăng lên, cô thật sự không biết Ngự Ngạo Thiên có thể làm ra những chuyện gì nữa. “Phong Thần Dật, anh đủ rồi đấy, anh rốt cuộc muốn như thế nào?”


“Dao Dao, anh nói rồi, anh sẽ trở thành người đàn ông độc ác nhất cuộc đời em, anh muốn xem em khóc, nhìn em sẽ như thế nào khi bị hành hạ.”
Thật sao? Phong Thần Dật bây giờ đã biến thành một kẻ độc ác? Cô không tin!
“Anh sẽ không… Anh sẽ không làm như vậy!”


“A, tại sao lại không? Đây chính là cơ hội tốt để anh hành hạ em.”
“Nếu anh muốn hành hạ tôi vậy tại sao lại muốn ngồi nói chuyện với gia đình tôi, nếu anh muốn hành hạ tôi tại sao lại kiên nhẫn cùng tôi chăm sóc họ? Thần Dật, anh đừng như vậy, được chứ?”


Cô vĩnh viễn không quên được lời của mẹ cô khi thấy nụ cười tràn đầy sự quan tâm trên mặt Phong Thần Dật, mẹ là người từng trải, nhìn người rất chính xác, không phải Phong Thần Dật tốt như vậy sẽ không khiến mẹ cảm động.


Nhìn đôi mắt đang rưng rưng của Dao Dao, Phong Thần Dật ngây người nhưng ngay lập tức hắn cười một tiếng:


“Em muốn biết tại sao? Bởi vì anh biết rõ em rất quan tâm đến người nhà của em, nếu không khiến gia đình em phải cảm ơn anh thì làm sao em có thể nhớ kỹ anh? Do đó, anh đã phải thuyết phục mẹ em cả một ngày để bà ấy an tâm để em ở cạnh anh. Em biết không mẹ cô rất cảm kích anh vì đã thay gia đình em trả tiền viện phí cho ông em. Đã có người trả tiền, anh không đi sao được?”


Sự cảm kích trong lòng bị hiện thực làm cho tan vỡ, Phong Thần Dật thật sự nghĩ như vậy sao. Hắn xem ra đã thay đổi rồi, có điều như vậy cũng tốt, ít nhất cô cũng không phải chịu trách nhiệm.
“Nếu đây chính là nguyên nhân, cảm ơn anh đã cho tôi biết, anh đã khiến tôi chán ghét anh.”
Giờ khắc này...


Phong Thần Dật đột nhiên cảm thấy bản thân mình như bị điên rồi, tại sao lại có thể nói với cô ấy như vậy?


Hắn là người cho tới giờ cũng sẽ không vì chuyện mình làm mà hối hận nhưng chuyện ngày hôm nay có thể khiến hắn hối tiếc cả đời, vì không muốn sẽ phải hối tiếc nên hắn hy vọng Dao Dao sẽ hận hắn, chỉ có như thế, hắn mới bớt cảm giác khổ sở.


“Cạch... Cạch...” Tiếng chìa khóa mở của, Phong Thần Dật và Dao Dao theo bản năng quay sang nhìn nhau:
“Đừng lên tiếng!”
Hắn nhanh chóng dùng chăn đắp kín lên người cô.
“Thần Dật.”


Lúc này một người đàn ông chạc năm mươi tuổi đi vào, phía sau ông còn có một người đàn ông khí chất đặc biệt nhìn cũng chưa đến ba mươi. Trên người họ mạng theo vẻ tao nhã, quý tộc.
“Cha, anh, sao hai người lại tới đây?”


Phong Thần Dật cầm áo ngủ bên cạnh giường mặc lên, lạnh lùng hướng phòng khách mà đi tới.
“Thần Dật, em nửa tháng rồi chưa về nhà, nên hôm nay anh cùng cha tới thăm em một chút.”
Phong Thần Duệ nói xong mỉm cười, cha của họ Phong Tiêu ngồi trên ghế sofa.


“Thần Dật, cha nghe anh con nói dạo gần đây con đang hợp tác với Ngự Ngạo Thiên của Bác Sâm phải không?”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn về phía anh trai bên cạnh ghế lạnh lùng nói:
“Anh thật là hiếu thuận, bất kể chuyện gì cũng đã có anh báo cáo với cha.”


“Ha ha. Thần Dật đừng trách anh, anh cũng chỉ vì lo lắng cho em nên mới nói cho cha biết về việc em hợp tác với Bác Sâm.”
Phong Thần Duệ nheo mắt mỉm cười nhưng ánh mắt lại mang theo một tia khiêu khích.


“Vậy cảm ơn anh, chuyện này thật ra anh không nói em cũng định nói với cha. Dù sao Ngự tổng cũng giúp Phong thị chúng ta kinh doanh được khoản lời lớn, chuyện này rất đáng ăn mừng.”
“Thần Dật.” Phong Tiêu im lặng đột nhiên mở miệng:


“Ngự Ngạo Thiên có xuất thân như thế nào không phải con không biết, bây giờ con hợp tác với hắn chẳng khác nào cõng rắn cắn gà nhà.”


“Cha, hai năm trước lúc cha giao Phong thị cho con và anh cha cũng biết Bác Sâm có tốc độ phát triển nhanh như thế nào, bây giờ Bác Sâm cũng phát triển ngang hàng với Phong thị chúng ta, nếu chúng ta bế quan tự thủ, như vậy Bác Sâm nhất định sẽ vượt qua, hay là...”
Mắt hắn lạnh như băng nhìn về phía Phong Thần Duệ:


“Anh sợ Ngự Ngạo Thiên, cho nên không muốn em hợp tác với hắn.”
“Hừm Phong Thần Duệ ta sao phải sợ Ngự Ngạo Thiên? Anh chỉ...”
“Nếu anh đã nói như vậy, chỉ cần ủng hộ em với Ngự Ngạo Thiên hợp tác là được.”
Phong Thần Dật quay sang nói với cha:


“Cha, con còn nhớ lúc con còn rất nhỏ cha một mình xông pha thương trường, còn nhớ rõ chuyện người đã từng bị xã hội đen bắt giữ, bị đối thủ lật đổ, cha đã từng phải đổ máu thì có chuyện gì phải sợ.”


“Phong thị xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ một tiểu thương trở thành người đứng đầu trên thương trường, đã trải qua quá khứ không phải ai cũng biết nhưng đối với Ngự Ngạo Thiên của quá khứ và hiện tại, hắn ít nhiều cũng khiến ta phải kiêng dè.”
Phong Tiêu thở dài:


“Thần Dật, ta tin năng lực của con, chỉ cần con biết chừng mực là được.”