Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 40

Sau khi Trương Bá Quang đi về, có thể nói hắn cũng không hỏi gì thêm. Trần Lâm đã nghĩ, nếu hôm nay Quang ca hỏi, cậu sẽ trả lời; nếu hắn không hỏi; cậu cũng không chủ động nói ra. Có một số việc nhất định nói, nhưng có một số việc cũng không cần nhất định phải nói

Thời gian– sẽ trả lời tất cả

Về đến nhà, mẹ Trần nói ngày mai một nhà ba người ra đường sắm đồ Tết, coi như cả nhà cùng ra ngoài chơi một ngày. Đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt!

Họ hàng Trần gia không nhiều, mẹ Trần là con một, trong nhà không có anh chị em; ba Trần có một chị gái nhưng mắc bệnh đã qua đời. Những người khác là ngoại thích, không được tính là thân. Cho nên mỗi lần đón Tết ở Trần gia đều là chuyện của ba người một nhà. Mua hàng Tết và vân vân đều được định vào sáng ngày 29 và 30 Tết. Mà mẹ Trần muốn đợi con trai trở về cùng nhau mua sắm nên 29 vẫn chưa mua gì, sẽ đợi đến sáng mai

Tắm rửa xong, Trần Lâm nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ, đều là Tống Đình Phàm gọi. Không nghi ngờ gì, chỉ như vậy nhưng tâm tình người ta vô duyên vô cớ cũng tốt lên nhiều

– “Này….”

Tuy cố bình tĩnh trong lòng, nhưng nghe được giọng nói trầm thấp vang lên, Trần Lâm vẫn cảm giác tim đập nhanh

– “Em, em vừa mới đi tắm rửa”. Xấu hổ giải thích

– “Ân. Em về nhà lúc nào?”

– “Hơn 5h chiều, không phải em đã gửi tin cho anh rồi sao?”

– “Không nhận được”

– “Sao lại như vậy, có lẽ nghẽn mạng, haha”. Trần Lâm đoán. Người kia nhất định vì không nhận được tin nhắn mới gọi điện thoại,  được người khác quan tâm là một cảm giác rất tốt

Nghe Trần Lâm cười, tâm tình Tống Đình Phàm cũng vui hơn. Hai người nói thêm một lát rồi cúp máy. Trước kia, Lưu Dụ trong một lần tán chuyện đã nói cho Trần Lâm, Tết âm lịch năm nay là thời điểm mọi người rảnh rỗi nhất, nhưng cũng là thời điểm bọn họ bận rộn nhất. Công ty quay về Bắc Kinh, có rất nhiều việc cần phải lo. Tuy rằng Bắc Kinh cũng được xem là địa bàn của bọn họ, nhưng những phương diện quan trọng vẫn phải chuẩn bị tốt. Phỏng chừng việc xã giao bên bàn rượu, lần này Tống Đình Phàm cũng không được miễn trừ

Ngày hôm sau Trần Lâm cùng mẹ Trần ra đường mua đồ, người trên đường đông nghịt

– “Vốn tưởng hôm nay sẽ ít người, thế nào đã là 30 Tết người vẫn nhiều vậy a! Mẹ dự đoán sai a!”. Mẹ Trần một bên oán giận, một bên lôi kéo con trai đi vào trong đám người. Mẹ Trần không hỗ là người làm công tác văn nghệ, vài thập niên rồi vẫn giữ dáng rất đẹp, nhìn từ sau, nói đó là một cô gái hơn 20 tuổi cũng có người tin. Dáng người Trần Lâm càng không cần nói đến. Mà ba Trần còn nguy hiểm hơn, rõ ràng mập lên nhưng nhìn không thấy được bao nhiêu. Ngược lại, vòng bụng hơi to ra còn tăng thêm sức quyến rũ của tuổi trung niên. Chỉ là cố xuyên qua một đám người nhiễu loạn nên sức quyến rũ kia cũng khó nhìn thấy

Mẹ Trần vừa chọn đồ, vừa nói, cái này rất tốt a, cái kia không đáng giá tiền như vậy, nhưng mà xuống tay không tiếc. Nhìn trúng liền mua! Cuối cùng đều giao cho ba Trần giữ. Hai cha con liếc nhau, ý cười phi thường, trong lòng không cần nói cũng biết. Tính cách mẹ Trần là như vậy, ngày lễ ngày Tết, mua sắm là niềm vui, là thống khoái. Nếu phải tính toán chi li thì ăn Tết còn gì vui?!

Một nhà ba người, mua thịt cá, rau xanh cải trắng, đồ ăn nấu sẵn, hoa quả đồ ăn vặt, mua rất nhiều! Đương nhiên, bấy nhiêu cũng đủ cho ba người ăn. Trong nhà chỉ có ba người, mua nhiều cũng lãng phí, cho dù còn muốn tiêu tiền cũng không thể lãng phí như vậy.

8h sáng ra khỏi nhà, đến gần 1h chiều mới trở về. Mẹ Trần vung tay ngồi trên sô pha, “A, mệt chết, mệt chết, sao lại mệt như vậy?” 

Trần Lâm và cha cùng nói thầm trong lòng: còn không phải do mẹ dày vò!

Nhưng không ai dám nói ra, Trần Lâm vào bếp rót nước cho hai người

– “Mẹ, mẹ mệt rồi, vậy tối nay để con với ba làm! Mẹ nghỉ ngơi! Ba, ba nói có phải hay không?”

Ba Trần ngồi bên cạnh không ngừng gật đầu


Mẹ Trần mở to mắt, “Con trai, không cần lo cho mẹ, khó có được cơ hội chiếu cố hai người trong một năm, đêm nay a, mẹ vẫn phải làm”. Nói xong liền một hơi uống cạn li nước. Vẫn hào hứng đầy khí thế!

Hai cha con lại nhìn nhau cười

Đột nhiên, chuông cửa và chuông điện thoại đồng thời vang lên. Trần Lâm đi bắt điện thoại, ba Trần ra mở cửa

– “Này”. Giọng nói Trần Lâm vẫn còn ý cười vì hành động của mẹ

– “Anh về đến Bắc Kinh rồi”

– “A? Mọi người đều về?”

– “Ân? Vừa rồi cười gì vậy?”

– “Cười mẹ em”. Trần Lâm đại khái kể lại sự tình, Tống Đình Phàm nghe xong cũng cười thành tiếng

Nói thật, Trần Lâm chưa từng nghe qua tiếng cười giòn giã tinh khiết như vậy của Tống Đình Phàm. Trước kia nghe hắn cười thường không phải là trường hợp tốt, không thì mặt đối mặt, không khí luôn hơi căng thẳng. Nhưng chưa bao giờ như bây giờ. Có lẽ, là vì hai người không gặp mặt đi?

Trần Lâm nghĩ nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần, trên mặt lại đỏ ửng một tầng mỏng

– “Này?”. Tống Đình Phàm đợi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, “Trần Lâm, làm sao vậy?”

– “A, ách, không có gì”. Trần Lâm có chút xấu hổ mình lạc hồn lên trời cả buổi. Hơn nữa lại là vì tiếng cười của Tống Đình Phàm

Trần Lâm gác điện thoại, liền nhìn thấy cha mẹ Trần nhìn cậu kì quái. Trương Bá Quang khi nãy nhấn chuông cửa, tuy rằng đang ngồi yên những nhãn tình sáng đến trời

Vừa rồi, Trần Lâm đứng gần phòng kho nói chuyện điện thoại, nơi đó ánh sáng tối hơn trong nhà, hơn nữa là ánh sáng da cam mờ mờ. Ba người kia chưa ai nói gì bởi vì ánh sáng vừa chiếu vào làm ánh mắt Trần Lâm sáng ngời, nụ cười tươi tắn vốn có của Trần Lâm bây giờ lại hiện lên nét tươi tắn khác. Tóm lại ba người cùng nhau tán thành, trong nháy mắt kia, Trần Lâm rất xinh đẹp. Có lẽ dùng từ xinh đẹp để miêu tả một nam nhân luôn không thỏa đáng, bất quá đó là từ đúng nhất với Trần Lâm vừa rồi

Trương Bá Quang đến biếu trà cho nhà Trần Lâm. Từ khi thấy biểu tình kia của cậu, nội tâm hắn liền ở trong tình trạng bất an, hắn muốn biết vừa rồi Trần Lâm nói chuyện điện thoại với ai, hắn muốn biết có phải người kia làm Trần Lâm cười như vậy, hắn muốn biết Trần Lâm có phải hay không vì người kia mới cười như vậy… Rất nhiều điều muốn biết… Cuối cùng khi ra về, trong lòng hắn vẫn tràn ngập chấm hỏi chấm hỏi…. Nguyên lai, ở một nơi mình không biết, người mình nhiều năm tâm tâm niệm niệm vẫn có vẻ mặt kinh người như thế, đây là điều mình chưa thấy bao giờ…

Giống như nháy mắt kia, đều phá hủy hết thảy nhận thức của Trương Bá Quang với Trần Lâm

Trần Lâm tuy bị ba người nhìn chằm chằm cũng có chút xấu hổ nhưng vẫn không hỏi gì

Buổi chiều, Trần Lâm cùng ba Trần vào bếp giúp mẹ nấu ăn, mẹ Trần giống như vô tình hỏi, “Con trai, khi nào ra mắt bạn gái cho chúng ta biết a?”

Bàn tay đang làm thức ăn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục, “Mẹ, con…. con còn chưa có bạn gái!”. Trần Lâm hơi khẩn trương trong lòng, với ý đồ của mẹ Trần, cậu chỉ có thể tìm một đáp án bên ngoài sự thực trước tiên. Cậu, quả thật không có bạn gái!

– “Nga, như vậy a, mẹ còn tưởng con có bạn trai rồi”

– “Khụ… khụ khụ…, em, em sao lại nói như vậy, Tiểu Lâm là con trai, bạn trai cái gì a!”. Ba Trần ngồi bên cạnh bị câu nói của mẹ Trần dọa cho sặc sụa. Không biết người ta nghe câu nói kia của mẹ Trần, có biết rằng nàng là khuê nữ có con trai không?

Mẹ Trần vẫn không ngại ngần gì, xuy xuy ba Trần. Không ai biết câu nói kia tột cùng là mẹ Trần vô tình hay cố ý. Chỉ là khi Trần Lâm nghe xong câu nói của cha, da mặt cũng có điểm đỏ ửng


Đến hết Tết mẹ Trần cũng không nhắc lại chuyện này

Ba người nhà Trần Lâm đón Tết thực truyền thống, buổi trưa ba người bận bịu chính là giúp mẹ Trần chuẩn bị một bữa tiệc lớn vào giao thừa. Ăn uống no đủ, cả nhà bắt đầu cùng nhau xem TV. Vừa xem TV vừa cùng nhau ăn bữa cơm tất niên. Tuy rằng ăn Tết truyền thống không chút mới mẻ, nhưng một nhà ba người đều thực hưởng thụ bầu không khí này. Có gì vui vẻ hơn việc cả nhà nhàn rỗi ngồi bên nhau, ngẫu nhiên vui đùa hạnh phúc?

Đêm giao thừa năm nay cũng như vậy, nhất là hài kịch làm cả nhà Trần Lâm lớn tiếng cười vang. Trần Lâm không chán ghét việc này, trái lại còn rất ưa thích, có thể bởi vì từ nhỏ đã như vậy nên Trần Lâm chưa bỏ qua đêm giao thừa nào. Nếu muốn hỏi những tiết mục nổi tiếng hằng năm, cậu cũng có thể một hai ba vanh cách kể tên

Chợt nghe mẹ Trần vừa ăn bánh chẻo vừa nói, “Ai nha, mẹ không thích xem Chu Quân diễn, hắn không có cổ, mặc quần áo sẽ mau chết hơn. Đổi đài đổi đài….”. Nhưng cuối cùng cũng không đổi dài

Khó coi, khó coi quá, mẹ Trần sẽ ồn ào như vậy trong chốc lát, nhưng hai cha con Trần gia không thấy phiền, ngược lại còn rất hưởng thụ, cả nhà đoàn tụ lúc nào cũng náo nhiệt như vậy!

Ăn bánh chẻo xong, Giao thừa mới bắt đầu được một nửa, còn 3 tiếng nữa mới sang năm mới. Vì thế dọn dẹp một chút, bày ra một chút đồ ăn vặt, ba người Trần gia lại tiếp tục xem truyền hình. Gia đình Trần Lâm là như vậy, năm nào cũng kiên trì xem hết đêm giao thừa, đợi thời khắc bước sang năm mới. Trong tiểu khu của bọn họ, 12h sẽ có pháo hoa, là chính quyền chuyên môn tổ chức, người thường muốn phóng cũng không có cơ hội. Chỉ có thể nhìn đã mắt

Trong TV bắt đầu đếm ngược, nhà Trần Lâm đều chạy ra ban công, đợi xem pháo hoa mĩ lệ lung linh phi phàm. Mẹ Trần lúc ấy sẽ giống tiểu hài nhi, nói nhao nhao nàng cũng muốn phóng cũng muốn phóng, nhưng hàng năm nàng đều không được phóng

Xem pháo hoa xong, trở lại phòng, Trần Lâm cầm điện thoại định gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Tống Đình Phàm. Nhưng di động của cậu lại nhận được một tin nhắn trước tiên– đến từ Quang ca, “Trần Lâm, anh thích em”

Năm chữ, một dấu phẩu. Vô cùng đơn giản lại khiến hai mắt Trần Lâm choáng váng, trong lòng như bị nện một tảng đá to. Cậu nên nói thế nào? Cậu nên trả lời thế nào? Cậu có thể nói thế nào? Cậu có thể trả lời thế nào

Trần Lâm lăng lăng cầm điện thoại, trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải. Mẹ Trần nhìn con trai đang ngốc lăng, “Ai, con trai, đừng thất thần, sang năm mới rồi, nhanh lên cho ba mẹ chúc tết”

Trần Lâm cất điện thoại vào túi. Trong lòng cười khổ, Quang ca, mừng năm mới, anh cho em một món quà thật lớn a!

Ba Trần mẹ Trần ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, con trai họ đứng đối diện. Trần Lâm nhìn biểu tình nghiêm túc của cha mẹ liền biết bọn họ có chuyện muốn nói. Vì thế tạm thời không nghĩ đến tin nhắn kia của Trương Bá Quang. Thực sự chăm chú đáp lại hai người

– “Ba, mẹ, chúc hai người năm mới hạnh phúc! Thân thể khỏe mạnh, bình an!”. Trần Lâm cúi 90 độ

– “Ân, chúc nhị hoàng tử của mẹ năm mới hạnh phúc! Sang năm có thể thực hiện giấc mộng! Mỗi ngày vui vẻ! Vĩnh viễn anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong”

– “Mẹ…”. Trần Lâm dở khóc dở cười nhìn mẹ

– “Cấp, Tiểu Lâm, đây là lì xì, ba mẹ lì xì năm mới cho con”. Ba Trần đã chuẩn bị sẵn một bao lì xì đưa cho con trai

Trần Lâm nhận lấy, xúc cảm dâng trào

Mẹ Trần vội vàng thúc giục, “Con trai, con trai, mau mở ra nhìn xem, nhìn xem”

Mẹ Trần gấp đến không đợi được, Trần Lâm mở bao lì xì, rút ra một chi phiếu— 10 vạn tệ

– “Mẹ, này…., ba… hai người đây là….”. Trần Lâm có chút không biết làm sao

– “Con trai, này xem như ba mẹ tài trợ quỹ cho con. Chúng ta đều biết giấc mộng của con, muốn mở cửa tiệm của riêng mình….”

– “Ba… Hai người làm sao lại biết?”

– “Con là con trai của chúng ta, chúng ta sao không biết!”. Mẹ Trần trừng mắt, ý bảo: con trai mình thật là khờ!

– “Con sau khi tốt nghiệp, không vào công ty mà lại chọn lựa cửa hàng mắt kính của Bá Quang, không phải vì muốn học hỏi kinh nghiệm, hơn nữa cũng thuộc ngành dịch vụ, có thể tiếp xúc với nhiều người sao?”. Ba Trần nói ra những suy nghĩ giấu trong lòng vài năm qua, nhưng cũng là lời rất hiểu con trai mình

– “Ba…”. Mắt Trần Lâm đã hơi phiếm đỏ. Tiếng ‘Ba’ kia cũng nghẹn ngào thẹn thùng. Đêm nay đích xác tình cảm rất nhiều

– “Yêu, nhìn hai cha con xem, cảm động a! Con trai, con ngốc a, con lớn như vậy còn được cha mẹ cho tiền tiêu, con không mừng thầm thì thôi còn khóc cái gì hả con!”

Trần Lâm bước tới ôm chầm lấy mẹ, “Cảm ơn mụ mụ” 

Câu này từ khi Trần Lâm học xong cấp 2 mẹ Trần chưa được nghe lại. Đều có nghĩa là ‘Mẹ’, nhưng hai tiếng ‘Mụ Mụ’ như vậy lâu rồi chưa được nghe lại. Mẹ Trần nghe xong trong lòng cảm động, mũi chua chua

– “Được rồi, được rồi, mẹ đi hấp bánh trôi, ăn nhanh rồi ngủ. Ngày mai, không, hôm nay mẹ muốn đi dạo phố!”